Chương 10
Bảo Kun
08/02/2016
Lao nhanh ra khỏi quán coffee,Thanh Duy
băn khoăn không biết nên rẽ về hướng nào.Giữa lúc đang bối rối thật
sự,cậu chợt nhắm mắt lại...
Cảm nhận.....cảm nhận tiếng nói của con tim.....
Bên trái!!!
Cậu lập tức phóng nhanh ra khỏi con đường nhỏ mặc cho mưa mỗi lúc một nặng hạt,mưa tuôn xối xả đến bỏng rát cả khuôn mặt nhưng Thanh Duy vẫn mặc kệ.Chỉ cần gặp lại Kim Ngân thì cho dù có phải chịu đựng cơn mưa lạnh đến nhường nào cũng cam lòng...
Chạy và chạy mãi...
- Kim Ngân....!!!!! - Bất chợt thấy dáng người nhỏ bé quen thuộc đang ngồi bên kia lề đường mặc cho những giọt nước mưa từng bước chiếm lĩnh trên bộ đồ mỏng manh,cô chỉ biết khóc nấc lên và khi nghe thấy tiếng gọi thân thương ngỡ như là mơ ấy,cô liền ngẩng đầu lên và dù trong màn mưa rất dày đặc nhưng Thanh Duy vẫn hiện ra chân thật đến từng chi tiết....
Lí trí không còn làm chủ bản thân,Kim Ngân lao đến bên Thanh Duy như một hòn đạn bất chấp cậu có đẩy ra hay không...
- Kim Ngân!!!Coi chừng!!!! - Thanh Duy vừa hét vừa chạy vụt đến khi vừa nhác thấy một chiếc xe tải đang chạy đến rất nhanh và vì bất ngờ nên có lẽ tài xế không kịp phanh....
Thanh Duy cố rướn hết sức có thể và kéo theo Kim Ngân đang thất thần chờ chiếc xe oan nghiệt cướp đi sinh mạng mình vào lề đường.Thanh Duy dùng cả thân người mình để che chở cho cô nên cả người va chạm mạnh xuống nền đất và nhiều vết xước nằm rải rác,máu từ chỗ đó dần loang ra thấm đẫm bộ quần áo đã rách đôi chỗ vì ma sát xuống mặt đường dù rằng trời đang mưa...
- Thanh Duy....Thanh Duy..... - Kim Ngân hoảng hốt lay mặt Thanh Duy.Vì quá đau nên cậu nhắm tịt mắt lại làm Kim Ngân cứ tưởng cậu đã ngất....
- Ơi!Mình đây.... - Thanh Duy lờ mờ mở mắt,miệng nở nụ cười rất tươi vì thấy con người trước mặt mình,người mà mình yêu thương vẫn ổn,vẫn bình an vô sự...
- Cậu.....không sao chứ? - Kim Ngân lo lắng hỏi...
- Mình.....không sao đâu.... - Còn hơi choáng và đau nhói nơi khuỷu tay sau cú va
chạm mạnh nhưng vẫn cố gắng nói để cho cô yên tâm...
- Ối!Bạn chảy máu rồi này....
Đúng là có một dòng máu tươi đang hoà lẫn cùng dòng nước và bắt đầu chuyển sang màu đỏ rồi.Chắc là do những vết xước khi va chạm với mặt đường...
- Không sao....không sao đâu....
Nói rồi bỗng nhiên Thanh Duy ôm chầm lấy cô,siết chặt như tìm kiếm hơi ấm giữa trời mưa giá lạnh.Kim Ngân hoàn toàn "đơ" trước hành động của cậu.Không phải!Không phải cậu đã yêu người khác rồi chứ?Hay cái ôm này chỉ là thương hại mình khi một mình phải chống chọi với cơn mưa nặng hạt?
Nghĩ tới đó,Kim Ngân bỗng đẩy mạnh Thanh Duy ra rồi đứng lên chạy.Cô đã quyết định rồi,sẽ không làm vướng bận đến tình cảm của Thanh Duy nữa...
Ngơ ngác với thái độ của cô,Thanh Duy cũng nhanh chóng đứng lên và cố sức chạy theo dù máu vẫn còn chảy và cánh tay đã gần như không còn cảm giác...
Quyết tâm không phạm sai lầm và để mất cô một lần nữa,Thanh Duy dồn tất cả sức lực chạy thật nhanh và chẳng mấy chốc đã đuổi kịp...
- Buông mình ra,bạn buông mình ra ngay... - Kim Ngân tức giận đấm lên vai cậu thật mạnh và vô tình trúng ngay vào vết thương đang rỉ máu....
Nhưng...tuyệt nhiên không có sự oán trách nào từ Thanh Duy cả,cậu đứng nhắm mắt ngước mặt lên trời như đang chịu tất cả mọi sự tức giận của cô,sẵn sàng chịu đựng tất cả...
- Đánh mình đi.Cứ đánh mình thật mạnh vào....
Kim Ngân bật khóc khi nghe cậu nói như vậy.Cô đã muốn quên,muốn dứt bỏ tình cảm để cho cậu dễ dàng tìm tình yêu mới nhưng sao cậu cứ cố níu kéo rồi làm đau khổ nhau?
- Bạn...không cần thương hại mình.Hãy về với người bạn thật sự yêu đi...
- Người mình...thật sự yêu....là bạn... - Thanh Duy khẽ nói.Có lẽ vì đau và vì lạnh nên giọng nói có phần lạc đi nhưng ẩn sâu trong đó là một sự khẳng định mãnh liệt rằng đời này,kiếp này Thanh Duy chỉ yêu một người con gái mang tên Kim Ngân mà thôi....
- Bạn nói dối,không thể nào,không thể nào như vậy được.Rõ ràng bạn đã có người con gái khác mà....
- Đó chỉ là bạn,là bạn thôi.Mọi chuyện,tất cả chỉ là hiểu lầm thôi - Thanh Duy nói như van xin....
- Mình không tin.Bạn....bạn không cần thương hại mình....Buông mình ra đi,đừng làm cho nhau phải thêm khó xử nữa.Bạn hãy trở về với tình yêu thật sự của mình đi,đừng vì thương hại mình mà phải nói trái sự thật... - Kim Ngân nói với đôi mắt đã chừng ngân ngấn nước.Cô phải đi khỏi đây thôi,không thể cho cậu thấy mình yếu đuối lần nữa...
Nhưng vừa mới dợm bước đi,một vòng tay rắn chắc đã kéo trọn cô lại.Không nói không rằng,Thanh Duy cuối xuống tìm lấy bờ môi bé xinh và ...khẳng định tình cảm của mình....
Mở to mắt,bất ngờ trước hiện thực nhưng rất nhanh chóng cô hoà cùng cậu làm một....
Nụ hôn đầu tiên - bằng chứng cho một tình cảm vĩnh cửu...
Mọi hiểu lầm đã trôi qua hết rồi...
Hạnh phúc,nụ cười đã thực sự trở lại....
Trời cũng đã tạnh mưa....
Sau cơn mưa....trời lại sáng....
Sau nụ hôn đầu tiên,hai người đi bên cạnh nhau nhưng không ai nói với ai tiếng nào....
Đã bao lần Kim Ngân nhìn những vết thương trên người của Thanh Duy,nhìn khuôn mặt gầy đi trông thấy mà cô đau lòng chết đi được....
- Này,vết thương của bạn?Không sao chứ?
- Mình không sao....
- Bạn đừng nói dối.Mình biết bạn đang đau lắm....
Thật sự Thanh Duy đang rất đau nhưng vì mãi lo lắng Kim Ngân có giận mình hay không nên quên bẵng đi vết thương trên người.Giờ nghe nhắc lại cảm thấy như cả thân người không còn tí sức lực...
- Bạn đứng đây chờ mình,để mình đi qua kia mua bông băng cho bạn...
Đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ khuất xa dần,Thanh Duy khẽ cười.Kim Ngân mà cậu quan tâm vẫn còn quan tâm đến cậu.Kim Ngân mà cậu yêu vẫn còn yêu cậu...
Vài phút sau,Kim Ngân quay lại với trên tay lỉnh kỉnh những bông băng,thuốc sát trùng..v...v
- Nào ngồi xuống đi để mình băng bó vết thương cho...
Thanh Duy cũng im lặng không nói gì,để mặt cho Kim Ngân thoa thuốc sát trùng lên khắp cơ thể.Chốc chốc lại thổi nhẹ vào vết thương khiến cậu cảm động vô cùng.Những ngón tay thon dài chứ chạm nhẹ vào vết thương cứ như thần dược chữa lành mọi nỗi đau.Chợt thấy khuôn mặt có nhiều nét mệt mỏi và hai quầng thâm hiện rõ trên đôi mắt,cảm thấy mình có lỗi thật nhiều với Kim Ngân nên Thanh Duy khẽ nắm lấy tay cô siết nhẹ...
- Kim Ngân.....
- Hả?Bạn làm gì thế?Mình đang sát trùng cho bạn mà - Hơi giật mình,Kim Ngân đáp lại theo phản xạ tự nhiên...
- Mình.....mình.....xin lỗi bạn..... - Thanh Duy run run nói....
- Xin lỗi ư? - Kim Ngân nhíu mày khó hiểu...
- Chuyện mình đã nói với bạn rằng mình có người yêu mới......Mình.....không cố ý đâu....
- Chuyện đó sao?Mà tại sao bạn.....- Mỉm cười nhìn Thanh Duy,thì ra trong trái tim cậu cô vẫn là vị trí độc tôn.Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao lúc đó Thanh Duy lại có thái độ như vậy...
- Vì mình thấy bạn với anh chàng bồi bàn trong Downtown Coffee thân thiết nhau lắm nên mình tưởng.....
- À đó là anh trai kết nghĩa của mình.Lúc nhỏ anh ây từng cứu mình khỏi bọn xấu nên mình xem anh ấy như người nhà vậy....
- Cái này thì mình cũng mới được biết...Vì trước khi đuổi theo bạn,anh ấy đã đấm mình và nói như vậy.Và cũng nhờ như vậy,mình mới không phạm thêm một sai lầm nào nữa....
Kim Ngân không nói gì chỉ siết chặt tay cậu xoa xoa vào hai bàn tay mình như truyền hơi ấm sang.....
- Vậy....bạn đừng....bỏ rơi mình nhé? - Lại giọng nói như van xin...Kim Ngân khẽ cười...
- Không,mình mãi mãi sẽ không bỏ rơi bạn.Mãi mãi sẽ không buông tay bạn ra.Chúng ta sẽ cùng nhau bước đến cuối chân trời,đến khi nhắm mắt....
-Hứa nhé? - Thanh Duy chìa ngón tay ra...
- Không phải chứ?Là móc ngoéo sao? - Kim Ngân bật cười.Ôi!Sao mà trẻ con quá đi!
- Đúng vậy.Mình muốn đây là lời hứa thật và là lời hứa vĩnh cửu....
Nói rồi ngón tay hai người khẽ móc vào nhau,hai ngón tay cái chạm vào nhau tạo nên những rung động nhẹ nhàng....
- Tôi,Trần Thanh Duy.Thề có trời đất chứng giám...Sẽ mãi trong lòng chỉ có một cô gái mang tên Kim Ngân và sẽ không bao giờ đổi thay...
Kim Ngân cười hạnh phúc rồi cũng hô to...
- Tôi,Lê Nguyễn Kim Ngân.Thề có trời đất chứng giám...Sẽ mãi trong lòng chỉ có một chàng trai mang tên Thanh Duy và sẽ không bao giờ đổi thay...
Nói rồi hai vòng tay choàng vào nhau mang đến hơi thở hạnh phúc cùng nhau....
Hai lời thề.....Hai lời nguyện ước......Hai trái tim hoà làm một.....
Cảm nhận.....cảm nhận tiếng nói của con tim.....
Bên trái!!!
Cậu lập tức phóng nhanh ra khỏi con đường nhỏ mặc cho mưa mỗi lúc một nặng hạt,mưa tuôn xối xả đến bỏng rát cả khuôn mặt nhưng Thanh Duy vẫn mặc kệ.Chỉ cần gặp lại Kim Ngân thì cho dù có phải chịu đựng cơn mưa lạnh đến nhường nào cũng cam lòng...
Chạy và chạy mãi...
- Kim Ngân....!!!!! - Bất chợt thấy dáng người nhỏ bé quen thuộc đang ngồi bên kia lề đường mặc cho những giọt nước mưa từng bước chiếm lĩnh trên bộ đồ mỏng manh,cô chỉ biết khóc nấc lên và khi nghe thấy tiếng gọi thân thương ngỡ như là mơ ấy,cô liền ngẩng đầu lên và dù trong màn mưa rất dày đặc nhưng Thanh Duy vẫn hiện ra chân thật đến từng chi tiết....
Lí trí không còn làm chủ bản thân,Kim Ngân lao đến bên Thanh Duy như một hòn đạn bất chấp cậu có đẩy ra hay không...
- Kim Ngân!!!Coi chừng!!!! - Thanh Duy vừa hét vừa chạy vụt đến khi vừa nhác thấy một chiếc xe tải đang chạy đến rất nhanh và vì bất ngờ nên có lẽ tài xế không kịp phanh....
Thanh Duy cố rướn hết sức có thể và kéo theo Kim Ngân đang thất thần chờ chiếc xe oan nghiệt cướp đi sinh mạng mình vào lề đường.Thanh Duy dùng cả thân người mình để che chở cho cô nên cả người va chạm mạnh xuống nền đất và nhiều vết xước nằm rải rác,máu từ chỗ đó dần loang ra thấm đẫm bộ quần áo đã rách đôi chỗ vì ma sát xuống mặt đường dù rằng trời đang mưa...
- Thanh Duy....Thanh Duy..... - Kim Ngân hoảng hốt lay mặt Thanh Duy.Vì quá đau nên cậu nhắm tịt mắt lại làm Kim Ngân cứ tưởng cậu đã ngất....
- Ơi!Mình đây.... - Thanh Duy lờ mờ mở mắt,miệng nở nụ cười rất tươi vì thấy con người trước mặt mình,người mà mình yêu thương vẫn ổn,vẫn bình an vô sự...
- Cậu.....không sao chứ? - Kim Ngân lo lắng hỏi...
- Mình.....không sao đâu.... - Còn hơi choáng và đau nhói nơi khuỷu tay sau cú va
chạm mạnh nhưng vẫn cố gắng nói để cho cô yên tâm...
- Ối!Bạn chảy máu rồi này....
Đúng là có một dòng máu tươi đang hoà lẫn cùng dòng nước và bắt đầu chuyển sang màu đỏ rồi.Chắc là do những vết xước khi va chạm với mặt đường...
- Không sao....không sao đâu....
Nói rồi bỗng nhiên Thanh Duy ôm chầm lấy cô,siết chặt như tìm kiếm hơi ấm giữa trời mưa giá lạnh.Kim Ngân hoàn toàn "đơ" trước hành động của cậu.Không phải!Không phải cậu đã yêu người khác rồi chứ?Hay cái ôm này chỉ là thương hại mình khi một mình phải chống chọi với cơn mưa nặng hạt?
Nghĩ tới đó,Kim Ngân bỗng đẩy mạnh Thanh Duy ra rồi đứng lên chạy.Cô đã quyết định rồi,sẽ không làm vướng bận đến tình cảm của Thanh Duy nữa...
Ngơ ngác với thái độ của cô,Thanh Duy cũng nhanh chóng đứng lên và cố sức chạy theo dù máu vẫn còn chảy và cánh tay đã gần như không còn cảm giác...
Quyết tâm không phạm sai lầm và để mất cô một lần nữa,Thanh Duy dồn tất cả sức lực chạy thật nhanh và chẳng mấy chốc đã đuổi kịp...
- Buông mình ra,bạn buông mình ra ngay... - Kim Ngân tức giận đấm lên vai cậu thật mạnh và vô tình trúng ngay vào vết thương đang rỉ máu....
Nhưng...tuyệt nhiên không có sự oán trách nào từ Thanh Duy cả,cậu đứng nhắm mắt ngước mặt lên trời như đang chịu tất cả mọi sự tức giận của cô,sẵn sàng chịu đựng tất cả...
- Đánh mình đi.Cứ đánh mình thật mạnh vào....
Kim Ngân bật khóc khi nghe cậu nói như vậy.Cô đã muốn quên,muốn dứt bỏ tình cảm để cho cậu dễ dàng tìm tình yêu mới nhưng sao cậu cứ cố níu kéo rồi làm đau khổ nhau?
- Bạn...không cần thương hại mình.Hãy về với người bạn thật sự yêu đi...
- Người mình...thật sự yêu....là bạn... - Thanh Duy khẽ nói.Có lẽ vì đau và vì lạnh nên giọng nói có phần lạc đi nhưng ẩn sâu trong đó là một sự khẳng định mãnh liệt rằng đời này,kiếp này Thanh Duy chỉ yêu một người con gái mang tên Kim Ngân mà thôi....
- Bạn nói dối,không thể nào,không thể nào như vậy được.Rõ ràng bạn đã có người con gái khác mà....
- Đó chỉ là bạn,là bạn thôi.Mọi chuyện,tất cả chỉ là hiểu lầm thôi - Thanh Duy nói như van xin....
- Mình không tin.Bạn....bạn không cần thương hại mình....Buông mình ra đi,đừng làm cho nhau phải thêm khó xử nữa.Bạn hãy trở về với tình yêu thật sự của mình đi,đừng vì thương hại mình mà phải nói trái sự thật... - Kim Ngân nói với đôi mắt đã chừng ngân ngấn nước.Cô phải đi khỏi đây thôi,không thể cho cậu thấy mình yếu đuối lần nữa...
Nhưng vừa mới dợm bước đi,một vòng tay rắn chắc đã kéo trọn cô lại.Không nói không rằng,Thanh Duy cuối xuống tìm lấy bờ môi bé xinh và ...khẳng định tình cảm của mình....
Mở to mắt,bất ngờ trước hiện thực nhưng rất nhanh chóng cô hoà cùng cậu làm một....
Nụ hôn đầu tiên - bằng chứng cho một tình cảm vĩnh cửu...
Mọi hiểu lầm đã trôi qua hết rồi...
Hạnh phúc,nụ cười đã thực sự trở lại....
Trời cũng đã tạnh mưa....
Sau cơn mưa....trời lại sáng....
Sau nụ hôn đầu tiên,hai người đi bên cạnh nhau nhưng không ai nói với ai tiếng nào....
Đã bao lần Kim Ngân nhìn những vết thương trên người của Thanh Duy,nhìn khuôn mặt gầy đi trông thấy mà cô đau lòng chết đi được....
- Này,vết thương của bạn?Không sao chứ?
- Mình không sao....
- Bạn đừng nói dối.Mình biết bạn đang đau lắm....
Thật sự Thanh Duy đang rất đau nhưng vì mãi lo lắng Kim Ngân có giận mình hay không nên quên bẵng đi vết thương trên người.Giờ nghe nhắc lại cảm thấy như cả thân người không còn tí sức lực...
- Bạn đứng đây chờ mình,để mình đi qua kia mua bông băng cho bạn...
Đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ khuất xa dần,Thanh Duy khẽ cười.Kim Ngân mà cậu quan tâm vẫn còn quan tâm đến cậu.Kim Ngân mà cậu yêu vẫn còn yêu cậu...
Vài phút sau,Kim Ngân quay lại với trên tay lỉnh kỉnh những bông băng,thuốc sát trùng..v...v
- Nào ngồi xuống đi để mình băng bó vết thương cho...
Thanh Duy cũng im lặng không nói gì,để mặt cho Kim Ngân thoa thuốc sát trùng lên khắp cơ thể.Chốc chốc lại thổi nhẹ vào vết thương khiến cậu cảm động vô cùng.Những ngón tay thon dài chứ chạm nhẹ vào vết thương cứ như thần dược chữa lành mọi nỗi đau.Chợt thấy khuôn mặt có nhiều nét mệt mỏi và hai quầng thâm hiện rõ trên đôi mắt,cảm thấy mình có lỗi thật nhiều với Kim Ngân nên Thanh Duy khẽ nắm lấy tay cô siết nhẹ...
- Kim Ngân.....
- Hả?Bạn làm gì thế?Mình đang sát trùng cho bạn mà - Hơi giật mình,Kim Ngân đáp lại theo phản xạ tự nhiên...
- Mình.....mình.....xin lỗi bạn..... - Thanh Duy run run nói....
- Xin lỗi ư? - Kim Ngân nhíu mày khó hiểu...
- Chuyện mình đã nói với bạn rằng mình có người yêu mới......Mình.....không cố ý đâu....
- Chuyện đó sao?Mà tại sao bạn.....- Mỉm cười nhìn Thanh Duy,thì ra trong trái tim cậu cô vẫn là vị trí độc tôn.Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao lúc đó Thanh Duy lại có thái độ như vậy...
- Vì mình thấy bạn với anh chàng bồi bàn trong Downtown Coffee thân thiết nhau lắm nên mình tưởng.....
- À đó là anh trai kết nghĩa của mình.Lúc nhỏ anh ây từng cứu mình khỏi bọn xấu nên mình xem anh ấy như người nhà vậy....
- Cái này thì mình cũng mới được biết...Vì trước khi đuổi theo bạn,anh ấy đã đấm mình và nói như vậy.Và cũng nhờ như vậy,mình mới không phạm thêm một sai lầm nào nữa....
Kim Ngân không nói gì chỉ siết chặt tay cậu xoa xoa vào hai bàn tay mình như truyền hơi ấm sang.....
- Vậy....bạn đừng....bỏ rơi mình nhé? - Lại giọng nói như van xin...Kim Ngân khẽ cười...
- Không,mình mãi mãi sẽ không bỏ rơi bạn.Mãi mãi sẽ không buông tay bạn ra.Chúng ta sẽ cùng nhau bước đến cuối chân trời,đến khi nhắm mắt....
-Hứa nhé? - Thanh Duy chìa ngón tay ra...
- Không phải chứ?Là móc ngoéo sao? - Kim Ngân bật cười.Ôi!Sao mà trẻ con quá đi!
- Đúng vậy.Mình muốn đây là lời hứa thật và là lời hứa vĩnh cửu....
Nói rồi ngón tay hai người khẽ móc vào nhau,hai ngón tay cái chạm vào nhau tạo nên những rung động nhẹ nhàng....
- Tôi,Trần Thanh Duy.Thề có trời đất chứng giám...Sẽ mãi trong lòng chỉ có một cô gái mang tên Kim Ngân và sẽ không bao giờ đổi thay...
Kim Ngân cười hạnh phúc rồi cũng hô to...
- Tôi,Lê Nguyễn Kim Ngân.Thề có trời đất chứng giám...Sẽ mãi trong lòng chỉ có một chàng trai mang tên Thanh Duy và sẽ không bao giờ đổi thay...
Nói rồi hai vòng tay choàng vào nhau mang đến hơi thở hạnh phúc cùng nhau....
Hai lời thề.....Hai lời nguyện ước......Hai trái tim hoà làm một.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.