Chương 4
Bảo Kun
03/02/2016
Tùng...tùng...tùng...
Tiếng trống vang lên giải thoát Thuỷ Băng khỏi cơn đau cồn cào cứ quặn lên khiến cô không thể nào tập trung được với những con chữ cứ một dày đặc.Thuỷ Băng từng bị đau dạ dày rất nặng do không ăn sáng nhiều ngày nên bác sĩ cấm tuyệt không được nhịn và phải ăn sáng đúng giờ nếu không cơn đau sẽ tái phát.Bây giờ Thuỷ Băng mới hiểu thế nào là "Cơn....đói nào dâng trào trong bạn !??".Ba tiếng trống vốn là thứ tiếng thiêng liêng đối với những ai đang còn ngồi trên ghế nhà trường và Thuỷ Băng cũng không phải là ngoại lệ,nhưng hôm nay nó lại còn mang một ý nghĩa khác,nó dường như đã.....cứu mạng cho cô.Và nếu nói quá lên,nếu tiếng trống vang lên trễ khoảng một phút nữa thôi thì rất có thể,Thuỷ Băng đã lăn ra xỉu đến nơi rồi.Dẹp ngay sách vở vào ngăn bàn không thèm sắp xếp,thật không giống với Thuỷ Băng mọi ngày,nhưng thôi hôm nay phá lệ vậy...
Cố dùng hết chút sức lực còn lại lết xuống khỏi những bậc thang,Thuỷ Băng bước từng bước nặng nề đến canteen trường.Trước đây Thuỷ Băng rất ít đến canteen trường vì cô luôn ăn sáng ở nhà và cũng không phải là mẫu người thích ăn vặt nên canteen trường có vẻ như là "lãnh địa" mà Thuỷ Băng chưa bao giờ lui tới.Bỗng cơn đau lại quặn lên khiến cả thân người Thuỷ Băng không còn giữ được thăng bằng và ngã xuống khi còn khoảng 4 bậc thang.
Nhắm mắt chờ đợi vì sức lực không còn đủ để phản ứng,cảm thấy cơ thể bị một lực tác động kéo lại và được ôm vào lòng,Thuỷ Băng đã biết người đó là ai.Đẩy Đình Phong ra,cô tiếp tục mục tiêu canteen của mình.
Canteen...
Ra đến canteen,hương thơm ngào ngạt toả ra từ các món ăn.Chưa bao giờ Thuỷ Băng lại nghĩ có một thiên đường "ăn uống" như thế.Mắt nhìn chòng chọc vào đĩa Spaghetti,Thuỷ Băng vừa nhìn vừa nói với chị phục vụ:
- Cho em một phần spaghetti.
Nói rồi mò mẫm vào túi nhưng.....trong túi bên phải không có tiền,Thuỷ Băng nghĩ rằng chắc đã để ở túi bên trái nhưng....mồ hôi bắt đầu tuôn ra khi niềm hy vọng cuối cùng cũng đã dập tắt.Hồi tưởng lại lúc sáng,có lẽ đi gấp quá nên không đem theo tiền.Bây giờ làm sao đây ? Thời gian cứ thế trôi qua,đĩa mì trên tay cô phục vụ vẫn cầm và có vẻ đã bắt đầu có những triệu chứng gọi là....mỏi tay.Thuỷ Băng cứ lục hết tất cả những gì trên người có thể đựng tiền và hy vọng chúng sẽ chịu xuất đầu lộ diện sau khi đã trốn tìm chán chê nhưng có vẻ sự đời không dễ dàng như người ta mong ước,túi nọ liên tiếp túi kia nhưng chẳng có một tờ tiền nào thò ra.
- Sao em có mua không ? - Cô phục vụ nhẹ nhàng hỏi.
- Em,em....
Bỗng một tờ tiền chìa ra,là tờ polime màu xanh lá mới,kèm theo đó là một giọng nam:
- Tiền đây ạ.
Thế là đĩa mì được đến tay Thuỷ Băng một cách danh chính ngôn thuận,cô đưa mắt nhìn cảm kích người vừa giúp đỡ cô.Đó không ai khác chính là Đình Phong.Thấy khuôn mặt của cậu cô không nói gì chỉ cúi đầu xuống ăn không thèm lấy một tiếng cảm ơn...
- Mình biết bạn đang giận và không thích mình ngồi đây,vậy thôi mình đi nhé. - Nói rồi Đình Phong nhẹ nhàng quay lưng bước đi,thong thả đưa tay vào túi quần nhưng trong lòng không thong thả là mấy,nó đối lập với vẻ bên ngoài.
- Ai nói là mình không thích ? - Lúc này Thuỷ Băng mới chịu lên tiếng nói.Trong giọng nói vẫn còn chứa chất giận dỗi nhưng ý nghĩa câu nói lại hoàn toàn ngược lại...
- Vậy là....vậy là bạn....hết giận mình. - Đình Phong gần như reo,ngồi cái rụp xuống đối diện với Thuỷ Băng và cười thật tươi khiến Thuỷ Băng cũng cười theo.Nhưng mặt cô bỗng chốc nghiêm lại khiến Đình Phong thu ngay nụ cười.
- Nhưng mình không thích có lần sau đâu.Nếu không.... - Thuỷ Băng đưa ngón tay cái lên cổ "roẹt" một cái và tất nhiên tên kia phải gật đầu lia lịa rồi.
Những tình cảm ngây thơ,những giận hờn ngây thơ rồi cũng mau chóng xí xoá đi hết.Đó chính là tình yêu của lứa học trò,một tình cảm đẹp không mang một chút màu sắc đen tối và nó chỉ luôn mang toả ra một màu hồng.Từ tình cảm này sẽ tiến hoá lên một bước mới đó là tình yêu trưởng thành,theo một quy luật tự nhiên,và khi đã thành một phần trong xã hội bạn mãi mãi sẽ luôn nhớ về một thời,nhớ về một tình cảm cao đẹp không bao giờ phai trong tim....
P/s:Ai cho tí ý kiến để sửa chữa đi :v,buồn tẻ quá.Vì mình là con trai nên có lẽ miêu tả sẽ không được tốt mong mọi người lượng thứ *cúi đầu*.
Tiếng trống vang lên giải thoát Thuỷ Băng khỏi cơn đau cồn cào cứ quặn lên khiến cô không thể nào tập trung được với những con chữ cứ một dày đặc.Thuỷ Băng từng bị đau dạ dày rất nặng do không ăn sáng nhiều ngày nên bác sĩ cấm tuyệt không được nhịn và phải ăn sáng đúng giờ nếu không cơn đau sẽ tái phát.Bây giờ Thuỷ Băng mới hiểu thế nào là "Cơn....đói nào dâng trào trong bạn !??".Ba tiếng trống vốn là thứ tiếng thiêng liêng đối với những ai đang còn ngồi trên ghế nhà trường và Thuỷ Băng cũng không phải là ngoại lệ,nhưng hôm nay nó lại còn mang một ý nghĩa khác,nó dường như đã.....cứu mạng cho cô.Và nếu nói quá lên,nếu tiếng trống vang lên trễ khoảng một phút nữa thôi thì rất có thể,Thuỷ Băng đã lăn ra xỉu đến nơi rồi.Dẹp ngay sách vở vào ngăn bàn không thèm sắp xếp,thật không giống với Thuỷ Băng mọi ngày,nhưng thôi hôm nay phá lệ vậy...
Cố dùng hết chút sức lực còn lại lết xuống khỏi những bậc thang,Thuỷ Băng bước từng bước nặng nề đến canteen trường.Trước đây Thuỷ Băng rất ít đến canteen trường vì cô luôn ăn sáng ở nhà và cũng không phải là mẫu người thích ăn vặt nên canteen trường có vẻ như là "lãnh địa" mà Thuỷ Băng chưa bao giờ lui tới.Bỗng cơn đau lại quặn lên khiến cả thân người Thuỷ Băng không còn giữ được thăng bằng và ngã xuống khi còn khoảng 4 bậc thang.
Nhắm mắt chờ đợi vì sức lực không còn đủ để phản ứng,cảm thấy cơ thể bị một lực tác động kéo lại và được ôm vào lòng,Thuỷ Băng đã biết người đó là ai.Đẩy Đình Phong ra,cô tiếp tục mục tiêu canteen của mình.
Canteen...
Ra đến canteen,hương thơm ngào ngạt toả ra từ các món ăn.Chưa bao giờ Thuỷ Băng lại nghĩ có một thiên đường "ăn uống" như thế.Mắt nhìn chòng chọc vào đĩa Spaghetti,Thuỷ Băng vừa nhìn vừa nói với chị phục vụ:
- Cho em một phần spaghetti.
Nói rồi mò mẫm vào túi nhưng.....trong túi bên phải không có tiền,Thuỷ Băng nghĩ rằng chắc đã để ở túi bên trái nhưng....mồ hôi bắt đầu tuôn ra khi niềm hy vọng cuối cùng cũng đã dập tắt.Hồi tưởng lại lúc sáng,có lẽ đi gấp quá nên không đem theo tiền.Bây giờ làm sao đây ? Thời gian cứ thế trôi qua,đĩa mì trên tay cô phục vụ vẫn cầm và có vẻ đã bắt đầu có những triệu chứng gọi là....mỏi tay.Thuỷ Băng cứ lục hết tất cả những gì trên người có thể đựng tiền và hy vọng chúng sẽ chịu xuất đầu lộ diện sau khi đã trốn tìm chán chê nhưng có vẻ sự đời không dễ dàng như người ta mong ước,túi nọ liên tiếp túi kia nhưng chẳng có một tờ tiền nào thò ra.
- Sao em có mua không ? - Cô phục vụ nhẹ nhàng hỏi.
- Em,em....
Bỗng một tờ tiền chìa ra,là tờ polime màu xanh lá mới,kèm theo đó là một giọng nam:
- Tiền đây ạ.
Thế là đĩa mì được đến tay Thuỷ Băng một cách danh chính ngôn thuận,cô đưa mắt nhìn cảm kích người vừa giúp đỡ cô.Đó không ai khác chính là Đình Phong.Thấy khuôn mặt của cậu cô không nói gì chỉ cúi đầu xuống ăn không thèm lấy một tiếng cảm ơn...
- Mình biết bạn đang giận và không thích mình ngồi đây,vậy thôi mình đi nhé. - Nói rồi Đình Phong nhẹ nhàng quay lưng bước đi,thong thả đưa tay vào túi quần nhưng trong lòng không thong thả là mấy,nó đối lập với vẻ bên ngoài.
- Ai nói là mình không thích ? - Lúc này Thuỷ Băng mới chịu lên tiếng nói.Trong giọng nói vẫn còn chứa chất giận dỗi nhưng ý nghĩa câu nói lại hoàn toàn ngược lại...
- Vậy là....vậy là bạn....hết giận mình. - Đình Phong gần như reo,ngồi cái rụp xuống đối diện với Thuỷ Băng và cười thật tươi khiến Thuỷ Băng cũng cười theo.Nhưng mặt cô bỗng chốc nghiêm lại khiến Đình Phong thu ngay nụ cười.
- Nhưng mình không thích có lần sau đâu.Nếu không.... - Thuỷ Băng đưa ngón tay cái lên cổ "roẹt" một cái và tất nhiên tên kia phải gật đầu lia lịa rồi.
Những tình cảm ngây thơ,những giận hờn ngây thơ rồi cũng mau chóng xí xoá đi hết.Đó chính là tình yêu của lứa học trò,một tình cảm đẹp không mang một chút màu sắc đen tối và nó chỉ luôn mang toả ra một màu hồng.Từ tình cảm này sẽ tiến hoá lên một bước mới đó là tình yêu trưởng thành,theo một quy luật tự nhiên,và khi đã thành một phần trong xã hội bạn mãi mãi sẽ luôn nhớ về một thời,nhớ về một tình cảm cao đẹp không bao giờ phai trong tim....
P/s:Ai cho tí ý kiến để sửa chữa đi :v,buồn tẻ quá.Vì mình là con trai nên có lẽ miêu tả sẽ không được tốt mong mọi người lượng thứ *cúi đầu*.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.