Mãi Yêu Em Như Vậy

Chương 72

Mộng Tiêu Nhị

01/12/2019

Edit: Mina

“Tới New York khi nào thế?” Sắc mặt Nhậm Ngạn Đông như thường nhưng trong lòng lại nói không lên lời cảm xúc gì.

Vui sướng, ngạc nhiên, nhớ nhung, và cả rối rắm tự trách.

Ngũ vị tạp trần.

Trong đầu Hạ Mộc hỗn loạn, “Đến học nghiên cứu.”

Nhậm Ngạn Đông sửng sốt, “NYU?” (New York University)

Hạ Mộc bình tĩnh lại, trong tai nghe giọng Kỷ Tiện Bắc truyền đến: “Em xử lý chuyện với Nhậm Ngạn Đông trước đi, anh về chung cư chờ em, cúp máy đây.”

“Vâng.” Hạ Mộc kéo tai nghe xuống nhét vào túi, chưa kịp trả lời Nhậm Ngạn Đông, di động của Nhậm Ngạn Đông cũng vang lên.

Anh nhìn số điện thoại, là Tưởng Bách Xuyên gọi tới.

Gạt phím trả lời, Tưởng Bách Xuyên mất kiên nhẫn: “Cậu bò tới đấy à?”

Nhậm Ngạn Đông: “Ừ, vừa đi vừa bò.”

Tưởng Bách Xuyên bị nghẹn: “… Tôi uống hết một tách cafe rồi, khi nào thì tới?”

Nhậm Ngạn Đông liếc nhìn Hạ Mộc, nói với Tưởng Bách Xuyên: “Tối nay tôi sẽ tới chung cư tìm anh sau.”

Phản ứng đầu tiên của Tưởng Bách Xuyên: “Gặp phải chuyện phiền phức gì sao?”

Nhậm Ngạn Đông: “Không phải, tôi cần mấy tiếng để xử lý chuyện tình cảm cá nhân.”

Hạ Mộc hơi giật mình, bất giác nhìn Nhậm Ngạn Đông, chạm phải tầm mắt của anh.

Nếu cô là một cô gái chưa va chạm xã hội nhiều, ánh mắt thâm tình này của Nhậm Ngạn Đông đủ để làm cô trầm luân vào đó.

Cô dời tầm mắt nhìn cảnh vật trên phố.

Nhậm Ngạn Đông cất di động, hơi nhếch cằm: “Đi cùng tôi một lát.”

Hạ Mộc biết anh định làm gì, cũng không từ chối: “Tôi về thay đồ đã, anh chờ tôi một lát.”

Mặt trời lặn đằng Tây bị tòa cao ốc che chắn, gió thổi qua lạnh buốt, cô mặc ít, vừa rồi Nhậm Ngạn Đông nói cần mấy tiếng giải quyết, nếu đi dạo bên ngoài mấy tiếng đồng hồ cô chắc chắn không chịu đựng nổi.

Nhậm Ngạn Đông: “Quá rắc rối.” Anh cởi áo gió của mình đưa cô, “Mặc tạm.”

Hạ Mộc không nhận: “Nếu Kỷ Tiện Bắc biết tôi mặc áo của người khác, thế nào cũng chém chết tôi.”

“Chém vừa lúc.”

“……”

Nhậm Ngạn Đông không ép cô, mặc lại áo gió, nói với cô: “Đi mua một chiếc khác.”

Hạ Mộc nhìn quanh, đằng trước cách đó không xa có cửa hàng chuyên bán, “Anh chờ tôi.”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu.

Hạ Mộc đi vào tiệm, anh đứng bên ngoài nhìn.

Anh quay lại tìm cô quả thực khá thất lễ, vì thật ra giữa bọn họ cũng không hề thân thuộc.

Lấy thân phận của anh, không cần vì một phóng viên kinh tế tài chính mà quay đầu xe, Hạ Mộc thông minh như vậy, hiển nhiên giờ đã biết anh có tình cảm khác với cô.

Như thế kể từ giờ, về sau Hạ Mộc sẽ cố ý tránh mặt anh, nhưng anh không muốn bởi vì đoạn tình yêu ngắn ngủi mà mất đi người bạn tri kỷ khó gặp được trong đời người này.

Hạ Mộc rất nhanh đi ra, mua một chiếc áo khoác màu trắng, trực tiếp mặc lên người, vô cùng ấm áp.

“Đi dạo ở đâu?” Cô hỏi Nhậm Ngạn Đông.

Nhậm Ngạn Đông mỉm cười: “Hôm nay dễ nói chuyện vậy? Không hỏi tôi có chuyện gì à?”

Hạ Mộc nhìn anh, cười nói: “Được một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền lại có sức quyến rũ mến mộ, tôi đương nhiên dễ nói chuyện rồi.”

Nhậm Ngạn Đông: “……”

Nhìn chằm chằm cô vài giây, giọng nói trầm thấp: “Biết từ khi nào?”

Hạ Mộc không nhìn anh, nhìn dòng người tấp nập trên đường.

Đường phố náo nhiệt sầm uất, cô và Nhậm Ngạn Đông ở chỗ này lại lặng im.

Vài giây sau, cô hỏi: “Anh hỏi là thời gian nào?”

Nhậm Ngạn Đông: “Hm?”

Hạ Mộc: “Khi anh thích tôi hay là khi anh yêu tôi?”

Nhậm Ngạn Đông: “……”

Chợt cười, “Lúc thích em rõ ràng thế sao?”

Hạ Mộc đút tay vào túi áo, lắc đầu: “Không quá rõ ràng, nhưng ai thích tôi tôi vẫn cảm nhận được.”

Cô nghiêng mặt nhìn anh: “Cô gái nào thích anh có ý với anh, anh không cảm nhận được sao?”

Nhậm Ngạn Đông: “Không nhất định, có đôi khi không chú ý mấy chuyện này, tôi khá lạnh nhạt với chuyện tình cảm, ngại phiền toái.”

Anh đi rất chậm, phối hợp bước chân của Hạ Mộc, lần đầu tiên di dạo trên đường với một cô gái ở nước ngoài.

Còn ở dưới tình huống cuộc hẹn thẳng thắn.

Dừng vài giây, anh hỏi Hạ Mộc: “Từ khi nào cảm nhận được tôi thích em?”

Hạ Mộc cũng không giấu diếm: “Lần đầu tiên anh gọi cho tôi, là cái lần tôi đăng bài viết về bất động sản của Viễn Đông các anh, trong điện thoại anh gọi tôi là Hạ Mộc, giọng điệu khác cách nói chuyện thường ngày của anh.”



Đàn ông thích phụ nữ đẹp mà thôi, cô không để chuyện đó trong lòng, bởi vì từ sau khi lên đại học có quá nhiều người thích cô, hầu hết những người đó thích đều là thích diện mạo của cô, tình cảm nông cạn đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, cô đã tập thành thói quen từ lâu.

Chẳng qua không ngờ tới, cảm tình anh dành cho cô lại sâu đậm hơn cô tưởng tượng, cô bất ngờ.

Nhậm Ngạn Đông nói: “Chính tôi cũng không ngờ tới.” Có một ngày anh động tâm với một cô gái.

Càng không ngờ tới, lúc sống anh lại chủ động thổ lộ với một cô gái, còn là một cô gái không có tí hy vọng nào.

Vài giây sau, anh hỏi: “Yêu thì sao?” Anh yêu cô, cô biết từ khi nào.

Hạ Mộc nhìn con đường phía trước, nghĩ ngợi một lát mới nói: “Không chắc chắn, đầu tiên là cảm thấy khó tin, suy đoán rồi tự mình phủ định, vừa rồi anh xuất hiện ở đằng sau tôi tôi mới khẳng định.”

Cô nói: “Nhậm Sơ đột nhiên đi du học, anh không nói một tiếng trở về New York, còn tặng tôi hai điểm tích lũy.”

Nhậm Ngạn Đông tiếp lời cô: “Thế nên, em nhận được hai điểm tích lũy kia cũng không cảm ơn tôi, là bởi vì em không có ý định phỏng vấn tôi.”

Hạ Mộc gật đầu, không nói gì thêm.

Hai người sóng vai đi về phía trước, lang thang không mục đích.

Cô rẽ hướng nào, anh liền đi theo hướng đó, bước đi rất đồng đều.

Sau một hồi, Hạ Mộc hỏi anh: “Nhậm Sơ giờ thế nào?”

Nhậm Ngạn Đông: “Khá ổn, gần như đã hoàn toàn khôi phục lại trạng thái, có rất nhiều cô gái ưu tú đang theo đuổi nó.”

Hạ Mộc: “Thật tốt.”

Giữa hai người lại là một hồi lặng im.

Vô thức, hai người đi tới công viên Trung tâm.

Hạ Mộc phá vỡ yên lặng: “Có gì thì anh nói đi, không sao đâu.”

Nhậm Ngạn Đông: “…”

Cười.

Ở chung với cô lúc nào cũng thoải mái, anh nghĩ gì cô đều hiểu, hơn nữa không hề làm anh lúng túng.

Lát sau, anh nói: “Muốn nói gì em cũng biết cả rồi.”

Không cần phải vẽ rắn thêm chân.

Chỉ muốn đi cùng cô một đoạn.

Hạ Mộc: “Vậy anh nghe tôi nói nhé.”

Nhậm Ngạn Đông: “Được.”

Hạ Mộc nghĩ nghĩ: “Tôi chú ý tới Viễn Đông các anh hơn ba năm, sớm hơn cả lúc quen Kỷ Tiện Bắc.”

Nhậm Ngạn Đông dừng bước, lại chậm rãi đặt bước, cười nói: “Đổi thành người khác, tôi sẽ cho rằng cô ấy cũng có ý với tôi.”

Hạ Mộc cũng cười: “Anh có thể tự luyến cho rằng như vậy.”

Nhậm Ngạn Đông phát hiện, từ lúc anh nói đi dạo với cô, cô đã sửa lại xưng hô, không gọi anh là Nhậm tổng nữa.

Hạ Mộc nói tiếp: “Biết anh từ lâu, từ cái talk show anh làm khách mời cho kênh kinh tế tài chính, khi ấy tôi đang làm thêm ở một cửa tiệm, đúng lúc trong TV phát chương trình này, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mặt anh, rất kinh diễm (*), không chỉ về vẻ bề ngoài, mà cả tầm nhìn sâu rộng của anh, nhưng lúc đó tôi đang bận làm việc, không có thời gian chú ý tới anh nhiều. Lần đầu nhìn thấy anh người thật là lúc tôi đi cùng viện trưởng của chúng tôi tham dự một diễn đàn tài chính, anh đứng trên đài phát biểu lại làm tôi chấn động lần nữa, sau khi về tôi đã tra cứu rất nhiều tài liệu về anh, dù sao kể từ khi ấy anh chính là thần tượng của tôi.”

(*) Kinh diễm: Kinh trong kinh ngạc/ ngạc nhiên, diễm trong ngưỡng mộ/ ái mộ.

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô: “Bây giờ thì sao?”

Hạ Mộc không hề cất giữ yêu thích đối với anh: “Bây giờ cũng vậy, về sau cũng vẫn vậy, con người của tôi ấy, một khi đã nhận định chuyện gì thì rất khó thay đổi.”

Nhậm Ngạn Đông nhìn nửa khuôn mặt cô hồi lâu, lại nghĩ tới: “Kỷ Tiện Bắc thì sao?”

Hạ Mộc: “Anh ấy là người đàn ông của tôi, chưa bao giờ là thần tượng của tôi.” Cô cười: “Rất hiếm có cô gái nào coi nửa kia của mình là thần tượng cả, đương nhiên trừ những lúc nói dối, Kỷ Tiện Bắc hỏi thần tượng của tôi là ai, tôi nói là anh ấy.”

Nhậm Ngạn Đông: “…”

Hạ Mộc dừng bước, xoay người đối mặt với anh.

Nhậm Ngạn Đông nhìn cô, không biết cô định làm gì, trong một chớp mắt này, trái tim anh đập tăng tốc, có nhịp tim xen lẫn rất nhiều căng thẳng, anh cũng cảm thấy buồn cười, anh chưa bao giờ đối mặt với người phụ nữ nào mà lại khẩn trương đến vậy.

Lúc 17, 18 tuổi không có cảm giác, hơn 30 tuổi lại tìm thấy.

Anh bỗng sợ hãi, từ đây anh và cô trở thành người xa lạ.

Đây là điều anh không muốn nhìn thấy.

Hạ Mộc và anh nhìn nhau: “Tôi là một người chậm nhiệt, vô tâm vô phổi, Kỷ Tiện Bắc tốn nhiều năm như vậy mới sưởi ấm được trái tim tôi, anh ấy đối với tôi quá tốt, tốt đến mức tôi nhìn người đàn ông khác vài lần cũng cảm thấy như đã làm chuyện có lỗi với anh ấy.”

Nhậm Ngạn Đông như nhìn vào đáy lòng cô, lẳng lặng lắng nghe.

Hạ Mộc: “Có lẽ, nếu tôi sớm quen anh, tôi cũng sẽ yêu anh như yêu Kỷ Tiện Bắc, có lẽ tôi sẽ trở nên ưu tú hơn bây giờ, ai bảo anh ưu tú vậy chứ, có đôi khi còn ưu tú hơn cả Kỷ Tiện Bắc.”

Cô tiến lên một bước, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Toàn thân Nhậm Ngạn Đông run lên, nháy mắt kia, trước mắt anh trắng xóa một mảng.

Hạ Mộc thấp giọng nói: “Cảm ơn anh, làm tôi gặp được thần tượng của mình, còn được thần tượng của tôi thưởng thức, đây là niềm vinh hạnh của cuộc đời tôi, hy vọng sau này tôi vẫn có cơ hội học tập theo thần tượng của tôi.”

Nhậm Ngạn Đông chậm chạp lấy lại bình tĩnh, giang hai cánh tay nhẹ nhàng ôm chặt cô, như ôm cả thế giới vào lòng.

Lúc này đây, anh là người đàn ông giàu có nhất trên đời.

Anh thực sự may mắn, yêu một cô gái ấm áp thiện lương và thông minh như vậy.

Giữ gìn niềm kiêu ngạo cũng như lòng tự tôn của anh.



Một cái ôm của cô, đặt một dấu chấm câu cho đoạn tình yêu rung động duy nhất trong cuộc đời của anh, và cũng đặt một dấu phẩy cho duyên phận tình bạn bè, tình tri kỷ của bọn họ.

Nhậm Ngạn Đông buông cô ra, xoa đầu cô, “Cảm ơn.”

Anh nhìn đồng hồ, đã 7 giờ hơn, “Tôi đưa em về.”

Hạ Mộc gật đầu.

Hai người đi dọc theo đường cũ trở về.

Nhậm Ngạn Đông hỏi cô: “Muốn đi thực tập ở ngân hàng đầu tư nào không?”

Hạ Mộc gật đầu: “Đợi đến kỳ nghỉ rồi tính, tôi vừa mới thích ứng việc học tập bên này.”

Nhậm Ngạn Đông: “Ngân hàng đầu tư của Tưởng Bách Xuyên, hay công ty quản lý tài sản của tôi có hợp tác với trường học của các em, em có thể xin vào, làm ở mỗi công ty một khoảng thời gian, về sau chắc chắn giúp ích được cho công việc của em, nhưng khối lượng công việc rất lớn, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.”

Hạ Mộc: “Không sao, tôi quen với cuộc sống bận rộn rồi.”

Nhậm Ngạn Đông nói: “Nếu em không ngại, đến lúc em xin vào làm có thể nói một tiếng với tôi.”

Hạ Mộc: “Không ngại, nếu để ý tôi đã không theo anh chen chúc trên đường cái chiều nay rồi.”

Nhậm Ngạn Đông buồn chán hỏi câu: “Em đối với mọi người đàn ông theo đuổi đều như vậy sao?”

Hạ Mộc: “Không rảnh rỗi, thời gian tôi kiếm tiền còn chẳng đủ.”

Cô cười: “Bọn họ không phải thần tượng của tôi, tôi cần gì phải tốn thời gian, vả lại, bọn họ tầm nhìn quá nông cạn, đổi thành người khác, nếu tôi ôm họ một lát, thế nào cũng nghĩ tôi nhào vào ngực bọn họ.”

Nhậm Ngạn Đông cười.

Lúc sau, hai người câu được câu không trò chuyện, đều nói về công việc.

Nhậm Ngạn Đông đưa Hạ Mộc đến tận cửa chung cư, lúc tạm biệt, anh vươn tay: “Sau này em là bà chủ của Trung Thần, chắc chắn không thể thiếu việc hợp tác, hợp tác vui vẻ.”

Hạ Mộc cũng vươn tay ra bắt tay: “Hợp tác vui vẻ.”

Nhậm Ngạn Đông hơi hất cằm: “Lên phòng đi.”

Hạ Mộc vẫy tay chào anh, xoay người đi vào chung cư.

Việc đầu tiên sau khi đẩy cửa vào nhà, Hạ Mộc hô to: “Tiên Bối, em về rồi này.”

Không ai lên tiếng.

Kỷ Tiện Bắc đang ở trong thư phòng lầu trên, đọc xong thư điện tử Tiêu Tiêu gửi anh, anh gọi thẳng cho Khâu Tây Văn, văn phòng luật sư của Khâu Tây Văn là cố vấn pháp luật của Trung Thần bọn họ ở nước ngoài.

Điện thoại rất nhanh kết nối, Khâu Tây Văn: “Khó trách New York hôm nay lạnh hơn mấy hôm trước, thì ra anh mang khí lạnh tới thăm, có chuyện gì?”

Kỷ Tiện Bắc: “Chuyện của một công ty cổ phần, gặp mặt rồi nói.”

Khâu Tây Văn: “Được, nhưng tối nay không có thời gian, trưa mai được không?”

Kỷ Tiện Bắc: “Được, gặp mặt ở đâu?”

Khâu Tây Văn: “Nếu không tới quán café bên trường đại học cũ của tôi đi? Hai tháng nay tôi bận không đi được, muốn uống tách Blue Moutain thả lỏng một chút.”

“Ừm, vậy trưa mai gặp.”

Cúp điện thoại, bên ngoài có giọng nói truyền đến: “Ông xã.”

Là Hạ Mộc đã trở lại.

“Vẫn nhớ nhà em còn có ông xã à?” Kỷ Tiện Bắc từ thư phòng đi ra.

Hạ Mộc chạy vội nhào vào lòng anh, cọ cọ cổ anh: “Nhớ anh.”

Kỷ Tiện Bắc: “Tính sổ trước đã.”

Hạ Mộc mềm mại làm nũng: “Ôm một cái đã.” Cô kéo hai tay anh vòng qua eo cô.

Kỷ Tiện Bắc cúi đầu, cắn môi cô, “Xử lý tốt chuyện của Nhậm Ngạn Đông chưa?”

Hạ Mộc gật đầu thật mạnh: “Ổn thỏa hết rồi, cũng không làm ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác của bọn anh.”

Kỷ Tiện Bắc: “Ừ, xử lý tốt là được.”

Anh nhìn cô như có điều suy tư: “Ôm cậu ta à?”

Hạ Mộc: “… Vâng.”

Kỷ Tiện Bắc: “Ôm mấy giây?”

Hạ Mộc: “…”

Chớp chớp mắt, cười nói: “Một giây.”

Kỷ Tiện Bắc: “Một giây không đủ để em chạm vào người cậu ta.”

Hạ Mộc: “… Hai giây đi.”

Kỷ Tiện Bắc híp đôi mắt, “Hai giây? Lâu thế cơ à?”

Hạ Mộc: “… Vậy một giây rưỡi đi.”

Kỷ Tiện Bắc buông cô ra, khom lưng bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ.

“Này, anh làm gì đấy!” Hạ Mộc đánh anh.

Kỷ Tiện Bắc: “Hai tuần không chấn chỉnh em, em sắp không biết họ của mình là gì rồi.”

Hạ Mộc: “Em họ Vượng Vượng nhé.”

Kỷ Tiện Bắc: “Lúc này họ Tiểu Cẩu cũng vô dụng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi Yêu Em Như Vậy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook