Chương 6: Make a childhood 1
Bạo Lực Tiểu Trí
03/08/2020
Tại Trung biết thành thị hoàn toàn khác với nông thôn; lúc trước cậu mang hành lý rời khỏi nhà cũng không nghĩ nhiều, bởi cậu không hy vọng xa vời rằng có thể gặp được mẹ; nhưng nay cậu đã có thể ở cùng với mẹ; vận mệnh quả thật rất kỳ diệu. Tin xấu và vui mừng đến quá nhanh, chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi làm cậu không có năng lực để đối diện. Ba ba mất đã hơn một tháng, cậu không nhỏ một giọt nước mắt. Nhưng đối mặt với sự lạnh lùng của mẹ, cậu không nhịn được mà thương tâm, âm thầm khóc lén trong bụi cây sau biệt thự hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, cậu đã gặp được thiếu gia Trịnh Duẫn Hạo ở đó.
Lại hoặc là nên nói, Trịnh Duẫn Hạo luôn xuất hiện lúc cậu bắt đầu khóc, lạnh lùng nhìn rồi bỏ lại một hai câu trước khi rời khỏi, có khi thậm chí không thèm nói gì.
Tại Trung vẫn biết, cậu và Duẫn Hạo là hai người rất khác, rất khác nhau. Trịnh Duẫn Hạo là loại người từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng*, sống an nhàn sung sướng, đi đến đâu cũng nhận được vô số ánh mắt hâm mộ. Đương nhiên khác xa với đứa bé sinh ra ở nông thôn như cậu.
(từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng: nguyên văn: 含着金钥匙出生: ý chỉ những người được sung sướng từ nhỏ, sinh ra trong gia đình giàu có, có địa vị)
Nhưng cuộc sống của Tại Trung rất khoái nhạc (vui vẻ).
Không biết là có phải bởi vì mẹ cậu luôn đối xử lạnh lùng với cậu nên có thể hơi dậy sự đồng tình từ người khác không mà tất cả những người trong Trịnh gia này đều rất yêu thương cậu. Trịnh phu nhân còn xem cậu như đứa con ruột của mình mà đối đãi. Tại Trung vốn là đứa nhỏ hoạt bát hiếu động, nơi nào có cậu thì nơi đó không bao giờ dứt tiếng cười. Mọi người đều chỉ trích Mỹ Thục không nên đối xử với cậu như vậy, sau này cô càng lúc càng thêm căm ghét Tại Trung. Tại Trung càng đáng yêu, nội tâm cô lại càng mâu thuẫn, phức tạp lại hay thay đổi cảm xúc, làm cho cô cảm thấy như muốn đổ sụp, làm việc gì cũng không chuyên tâm như trước.
Tại Trung thường xuyên giúp mẹ làm việc, tuy thân thể gầy gò bé nhỏ nhưng cậu rất chịu khó, đầu óc lại thông minh, cái gì cũng đều học được. Dần dần những người giúp việc khác đều quen với sự giúp đỡ của cậu, lâu lâu cậu cũng có thể theo những người khác đi đến phía sau biệt thự.
Đó là nơi giống như một cung điện vậy, bên trong lúc nào cũng mát mẻ như đang vào thu, lại xa hoa mê người. Nơi đó có vú Bảo ôn hòa bao dung, có Trịnh phu nhân nhiệt tình xinh đẹp, đôi lúc còn có thể thấy Trịnh tiên sinh luôn nghiêm khắc bận rộn. Đương nhiên, cậu luôn nhân cơ hội lên lầu hai mà nhìn Duẫn Hạo từ trong cửa sổ. Duẫn Hạo có khi học trong thư phòng ở nhà trên, có khi lại đang luyện hapkido trong phòng, có khi lại nghe nhạc trong phòng riêng. Mà nó làm gì cũng đều một một mình, rất ít khi xuống lầu.
Tại Trung vô cùng tò mò với vị thiếu gia này, dù rằng việc tò mò này là điều không nên.
Cậu rất hâm mộ Duẫn Hạo, đồng thời cũng rất ghét cậu ta. Nhưng cậu vẫn chưa biết đó thực chất là sự ghen tị. Cậu chỉ biết đó là việc ghét những lúc cậu ta được mặc quần áo đẹp, đi những đôi giày thể thao sang trọng, ghét mái tóc cậu ta lúc nào cũng rất chỉnh chu, ghét những lịch tập thể thao mà cậu ta không làm xong, ghét việc cậu ta cứ ngồi trên limousine mà ra ra vào vào, ghét cả việc cậu ta có bánh bích quy thơm lừng, lúc nào cũng dùng nó mà kêu gào con chó ngu ngốc tên “Đại Thụ” kia.
Vì sao cậu ta có thể ở tron căn nhà lớn màu trắng đẹp đẽ này, mà mẹ và mình chỉ có thể ngủ trên căn gác xép chật chội kia? Vì sao cậu ta có thể ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, trong khi mình và mẹ chỉ có thể ngủ trên chiếc giường bằng gỗ? Khoảng cách của hai đứa trẻ lúc đó, quả thực là xa, rất xa.
Có lần cậu chạy ra ngoài chơi, đột nhiên trời mưa to. Cậu đơn thuần cho rằng mẹ sẽ đến đón mình, vì thế cậu đứng dưới mái hiên chờ. Nhưng đến tận tối mịt cậu vẫn không thấy ai đến, chỉ đành phải đội cơn mưa tầm tã mà về, nửa đường còn ngã đến trầy cả đầu gối. Đến khi vào đến hoa viên, cậu thấy Duẫn Hạo cầm chiếc ô đứng ở cửa, nhìn thẳng vào mình. Cậu thấy mình thực nhếch nhác, ngay cả tiếng ‘thiếu gia’ cũng không nói, rầu rĩ chạy lên lầu.
Cậu vẫn nhớ biểu tình của Duẫn Hạo ngày đó: trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, nhưng ánh mắt của cậu ta lại làm Tại Trung sinh ra ảo giác, dường như cậu ta đang cố ý đợi cậu.
Nếu trên thế giới này có thêm vài người để ý đến mình, đó thật sự là điều tuyệt vời nhất.
**************************
“Tiểu Trung, lại đây.”
Tại Trung đang cắt cỏ trong vườn, nghe tiếng nhìn lại, thấy Trịnh phu nhân mang theo một cái gói to, đưa tay vẫy mình.
“Chào phu nhân!” Tại Trung nhu thuận chào hỏi.
“Ngoan! Cầm lấy này.” Trịnh phu nhân nghét cái gói to toa kia vào tay Tại Trung, nói, “Cái này cho con.”
Tại Trung sững sờ, không dám nhận.
“Cầm đi! Ta chỉ mua hai cái, một cái cho Duẫn Hạo, một cái cho con đó.” Trịnh phu nhân nói xong liền mở túi ra, bên trong là một cái đồng hồ màu lam, “Ngay cả Tuấn Tú cũng không có phần đâu.”
Tại Trung nghe được từ những giúp việc khác, biết Tuấn Tú là nhị thiếu gia của Trịnh gia, nhưng bởi vì bác của Tuấn Tú không có con nên cậu ấy được cho bác cả, coi như là con thừa tự của bác, vẫn luôn ở lại nước Pháp.
“Phu nhân, mẹ cháu không cho cháu nhận cái gì cả.” Tại Trung tuy rất muốn, nhưng cậu nhớ rõ, lần trước khi Trịnh phu nhân mua quần áo cho cậu, sau đó mẹ cậu biết được đã mắng cậu một trận.
“Đừng nghe mẹ con!” Trịnh phu nhân cố chấp muốn Tại Trung nhận lấy, thậm chí còn ngồi xuống đưa đồng hồ lên tay cậu. Làn da Tại Trung trắng nõn đến gần như trong suốt, mang đồng hồ màu lam này lên nhìn rất đẹp. Cậu yêu thích không muốn buông tay, sờ lên mấy nút bên cạnh, cười rộ lên.
Trịnh phu nhân vuốt vuốt tóc Tại Trung, tán dương, “Con mang lên rất đẹp.”
“Cám ơn phu nhân!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tại Trung hơi hơi phiếm hồng, nhu thuận nói cám ơn. Trịnh phu nhân lúc này mới vừa lòng mà gật gật đầu.
Tại Trung lại làm tiếp công việc vừa nãy, mùa hè vốn nóng bức như vậy nhưng bây giờ cũng không quá khó khăn.
Trịnh phu nhân nhìn chăm chú vào bóng dáng cậu, có chút đăm chiêu.
Đi vào biệt thự, nhìn thấy Duẫn Hạo đang ngồi trên sofa xem báo, bà đi đến, bóp bóp mặt nó, “Ai nha, thằng nhóc này, đừng có buồn chán như ba ba con có được không hả? Mới bao nhiêu tuổi mà đã ngồi dây uống trà xem báo thế hả! Con có sức sống một chút, một chút thôi cũng được, hiểu không?”
Duẫn Hạo bị bắt ngẩng đầu, cả khuôn mặt như muốn biến dạng, lười biếng nói, “Trong nhà có một người có sức sống là đủ rồi.”
“Hừ, không ngoan chút nào. Con xem tiểu Trung nhà người ta kìa, cả ngày luôn tươi cười, được bao nhiêu là người thích a! Mỹ Thục đối xử với nó như vậy mà nó cũng không buồn bã chút nào.”
Duẫn Hạo nhớ tới bóng dáng ai kia trốn đi khóc một mình, không nói gì.
“Ai, cũng không biết dì Mỹ Thục của con nghĩ thế nào, đứa nhỏ tốt như vậy mà.” Trịnh phu nhân thở dài, dường như nhớ tới cái gì đó, “Mẹ biết rồi!”
“Ân?”
“Hồi trước không phải có người nói dì Mỹ Thục của con có quen bạn trai rồi sao? Gần đây cô ấy luôn xin phép ra ngoài, mẹ thấy không lâu nữa là cô ấy sẽ kết hôn thôi.”
“Đừng đoán nữa, Trịnh phu nhân.”
“Sao lại đoán được? Ta thấy cô ấy đang lo chuyện của Tại Trung đấy.” Trịnh phu nhân xiên một miếng dưa hấu, đút cho Duẫn Hạo. Duẫn Hạo chán ghét quay đầu đi chỗ khác. Bà trừng mắt nhìn Duẫn Hạo một cái, lại nhét vào miệng mình, “Bây giờ thái độ của cô ấy với tiểu Trung đã thế này rồi, mẹ sợ sau này người kia sẽ đối xử với nó không tốt đâu. Mẹ sợ nó bị bắt nạt.”
Duẫn Hạo nhìn chằm chằm bàn trà, trầm mặc trong chốc lát, nói, “Vậy mẹ thấy nên làm thế nào?”
Trịnh phu nhân sửng sốt. Bà vốn chỉ là cằn nhằn thế thôi, không ngờ Duẫn Hạo luôn không quan tâm đến mình lại có phản ứng, bởi vậy vô cùng hưng phấn, “Đương nhiên là nhận nó làm con nuôi rồi!”
“…”
“Cái đó cũng là bất đắc dĩ thôi… Thật ra mẹ cảm thấy dù thế nào cũng muốn cho tương lai của tiểu Trung có tiền đồ một chút. Nếu nó có thể tự kiếm tiền, tương lai cho dù có một mình vẫn có thể sống tốt. Đứa bé đó mười năm qua đã phải chịu bất hạnh rồi, không thể để tương lai sau này của nó cũng không hạnh phúc được… Ai, sao con lại nhìn mẹ chằm chằm như thế hả?”
“Không có gì, chỉ là Trịnh phu nhân không còn tính trẻ con thường ngày nữa thôi.”
“Đi chết đi!” Trịnh phu nhân gõ gõ đầu Duẫn Hạo, “Tóm lại, sau kì nghỉ hè này, mẹ muốn cho tiểu Trung đến trường, đến trường của con học.”
“Cái gì?!”
——————————————-
Ai có hứng thú với môn võ hapkido này thì lên gg tra nhé. Đầy đủ rồi nên ta không chú thích lại nữa
Cuối cùng, cậu đã gặp được thiếu gia Trịnh Duẫn Hạo ở đó.
Lại hoặc là nên nói, Trịnh Duẫn Hạo luôn xuất hiện lúc cậu bắt đầu khóc, lạnh lùng nhìn rồi bỏ lại một hai câu trước khi rời khỏi, có khi thậm chí không thèm nói gì.
Tại Trung vẫn biết, cậu và Duẫn Hạo là hai người rất khác, rất khác nhau. Trịnh Duẫn Hạo là loại người từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng*, sống an nhàn sung sướng, đi đến đâu cũng nhận được vô số ánh mắt hâm mộ. Đương nhiên khác xa với đứa bé sinh ra ở nông thôn như cậu.
(từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng: nguyên văn: 含着金钥匙出生: ý chỉ những người được sung sướng từ nhỏ, sinh ra trong gia đình giàu có, có địa vị)
Nhưng cuộc sống của Tại Trung rất khoái nhạc (vui vẻ).
Không biết là có phải bởi vì mẹ cậu luôn đối xử lạnh lùng với cậu nên có thể hơi dậy sự đồng tình từ người khác không mà tất cả những người trong Trịnh gia này đều rất yêu thương cậu. Trịnh phu nhân còn xem cậu như đứa con ruột của mình mà đối đãi. Tại Trung vốn là đứa nhỏ hoạt bát hiếu động, nơi nào có cậu thì nơi đó không bao giờ dứt tiếng cười. Mọi người đều chỉ trích Mỹ Thục không nên đối xử với cậu như vậy, sau này cô càng lúc càng thêm căm ghét Tại Trung. Tại Trung càng đáng yêu, nội tâm cô lại càng mâu thuẫn, phức tạp lại hay thay đổi cảm xúc, làm cho cô cảm thấy như muốn đổ sụp, làm việc gì cũng không chuyên tâm như trước.
Tại Trung thường xuyên giúp mẹ làm việc, tuy thân thể gầy gò bé nhỏ nhưng cậu rất chịu khó, đầu óc lại thông minh, cái gì cũng đều học được. Dần dần những người giúp việc khác đều quen với sự giúp đỡ của cậu, lâu lâu cậu cũng có thể theo những người khác đi đến phía sau biệt thự.
Đó là nơi giống như một cung điện vậy, bên trong lúc nào cũng mát mẻ như đang vào thu, lại xa hoa mê người. Nơi đó có vú Bảo ôn hòa bao dung, có Trịnh phu nhân nhiệt tình xinh đẹp, đôi lúc còn có thể thấy Trịnh tiên sinh luôn nghiêm khắc bận rộn. Đương nhiên, cậu luôn nhân cơ hội lên lầu hai mà nhìn Duẫn Hạo từ trong cửa sổ. Duẫn Hạo có khi học trong thư phòng ở nhà trên, có khi lại đang luyện hapkido trong phòng, có khi lại nghe nhạc trong phòng riêng. Mà nó làm gì cũng đều một một mình, rất ít khi xuống lầu.
Tại Trung vô cùng tò mò với vị thiếu gia này, dù rằng việc tò mò này là điều không nên.
Cậu rất hâm mộ Duẫn Hạo, đồng thời cũng rất ghét cậu ta. Nhưng cậu vẫn chưa biết đó thực chất là sự ghen tị. Cậu chỉ biết đó là việc ghét những lúc cậu ta được mặc quần áo đẹp, đi những đôi giày thể thao sang trọng, ghét mái tóc cậu ta lúc nào cũng rất chỉnh chu, ghét những lịch tập thể thao mà cậu ta không làm xong, ghét việc cậu ta cứ ngồi trên limousine mà ra ra vào vào, ghét cả việc cậu ta có bánh bích quy thơm lừng, lúc nào cũng dùng nó mà kêu gào con chó ngu ngốc tên “Đại Thụ” kia.
Vì sao cậu ta có thể ở tron căn nhà lớn màu trắng đẹp đẽ này, mà mẹ và mình chỉ có thể ngủ trên căn gác xép chật chội kia? Vì sao cậu ta có thể ngủ trên chiếc giường lớn mềm mại, trong khi mình và mẹ chỉ có thể ngủ trên chiếc giường bằng gỗ? Khoảng cách của hai đứa trẻ lúc đó, quả thực là xa, rất xa.
Có lần cậu chạy ra ngoài chơi, đột nhiên trời mưa to. Cậu đơn thuần cho rằng mẹ sẽ đến đón mình, vì thế cậu đứng dưới mái hiên chờ. Nhưng đến tận tối mịt cậu vẫn không thấy ai đến, chỉ đành phải đội cơn mưa tầm tã mà về, nửa đường còn ngã đến trầy cả đầu gối. Đến khi vào đến hoa viên, cậu thấy Duẫn Hạo cầm chiếc ô đứng ở cửa, nhìn thẳng vào mình. Cậu thấy mình thực nhếch nhác, ngay cả tiếng ‘thiếu gia’ cũng không nói, rầu rĩ chạy lên lầu.
Cậu vẫn nhớ biểu tình của Duẫn Hạo ngày đó: trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, nhưng ánh mắt của cậu ta lại làm Tại Trung sinh ra ảo giác, dường như cậu ta đang cố ý đợi cậu.
Nếu trên thế giới này có thêm vài người để ý đến mình, đó thật sự là điều tuyệt vời nhất.
**************************
“Tiểu Trung, lại đây.”
Tại Trung đang cắt cỏ trong vườn, nghe tiếng nhìn lại, thấy Trịnh phu nhân mang theo một cái gói to, đưa tay vẫy mình.
“Chào phu nhân!” Tại Trung nhu thuận chào hỏi.
“Ngoan! Cầm lấy này.” Trịnh phu nhân nghét cái gói to toa kia vào tay Tại Trung, nói, “Cái này cho con.”
Tại Trung sững sờ, không dám nhận.
“Cầm đi! Ta chỉ mua hai cái, một cái cho Duẫn Hạo, một cái cho con đó.” Trịnh phu nhân nói xong liền mở túi ra, bên trong là một cái đồng hồ màu lam, “Ngay cả Tuấn Tú cũng không có phần đâu.”
Tại Trung nghe được từ những giúp việc khác, biết Tuấn Tú là nhị thiếu gia của Trịnh gia, nhưng bởi vì bác của Tuấn Tú không có con nên cậu ấy được cho bác cả, coi như là con thừa tự của bác, vẫn luôn ở lại nước Pháp.
“Phu nhân, mẹ cháu không cho cháu nhận cái gì cả.” Tại Trung tuy rất muốn, nhưng cậu nhớ rõ, lần trước khi Trịnh phu nhân mua quần áo cho cậu, sau đó mẹ cậu biết được đã mắng cậu một trận.
“Đừng nghe mẹ con!” Trịnh phu nhân cố chấp muốn Tại Trung nhận lấy, thậm chí còn ngồi xuống đưa đồng hồ lên tay cậu. Làn da Tại Trung trắng nõn đến gần như trong suốt, mang đồng hồ màu lam này lên nhìn rất đẹp. Cậu yêu thích không muốn buông tay, sờ lên mấy nút bên cạnh, cười rộ lên.
Trịnh phu nhân vuốt vuốt tóc Tại Trung, tán dương, “Con mang lên rất đẹp.”
“Cám ơn phu nhân!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tại Trung hơi hơi phiếm hồng, nhu thuận nói cám ơn. Trịnh phu nhân lúc này mới vừa lòng mà gật gật đầu.
Tại Trung lại làm tiếp công việc vừa nãy, mùa hè vốn nóng bức như vậy nhưng bây giờ cũng không quá khó khăn.
Trịnh phu nhân nhìn chăm chú vào bóng dáng cậu, có chút đăm chiêu.
Đi vào biệt thự, nhìn thấy Duẫn Hạo đang ngồi trên sofa xem báo, bà đi đến, bóp bóp mặt nó, “Ai nha, thằng nhóc này, đừng có buồn chán như ba ba con có được không hả? Mới bao nhiêu tuổi mà đã ngồi dây uống trà xem báo thế hả! Con có sức sống một chút, một chút thôi cũng được, hiểu không?”
Duẫn Hạo bị bắt ngẩng đầu, cả khuôn mặt như muốn biến dạng, lười biếng nói, “Trong nhà có một người có sức sống là đủ rồi.”
“Hừ, không ngoan chút nào. Con xem tiểu Trung nhà người ta kìa, cả ngày luôn tươi cười, được bao nhiêu là người thích a! Mỹ Thục đối xử với nó như vậy mà nó cũng không buồn bã chút nào.”
Duẫn Hạo nhớ tới bóng dáng ai kia trốn đi khóc một mình, không nói gì.
“Ai, cũng không biết dì Mỹ Thục của con nghĩ thế nào, đứa nhỏ tốt như vậy mà.” Trịnh phu nhân thở dài, dường như nhớ tới cái gì đó, “Mẹ biết rồi!”
“Ân?”
“Hồi trước không phải có người nói dì Mỹ Thục của con có quen bạn trai rồi sao? Gần đây cô ấy luôn xin phép ra ngoài, mẹ thấy không lâu nữa là cô ấy sẽ kết hôn thôi.”
“Đừng đoán nữa, Trịnh phu nhân.”
“Sao lại đoán được? Ta thấy cô ấy đang lo chuyện của Tại Trung đấy.” Trịnh phu nhân xiên một miếng dưa hấu, đút cho Duẫn Hạo. Duẫn Hạo chán ghét quay đầu đi chỗ khác. Bà trừng mắt nhìn Duẫn Hạo một cái, lại nhét vào miệng mình, “Bây giờ thái độ của cô ấy với tiểu Trung đã thế này rồi, mẹ sợ sau này người kia sẽ đối xử với nó không tốt đâu. Mẹ sợ nó bị bắt nạt.”
Duẫn Hạo nhìn chằm chằm bàn trà, trầm mặc trong chốc lát, nói, “Vậy mẹ thấy nên làm thế nào?”
Trịnh phu nhân sửng sốt. Bà vốn chỉ là cằn nhằn thế thôi, không ngờ Duẫn Hạo luôn không quan tâm đến mình lại có phản ứng, bởi vậy vô cùng hưng phấn, “Đương nhiên là nhận nó làm con nuôi rồi!”
“…”
“Cái đó cũng là bất đắc dĩ thôi… Thật ra mẹ cảm thấy dù thế nào cũng muốn cho tương lai của tiểu Trung có tiền đồ một chút. Nếu nó có thể tự kiếm tiền, tương lai cho dù có một mình vẫn có thể sống tốt. Đứa bé đó mười năm qua đã phải chịu bất hạnh rồi, không thể để tương lai sau này của nó cũng không hạnh phúc được… Ai, sao con lại nhìn mẹ chằm chằm như thế hả?”
“Không có gì, chỉ là Trịnh phu nhân không còn tính trẻ con thường ngày nữa thôi.”
“Đi chết đi!” Trịnh phu nhân gõ gõ đầu Duẫn Hạo, “Tóm lại, sau kì nghỉ hè này, mẹ muốn cho tiểu Trung đến trường, đến trường của con học.”
“Cái gì?!”
——————————————-
Ai có hứng thú với môn võ hapkido này thì lên gg tra nhé. Đầy đủ rồi nên ta không chú thích lại nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.