Chương 8: Make a childhood 3
Bạo Lực Tiểu Trí
03/08/2020
Tại Trung lưng đeo cặp sách mà trên mặt không có chút vui sướng, cậu thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mình. Dù trước đó đã cực lực phản đối nhưng dưới áp lực của Trịnh phu nhân, cậu vẫn phải đến trường, học phí và tất cả các chi phí khác đều do Trịnh gia lo, cậu chỉ cần ngoan ngoãn theo Duẫn Hạo đến trường là được.
Trong kì nghỉ hè vừa rồi, Tại Trung bị làm đến mức ngơ ngơ ngác ngác, nhưng khi ngồi trên xe chuẩn bị đi học, nháy mắt cậu đột nhiên thanh tỉnh.
Duẫn Hạo an vị bên cạnh cậu, mặc đồng phục mới tinh, tay đặt trên đùi.
Tại Trung xấu hổ khó chịu, rất muốn nhảy xuống xe chạy về bên đống cây cỏ của mình. Cậu chưa bao giờ cho rằng mình có thiên phú để học tập, hơn nữa cũng không thích ngồi trong phòng học, đọc đống sách giáo khoa với người khác. Tư tưởng của cậu rất sôi nổi, cậu muốn tự do tự tại.
Nhưng cậu không dám nói.
Bạn cùng lớp thấy cậu và Duẫn Hạo cùng nhau đến, đều nghĩ rằng cậu là đứa trẻ nhà giàu, cho nên đều đén nịnh bợ cậu. Tại Trung không rõ mục đích của những bạn học này khi tiếp cận mình, người khác hỏi cái gì cậu liền đáp cái đó; kết quả là vừa qua buổi trưa, mọi người đều biết cậu chỉ là con của gia nhân nhà Duẫn Hạo, cho nên nhiệt tình ban đầu đều chuyển thành khinh bỉ, người người đều thẳng lưng, bắt đầu cố ý vô tình cười nhạo cậu. Nơi này là trường quý tộc, không có tiền thì không vào được.
Tại Trung không hiểu vì sao cái trường quý tộc này lại có thể khinh thường người khác, nhưng cậu không thích nơi này. Tất cả mọi người ở đây đều rất kiêu ngạo, tự tách biệt mình với người khác cả ngàn dặm.
Bọn họ khác, rất khác với một Duẫn Hạo lạnh lùng.
Nhịn cả buổi sáng, Tại Trung vừa tức vừa mệt, bụng đã sớm đói đến kêu òng ọc. Các học sinh khác đều đến căn tin của trường, nơi đã chuẩn bị cơm canh ngon ngọt. Tại Trung ngồi trong phòng học, nhẹ chân nhẹ tay mở hộp cơm của mình ra.
Đây là hộp cơm do mẹ tự tay chuẩn bị cho cậu; bởi vì đây là lần đầu tiên nên cậu coi nó như bảo bối, dù chỉ là những món ăn đơn giản nhưng cậu cũng luyến tiếc ăn vào.
Cửa phòng học đột nhiên mở ra, Tại Trung ngây ngốc nhìn chăm chú vào Duẫn Hạo cũng đang cầm trong tay một hộp cơm tương tự như mình, mãi cho đến khi cậu ta ngồi xuống, đối diện với mình.
“…”
Tại Trung không thích gọi cậu ta là thiếu gia, lần trước gọi cũng là bởi vì đang cãi nhau.
Duẫn Hạo ngồi đối diện Tại Trung, tự mình mở hộp cơm ra; bên trong là một con tôm hùm lớn bóng bẩy, tỏa hương thơm, làm người ta thấy vô cùng thèm thuồng.
Nhưng Duẫn Hạo hiển nhiên không có hứng thú với con tôm hùm kia, lấy đũa gắp vào hộp cơm của Tại Trung.
“… Ngươi.” Tại Trung không hiểu, nhìn Duẫn Hạo.
“Ta không thích ăn tôm.” Duẫn Hạo thản nhiên nói, khuôn mặt tròn tròn như bánh nhân đậu nghiêm trang, có chút buồn cười.
Tại Trung muốn hỏi cậu ta vì sao lại ăn cơm cùng mình, còn muốn hỏi cậu ta sao lại gắp đồ ăn của cậu ta cho mình, nhưng thấy bộ dáng cậu ta đang vùi đầu ăn cơm, cậu không muốn hỏi gì nữa. Huống chi bụng cậu đã đói đến mức kêu vang rồi.
“Buổi sáng thế nào?” Ăn được một nửa, Duẫn Hạo nhẹ giọng đều đều hỏi một câu.
“Ta…” Tại Trung cắn môi nói, “Ta ghét trường học.”
Duẫn Hạo ngẩng đầu, nhìn Tại Trung một cái.
“Ta ghét trường học, cũng ghét cách ngươi nhìn ta.” Tại Trung nói một câu, lá gan cũng lớn lên, “Mấy người trong trường ngươi là mấy tên tò mò kì quái!”
“Là rất kỳ quái.” Duẫn Hạo nói xong thậm chí còn mỉm cười.
“Còn nói ta là oắt con giúp việc gì đó, thật sự là đáng ghét!” Tại Trung miệng đầy cơm, một hột cơm còn dính bên khóe miệng, theo động tác nhai nuốt của cậu mà động động.
“Giúp việc?”
“Ta không phải người giúp việc của ngươi sao? Nhưng cái này có cái gì buồn cười?!” Tại Trung bất mãn vung đũa.
Biểu tình của Duẫn Hạo đột nhiên trở nên thực bất đắc dĩ.
“Về sau đừng nói như vậy nữa, sẽ không có người nào khinh thường ngươi.”
Tại Trung nghe xong sửng sốt, “Ý ngươi là bọn họ đều là khinh thường ta?!”
“Chứ ngươi cho là thế nào?”
“Mụ nội nó, cái trường bại hoại này! Lão tử không học nữa!” Tại Trung hóa tức giận thành sức mạnh, ăn hết tất cả cơm nắm còn lại trong hộp.
“Ngươi phải hảo hảo đi học, cuối kì còn có phiếu điểm nữa. Đừng để dì Mỹ Thục thất vọng.” Duẫn Hạo giống như tiểu đại nhân ân cần nói với Tại Trung.
Nhưng xem chừng bộ dáng Tại Trung cũng không cảm kích.
Một đám các ngươi đều bá đạo như vậy! Thực quá đáng… Ta đọc sách hay không đọc sách ngay cả chính ta còn không tự quyết được, thế thì còn lý lẽ gì nữa không hả! Các ngươi còn bá đạo hơn cả Hi Triệt ca nữa! Nhất là ngươi, Trịnh Duẫn Hạo!
“Không nói đề tài này nữa…” Duẫn Hạo hình như là đang nghĩ đến cái gì đó, nói, “Cứ tới đây hỏi ta.”
“Thiếu gia…”
“Ở trường học không cần gọi ta là thiếu gia… Không đúng, bất kì đâu cũng không cần gọi ta là thiếu gia, ta không thích nghe. Ngươi không được gọi ta là thiếu gia.”
Giờ nghỉ trưa hôm đó, Tại Trung có Duẫn Hạo ở cùng. Hai người mặt đối mặt, ghé vào trên bàn học, im lặng ngủ. Tại Trung luôn nhớ rõ ánh dương quang ngày đó, ôn hòa, không chút chói lọi, như vầng sáng nhuộm vàng tóc và hai bên má Duẫn Hạo. Tại Trung rất thích nhìn khuôn mặt Duẫn Hạo như vậy, giống như có rất nhiều bí mật chờ đợi cậu phát hiện.
Bọn họ cũng không biết sự tự nhiên như vậy là từ khi nào bắt đầu, chỉ nhớ rằng, khi mình cô đơn nhất, rất muốn có một người thích hợp cho mình dựa vào, dù cho chỉ là một người bạn chơi đùa nhất thời.
Thật lâu thật lâu về sau, Tại Trung nhớ lại lúc ấy, phát hiện kì thật lúc ấy mình không phải chỉ vì muốn lấp đầy khoảng trống.
****************************
Hai đứa trẻ vốn không thể thân thiết, nhưng bởi vì học cùng trường mà bắt đầu gắn bó với nhau. Tại Trung quen nhau bạn bè nhờ vào tài trí hơn người, sự kiêu ngạo và tài ăn nói. Hơn nữa cậu cũng phát hiện rằng, dù Duẫn Hạo cả ngày xụ mặt nhưng bên cạnh cậu ta vẫn luôn có rất nhiều người. Cậu không hiểu, nhưng bởi vì bài tập mỗi ngày đủ để làm cậu đau đầu, cho nên lực chú ý của cậu dần bị dời đi.
Lần đầu tiên làm kiểm tra, Tại Trung suýt chút nữa là vướng đèn đỏ (aka rớt). Cái này cũng khó trách, bởi ở trường học ở quê làm gì có nhiều môn học như thế, mà trường học ở đây chỉ hận không thể nhồi nhét tất cả kiến thức cho đám nhóc tiểu học, mặc kệ chúng có thể tiếp thu được hay không. Tại Trung lần đó cảm nhận được sự sự hãi sâu sắc. Khi phát bài kiểm tra ra, Tại Trung liền gắp luôn bài kiểm tra ấy thành máy bay, ném loạn xạ trong lớp. Kết quả không ngờ lại ném ra ngoài phòng học, lại vừa vặn đáp xuống ngay trước mặt Duẫn Hạo.
Tại Trung lao ra, nhưng ngay giây tiếp theo lại thấy cậu ta dừng bước lại ngay trước cái máy bay giấy đó.
“Cái gì a…” Một đứa bé trai bên cạnh Duẫn Hạo muốn cúi xuống nhặt, nhưng nó đã nhặt lên trước.
“Trịnh Duẫn Hạo, đây là cái gì?” Người bên cạnh tò mò hỏi.
Duẫn Hạo nhìn Tại Trung, ánh mắt dời đến phía trước. “Đi thôi.”
Đợi bọn họ đã đi khuất, Tại Trung mới nhớ ra rằng bài kiểm tra của mình đã bị cầm đi mất, ở phía sau hét ầm lêm, “Trịnh Duẫn Hạo! Đó là máy bay của ta! Trả lại cho ta!!!”
…
Giữa trưa ăn cơm, Tại Trung nhìn chằm chằm cửa sổ mà ngơ ngẩ. Cậu không biết nên nói kết quả kiểm tra của mình với mẹ thế nào. Mẹ chưa bao giờ hỏi đến chuyện học của cậu, mỗi ngày chỉ chuẩn bị phần cơm cho cậu mà thôi. Nhưng cậu thật sự thực hi vọng mẹ có thể vì thành tích tốt của mình mà tươi cười, giống như mỗi lần mẹ Duẫn Hạo đối với cậu ta vậy…
Cửa như thường ngày mở ra, nhưng khí thế của Duẫn Hạo hôm nay tựa hồ mạnh hơn mấy ngày trước.
Tại Trung bĩu môi, cầm đũa lên.
Đặt bài kiểm tra nhàu nhĩ lên bàn.
“Chào thiếu gia.”
Cánh tay Duẫn Hạo ở đối diện hiển nhiên cương cứng một chút, sau đó nặng nề đặt hộp cơm lên bàn. “Đây là thành tích của ngươi?”
“Ta nói Duẫn Hạo thiếu gia à, ngươi đừng luôn nói chuyện giống đại nhân như vậy chứ. Ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”
“Nói với ta trước một chút, gần đây ngươi học hành thế nào?”
“Ngươi để ta ăn cơm trước đã, ta đói chết rồi!”
“Nói rõ ràng trước.”
Đôi tay nhỏ bé của Duẫn Hạo nắm bàn tay đang cầm đũa của Tại Trung lại, không chút bộ dáng muốn thả ra. Tại Trung âm thầm dụng lực, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, “Ta có chết cũng không mướn thằng nhãi như ngươi quan tâm…”
…
Trong kì nghỉ hè vừa rồi, Tại Trung bị làm đến mức ngơ ngơ ngác ngác, nhưng khi ngồi trên xe chuẩn bị đi học, nháy mắt cậu đột nhiên thanh tỉnh.
Duẫn Hạo an vị bên cạnh cậu, mặc đồng phục mới tinh, tay đặt trên đùi.
Tại Trung xấu hổ khó chịu, rất muốn nhảy xuống xe chạy về bên đống cây cỏ của mình. Cậu chưa bao giờ cho rằng mình có thiên phú để học tập, hơn nữa cũng không thích ngồi trong phòng học, đọc đống sách giáo khoa với người khác. Tư tưởng của cậu rất sôi nổi, cậu muốn tự do tự tại.
Nhưng cậu không dám nói.
Bạn cùng lớp thấy cậu và Duẫn Hạo cùng nhau đến, đều nghĩ rằng cậu là đứa trẻ nhà giàu, cho nên đều đén nịnh bợ cậu. Tại Trung không rõ mục đích của những bạn học này khi tiếp cận mình, người khác hỏi cái gì cậu liền đáp cái đó; kết quả là vừa qua buổi trưa, mọi người đều biết cậu chỉ là con của gia nhân nhà Duẫn Hạo, cho nên nhiệt tình ban đầu đều chuyển thành khinh bỉ, người người đều thẳng lưng, bắt đầu cố ý vô tình cười nhạo cậu. Nơi này là trường quý tộc, không có tiền thì không vào được.
Tại Trung không hiểu vì sao cái trường quý tộc này lại có thể khinh thường người khác, nhưng cậu không thích nơi này. Tất cả mọi người ở đây đều rất kiêu ngạo, tự tách biệt mình với người khác cả ngàn dặm.
Bọn họ khác, rất khác với một Duẫn Hạo lạnh lùng.
Nhịn cả buổi sáng, Tại Trung vừa tức vừa mệt, bụng đã sớm đói đến kêu òng ọc. Các học sinh khác đều đến căn tin của trường, nơi đã chuẩn bị cơm canh ngon ngọt. Tại Trung ngồi trong phòng học, nhẹ chân nhẹ tay mở hộp cơm của mình ra.
Đây là hộp cơm do mẹ tự tay chuẩn bị cho cậu; bởi vì đây là lần đầu tiên nên cậu coi nó như bảo bối, dù chỉ là những món ăn đơn giản nhưng cậu cũng luyến tiếc ăn vào.
Cửa phòng học đột nhiên mở ra, Tại Trung ngây ngốc nhìn chăm chú vào Duẫn Hạo cũng đang cầm trong tay một hộp cơm tương tự như mình, mãi cho đến khi cậu ta ngồi xuống, đối diện với mình.
“…”
Tại Trung không thích gọi cậu ta là thiếu gia, lần trước gọi cũng là bởi vì đang cãi nhau.
Duẫn Hạo ngồi đối diện Tại Trung, tự mình mở hộp cơm ra; bên trong là một con tôm hùm lớn bóng bẩy, tỏa hương thơm, làm người ta thấy vô cùng thèm thuồng.
Nhưng Duẫn Hạo hiển nhiên không có hứng thú với con tôm hùm kia, lấy đũa gắp vào hộp cơm của Tại Trung.
“… Ngươi.” Tại Trung không hiểu, nhìn Duẫn Hạo.
“Ta không thích ăn tôm.” Duẫn Hạo thản nhiên nói, khuôn mặt tròn tròn như bánh nhân đậu nghiêm trang, có chút buồn cười.
Tại Trung muốn hỏi cậu ta vì sao lại ăn cơm cùng mình, còn muốn hỏi cậu ta sao lại gắp đồ ăn của cậu ta cho mình, nhưng thấy bộ dáng cậu ta đang vùi đầu ăn cơm, cậu không muốn hỏi gì nữa. Huống chi bụng cậu đã đói đến mức kêu vang rồi.
“Buổi sáng thế nào?” Ăn được một nửa, Duẫn Hạo nhẹ giọng đều đều hỏi một câu.
“Ta…” Tại Trung cắn môi nói, “Ta ghét trường học.”
Duẫn Hạo ngẩng đầu, nhìn Tại Trung một cái.
“Ta ghét trường học, cũng ghét cách ngươi nhìn ta.” Tại Trung nói một câu, lá gan cũng lớn lên, “Mấy người trong trường ngươi là mấy tên tò mò kì quái!”
“Là rất kỳ quái.” Duẫn Hạo nói xong thậm chí còn mỉm cười.
“Còn nói ta là oắt con giúp việc gì đó, thật sự là đáng ghét!” Tại Trung miệng đầy cơm, một hột cơm còn dính bên khóe miệng, theo động tác nhai nuốt của cậu mà động động.
“Giúp việc?”
“Ta không phải người giúp việc của ngươi sao? Nhưng cái này có cái gì buồn cười?!” Tại Trung bất mãn vung đũa.
Biểu tình của Duẫn Hạo đột nhiên trở nên thực bất đắc dĩ.
“Về sau đừng nói như vậy nữa, sẽ không có người nào khinh thường ngươi.”
Tại Trung nghe xong sửng sốt, “Ý ngươi là bọn họ đều là khinh thường ta?!”
“Chứ ngươi cho là thế nào?”
“Mụ nội nó, cái trường bại hoại này! Lão tử không học nữa!” Tại Trung hóa tức giận thành sức mạnh, ăn hết tất cả cơm nắm còn lại trong hộp.
“Ngươi phải hảo hảo đi học, cuối kì còn có phiếu điểm nữa. Đừng để dì Mỹ Thục thất vọng.” Duẫn Hạo giống như tiểu đại nhân ân cần nói với Tại Trung.
Nhưng xem chừng bộ dáng Tại Trung cũng không cảm kích.
Một đám các ngươi đều bá đạo như vậy! Thực quá đáng… Ta đọc sách hay không đọc sách ngay cả chính ta còn không tự quyết được, thế thì còn lý lẽ gì nữa không hả! Các ngươi còn bá đạo hơn cả Hi Triệt ca nữa! Nhất là ngươi, Trịnh Duẫn Hạo!
“Không nói đề tài này nữa…” Duẫn Hạo hình như là đang nghĩ đến cái gì đó, nói, “Cứ tới đây hỏi ta.”
“Thiếu gia…”
“Ở trường học không cần gọi ta là thiếu gia… Không đúng, bất kì đâu cũng không cần gọi ta là thiếu gia, ta không thích nghe. Ngươi không được gọi ta là thiếu gia.”
Giờ nghỉ trưa hôm đó, Tại Trung có Duẫn Hạo ở cùng. Hai người mặt đối mặt, ghé vào trên bàn học, im lặng ngủ. Tại Trung luôn nhớ rõ ánh dương quang ngày đó, ôn hòa, không chút chói lọi, như vầng sáng nhuộm vàng tóc và hai bên má Duẫn Hạo. Tại Trung rất thích nhìn khuôn mặt Duẫn Hạo như vậy, giống như có rất nhiều bí mật chờ đợi cậu phát hiện.
Bọn họ cũng không biết sự tự nhiên như vậy là từ khi nào bắt đầu, chỉ nhớ rằng, khi mình cô đơn nhất, rất muốn có một người thích hợp cho mình dựa vào, dù cho chỉ là một người bạn chơi đùa nhất thời.
Thật lâu thật lâu về sau, Tại Trung nhớ lại lúc ấy, phát hiện kì thật lúc ấy mình không phải chỉ vì muốn lấp đầy khoảng trống.
****************************
Hai đứa trẻ vốn không thể thân thiết, nhưng bởi vì học cùng trường mà bắt đầu gắn bó với nhau. Tại Trung quen nhau bạn bè nhờ vào tài trí hơn người, sự kiêu ngạo và tài ăn nói. Hơn nữa cậu cũng phát hiện rằng, dù Duẫn Hạo cả ngày xụ mặt nhưng bên cạnh cậu ta vẫn luôn có rất nhiều người. Cậu không hiểu, nhưng bởi vì bài tập mỗi ngày đủ để làm cậu đau đầu, cho nên lực chú ý của cậu dần bị dời đi.
Lần đầu tiên làm kiểm tra, Tại Trung suýt chút nữa là vướng đèn đỏ (aka rớt). Cái này cũng khó trách, bởi ở trường học ở quê làm gì có nhiều môn học như thế, mà trường học ở đây chỉ hận không thể nhồi nhét tất cả kiến thức cho đám nhóc tiểu học, mặc kệ chúng có thể tiếp thu được hay không. Tại Trung lần đó cảm nhận được sự sự hãi sâu sắc. Khi phát bài kiểm tra ra, Tại Trung liền gắp luôn bài kiểm tra ấy thành máy bay, ném loạn xạ trong lớp. Kết quả không ngờ lại ném ra ngoài phòng học, lại vừa vặn đáp xuống ngay trước mặt Duẫn Hạo.
Tại Trung lao ra, nhưng ngay giây tiếp theo lại thấy cậu ta dừng bước lại ngay trước cái máy bay giấy đó.
“Cái gì a…” Một đứa bé trai bên cạnh Duẫn Hạo muốn cúi xuống nhặt, nhưng nó đã nhặt lên trước.
“Trịnh Duẫn Hạo, đây là cái gì?” Người bên cạnh tò mò hỏi.
Duẫn Hạo nhìn Tại Trung, ánh mắt dời đến phía trước. “Đi thôi.”
Đợi bọn họ đã đi khuất, Tại Trung mới nhớ ra rằng bài kiểm tra của mình đã bị cầm đi mất, ở phía sau hét ầm lêm, “Trịnh Duẫn Hạo! Đó là máy bay của ta! Trả lại cho ta!!!”
…
Giữa trưa ăn cơm, Tại Trung nhìn chằm chằm cửa sổ mà ngơ ngẩ. Cậu không biết nên nói kết quả kiểm tra của mình với mẹ thế nào. Mẹ chưa bao giờ hỏi đến chuyện học của cậu, mỗi ngày chỉ chuẩn bị phần cơm cho cậu mà thôi. Nhưng cậu thật sự thực hi vọng mẹ có thể vì thành tích tốt của mình mà tươi cười, giống như mỗi lần mẹ Duẫn Hạo đối với cậu ta vậy…
Cửa như thường ngày mở ra, nhưng khí thế của Duẫn Hạo hôm nay tựa hồ mạnh hơn mấy ngày trước.
Tại Trung bĩu môi, cầm đũa lên.
Đặt bài kiểm tra nhàu nhĩ lên bàn.
“Chào thiếu gia.”
Cánh tay Duẫn Hạo ở đối diện hiển nhiên cương cứng một chút, sau đó nặng nề đặt hộp cơm lên bàn. “Đây là thành tích của ngươi?”
“Ta nói Duẫn Hạo thiếu gia à, ngươi đừng luôn nói chuyện giống đại nhân như vậy chứ. Ta đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”
“Nói với ta trước một chút, gần đây ngươi học hành thế nào?”
“Ngươi để ta ăn cơm trước đã, ta đói chết rồi!”
“Nói rõ ràng trước.”
Đôi tay nhỏ bé của Duẫn Hạo nắm bàn tay đang cầm đũa của Tại Trung lại, không chút bộ dáng muốn thả ra. Tại Trung âm thầm dụng lực, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, “Ta có chết cũng không mướn thằng nhãi như ngươi quan tâm…”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.