Chương 32: Make a growth 5
Bạo Lực Tiểu Trí
03/08/2020
Người này cái gì cũng có thể thành thạo.
“Mày!!!” Rùa lông xanh thẹn quá hóa giận, dưới tình thế cấp bách lại dùng đầu húc về phía Duẫn Hạo, Duẫn Hạo xoay người, thuận thế đá gã ngã xuống đất.
“Bịch! –” Tại Trung che mắt, chắc chắn là rất đau đây.
Mắt thấy mất tên hỗn đản kia bị Duẫn Hạo đánh cho mặt mũi bầm dập, mà quần áo hắn còn chưa nhăn cũng chẳng bẩn, kết cục là rùa lông xanh mang theo đám tay chân chạy trối chết, Duẫn Hạo xoay người lại, ngay cả thở gấp cũng không.
“…” Tại Trung lúc này mới từ từ đứng lên.
“Đây là lần đầu tiên ta đánh nhau.” Duẫn Hạo chỉnh chỉnh quần áo, “Rất thú vị.”
“Thiết!” Tại Trung khinh thường liếc mắt nhìn hắn, “Đừng cậy mạnh, nhàm chán.”
“Lần sau sẽ để ngươi nhé.” Duẫn Hạo bình tĩnh nói.
Lần sau?! Tại Trung hung hăng trừng mắt nhìn Duẫn Hạo, “Đi thôi! Ta cũng không muốn lại có lần sau… Lạnh quá.”
Duẫn Hạo đem khăn quàng cổ của mình choàng lên cho Tại Trung, “Được.”
Một mùi hương quen thuộc quanh quẩn trên mũi cậu. Là mùi của sữa tắm mà Duẫn Hạo thường dùng lưu lại; nhàn nhạt, không chút gay mũi. Tại Trung sửng sốt vài giây, sau đó đuổi theo Duẫn Hạo.
“Ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia?” Tại Trung nắm góc áo Duẫn Hạo, nhỏ giọng hỏi.
Duẫn Hạo xoay người, khó hiểu nhìn cậu, “Ngươi muốn làm thì cứ làm đi.”
“Không phải… Ý ta là…” Tại Trung cắn môi, rốt cục bỏ qua, “Quên đi.”
Ánh đèn rực rỡ, hai bên đường bắt đầu náo nhiệt, đèn đường hoa mỹ tô điểm thêm cho thành thị phồn hoa, mọi người cũng không vội vàng, tận tình hưởng thụ cảnh đẹp hiếm thấy này. Xa xa là các dãy nhà cao tầng, các bảng hiệu cực lớn khoa trương treo trên cao… Tại Trung nhìn kỹ, hoa ra trên đó là ảnh chụp của Trịnh tiên sinh.
“… Trịnh Duẫn Hạo… kia là…” Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo không có phản ứng gì, “Từ lâu rồi, ngươi không biết à?”
“Hay quá…” Tại Trung tán thưởng, “Nếu có một ngày, ảnh của ta cũng có ở trên đó thì hay quá…”
“Ha ha. Đến lúc đó có thể thấy được cả lỗ chân lông của ngươi ấy chứ.” Duẫn Hạo trêu ghẹo.
Thấy thì thấy chứ, da ta vốn đẹp mà. Tại Trung nghĩ như vậy, đi theo sau Duẫn Hạo về phía trạm xe điện ngầm.
Tiếng di động êm tai truyền đến, Duẫn Hạo bắt máy.
Tại Trung nhìn thấy vẻ mặt vốn đang vui vẻ Duẫn bỗng thành cứng ngắc; ngay sau đó, Duẫn Hạo chậm rãi ngắt điện thoại.
Cậu không biết Duẫn Hạo làm sao, nhưng có thể cảm thấy cảm xúc bi thương của Duẫn Hạo đang bao phủ mình. Tại Trung cẩn thận gọi, “ Duẫn Hạo a…“
Sắc mặt Duẫn Hạo tái nhợt nhìn Tại Trung. Sau đó mở hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Tại Trung.
Lòng Tại Trung như bị sợi tơ quấn quanh, càng lúc càng siết chặt.
“Đại Thụ đã chết.”
Thanh âm yếu ớt truyền đến từ sau tai Tại Trung, lại thêm nét bi thương nhàn nhạt, làm hốc mắt cậu cũng ươn ướt.
“Duẫn Hạo, đừng khóc.” Tại Trung không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ dùng sức ôm lấy tấm lưng rộng lớn rắn chắc của hắn. Nhưng đột nhiên cậu lại cảm thấy, dường như mình đã ôm lấy một người vô cùng yếu ớt.
Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đừng đến gần ta như vậy… Ta sẽ sụp đổ mất.
Ta không muốn mình trở nên kỳ lạ như vậy!
Nhưng…
“Đừng khóc, ngươi còn có ta mà.”
Được rồi, ta không tiền đồ như vậy đấy.
…
Đại Thụ được chôn cất long trọng, Duẫn Hạo nhốt mình trong phòng suốt hai ngày, lúc đó chỉ có mình Tại Trung đi vào phòng đưa cơm cho hắn. Duẫn Hạo thoáng nhìn qua tưởng chừng như bình tĩnh, hắn thu dọn tất cả những món đồ chơi và cả ổ của Đại Thụ, cất hết vào nhà kho. Sau đó, hắn càng kiên cường hơn.
***************
Mùa đông đến làm Duẫn Hạo dần dần nguôi ngoai đau thương khi mất đi một người bạn thân, hắn cũng bắt đầu thường xuyên đấu võ mồm với Xương Mân, Tại Trung. Nhưng mỗi khi mọi người nhắc đến ‘chó’ thì hắn đều cố gắng lảng tránh.
Nhưng Tại Trung cũng bắt đầu lảng tránh Duẫn Hạo.
Biểu hiện bề ngoài thì thấy quan hệ của hai người bọn họ vẫn như trước, nhưng Tại Trung tự hiểu, cậu bắt đầu xa lánh Duẫn Hạo rồi. Cậu không muốn biến thành kẻ kì quái trong mắt mọi người, nhất là khi cậu bắt đầu cảm nhận được khí tức khác thường của Duẫn Hạo.
Vừa nhớ đến bộ dáng đắc ý dào dạt của Đồng Lôi khi biết chuyện đó, Tại Trung liền hận đến nghiến răng.
Nói gì đi nữa thì cậu cũng không cho phép mình biến thành người đồng tính luyến ái.
Vì thế, buổi sáng mỗi ngày, việc đầu tiên cậu làm là: thôi miên chính mình.
Mình không thích Trịnh Duẫn Hạo. Mình không thích Trịnh Duẫn Hạo? Mình không thích Trịnh Duẫn Hạo!
Phiền não cứ thế mà lớn dần. Nhưng Tại Trung hoàn toàn không ngờ, cảm tình đối với Duẫn Hạo lại dần lớn hơn đến mức mình đã khó có thể khống chế nữa rồi.
“Mày!!!” Rùa lông xanh thẹn quá hóa giận, dưới tình thế cấp bách lại dùng đầu húc về phía Duẫn Hạo, Duẫn Hạo xoay người, thuận thế đá gã ngã xuống đất.
“Bịch! –” Tại Trung che mắt, chắc chắn là rất đau đây.
Mắt thấy mất tên hỗn đản kia bị Duẫn Hạo đánh cho mặt mũi bầm dập, mà quần áo hắn còn chưa nhăn cũng chẳng bẩn, kết cục là rùa lông xanh mang theo đám tay chân chạy trối chết, Duẫn Hạo xoay người lại, ngay cả thở gấp cũng không.
“…” Tại Trung lúc này mới từ từ đứng lên.
“Đây là lần đầu tiên ta đánh nhau.” Duẫn Hạo chỉnh chỉnh quần áo, “Rất thú vị.”
“Thiết!” Tại Trung khinh thường liếc mắt nhìn hắn, “Đừng cậy mạnh, nhàm chán.”
“Lần sau sẽ để ngươi nhé.” Duẫn Hạo bình tĩnh nói.
Lần sau?! Tại Trung hung hăng trừng mắt nhìn Duẫn Hạo, “Đi thôi! Ta cũng không muốn lại có lần sau… Lạnh quá.”
Duẫn Hạo đem khăn quàng cổ của mình choàng lên cho Tại Trung, “Được.”
Một mùi hương quen thuộc quanh quẩn trên mũi cậu. Là mùi của sữa tắm mà Duẫn Hạo thường dùng lưu lại; nhàn nhạt, không chút gay mũi. Tại Trung sửng sốt vài giây, sau đó đuổi theo Duẫn Hạo.
“Ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia?” Tại Trung nắm góc áo Duẫn Hạo, nhỏ giọng hỏi.
Duẫn Hạo xoay người, khó hiểu nhìn cậu, “Ngươi muốn làm thì cứ làm đi.”
“Không phải… Ý ta là…” Tại Trung cắn môi, rốt cục bỏ qua, “Quên đi.”
Ánh đèn rực rỡ, hai bên đường bắt đầu náo nhiệt, đèn đường hoa mỹ tô điểm thêm cho thành thị phồn hoa, mọi người cũng không vội vàng, tận tình hưởng thụ cảnh đẹp hiếm thấy này. Xa xa là các dãy nhà cao tầng, các bảng hiệu cực lớn khoa trương treo trên cao… Tại Trung nhìn kỹ, hoa ra trên đó là ảnh chụp của Trịnh tiên sinh.
“… Trịnh Duẫn Hạo… kia là…” Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo không có phản ứng gì, “Từ lâu rồi, ngươi không biết à?”
“Hay quá…” Tại Trung tán thưởng, “Nếu có một ngày, ảnh của ta cũng có ở trên đó thì hay quá…”
“Ha ha. Đến lúc đó có thể thấy được cả lỗ chân lông của ngươi ấy chứ.” Duẫn Hạo trêu ghẹo.
Thấy thì thấy chứ, da ta vốn đẹp mà. Tại Trung nghĩ như vậy, đi theo sau Duẫn Hạo về phía trạm xe điện ngầm.
Tiếng di động êm tai truyền đến, Duẫn Hạo bắt máy.
Tại Trung nhìn thấy vẻ mặt vốn đang vui vẻ Duẫn bỗng thành cứng ngắc; ngay sau đó, Duẫn Hạo chậm rãi ngắt điện thoại.
Cậu không biết Duẫn Hạo làm sao, nhưng có thể cảm thấy cảm xúc bi thương của Duẫn Hạo đang bao phủ mình. Tại Trung cẩn thận gọi, “ Duẫn Hạo a…“
Sắc mặt Duẫn Hạo tái nhợt nhìn Tại Trung. Sau đó mở hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Tại Trung.
Lòng Tại Trung như bị sợi tơ quấn quanh, càng lúc càng siết chặt.
“Đại Thụ đã chết.”
Thanh âm yếu ớt truyền đến từ sau tai Tại Trung, lại thêm nét bi thương nhàn nhạt, làm hốc mắt cậu cũng ươn ướt.
“Duẫn Hạo, đừng khóc.” Tại Trung không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ dùng sức ôm lấy tấm lưng rộng lớn rắn chắc của hắn. Nhưng đột nhiên cậu lại cảm thấy, dường như mình đã ôm lấy một người vô cùng yếu ớt.
Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đừng đến gần ta như vậy… Ta sẽ sụp đổ mất.
Ta không muốn mình trở nên kỳ lạ như vậy!
Nhưng…
“Đừng khóc, ngươi còn có ta mà.”
Được rồi, ta không tiền đồ như vậy đấy.
…
Đại Thụ được chôn cất long trọng, Duẫn Hạo nhốt mình trong phòng suốt hai ngày, lúc đó chỉ có mình Tại Trung đi vào phòng đưa cơm cho hắn. Duẫn Hạo thoáng nhìn qua tưởng chừng như bình tĩnh, hắn thu dọn tất cả những món đồ chơi và cả ổ của Đại Thụ, cất hết vào nhà kho. Sau đó, hắn càng kiên cường hơn.
***************
Mùa đông đến làm Duẫn Hạo dần dần nguôi ngoai đau thương khi mất đi một người bạn thân, hắn cũng bắt đầu thường xuyên đấu võ mồm với Xương Mân, Tại Trung. Nhưng mỗi khi mọi người nhắc đến ‘chó’ thì hắn đều cố gắng lảng tránh.
Nhưng Tại Trung cũng bắt đầu lảng tránh Duẫn Hạo.
Biểu hiện bề ngoài thì thấy quan hệ của hai người bọn họ vẫn như trước, nhưng Tại Trung tự hiểu, cậu bắt đầu xa lánh Duẫn Hạo rồi. Cậu không muốn biến thành kẻ kì quái trong mắt mọi người, nhất là khi cậu bắt đầu cảm nhận được khí tức khác thường của Duẫn Hạo.
Vừa nhớ đến bộ dáng đắc ý dào dạt của Đồng Lôi khi biết chuyện đó, Tại Trung liền hận đến nghiến răng.
Nói gì đi nữa thì cậu cũng không cho phép mình biến thành người đồng tính luyến ái.
Vì thế, buổi sáng mỗi ngày, việc đầu tiên cậu làm là: thôi miên chính mình.
Mình không thích Trịnh Duẫn Hạo. Mình không thích Trịnh Duẫn Hạo? Mình không thích Trịnh Duẫn Hạo!
Phiền não cứ thế mà lớn dần. Nhưng Tại Trung hoàn toàn không ngờ, cảm tình đối với Duẫn Hạo lại dần lớn hơn đến mức mình đã khó có thể khống chế nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.