Chương 42: Make a profession 4
Bạo Lực Tiểu Trí
03/08/2020
Đại hội thể dục thể thao kết thúc, Tại Trung đi trả đôi giày cho đội điền kinh. Đúng lúc mấy người bạn cùng lớp cũng ở đó, mọi người muốn Tại Trung đi ăn cơm với họ luôn. Tại Trung vốn chuẩn bị lý do từ chối, nhưng nghĩ lại thì người ta đã giúp mình như thế, bây giờ nếu từ chối lời mời nữa thì không phải hơi quá đáng sao.
Vì thế mọi người kết thành nhóm, đến khu trung tâm.
Nơi này luôn là thiên đường của đám học sinh, đủ các quán bar, khu vui chơi, cũng là nơi tập trung của nhiều thành phần xã hội. Tại Trung tuy thích chỗ này nhưng bình thường đều cố gắng tránh không đến đây. Theo đám bạn học, cậu có thể tự do ra vào chỗ này, theo lý thuyết mà nói thì ở đây cũng rất náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Tại Trung đến quán bar, lần đầu tiên tiếp xúc với nơi xa hoa truỵ lạc này. Tiếng nhạc ẫm ĩ, đám người điên cuồng; tất cả đều như nam châm hút chặt cậu vào vòng xoáy hấp dẫn của nó. Nhóm bạn không ngừng rót rượu cho cậu; bởi vì không tiện từ chối nên cậu đều thành thành thật thật uống hết.
Mấy chén qua đi, cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác. Cảm thấy Duẫn Hạo xuất hiện ngay trước mặt mình, sau đó lại lẩm bẩm lầm bầm mắng hắn một chút. Đám bạn chơi đùa huyên náo một chập, thấy thời gian cũng không còn sớm, tính về nhà, nhưng mấy tên ích kỉ này không có tên nào tự nguyện đưa Tại Trung say như chết về nhà.
“Rồi rồi… Tiền bối… Uống tiếp nào!”
“Uống cái đầu cậu a… Không biết uống sao không nói sớm!”
“Đừng oán giận nữa! Mau tìm Trịnh Duẫn Hạo tới đón cậu ta đi!”
“Tôi chỉ có số điện thoại của Thẩm Xương Mân thôi…”
“Cậu ta uống thành như vậy rồi, Xương Mân có thể chống đỡ nổi sao? Muốn nôn cũng phải nôn trên xe Trịnh Duẫn Hạo a… Nôn trên xe nhà Xương Mân, y không giết cậu ta mới là lạ đấy.”
“Biết rồi!”
“Ọe –”
“A! Tiểu Trung! Cậu điên rồi hả?! Thiếu gia tôi ngày mai còn muốn ngồi xe đi học đó!!”
“Rồi rồi rồi! Chúng ta lại uống! Tiền bối… Hức!”
**********************
Duẫn Hạo nhăn mặt nhanh mày, bất đắc dĩ nói, “Văn ca, anh đem xe đi rửa trước đi, đường về nhà cũng không còn xa nữa, để ta cõng cậu ta về cũng được.”
Tháng mười hai, lúc nào cũng là một mùa thật đẹp. Dưới con đường yên tĩnh dễ chịu, chưa được dọn dẹp gì, ngược lại lại làm cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp kì lạ. Hai bên đường là cây ngô đồng Pháp với những bông tuyết nho nhỏ đọng trên đó, rất giống như cây cối trong vương quốc của những tinh linh. Thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe phóng vụt qua, ánh đèn từ ce chiếu sáng phần đường đó. Một đêm rất đẹp.
Miệng Tại Trung đầy mùi rượu, nhưng lại là hương vị rất dễ chịu, kết hợp với mùi thơm nhàn nhạt từ mái tóc, truyền đến từ sau đầu Duẫn Hạo.
Đương nhiên, còn có mấy câu lải nhải vô ý thức của cậu nữa.
“Trịnh Duẫn Hạo… Sao ngươi lại cõng ta…”
“Ngươi không thể tự đi được.”
Duẫn Hạo xốc Tại Trung lên, tiếp tục bước đi.
“Hức!… Ha ha… Lưng ngươi thực rộng…”
Tại Trung ngây ngốc cười, nhưng không bao lâu liền khóc.
“Ngươi là đồ ngốc… Sao lại không hiểu chứ…”
“Ngươi nói gì đấy? Ta vẫn hiểu nhiều thứ hơn ngươi đấy.” Duẫn Hạo nuông chiều nở nụ cười, cũng không tính toán với Tại Trung đang say khướt.
“Ta nói ngươi không hiểu, ngươi cũng đừng ngụy biện!!” Tại Trung đánh một cái lên đầu Duẫn Hạo, Duẫn Hạo phát hỏa, ném luôn Tại Trung xuống dưới.
Mông đột nhiên tiếp đất, Tại Trung ủy khuất lẩm bẩm, “Đau a… Trịnh Duẫn Hạo, ngươi là đồ ngốc!”
Thấy cậu thế này, Duẫn Hạo lại phải ngồi xổm xuống, “Được rồi được rồi, ta là đồ ngốc.”
“Đáng ghét… Trịnh Duẫn Hạo, đều là tại ngươi!!” Ánh mắt Tại Trung mơ hồ, giọng nói mang theo âm thanh nức nở, “Ngươi cùng cái cô Lâm Khả Khả kia… Ta thấy là đã thấy ghét rồi! Ghét! Đáng ghét!..”
Duẫn Hạo dùng sức kéo Tại Trung, muốn đưa cậu lên lưng mình lại nhấc không nổi, khẽ cắn môi một cái, bế cậu như bế công chúa*, thành công ngăn lại mấy động tác giãy dụa của cậu.
(* bế công chúa: bổ túc kiến thức dành cho những ai cố tình không biết ^^: là kiểu bế ngang người, một tay đỡ lưng, một tay đỡ chân, đầu người được bế sẽ… ngả vào ngực người bế ( *﹃*). Nếu ai còn chưa tưởng tượng ra được thì cứ tìm mấy phim có cảnh chú rể bế cô dâu vào phòng cưới ấy nhá (nhớ là phim hiện đại đấy, loại phim châu âu càng tốt))
Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo, òa! một tiếng khóc lớn.
“Duẫn Hạo… Vì sao ngươi muốn làm ta khổ sở thế này…”
Duẫn Hạo sửng sốt một giây, nhìn ánh đèn sáng trưng ở cửa nhà cách đó không xa, thả chậm bước chân.
“Ta làm sao?”
“Ngươi chỉ biết yêu đương với Lâm Khả Khả… không biết để ý gì đến ta! Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ‘ta làm sao’…” Hai tay Tại Trung nắm lấy áo Duẫn Hạo, cũng không để ý chuyển mình đang bị ôm vào ngực ai đó hay không. Uống rượu say làm cậu được lợi không ít, “Hỗn đản…”
“Tuy hôm nay cô ta đã thổ lộ với ta…” Duẫn Hạo cúi đầu, ôn hòa nói, “Nhưng ta không đồng ý mà, cho nên không tính là yêu đương đâu.”
“Cái gì?!” Tại Trung phát ra lực, uy hiếp nói, “Nếu ngươi dám đồng ý, ta sẽ giết ngươi!… Hức!”
“…”
Thái độ của kẻ say rượu họ Kim kia dẫn dần mềm mỏng, hai mắt đẫm lệ nhìn Duẫn Hạo, khóc nói, “Duẫn Hạo, ta thích ngươi… Ngươi đừng thích người khác, được không…”
Vì thế mọi người kết thành nhóm, đến khu trung tâm.
Nơi này luôn là thiên đường của đám học sinh, đủ các quán bar, khu vui chơi, cũng là nơi tập trung của nhiều thành phần xã hội. Tại Trung tuy thích chỗ này nhưng bình thường đều cố gắng tránh không đến đây. Theo đám bạn học, cậu có thể tự do ra vào chỗ này, theo lý thuyết mà nói thì ở đây cũng rất náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Tại Trung đến quán bar, lần đầu tiên tiếp xúc với nơi xa hoa truỵ lạc này. Tiếng nhạc ẫm ĩ, đám người điên cuồng; tất cả đều như nam châm hút chặt cậu vào vòng xoáy hấp dẫn của nó. Nhóm bạn không ngừng rót rượu cho cậu; bởi vì không tiện từ chối nên cậu đều thành thành thật thật uống hết.
Mấy chén qua đi, cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác. Cảm thấy Duẫn Hạo xuất hiện ngay trước mặt mình, sau đó lại lẩm bẩm lầm bầm mắng hắn một chút. Đám bạn chơi đùa huyên náo một chập, thấy thời gian cũng không còn sớm, tính về nhà, nhưng mấy tên ích kỉ này không có tên nào tự nguyện đưa Tại Trung say như chết về nhà.
“Rồi rồi… Tiền bối… Uống tiếp nào!”
“Uống cái đầu cậu a… Không biết uống sao không nói sớm!”
“Đừng oán giận nữa! Mau tìm Trịnh Duẫn Hạo tới đón cậu ta đi!”
“Tôi chỉ có số điện thoại của Thẩm Xương Mân thôi…”
“Cậu ta uống thành như vậy rồi, Xương Mân có thể chống đỡ nổi sao? Muốn nôn cũng phải nôn trên xe Trịnh Duẫn Hạo a… Nôn trên xe nhà Xương Mân, y không giết cậu ta mới là lạ đấy.”
“Biết rồi!”
“Ọe –”
“A! Tiểu Trung! Cậu điên rồi hả?! Thiếu gia tôi ngày mai còn muốn ngồi xe đi học đó!!”
“Rồi rồi rồi! Chúng ta lại uống! Tiền bối… Hức!”
**********************
Duẫn Hạo nhăn mặt nhanh mày, bất đắc dĩ nói, “Văn ca, anh đem xe đi rửa trước đi, đường về nhà cũng không còn xa nữa, để ta cõng cậu ta về cũng được.”
Tháng mười hai, lúc nào cũng là một mùa thật đẹp. Dưới con đường yên tĩnh dễ chịu, chưa được dọn dẹp gì, ngược lại lại làm cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp kì lạ. Hai bên đường là cây ngô đồng Pháp với những bông tuyết nho nhỏ đọng trên đó, rất giống như cây cối trong vương quốc của những tinh linh. Thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe phóng vụt qua, ánh đèn từ ce chiếu sáng phần đường đó. Một đêm rất đẹp.
Miệng Tại Trung đầy mùi rượu, nhưng lại là hương vị rất dễ chịu, kết hợp với mùi thơm nhàn nhạt từ mái tóc, truyền đến từ sau đầu Duẫn Hạo.
Đương nhiên, còn có mấy câu lải nhải vô ý thức của cậu nữa.
“Trịnh Duẫn Hạo… Sao ngươi lại cõng ta…”
“Ngươi không thể tự đi được.”
Duẫn Hạo xốc Tại Trung lên, tiếp tục bước đi.
“Hức!… Ha ha… Lưng ngươi thực rộng…”
Tại Trung ngây ngốc cười, nhưng không bao lâu liền khóc.
“Ngươi là đồ ngốc… Sao lại không hiểu chứ…”
“Ngươi nói gì đấy? Ta vẫn hiểu nhiều thứ hơn ngươi đấy.” Duẫn Hạo nuông chiều nở nụ cười, cũng không tính toán với Tại Trung đang say khướt.
“Ta nói ngươi không hiểu, ngươi cũng đừng ngụy biện!!” Tại Trung đánh một cái lên đầu Duẫn Hạo, Duẫn Hạo phát hỏa, ném luôn Tại Trung xuống dưới.
Mông đột nhiên tiếp đất, Tại Trung ủy khuất lẩm bẩm, “Đau a… Trịnh Duẫn Hạo, ngươi là đồ ngốc!”
Thấy cậu thế này, Duẫn Hạo lại phải ngồi xổm xuống, “Được rồi được rồi, ta là đồ ngốc.”
“Đáng ghét… Trịnh Duẫn Hạo, đều là tại ngươi!!” Ánh mắt Tại Trung mơ hồ, giọng nói mang theo âm thanh nức nở, “Ngươi cùng cái cô Lâm Khả Khả kia… Ta thấy là đã thấy ghét rồi! Ghét! Đáng ghét!..”
Duẫn Hạo dùng sức kéo Tại Trung, muốn đưa cậu lên lưng mình lại nhấc không nổi, khẽ cắn môi một cái, bế cậu như bế công chúa*, thành công ngăn lại mấy động tác giãy dụa của cậu.
(* bế công chúa: bổ túc kiến thức dành cho những ai cố tình không biết ^^: là kiểu bế ngang người, một tay đỡ lưng, một tay đỡ chân, đầu người được bế sẽ… ngả vào ngực người bế ( *﹃*). Nếu ai còn chưa tưởng tượng ra được thì cứ tìm mấy phim có cảnh chú rể bế cô dâu vào phòng cưới ấy nhá (nhớ là phim hiện đại đấy, loại phim châu âu càng tốt))
Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo, òa! một tiếng khóc lớn.
“Duẫn Hạo… Vì sao ngươi muốn làm ta khổ sở thế này…”
Duẫn Hạo sửng sốt một giây, nhìn ánh đèn sáng trưng ở cửa nhà cách đó không xa, thả chậm bước chân.
“Ta làm sao?”
“Ngươi chỉ biết yêu đương với Lâm Khả Khả… không biết để ý gì đến ta! Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ‘ta làm sao’…” Hai tay Tại Trung nắm lấy áo Duẫn Hạo, cũng không để ý chuyển mình đang bị ôm vào ngực ai đó hay không. Uống rượu say làm cậu được lợi không ít, “Hỗn đản…”
“Tuy hôm nay cô ta đã thổ lộ với ta…” Duẫn Hạo cúi đầu, ôn hòa nói, “Nhưng ta không đồng ý mà, cho nên không tính là yêu đương đâu.”
“Cái gì?!” Tại Trung phát ra lực, uy hiếp nói, “Nếu ngươi dám đồng ý, ta sẽ giết ngươi!… Hức!”
“…”
Thái độ của kẻ say rượu họ Kim kia dẫn dần mềm mỏng, hai mắt đẫm lệ nhìn Duẫn Hạo, khóc nói, “Duẫn Hạo, ta thích ngươi… Ngươi đừng thích người khác, được không…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.