Chương 65: Make a special 5
Bạo Lực Tiểu Trí
03/08/2020
Đau đau đau quá a…
Sau khi Tại Trung tỉnh lại chỉ có cảm giác này. Trước đây dù có ba ngày không đi toilet cũng không khổ sở đến thế này. Cậu nằm trên giường, cảm thấy cả người như muốn rã cả ra.
Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt, lúc hôn môi ôn nhu như thế mà sao lúc làm lại mạnh như quái thú a… Người ta rõ ràng vẫn còn đang sốt mà… Lây bệnh cho ngươi luôn!
“Tỉnh?” Đẩy cửa vào, Duẫn Hạo mỉm cười, hiển nhiên tâm tình tốt lắm, bộ dáng thần thanh khí sảng. Điều này làm cho Tại Trung phi thường khó chịu. Cậu tức giận hừ một tiếng, muốn quay người lại.
“Tức giận?” Duẫn Hạo nhẹ nhàng hôn hôn cậu, dỗ dành, “Ta là lần đầu tiên, lại nhịn lâu như vậy, khó tránh khỏi không khống chế được…”
“Hừ.”
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa, về sau ta sẽ chú ý.” Duẫn Hạo sủng nịch nói, “Tính tình Tại Trung của chúng ta là thích ồn ào mà, tối qua không phải ngươi cũng rất thoải mái sao?”
Tại Trung vừa nghe, mặt phừng! một cái, đỏ rực lên, cầm gối đầu lên đập lấy đập để, “Ngươi lưu manh a! Lời như thế mà cũng nói được!”
Duẫn Hạo cũng không trốn tránh, nhận cú đập của Tại Trung. Đập một lát, Tại Trung thu tay, ngập ngừng nói, “Dựa vào đâu mà ta phải ở dưới…?”
“Vậy lần sau cho ngươi lên trên.” Duẫn Hạo chớp chớp mắt.
Lần sau…
Tại Trung cười khổ một tiếng, lắc đầu, “Không sao cả.”
Bởi vì sẽ không có lần sau nữa.
Tối hôm qua ôm, hôn môi, âu yếm, luật động, đều chỉ có thể dừng lại ở tối hôm qua, không thể kéo dài đến tận hôm nay.
Duẫn Hạo ôn nhu nói, “Tại Trung, ta nghĩ rồi, chỉ cần ở cùng nhau, chuyện đó sau này có thể từ từ giải quyết. Chỉ cần ngươi không trốn tránh nữa, chúng ta nhất định có thể ở cùng nhau.”
Nhìn ánh mắt hắn phát sáng, Tại Trung không nói nổi câu nào.
“Được rồi, hôm nay ta phải đến công ty ba ta, ngươi tự chăm sóc mình đi. Tối nay ta sẽ về. Mẹ ta và mọi người có lẽ cũng sắp về rồi, ngươi ngoan ngoãn a.”
Tại Trung gật gật đầu, nở nụ cười với hắn.
Mãi cho đến bóng dáng thon dài của Duẫn Hạo biến mất ở cửa, nụ cười trên mặt Tại Trung mới ngưng kết thành một giọt nước mắt, rơi xuống.
Duẫn Hạo nói với cậu, lần này tuyệt đối không được buông tay nữa.
Nhưng cậu đã quyết định phải rời đi rồi, có cùng nắm tay nhau được nữa không cũng không sao cả. Tại Trung còn tưởng rằng có được giấc mộng kia là mình có thể thanh thản ra đi, nhưng cậu đã sai rồi. Bây giờ không chỉ thân thể của cậu đau, mà còn có trái tim.
Biết rõ hi vọng cuối cùng này chỉ có thể biến thành hy vọng xa vời, nhưng cậu vẫn cho Duẫn Hạo.
Cậu giao chính mình cho hắn, không giữ lại bất cứ thứ gì.
Nhưng tâm tình cậu chưa bao giờ nặng nề như thế này. Chỉ cần nhớ đến khuôn mặt tràn đầy tin tưởng kia, nụ cười xinh đẹp kia của Duẫn Hạo là cậu đã đau đến không thở nổi.
Duẫn Hạo nói, tin tưởng ta.
Duẫn Hạo nói, phải kiên trì.
Duẫn Hạo nói, chúng ta có thể.
Nhưng mà… Duẫn Hạo, ta không biết trong lòng ta muốn cái gì cả…
Tại Trung khóc ướt gối của Duẫn Hạo, sau đó đứng dậy xuống giường, chuẩn bị những thứ cuối cùng.
******************************
Buổi tối đến rất nhanh. Duẫn Hạo còn chưa trở về.
Những lời từ biệt trước khi đi lúc nào cũng có chút thương cảm. Tại Trung cúi chào ba lần với Trịnh phu nhân và mẹ mình, sau đó cùng Xương Mân và Đồng Lôi ra sân bay.
Từ sau xe nhìn lại, cửa nhà Trịnh gia mà mình đã sống tám năm trời, càng lúc càng cách xa…
Càng lúc càng xa.
Cho đến khi bị một loạt cây cối che khuất tầm mắt.
Có thế nào cũng như chưa nhìn đủ, vẫn chưa thấy mặt Duẫn Hạo.
Nhưng cậu phải học được cách buông tay.
Vì tương lai tốt đẹp sau này.
*********************
Ánh đèn rực rỡ, cảnh đêm Seoul vẫn như đẹp đến say lòng người.
Tại Trung nhìn cảnh tượng bên ngoài qua cửa kính, kinh ngạc hỏi, “Xương Mân a… Mày nói xem tại sao mọi người cứ phải chen chen chúc chúc nhau trên đường thế hả?”
Xương Mân không trả lời.
“… Tao nghĩ có lẽ là vì muốn che dấu sự cô đơn của chính mình,” Tại Trung như đang độc thoại, “Bên cạnh Duẫn Hạo có bao nhiêu người vây quanh như vậy, nhưng hắn cũng như những người này, đều cô đơn cả…”
“Tại Trung a…” Đồng Lôi lo lắng nhìn cậu.
“Sau khi ta đi rồi, hai người nhất định phải hảo hảo chiếu cố Duẫn Hạo, trăm ngàn lần đừng để hắn cảm thấy cô đơn… Dù hai người có bận rộn thế nào, chỉ cần hắn muốn tìm đến hai người, hai người nhất định phải đến. Đừng nhắc đến chó trước mặt hắn, cũng đừng ngắt lời hắn… Đừng để hắn ngơ ngẩn một mình, nếu không hắn sẽ cô đơn lắm…”
Tâm trạng Đồng Lôi và Xương Mân cũng rất nặng nề, cũng không mở miệng.
“Đừng để hắn vất vả… Sau này hắn phải vừa học vừa làm… Hai người phải khuyên hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm việc quá vất vả… Hai người có lẽ cũng sẽ rất bận, nhưng… chỉ cần dành ra chút ít thời gian cũng được… đến xem hắn.”
Một đường yên tĩnh.
Tạm biệt Duẫn Hạo.
Khi chúng ta rốt cục hiểu được tình yêu là thế nào, lại thường vì những thứ khác quan trọng hơn mà bỏ rơi nó. Ta đang không ngừng gặp và cũng đồng thời đánh mất cơ hội học được cách trưởng thành. Thực cảm tạ, bởi trong những năm tháng trưởng thành của ta, vẫn luôn có ngươi.
Sau khi Tại Trung tỉnh lại chỉ có cảm giác này. Trước đây dù có ba ngày không đi toilet cũng không khổ sở đến thế này. Cậu nằm trên giường, cảm thấy cả người như muốn rã cả ra.
Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt, lúc hôn môi ôn nhu như thế mà sao lúc làm lại mạnh như quái thú a… Người ta rõ ràng vẫn còn đang sốt mà… Lây bệnh cho ngươi luôn!
“Tỉnh?” Đẩy cửa vào, Duẫn Hạo mỉm cười, hiển nhiên tâm tình tốt lắm, bộ dáng thần thanh khí sảng. Điều này làm cho Tại Trung phi thường khó chịu. Cậu tức giận hừ một tiếng, muốn quay người lại.
“Tức giận?” Duẫn Hạo nhẹ nhàng hôn hôn cậu, dỗ dành, “Ta là lần đầu tiên, lại nhịn lâu như vậy, khó tránh khỏi không khống chế được…”
“Hừ.”
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa, về sau ta sẽ chú ý.” Duẫn Hạo sủng nịch nói, “Tính tình Tại Trung của chúng ta là thích ồn ào mà, tối qua không phải ngươi cũng rất thoải mái sao?”
Tại Trung vừa nghe, mặt phừng! một cái, đỏ rực lên, cầm gối đầu lên đập lấy đập để, “Ngươi lưu manh a! Lời như thế mà cũng nói được!”
Duẫn Hạo cũng không trốn tránh, nhận cú đập của Tại Trung. Đập một lát, Tại Trung thu tay, ngập ngừng nói, “Dựa vào đâu mà ta phải ở dưới…?”
“Vậy lần sau cho ngươi lên trên.” Duẫn Hạo chớp chớp mắt.
Lần sau…
Tại Trung cười khổ một tiếng, lắc đầu, “Không sao cả.”
Bởi vì sẽ không có lần sau nữa.
Tối hôm qua ôm, hôn môi, âu yếm, luật động, đều chỉ có thể dừng lại ở tối hôm qua, không thể kéo dài đến tận hôm nay.
Duẫn Hạo ôn nhu nói, “Tại Trung, ta nghĩ rồi, chỉ cần ở cùng nhau, chuyện đó sau này có thể từ từ giải quyết. Chỉ cần ngươi không trốn tránh nữa, chúng ta nhất định có thể ở cùng nhau.”
Nhìn ánh mắt hắn phát sáng, Tại Trung không nói nổi câu nào.
“Được rồi, hôm nay ta phải đến công ty ba ta, ngươi tự chăm sóc mình đi. Tối nay ta sẽ về. Mẹ ta và mọi người có lẽ cũng sắp về rồi, ngươi ngoan ngoãn a.”
Tại Trung gật gật đầu, nở nụ cười với hắn.
Mãi cho đến bóng dáng thon dài của Duẫn Hạo biến mất ở cửa, nụ cười trên mặt Tại Trung mới ngưng kết thành một giọt nước mắt, rơi xuống.
Duẫn Hạo nói với cậu, lần này tuyệt đối không được buông tay nữa.
Nhưng cậu đã quyết định phải rời đi rồi, có cùng nắm tay nhau được nữa không cũng không sao cả. Tại Trung còn tưởng rằng có được giấc mộng kia là mình có thể thanh thản ra đi, nhưng cậu đã sai rồi. Bây giờ không chỉ thân thể của cậu đau, mà còn có trái tim.
Biết rõ hi vọng cuối cùng này chỉ có thể biến thành hy vọng xa vời, nhưng cậu vẫn cho Duẫn Hạo.
Cậu giao chính mình cho hắn, không giữ lại bất cứ thứ gì.
Nhưng tâm tình cậu chưa bao giờ nặng nề như thế này. Chỉ cần nhớ đến khuôn mặt tràn đầy tin tưởng kia, nụ cười xinh đẹp kia của Duẫn Hạo là cậu đã đau đến không thở nổi.
Duẫn Hạo nói, tin tưởng ta.
Duẫn Hạo nói, phải kiên trì.
Duẫn Hạo nói, chúng ta có thể.
Nhưng mà… Duẫn Hạo, ta không biết trong lòng ta muốn cái gì cả…
Tại Trung khóc ướt gối của Duẫn Hạo, sau đó đứng dậy xuống giường, chuẩn bị những thứ cuối cùng.
******************************
Buổi tối đến rất nhanh. Duẫn Hạo còn chưa trở về.
Những lời từ biệt trước khi đi lúc nào cũng có chút thương cảm. Tại Trung cúi chào ba lần với Trịnh phu nhân và mẹ mình, sau đó cùng Xương Mân và Đồng Lôi ra sân bay.
Từ sau xe nhìn lại, cửa nhà Trịnh gia mà mình đã sống tám năm trời, càng lúc càng cách xa…
Càng lúc càng xa.
Cho đến khi bị một loạt cây cối che khuất tầm mắt.
Có thế nào cũng như chưa nhìn đủ, vẫn chưa thấy mặt Duẫn Hạo.
Nhưng cậu phải học được cách buông tay.
Vì tương lai tốt đẹp sau này.
*********************
Ánh đèn rực rỡ, cảnh đêm Seoul vẫn như đẹp đến say lòng người.
Tại Trung nhìn cảnh tượng bên ngoài qua cửa kính, kinh ngạc hỏi, “Xương Mân a… Mày nói xem tại sao mọi người cứ phải chen chen chúc chúc nhau trên đường thế hả?”
Xương Mân không trả lời.
“… Tao nghĩ có lẽ là vì muốn che dấu sự cô đơn của chính mình,” Tại Trung như đang độc thoại, “Bên cạnh Duẫn Hạo có bao nhiêu người vây quanh như vậy, nhưng hắn cũng như những người này, đều cô đơn cả…”
“Tại Trung a…” Đồng Lôi lo lắng nhìn cậu.
“Sau khi ta đi rồi, hai người nhất định phải hảo hảo chiếu cố Duẫn Hạo, trăm ngàn lần đừng để hắn cảm thấy cô đơn… Dù hai người có bận rộn thế nào, chỉ cần hắn muốn tìm đến hai người, hai người nhất định phải đến. Đừng nhắc đến chó trước mặt hắn, cũng đừng ngắt lời hắn… Đừng để hắn ngơ ngẩn một mình, nếu không hắn sẽ cô đơn lắm…”
Tâm trạng Đồng Lôi và Xương Mân cũng rất nặng nề, cũng không mở miệng.
“Đừng để hắn vất vả… Sau này hắn phải vừa học vừa làm… Hai người phải khuyên hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm việc quá vất vả… Hai người có lẽ cũng sẽ rất bận, nhưng… chỉ cần dành ra chút ít thời gian cũng được… đến xem hắn.”
Một đường yên tĩnh.
Tạm biệt Duẫn Hạo.
Khi chúng ta rốt cục hiểu được tình yêu là thế nào, lại thường vì những thứ khác quan trọng hơn mà bỏ rơi nó. Ta đang không ngừng gặp và cũng đồng thời đánh mất cơ hội học được cách trưởng thành. Thực cảm tạ, bởi trong những năm tháng trưởng thành của ta, vẫn luôn có ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.