Chương 16: Mất liên lạc với Thẩm Đạc
Dương Tố
13/04/2023
Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.
Sửa lỗi: Bảo.
Buổi sáng hôm sau, Khương Dã dậy rất sớm để về nhà mình kiểm tra. Bốn bề vắng lặng, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu xuống sàn nhà khiến cả căn phòng bừng sáng và sạch sẽ. Cậu kiểm tra phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ và phòng khách, thậm chí không quên kiểm tra tủ quần áo, tất cả đều bình thường, nữ quỷ đã rời đi, chỉ là không biết ả ta có nảy sinh tà tâm quay trở lại đây không.
Sau khi Cận Phi Trạch rời giường rửa mặt xong xuôi, bọn họ đến cửa hàng ăn sáng mua bánh cuốn. Lúc xếp hàng tính tiền, Cận Phi Trạch thấy cậu mặt ủ mày chau bèn cười nói: “Đừng sợ, tớ sẽ ở bên cạnh cậu mà.”
Nụ cười của hắn hệt như mặt trời ấm áp ngày đông, nếu người khác nhìn thấy đương nhiên sẽ cảm thấy rất ấm áp, nhưng Khương Dã không bao giờ quên bộ dạng đáng ghét khi cầm video uy hiếp cậu của thằng khốn này. Cậu phải nghĩ cách, cậu không thể để Cận Phi Trạch dính lấy mình như một miếng keo da chó cả ngày được.
Cho dù Cận Phi Trạch có sẵn lòng, cậu cũng không đồng ý.
Buổi tối tan học, Khương Dã mở app nghe lén lên, xem Tiểu Lưu và Tiểu Hà đã đến đâu rồi. Qua một ngày một đêm, với tốc độ đi nhanh như vậy, hẳn là bây giờ bọn họ đã đến thôn Thái Tuế. Các bạn học thu gom cặp sách, từng người rời khỏi phòng học.
Cận Phi Trạch quay đầu nhìn Khương Dã, “Cùng về nhà thôi.”
Khương Dã thoáng do dự, cuối cùng cũng gật đầu.
Cận Phi Trạch thu gom cặp sách đứng dậy, Khương Dã đi theo hắn, đoạn cúi đầu móc tai nghe ra cắm vào điện thoại.
Đầu tiên là Khương Dã nghe thấy tiếng bước chân đạp lên cỏ, dường như bọn họ đang đi đường, tiếng thở dốc của Tiểu Lưu vô cùng nặng nề. Khương Dã nghe tận mười mấy phút, trong đội bọn họ không một ai nói chuyện, từ đầu chí cuối chỉ nghe mỗi tiếng thở hổn hển của Tiểu Lưu. Khương Dã nhíu mày, nghe lén không đúng lúc rồi, e là lần này không nắm được thông tin gì hữu ích. Cậu là học sinh, không thể nghe lén mọi lúc mọi nơi được, chỉ có thể tranh thủ vài phút, vì vậy rất khó để nắm bắt được thông tin hữu dụng. Nhưng mà họ vẫn đang trên đường đi, chắc là vẫn chưa tìm thấy mẹ cậu.
Lúc Khương Dã chuẩn bị rời app nghe lén, bỗng Tiểu Lưu lên tiếng.
“Thầy Thẩm, thầy Thẩm, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?’
“Bực thiệt chứ, sao mà mãi cũng không liên lạc được vậy, đành gửi tin nhắn thoại thôi.”
“Thầy Thẩm, có lẽ tôi đi được ba tiếng đồ hồ rồi. Khoảng nửa tiếng trước, tôi và Tiểu Hà đã lạc nhau, ban nãy tôi mới phát hiện thi thể của cậu ấy ở bờ sông. Trên người cậu ấy có hai vết cào sâu chừng 40cm, trong rừng này có mãnh thú ẩn mình, e là cậu ấy đã bị mãnh thú tập kích.” Anh ta càng nói càng gấp, “Mẹ nó chỗ này là nơi quỷ quái gì vậy, sao tôi còn chưa đến điểm tập hợp mà anh đánh dấu nữa? Rõ ràng lộ trình chỉ có hai tiếng đồng hồ, mà tôi đã đi mất ba tiếng rưỡi rồi. Chỗ này có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề. Tôi cứ có cảm giác rằng có thứ gì đó đang đi theo tôi, đôi khi tôi còn nghe thấy tiếng bước chân nữa. Chắc là do tôi mệt quá nên sinh ra ảo giác, bởi vì khi tôi vòng lại đường cũ kiểm tra thì không phát hiện thứ gì khả nghi hết. Đừng gấp, đừng gấp, đúng, phải giữ bình tĩnh. Phát điên ở chỗ này chỉ có nước chết thôi. Tôi không ổn rồi, phải chợp mắt một lát mới được.”
Cận Phi Trạch hỏi: “Cậu đang nghe gì thế?”
Khương Dã nói: “Đừng ồn.”
Tiếng bước chân của Tiểu Lưu dừng lại, nghe như đang tìm chỗ nghỉ ngơi, bên trong tai nghe hoàn toàn yên ắng, chỉ nghe mỗi tiếng gió thổi lá cây xào xạc vang. Dần dà Khương Dã nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Lưu, càng chậm rãi, càng ngâm dài, thi thoảng ngắt quãng đôi chút, rất có nhịp điệu. Không biết tên này còn muốn ngủ bao lâu nữa, thấy xe buýt sắp dừng lại, Khương Dã đang định tắt app nghe lén đi thì bất chợt nghe thấy một âm thanh cực khẽ quái lạ giữa những quãng ngừng của các tiếng ngáy.
“Khư khư khư.”
Khương Dã giật nảy mình, âm thanh này không biết là do cái thứ gì phát ra, toát ra sự cổ quái mà tà tính, song cũng có cảm giác quen quen, nghe âm lượng thì hẳn là còn cách Tiểu Lưu một đoạn xa.
“Khư khư khư.”
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, có thể nghe thấy thứ này đang dần tới gần Tiểu Lưu. Khương Dã kinh hãi, vội vàng gọi vào số điện thoại của Tiểu Lưu, nhưng hoàn toàn không liên lạc được. Tiếng ngáy trong app nghe trộm không hề có dấu hiệu dừng lại, Tiểu Lưu đang ngủ rất say.
Ước chừng năm phút sau, thanh âm mỗi lúc một lớn hơn, như thể ở ngay bên tai Khương Dã. Tiếng ngáy của Tiểu Lưu đã ngừng lại, tựa hồ đang từ từ tỉnh ngủ, mơ màng nói “Tiểu Hà?” rồi chợt im bặt. Tiếng “khư khư” cũng nhỏ đi, hẳn là thứ này đang dần đi xa, đến cuối cùng thì không có thanh âm nào truyền đến nữa.
Khương Dã không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng vô cùng bất an. Tập trung lắng nghe, qua một lúc lâu sau thì lại có tiếng “khư khư” vang lên. Khương Dã tưởng vật lạ ban nãy đã quay trở lại, nhưng nghe kỹ thì lại không phải như vậy, bởi vì âm sắc của âm thanh quái lạ này đã thay đổi.
Gượm đã. Khương Dã chợt ngẩn người, cậu nhận ra thanh âm này có hơi khàn khàn, thô ráp, y hệt như âm sắc của Tiểu Lưu. Mà sở dĩ cậu cảm thấy âm thanh quái lạ vừa rồi quen quen, ấy là bởi vì nó rõ ràng là tiếng của Tiểu Hà!
Khương Dã gọi cho Trương Dương, “Các anh có thể liên lạc với thầy Thẩm Đạc được không?”
“Sao vậy? Lại có cái gì kỳ quái bám lấy em hả?”
“Tôi có chuyện muốn tìm anh ta, có việc gấp.” Khương Dã nói
“Được rồi, anh biết chuyện của hai người là bí mật nên anh không tiện hỏi. Thế này đi, chốc nữa anh sẽ liên lạc với anh ta bằng điện thoại vệ tinh[1], nói là em có chuyện gấp cần tìm, xem xem anh ấy có thể nói chuyện với em được không.” Trương Dương nói.
[1]Điện thoại vệ tinh: là một loại điện thoại di động kết nối đến các vệ tinh trên quỹ đạo thay vì các trạm phát sóng mặt đất. Tùy thuộc vào cấu trúc của hệ thống, khu vực phủ sóng có thể bao gồm toàn bộ Trái đất hoặc chỉ những vùng nào đó.
“Cảm ơn đội trưởng Trương.”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Gọi điện thoại xong, Cận Phi Trạch nhìn cậu. Cậu đành giải thích: “Không có gì, tôi muốn nói chút chuyện về nữ quỷ kia thôi.”
Cận Phi Trạch hỏi: “Sao không nhờ tớ giúp này? Tớ không ngại nếu bọn mình ở chung đâu.”
“Xin lỗi, tôi quen ở một mình rồi.” Khương Dã từ chối.
Nét cười bên môi Cận Phi Trạch hàm chứa ý trêu chọc, “Thứ cho tớ nói thẳng nhé, Thẩm Đạc roi dài không tới[2], cách tốt nhất cho cậu đó là nhờ tớ giúp đỡ. Nếu cậu thử ỷ lại vào tớ, có lẽ mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều đấy. Bọn mình là người yêu mà, người yêu thì nên dựa dẫm vào nhau, không phải ư?”
[2]Roi dài không tới: Có nguồn gốc từ câu “Tuy tiên chi trường, bất cập mã phúc” nghĩa là roi ngựa tuy dài nhưng không thể đánh tới bụng ngựa, ẩn dụ cho việc quá xa không thể làm gì được, chỉ những việc không có đủ năng lực để làm hoặc những việc có đủ năng lực cũng không thể làm được.
“Cận Phi Trạch, tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cậu,” Khương Dã vô cùng cứng đầu, “nhưng việc của tôi là việc của tôi, tôi sẽ tự tìm cách giải quyết.”
“Vừa rồi cậu không nói cho tớ biết là cậu đang nghe cái gì, còn nói dối tớ, bây giờ lại không cần tớ giúp nữa, muốn vạch rõ ranh giới với tớ, tớ rất khó chịu đấy.” Cận Phi Trạch nói thì nói thế nhưng vẫn mỉm cười, chẳng thấy vẻ khó chịu nào.
“…Cậu muốn làm gì?”
Cận Phi Trạch cười tít mắt: “Nếu cậu đã tin chắc rằng có thể tự giải quyết, vậy thì chúc cậu may mắn nhé.”
Xe buýt còn chưa đến điểm cuối, hắn đã xuống xe trước.
“Tối nay tớ không về nhà đâu, hi vọng ngày mai chúng ta vẫn còn có thể gặp lại nhau.” Hắn xuống xe, vẫy tay với Khương Dã trên bến xe.
Khương Dã: “…”
Trở về tầng trọ, đèn cúng hai bên hành lang đã không còn, bàn thờ và di ảnh trên tầng 5 cũng đã hạ xuống. Khương Dã nghĩ, thất đầu qua rồi, hẳn nữ quỷ sẽ không đến nữa đâu ha? Về đến nhà, trước cửa có đặt ba bưu kiện chuyển phát. Khương Dã cầm bưu kiện vào nhà, khóa cửa sổ thật kỹ rồi cẩn thận nhìn ra ngoài đường, không có bóng dáng nữ quỷ nào. Khương Dã thoáng thấy nhẹ nhõm hơn chút, nhưng cậu là người thận trọng, mọi sự đều phải chuẩn bị đầy đủ. Cậu gỡ bưu kiện và lấy tấm áp phích cao bằng người ra, trên đó in ảnh Cận Phi Trạch, với nụ cười dịu dàng và đôi mắt sáng ngời. Tấm này Khương Dã chụp trộm vào buổi sáng, gọi điện cho tiệm in ấn trong thành phố in gấp, chất lượng rất tốt, cậu vô cùng hài lòng. Cậu đứng dậy, dán tờ áp phích lên cửa ra vào.
Có áp phích của Cận Phi Trạch ở đây, đủ để trấn trạch[3] rồi nhỉ.
[3]Trấn trạch: nghi thức giúp căn nhà, nơi ở, nơi làm việc luôn được ổn định, vững vàng. Đây được cho là cách làm để cầu bình an, may mắn, sức khỏe cho gia chủ cũng như những thành viên trong gia đình.
Cậu đặt hai bưu kiện khác ở huyền quan, vào nhà vệ sinh tắm rửa xong xuôi rồi lên giường ngủ, mới vừa ngồi lên giường thì Trương Dương gọi điện tới, “Bọn anh mất liên lạc với thầy Thẩm rồi. Bạn học Khương, em gặp chuyện gì hả, nếu em tin anh thì cứ nói trước với anh, anh xem xem có thể giúp gì cho em không.”
Ngay cả Trương Dương cũng không liên lạc được với Thẩm Đạc. Trong lòng có hơi nặng nề, cậu hỏi: “Có phải thầy Thẩm đã đi đến nơi nào nguy hiểm không? Các anh có đối sách nào chưa?”
“Việc này…” Trương Dương thở dài, trả lời, “Nói thật với em, bọn anh không được nhúng tay vào vụ án do Viện Sinh vật Đặc biệt xử lý.”
“Vậy nếu thầy Thẩm cũng mất tích, các anh vẫn sẽ tìm kiếm anh ta và mẹ tôi chứ?”
“Đây không phải là vấn đề bọn anh có làm hay không, mà là bọn anh có thể hay không. Hễ là gặp phải vụ án liên quan tới sinh vật đặc biệt thì đều phải bàn giao cho học viện.” Trương Dương nói, “Tất cả tài liệu về vụ mất tích của mẹ em đã được giao cho bên thầy Thẩm, nếu họ không thể làm gì thì bọn anh cũng chịu bó tay. Em cố chờ thêm chút, nói không chừng chỉ là do tín hiệu không tốt mà thôi.”
Khương Dã trầm mặc một lúc rồi nói: “Thôi vậy. Đội trưởng Trương, nếu anh liên lạc được với thầy Thẩm thì xin hãy gọi cho tôi nhé.”
“Được được, thầy Thẩm đã bảo bọn anh chăm sóc em, em cứ yên tâm.”
Khương Dã cúp máy, nhíu mày ngồi trên giường, liệu Thẩm Đạc có gặp phải tình huống giống như Tiểu Hà và Tiểu Lưu không? Cậu không tài nào tưởng tượng được, đến cả Thẩm Đạc cũng sẽ biến thành loại quái vật gầm gừ kia ư? Nếu Thẩm Đạc gặp nạn, vậy thì còn ai có thể giúp cậu tìm mẹ.
Cậu lo lắng bồn chồn, tắt đèn đi ngủ, vừa đắp chắn xong thì WeChat bỗng có tin nhắn đến.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: [Video]
Cậu mở video Cận Phi Trạch gửi tới, đó là video giám sát nhà cậu. Thời gian là vào đêm qua, lúc nữ quỷ đột kích. Cậu không khỏi cảm thấy bực mình, thế mà vẫn còn có camera mini của Cận Phi Trạch lọt lưới, rốt cuộc là hắn lắp bao nhiêu cái camera ở nhà cậu vậy? Trong video, cậu đang ngồi chơi game trong phòng khách, bỗng nhiên ánh đèn tắt ngúm, cậu chạy ra ban công. Cửa chống trộm hé mở ra từng chút một, ánh sáng đỏ xuyên qua khe cửa. Cậu không tự chủ được mà nín thở, dán mắt vào xem video.
Ma nữ áo đỏ vào nhà cậu, cô ta đứng trong phòng khách một lúc lâu rồi tiến về phòng ngủ của cậu. Màn hình giám sát thay đổi, cảnh tượng đã biến thành phòng ngủ của Khương Dã. Ma nữ đi vào, cơ thể hơi gập xuống như bị mất xương, sau đó nằm rạp trên mặt đất, bò vào gầm giường của cậu.
Cậu xem xong video, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Ma nữ vốn không rời khỏi nhà cậu, cô ta nấp dưới gầm giường của cậu.
Phòng ngủ tối om, không nghe được chút âm thanh nào, chỉ có hơi thở nhè nhẹ của cậu. Không biết có phải là do tâm lý hay không, cậu cảm thấy phòng ngủ lạnh lẽo hơn bình thường rất nhiều, cả người như ngâm trong nước lạnh, lạnh từ gan bàn chân lên đỉnh đầu.
Cậu đứng dậy, lọn tóc rủ xuống bên tai lạnh căm căm. Cậu mở camera của điện thoại, cẩn thận từng chút di chuyển về mép giường. Điện thoại chầm chậm đi xuống, camera nhắm ngay gầm giường. Tách một tiếng, đèn flash chợt lóe, cậu chụp được một tấm ảnh gầm giường. Cậu nhanh chóng lùi về, tập trung nhìn kỹ, hình ảnh là dưới giường của cậu, có một ít đồ linh tinh, nhưng không có ma nữ.
Cô ta không ở dưới gầm giường thì sẽ ở đâu?
Đã rời đi rồi, hay là vẫn…
Cậu chợt phát hiện, tóc của mình rất dài, rủ xuống tận bờ vai. Một luồng hơi lạnh phả dọc sống lưng, trong ngực như chứa một khối băng. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, giơ đèn của điện thoại lên, chiếu về phía cái gương đối diện. Trong gương là gương mặt tái nhợt của cậu, và ma nữ đang dán sát vào lưng.
Khoảnh khắc này, tim cậu như ngừng đập.
Cậu và ma nữ đang ngồi đối lưng với nhau.
Tiếng khóc ai oán bi thương của cô ta vang lên, gần trong gang tấc, sụt sùi tuôn ra như suối, Khương Dã nghe mà tê cả da đầu. Cậu trơ mắt nhìn cái đầu của ma nữ đang chậm rãi quay sang một cách cứng ngắt trong khi thân thể vẫn không hề nhúc nhích. Tiếng răng rắc của cái cổ vặn vẹo ngay bên tai, vô cùng rõ ràng. Mái tóc dài lạnh lẽo cọ qua gáy của cậu, đầu của ma nữ quay 180 độ. Một gương mặt sưng húp xanh tím xuất hiện trong gương, môi thối rữa còn răng thì mẻ, cùng với đôi mắt trắng dã.
Mặc dù cô đã biến thành bộ dạng như vậy, song Khương Dã vẫn nhận ra được cô gái trước mặt.
Cô không phải là người cô ở lầu 5 nhảy lầu tự sát, cô là Lưu Bội. Thân thể của cô bị cướp đi, nhưng lấy hình thái quỷ hồn mà quay lại.
Lưu Bội ngừng khóc, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
***
Người tàn ác thường sống thảnh thơi =))
Sửa lỗi: Bảo.
Buổi sáng hôm sau, Khương Dã dậy rất sớm để về nhà mình kiểm tra. Bốn bề vắng lặng, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu xuống sàn nhà khiến cả căn phòng bừng sáng và sạch sẽ. Cậu kiểm tra phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ và phòng khách, thậm chí không quên kiểm tra tủ quần áo, tất cả đều bình thường, nữ quỷ đã rời đi, chỉ là không biết ả ta có nảy sinh tà tâm quay trở lại đây không.
Sau khi Cận Phi Trạch rời giường rửa mặt xong xuôi, bọn họ đến cửa hàng ăn sáng mua bánh cuốn. Lúc xếp hàng tính tiền, Cận Phi Trạch thấy cậu mặt ủ mày chau bèn cười nói: “Đừng sợ, tớ sẽ ở bên cạnh cậu mà.”
Nụ cười của hắn hệt như mặt trời ấm áp ngày đông, nếu người khác nhìn thấy đương nhiên sẽ cảm thấy rất ấm áp, nhưng Khương Dã không bao giờ quên bộ dạng đáng ghét khi cầm video uy hiếp cậu của thằng khốn này. Cậu phải nghĩ cách, cậu không thể để Cận Phi Trạch dính lấy mình như một miếng keo da chó cả ngày được.
Cho dù Cận Phi Trạch có sẵn lòng, cậu cũng không đồng ý.
Buổi tối tan học, Khương Dã mở app nghe lén lên, xem Tiểu Lưu và Tiểu Hà đã đến đâu rồi. Qua một ngày một đêm, với tốc độ đi nhanh như vậy, hẳn là bây giờ bọn họ đã đến thôn Thái Tuế. Các bạn học thu gom cặp sách, từng người rời khỏi phòng học.
Cận Phi Trạch quay đầu nhìn Khương Dã, “Cùng về nhà thôi.”
Khương Dã thoáng do dự, cuối cùng cũng gật đầu.
Cận Phi Trạch thu gom cặp sách đứng dậy, Khương Dã đi theo hắn, đoạn cúi đầu móc tai nghe ra cắm vào điện thoại.
Đầu tiên là Khương Dã nghe thấy tiếng bước chân đạp lên cỏ, dường như bọn họ đang đi đường, tiếng thở dốc của Tiểu Lưu vô cùng nặng nề. Khương Dã nghe tận mười mấy phút, trong đội bọn họ không một ai nói chuyện, từ đầu chí cuối chỉ nghe mỗi tiếng thở hổn hển của Tiểu Lưu. Khương Dã nhíu mày, nghe lén không đúng lúc rồi, e là lần này không nắm được thông tin gì hữu ích. Cậu là học sinh, không thể nghe lén mọi lúc mọi nơi được, chỉ có thể tranh thủ vài phút, vì vậy rất khó để nắm bắt được thông tin hữu dụng. Nhưng mà họ vẫn đang trên đường đi, chắc là vẫn chưa tìm thấy mẹ cậu.
Lúc Khương Dã chuẩn bị rời app nghe lén, bỗng Tiểu Lưu lên tiếng.
“Thầy Thẩm, thầy Thẩm, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?’
“Bực thiệt chứ, sao mà mãi cũng không liên lạc được vậy, đành gửi tin nhắn thoại thôi.”
“Thầy Thẩm, có lẽ tôi đi được ba tiếng đồ hồ rồi. Khoảng nửa tiếng trước, tôi và Tiểu Hà đã lạc nhau, ban nãy tôi mới phát hiện thi thể của cậu ấy ở bờ sông. Trên người cậu ấy có hai vết cào sâu chừng 40cm, trong rừng này có mãnh thú ẩn mình, e là cậu ấy đã bị mãnh thú tập kích.” Anh ta càng nói càng gấp, “Mẹ nó chỗ này là nơi quỷ quái gì vậy, sao tôi còn chưa đến điểm tập hợp mà anh đánh dấu nữa? Rõ ràng lộ trình chỉ có hai tiếng đồng hồ, mà tôi đã đi mất ba tiếng rưỡi rồi. Chỗ này có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề. Tôi cứ có cảm giác rằng có thứ gì đó đang đi theo tôi, đôi khi tôi còn nghe thấy tiếng bước chân nữa. Chắc là do tôi mệt quá nên sinh ra ảo giác, bởi vì khi tôi vòng lại đường cũ kiểm tra thì không phát hiện thứ gì khả nghi hết. Đừng gấp, đừng gấp, đúng, phải giữ bình tĩnh. Phát điên ở chỗ này chỉ có nước chết thôi. Tôi không ổn rồi, phải chợp mắt một lát mới được.”
Cận Phi Trạch hỏi: “Cậu đang nghe gì thế?”
Khương Dã nói: “Đừng ồn.”
Tiếng bước chân của Tiểu Lưu dừng lại, nghe như đang tìm chỗ nghỉ ngơi, bên trong tai nghe hoàn toàn yên ắng, chỉ nghe mỗi tiếng gió thổi lá cây xào xạc vang. Dần dà Khương Dã nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Lưu, càng chậm rãi, càng ngâm dài, thi thoảng ngắt quãng đôi chút, rất có nhịp điệu. Không biết tên này còn muốn ngủ bao lâu nữa, thấy xe buýt sắp dừng lại, Khương Dã đang định tắt app nghe lén đi thì bất chợt nghe thấy một âm thanh cực khẽ quái lạ giữa những quãng ngừng của các tiếng ngáy.
“Khư khư khư.”
Khương Dã giật nảy mình, âm thanh này không biết là do cái thứ gì phát ra, toát ra sự cổ quái mà tà tính, song cũng có cảm giác quen quen, nghe âm lượng thì hẳn là còn cách Tiểu Lưu một đoạn xa.
“Khư khư khư.”
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, có thể nghe thấy thứ này đang dần tới gần Tiểu Lưu. Khương Dã kinh hãi, vội vàng gọi vào số điện thoại của Tiểu Lưu, nhưng hoàn toàn không liên lạc được. Tiếng ngáy trong app nghe trộm không hề có dấu hiệu dừng lại, Tiểu Lưu đang ngủ rất say.
Ước chừng năm phút sau, thanh âm mỗi lúc một lớn hơn, như thể ở ngay bên tai Khương Dã. Tiếng ngáy của Tiểu Lưu đã ngừng lại, tựa hồ đang từ từ tỉnh ngủ, mơ màng nói “Tiểu Hà?” rồi chợt im bặt. Tiếng “khư khư” cũng nhỏ đi, hẳn là thứ này đang dần đi xa, đến cuối cùng thì không có thanh âm nào truyền đến nữa.
Khương Dã không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng vô cùng bất an. Tập trung lắng nghe, qua một lúc lâu sau thì lại có tiếng “khư khư” vang lên. Khương Dã tưởng vật lạ ban nãy đã quay trở lại, nhưng nghe kỹ thì lại không phải như vậy, bởi vì âm sắc của âm thanh quái lạ này đã thay đổi.
Gượm đã. Khương Dã chợt ngẩn người, cậu nhận ra thanh âm này có hơi khàn khàn, thô ráp, y hệt như âm sắc của Tiểu Lưu. Mà sở dĩ cậu cảm thấy âm thanh quái lạ vừa rồi quen quen, ấy là bởi vì nó rõ ràng là tiếng của Tiểu Hà!
Khương Dã gọi cho Trương Dương, “Các anh có thể liên lạc với thầy Thẩm Đạc được không?”
“Sao vậy? Lại có cái gì kỳ quái bám lấy em hả?”
“Tôi có chuyện muốn tìm anh ta, có việc gấp.” Khương Dã nói
“Được rồi, anh biết chuyện của hai người là bí mật nên anh không tiện hỏi. Thế này đi, chốc nữa anh sẽ liên lạc với anh ta bằng điện thoại vệ tinh[1], nói là em có chuyện gấp cần tìm, xem xem anh ấy có thể nói chuyện với em được không.” Trương Dương nói.
[1]Điện thoại vệ tinh: là một loại điện thoại di động kết nối đến các vệ tinh trên quỹ đạo thay vì các trạm phát sóng mặt đất. Tùy thuộc vào cấu trúc của hệ thống, khu vực phủ sóng có thể bao gồm toàn bộ Trái đất hoặc chỉ những vùng nào đó.
“Cảm ơn đội trưởng Trương.”
“Chuyện nhỏ thôi.”
Gọi điện thoại xong, Cận Phi Trạch nhìn cậu. Cậu đành giải thích: “Không có gì, tôi muốn nói chút chuyện về nữ quỷ kia thôi.”
Cận Phi Trạch hỏi: “Sao không nhờ tớ giúp này? Tớ không ngại nếu bọn mình ở chung đâu.”
“Xin lỗi, tôi quen ở một mình rồi.” Khương Dã từ chối.
Nét cười bên môi Cận Phi Trạch hàm chứa ý trêu chọc, “Thứ cho tớ nói thẳng nhé, Thẩm Đạc roi dài không tới[2], cách tốt nhất cho cậu đó là nhờ tớ giúp đỡ. Nếu cậu thử ỷ lại vào tớ, có lẽ mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều đấy. Bọn mình là người yêu mà, người yêu thì nên dựa dẫm vào nhau, không phải ư?”
[2]Roi dài không tới: Có nguồn gốc từ câu “Tuy tiên chi trường, bất cập mã phúc” nghĩa là roi ngựa tuy dài nhưng không thể đánh tới bụng ngựa, ẩn dụ cho việc quá xa không thể làm gì được, chỉ những việc không có đủ năng lực để làm hoặc những việc có đủ năng lực cũng không thể làm được.
“Cận Phi Trạch, tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cậu,” Khương Dã vô cùng cứng đầu, “nhưng việc của tôi là việc của tôi, tôi sẽ tự tìm cách giải quyết.”
“Vừa rồi cậu không nói cho tớ biết là cậu đang nghe cái gì, còn nói dối tớ, bây giờ lại không cần tớ giúp nữa, muốn vạch rõ ranh giới với tớ, tớ rất khó chịu đấy.” Cận Phi Trạch nói thì nói thế nhưng vẫn mỉm cười, chẳng thấy vẻ khó chịu nào.
“…Cậu muốn làm gì?”
Cận Phi Trạch cười tít mắt: “Nếu cậu đã tin chắc rằng có thể tự giải quyết, vậy thì chúc cậu may mắn nhé.”
Xe buýt còn chưa đến điểm cuối, hắn đã xuống xe trước.
“Tối nay tớ không về nhà đâu, hi vọng ngày mai chúng ta vẫn còn có thể gặp lại nhau.” Hắn xuống xe, vẫy tay với Khương Dã trên bến xe.
Khương Dã: “…”
Trở về tầng trọ, đèn cúng hai bên hành lang đã không còn, bàn thờ và di ảnh trên tầng 5 cũng đã hạ xuống. Khương Dã nghĩ, thất đầu qua rồi, hẳn nữ quỷ sẽ không đến nữa đâu ha? Về đến nhà, trước cửa có đặt ba bưu kiện chuyển phát. Khương Dã cầm bưu kiện vào nhà, khóa cửa sổ thật kỹ rồi cẩn thận nhìn ra ngoài đường, không có bóng dáng nữ quỷ nào. Khương Dã thoáng thấy nhẹ nhõm hơn chút, nhưng cậu là người thận trọng, mọi sự đều phải chuẩn bị đầy đủ. Cậu gỡ bưu kiện và lấy tấm áp phích cao bằng người ra, trên đó in ảnh Cận Phi Trạch, với nụ cười dịu dàng và đôi mắt sáng ngời. Tấm này Khương Dã chụp trộm vào buổi sáng, gọi điện cho tiệm in ấn trong thành phố in gấp, chất lượng rất tốt, cậu vô cùng hài lòng. Cậu đứng dậy, dán tờ áp phích lên cửa ra vào.
Có áp phích của Cận Phi Trạch ở đây, đủ để trấn trạch[3] rồi nhỉ.
[3]Trấn trạch: nghi thức giúp căn nhà, nơi ở, nơi làm việc luôn được ổn định, vững vàng. Đây được cho là cách làm để cầu bình an, may mắn, sức khỏe cho gia chủ cũng như những thành viên trong gia đình.
Cậu đặt hai bưu kiện khác ở huyền quan, vào nhà vệ sinh tắm rửa xong xuôi rồi lên giường ngủ, mới vừa ngồi lên giường thì Trương Dương gọi điện tới, “Bọn anh mất liên lạc với thầy Thẩm rồi. Bạn học Khương, em gặp chuyện gì hả, nếu em tin anh thì cứ nói trước với anh, anh xem xem có thể giúp gì cho em không.”
Ngay cả Trương Dương cũng không liên lạc được với Thẩm Đạc. Trong lòng có hơi nặng nề, cậu hỏi: “Có phải thầy Thẩm đã đi đến nơi nào nguy hiểm không? Các anh có đối sách nào chưa?”
“Việc này…” Trương Dương thở dài, trả lời, “Nói thật với em, bọn anh không được nhúng tay vào vụ án do Viện Sinh vật Đặc biệt xử lý.”
“Vậy nếu thầy Thẩm cũng mất tích, các anh vẫn sẽ tìm kiếm anh ta và mẹ tôi chứ?”
“Đây không phải là vấn đề bọn anh có làm hay không, mà là bọn anh có thể hay không. Hễ là gặp phải vụ án liên quan tới sinh vật đặc biệt thì đều phải bàn giao cho học viện.” Trương Dương nói, “Tất cả tài liệu về vụ mất tích của mẹ em đã được giao cho bên thầy Thẩm, nếu họ không thể làm gì thì bọn anh cũng chịu bó tay. Em cố chờ thêm chút, nói không chừng chỉ là do tín hiệu không tốt mà thôi.”
Khương Dã trầm mặc một lúc rồi nói: “Thôi vậy. Đội trưởng Trương, nếu anh liên lạc được với thầy Thẩm thì xin hãy gọi cho tôi nhé.”
“Được được, thầy Thẩm đã bảo bọn anh chăm sóc em, em cứ yên tâm.”
Khương Dã cúp máy, nhíu mày ngồi trên giường, liệu Thẩm Đạc có gặp phải tình huống giống như Tiểu Hà và Tiểu Lưu không? Cậu không tài nào tưởng tượng được, đến cả Thẩm Đạc cũng sẽ biến thành loại quái vật gầm gừ kia ư? Nếu Thẩm Đạc gặp nạn, vậy thì còn ai có thể giúp cậu tìm mẹ.
Cậu lo lắng bồn chồn, tắt đèn đi ngủ, vừa đắp chắn xong thì WeChat bỗng có tin nhắn đến.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: [Video]
Cậu mở video Cận Phi Trạch gửi tới, đó là video giám sát nhà cậu. Thời gian là vào đêm qua, lúc nữ quỷ đột kích. Cậu không khỏi cảm thấy bực mình, thế mà vẫn còn có camera mini của Cận Phi Trạch lọt lưới, rốt cuộc là hắn lắp bao nhiêu cái camera ở nhà cậu vậy? Trong video, cậu đang ngồi chơi game trong phòng khách, bỗng nhiên ánh đèn tắt ngúm, cậu chạy ra ban công. Cửa chống trộm hé mở ra từng chút một, ánh sáng đỏ xuyên qua khe cửa. Cậu không tự chủ được mà nín thở, dán mắt vào xem video.
Ma nữ áo đỏ vào nhà cậu, cô ta đứng trong phòng khách một lúc lâu rồi tiến về phòng ngủ của cậu. Màn hình giám sát thay đổi, cảnh tượng đã biến thành phòng ngủ của Khương Dã. Ma nữ đi vào, cơ thể hơi gập xuống như bị mất xương, sau đó nằm rạp trên mặt đất, bò vào gầm giường của cậu.
Cậu xem xong video, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Ma nữ vốn không rời khỏi nhà cậu, cô ta nấp dưới gầm giường của cậu.
Phòng ngủ tối om, không nghe được chút âm thanh nào, chỉ có hơi thở nhè nhẹ của cậu. Không biết có phải là do tâm lý hay không, cậu cảm thấy phòng ngủ lạnh lẽo hơn bình thường rất nhiều, cả người như ngâm trong nước lạnh, lạnh từ gan bàn chân lên đỉnh đầu.
Cậu đứng dậy, lọn tóc rủ xuống bên tai lạnh căm căm. Cậu mở camera của điện thoại, cẩn thận từng chút di chuyển về mép giường. Điện thoại chầm chậm đi xuống, camera nhắm ngay gầm giường. Tách một tiếng, đèn flash chợt lóe, cậu chụp được một tấm ảnh gầm giường. Cậu nhanh chóng lùi về, tập trung nhìn kỹ, hình ảnh là dưới giường của cậu, có một ít đồ linh tinh, nhưng không có ma nữ.
Cô ta không ở dưới gầm giường thì sẽ ở đâu?
Đã rời đi rồi, hay là vẫn…
Cậu chợt phát hiện, tóc của mình rất dài, rủ xuống tận bờ vai. Một luồng hơi lạnh phả dọc sống lưng, trong ngực như chứa một khối băng. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, giơ đèn của điện thoại lên, chiếu về phía cái gương đối diện. Trong gương là gương mặt tái nhợt của cậu, và ma nữ đang dán sát vào lưng.
Khoảnh khắc này, tim cậu như ngừng đập.
Cậu và ma nữ đang ngồi đối lưng với nhau.
Tiếng khóc ai oán bi thương của cô ta vang lên, gần trong gang tấc, sụt sùi tuôn ra như suối, Khương Dã nghe mà tê cả da đầu. Cậu trơ mắt nhìn cái đầu của ma nữ đang chậm rãi quay sang một cách cứng ngắt trong khi thân thể vẫn không hề nhúc nhích. Tiếng răng rắc của cái cổ vặn vẹo ngay bên tai, vô cùng rõ ràng. Mái tóc dài lạnh lẽo cọ qua gáy của cậu, đầu của ma nữ quay 180 độ. Một gương mặt sưng húp xanh tím xuất hiện trong gương, môi thối rữa còn răng thì mẻ, cùng với đôi mắt trắng dã.
Mặc dù cô đã biến thành bộ dạng như vậy, song Khương Dã vẫn nhận ra được cô gái trước mặt.
Cô không phải là người cô ở lầu 5 nhảy lầu tự sát, cô là Lưu Bội. Thân thể của cô bị cướp đi, nhưng lấy hình thái quỷ hồn mà quay lại.
Lưu Bội ngừng khóc, vẻ mặt trở nên vô cùng dữ tợn.
***
Người tàn ác thường sống thảnh thơi =))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.