Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 200: Alan
Cá Basa
30/07/2019
Res nhẹ nhàng bung ra chiếc dù trên tay, lặng
lặng lùi về phía sau nam nhân một bước, vững chắc cầm ô che cho hắn,
không để một giọt nước nào đụng vào vạt áo của nam nhân.
Cô từ khi nhận biết được xung quanh, cô đã ở bên cạnh, bầu bạn và hầu hạ ngài ấy rồi. Và ngài ấy, giống như một lẽ đương nhiên, chỉ giữ cô bên cạnh, cho cô biết mọi thứ về ngài, cuộc sống, tín nhiệm, quá khứ, chỉ trừ tình yêu.
Tình yêu của Res với ngài ấy giống như là một sự tôn thờ với người cho cô một lẽ sống, Res chỉ sống vì ngài ấy, nên như một lẽ đương nhiên, cô yêu ngài ấy.
Cho dù, tình yêu này chỉ là thứ sẽ được cho đi, mãi mãi không bao giờ được nhận lại!
“Res?”
“Vâng, ngài Alan.” Res nhẹ giọng đáp lại.
“Ta cảm thấy, quyết định nhặt cô về năm đó rất chính xác.” Alan cười nhẹ, sâu trong đáy mắt tối tăm không rõ. Những ngón tay thon dài của hắn đan vào nhau, khẽ động đậy. Hắn nói khẽ: “Res, cô đã lấp đầy những khoảng trống trong ta.”
“Những khoảng trống vô hạn do ngài ấy để lại, thần của ta.”
Trái của Res nhói lên từng đợt, thế nhưng nàng vẫn nhẹ cười đáp lại: “Vậy sao, thật tuyệt vời, thưa ngài. Res rất vui vì mình hữu dụng với ngài.”
Chỉ cần ngài đừng bao giờ vứt bỏ Res…
“Đến rồi sao? Mẫu Đơn Các?” Alan nhìn từng hàng hoa Mẫu Đơn đỏ rực như lửa, có chút ghét bỏ xoa trán nói: “Res, thật yêu diễm, giống như là loài hoa của gái làng chơi vậy!”
Vậy sao? Res nhìn hoa Mẫu Đơn đỏ như máu, lại có chút mê hoặc nhân tâm. Nàng tự hỏi, yêu một người tới đê tiện, tới kính dâng sinh mệnh một cách không hề oán hận, liệu có phải cũng là thực hèn mọn không?
Nếu như có thể chối bỏ tất cả, thực tốt biết bao…
Cô từ khi nhận biết được xung quanh, cô đã ở bên cạnh, bầu bạn và hầu hạ ngài ấy rồi. Và ngài ấy, giống như một lẽ đương nhiên, chỉ giữ cô bên cạnh, cho cô biết mọi thứ về ngài, cuộc sống, tín nhiệm, quá khứ, chỉ trừ tình yêu.
Tình yêu của Res với ngài ấy giống như là một sự tôn thờ với người cho cô một lẽ sống, Res chỉ sống vì ngài ấy, nên như một lẽ đương nhiên, cô yêu ngài ấy.
Cho dù, tình yêu này chỉ là thứ sẽ được cho đi, mãi mãi không bao giờ được nhận lại!
“Res?”
“Vâng, ngài Alan.” Res nhẹ giọng đáp lại.
“Ta cảm thấy, quyết định nhặt cô về năm đó rất chính xác.” Alan cười nhẹ, sâu trong đáy mắt tối tăm không rõ. Những ngón tay thon dài của hắn đan vào nhau, khẽ động đậy. Hắn nói khẽ: “Res, cô đã lấp đầy những khoảng trống trong ta.”
“Những khoảng trống vô hạn do ngài ấy để lại, thần của ta.”
Trái của Res nhói lên từng đợt, thế nhưng nàng vẫn nhẹ cười đáp lại: “Vậy sao, thật tuyệt vời, thưa ngài. Res rất vui vì mình hữu dụng với ngài.”
Chỉ cần ngài đừng bao giờ vứt bỏ Res…
“Đến rồi sao? Mẫu Đơn Các?” Alan nhìn từng hàng hoa Mẫu Đơn đỏ rực như lửa, có chút ghét bỏ xoa trán nói: “Res, thật yêu diễm, giống như là loài hoa của gái làng chơi vậy!”
Vậy sao? Res nhìn hoa Mẫu Đơn đỏ như máu, lại có chút mê hoặc nhân tâm. Nàng tự hỏi, yêu một người tới đê tiện, tới kính dâng sinh mệnh một cách không hề oán hận, liệu có phải cũng là thực hèn mọn không?
Nếu như có thể chối bỏ tất cả, thực tốt biết bao…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.