Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 103: Bạch Nhâm Tịnh
Cá Basa
29/07/2019
Kiện che chở Vũ ở sau lưng, sau đó đề phòng cùng cảnh giác nhìn chăm chằm kẻ bất thiện đứng trước mặt: “Ngươi là ai?
Người đứng trước mặt hắn một đầu tóc màu trắng bạc, mặc một bộ bạch y trường sam, thắt lưng treo bội kiếm, thần sắc lạnh lùng. Hắn khẽ di động, hai người theo hầu phía sau cũng đi tới: “Ngươi là người của Hắc quốc?” Bạch y nam nhân khẽ hỏi, kiếm trong tay ra khỏi vỏ.
Kiện mím môi không trả lời, hắn không muốn tiết lộ thông tin của mình cho đám người này, kinh mạch vận sức tìm cơ hội bạo phát rời đi, không ngờ Vũ phía sau nắm lấy vai hắn, khẽ thì thầm: “Để ta!”
Thoáng chốc, hai người liền biến mất.
“Dị năng ẩn thân, thiếu gia!” Người hộ vệ bên cạnh bạch y nam tử ngay lập tức rút kiếm ra, cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn ngăn lại hộ vệ, nói khẽ: “Bọn chúng đi rồi, không cần đuổi theo.”
“Ta không cần lời khai của bọn chúng, cái thứ linh lực ghê tởm này, nếu không phải do tên Hắc Phượng kia gây ra, ta cũng không cần phải lăn lộn bên ngoài nữa!” Nam nhân cười lạnh.
Hắc Phượng, gan to lắm, dám tới Thần quốc bên cạnh Bạch quốc bọn hắn đại khai sát giới, làm hại người vô tội, không biết lần này cái tên Long tộc hỗn huyết kia còn muốn làm trò gì nữa!
Hắn hoàn toàn không hề cho rằng là ngẫu nhiên mà Hắc Phượng lại tới một cái thành trấn nhỏ nằm ngay cạnh Bạch quốc như Phong Nguyệt Thành để làm loạn! Không lẽ Hắc Phượng kia không muốn để ý tới Huyết Ước, muốn tấn công vào Bạch quốc của hắn?
Nói tới Huyết Ước, hắn lại liền cảm thấy đau đầu. Lần đó may mắn tìm được Huyết Thê trong truyền thuyết, lại không nắm chắc tay mà để nàng ta chạy mất! Nhất định phải nhanh chóng đẩy mạnh việc tìm kiếm, hắn đã quá chán ghét việc mỗi tháng đều phải uống máu trinh nữ để duy trì trạng thái con người rồi!
Kiện khi mở mắt ra đã thấy bản thân cùng Vũ ngã nhào xuống một mảnh thảo nguyên, tuyết trắng đang rơi xuống lạnh cóng. Hắn lay Vũ dậy, Vũ sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu, hắn vận dụng toàn bộ linh lực để kết hợp ẩn thân cùng trận pháp xuyên không gian, suýt chút nữa cùng bồi mạng vào. Vũ nhổ ra một ngụm đờm đen, sau đó cười nói: “Ăn mừng đi Kiện, chúng ta là những người đầu tiên Bạch Nhâm Tịnh rút kiếm ra mà vẫn còn sống đấy.”
Người đứng trước mặt hắn một đầu tóc màu trắng bạc, mặc một bộ bạch y trường sam, thắt lưng treo bội kiếm, thần sắc lạnh lùng. Hắn khẽ di động, hai người theo hầu phía sau cũng đi tới: “Ngươi là người của Hắc quốc?” Bạch y nam nhân khẽ hỏi, kiếm trong tay ra khỏi vỏ.
Kiện mím môi không trả lời, hắn không muốn tiết lộ thông tin của mình cho đám người này, kinh mạch vận sức tìm cơ hội bạo phát rời đi, không ngờ Vũ phía sau nắm lấy vai hắn, khẽ thì thầm: “Để ta!”
Thoáng chốc, hai người liền biến mất.
“Dị năng ẩn thân, thiếu gia!” Người hộ vệ bên cạnh bạch y nam tử ngay lập tức rút kiếm ra, cảnh giác nhìn xung quanh. Hắn ngăn lại hộ vệ, nói khẽ: “Bọn chúng đi rồi, không cần đuổi theo.”
“Ta không cần lời khai của bọn chúng, cái thứ linh lực ghê tởm này, nếu không phải do tên Hắc Phượng kia gây ra, ta cũng không cần phải lăn lộn bên ngoài nữa!” Nam nhân cười lạnh.
Hắc Phượng, gan to lắm, dám tới Thần quốc bên cạnh Bạch quốc bọn hắn đại khai sát giới, làm hại người vô tội, không biết lần này cái tên Long tộc hỗn huyết kia còn muốn làm trò gì nữa!
Hắn hoàn toàn không hề cho rằng là ngẫu nhiên mà Hắc Phượng lại tới một cái thành trấn nhỏ nằm ngay cạnh Bạch quốc như Phong Nguyệt Thành để làm loạn! Không lẽ Hắc Phượng kia không muốn để ý tới Huyết Ước, muốn tấn công vào Bạch quốc của hắn?
Nói tới Huyết Ước, hắn lại liền cảm thấy đau đầu. Lần đó may mắn tìm được Huyết Thê trong truyền thuyết, lại không nắm chắc tay mà để nàng ta chạy mất! Nhất định phải nhanh chóng đẩy mạnh việc tìm kiếm, hắn đã quá chán ghét việc mỗi tháng đều phải uống máu trinh nữ để duy trì trạng thái con người rồi!
Kiện khi mở mắt ra đã thấy bản thân cùng Vũ ngã nhào xuống một mảnh thảo nguyên, tuyết trắng đang rơi xuống lạnh cóng. Hắn lay Vũ dậy, Vũ sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu, hắn vận dụng toàn bộ linh lực để kết hợp ẩn thân cùng trận pháp xuyên không gian, suýt chút nữa cùng bồi mạng vào. Vũ nhổ ra một ngụm đờm đen, sau đó cười nói: “Ăn mừng đi Kiện, chúng ta là những người đầu tiên Bạch Nhâm Tịnh rút kiếm ra mà vẫn còn sống đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.