Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 238: Cô đơn
Cá Basa
30/07/2019
Ngươi nói, trên đời này thứ gì đáng sợ nhất?
Ác ma đáng sợ sao? Có thể đấy, ác ma sẽ giết chết ngươi, hành hạ ngươi, nô dịch ngươi, cho ngươi sống không bằng chết!
Nhân loại thì sao? Nói tới nhân loại liền sẽ nói tới chiến tranh, hủy diệt, tham lam, tàn ác, âm hiểm, trên thế giới này sinh mệnh sinh ra đều sẽ phải chịu sự uy hiếp từ nhân loại, dù là con hay người!
Thế nhưng sự thật cái đáng sợ nhất, chính là cô đơn.
Cô đơn sẽ hủy diệt ngươi một cách từ từ, chậm rãi mà ngươi không thể nào đề phòng được, nó sẽ tạo ra những căn bệnh vô phương cứu chữa, hủy hoại tâm lý của một con người như cái cách mà một con chuột chậm rãi gặm nhấm đồ ăn.
Mẫu Đơn bị nhốt trong một khu vực hoàn toàn không hề có lấy một bóng người, người duy nhất sẽ tới cùng nàng chính là tiểu Hoa, chính là sự xuất hiện của tiểu Hoa càng lúc càng ít, tới cuối cùng chính là biến mất hoàn toàn, mỗi lần Mẫu Đơn sực tỉnh thì thức ăn gì đó đều đã bày biện trên bàn, còn người thì một bóng ma cũng không thấy.
Nàng sau đó liền muốn ra ngoài, tìm mọi cách ra ngoài, lại bị nhốt lại hoàn toàn, xung quanh đặt một loại kết giới giam giữ vô hình, khiến cho nàng không thể nào ra ngoài, cũng sẽ không một ai có thể lạc vào nơi này.
Cung điện rộng lớn đến thế, lại trở thành một cái lồng giam nhốt nàng lại với thế giới bên ngoài.
Mẫu Đơn từ tức giận, tới muốn bức thiết thoát ra ngoài, rồi cuối cùng, chính là ngẩn ngơ. Mọi suy nghĩ đều như đình trệ, khi không thể giao tiếp cùng ai, không có gì để suy nghĩ, xung quanh vắng lặng tới rợn người, chỉ có duy nhất một loại tiếng động duy nhất – loại tiếng động do chính nàng tạo ra!
Sau đó Mẫu Đơn liền nghiện mấy cái chuyện tạo ra tiếng động, tựa như xé xé giấy gì đó, hay là bẻ bẻ thứ gì đó, rất dễ giết thời gian, cũng rất dễ gây nghiện.
Lâu dần Mẫu Đơn nhận ra, dường như thời gian nàng chính thức thanh tỉnh càng lúc càng ngắn lại, mỗi lần nàng sực tỉnh bản thân đều đang ngồi xé giấy, giống như một kẻ điên…
Ác ma đáng sợ sao? Có thể đấy, ác ma sẽ giết chết ngươi, hành hạ ngươi, nô dịch ngươi, cho ngươi sống không bằng chết!
Nhân loại thì sao? Nói tới nhân loại liền sẽ nói tới chiến tranh, hủy diệt, tham lam, tàn ác, âm hiểm, trên thế giới này sinh mệnh sinh ra đều sẽ phải chịu sự uy hiếp từ nhân loại, dù là con hay người!
Thế nhưng sự thật cái đáng sợ nhất, chính là cô đơn.
Cô đơn sẽ hủy diệt ngươi một cách từ từ, chậm rãi mà ngươi không thể nào đề phòng được, nó sẽ tạo ra những căn bệnh vô phương cứu chữa, hủy hoại tâm lý của một con người như cái cách mà một con chuột chậm rãi gặm nhấm đồ ăn.
Mẫu Đơn bị nhốt trong một khu vực hoàn toàn không hề có lấy một bóng người, người duy nhất sẽ tới cùng nàng chính là tiểu Hoa, chính là sự xuất hiện của tiểu Hoa càng lúc càng ít, tới cuối cùng chính là biến mất hoàn toàn, mỗi lần Mẫu Đơn sực tỉnh thì thức ăn gì đó đều đã bày biện trên bàn, còn người thì một bóng ma cũng không thấy.
Nàng sau đó liền muốn ra ngoài, tìm mọi cách ra ngoài, lại bị nhốt lại hoàn toàn, xung quanh đặt một loại kết giới giam giữ vô hình, khiến cho nàng không thể nào ra ngoài, cũng sẽ không một ai có thể lạc vào nơi này.
Cung điện rộng lớn đến thế, lại trở thành một cái lồng giam nhốt nàng lại với thế giới bên ngoài.
Mẫu Đơn từ tức giận, tới muốn bức thiết thoát ra ngoài, rồi cuối cùng, chính là ngẩn ngơ. Mọi suy nghĩ đều như đình trệ, khi không thể giao tiếp cùng ai, không có gì để suy nghĩ, xung quanh vắng lặng tới rợn người, chỉ có duy nhất một loại tiếng động duy nhất – loại tiếng động do chính nàng tạo ra!
Sau đó Mẫu Đơn liền nghiện mấy cái chuyện tạo ra tiếng động, tựa như xé xé giấy gì đó, hay là bẻ bẻ thứ gì đó, rất dễ giết thời gian, cũng rất dễ gây nghiện.
Lâu dần Mẫu Đơn nhận ra, dường như thời gian nàng chính thức thanh tỉnh càng lúc càng ngắn lại, mỗi lần nàng sực tỉnh bản thân đều đang ngồi xé giấy, giống như một kẻ điên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.