Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 457: Lời thỉnh cầu của nàng Milianes
Cá Basa
20/08/2019
Ta đã từng ao ước được đôi mắt màu xanh lam nhạt
kia phản chiếu bản thân ta, chỉ mình ta thôi. Chàng có đôi mắt xanh nhạt như màu của bầu trời, dịu dàng hơn bất cứ ai ta đã từng gặp, cũng đẹp
đẽ và hoàn mỹ hơn bất cứ ai ta đã từng nhìn thấy. Người đời nói rằng mỹ
nhân ngư chúng ta có thể hát ra những bản tình ca hay nhất thế giới, như vậy nếu chàng nghe thấy tiếng hát của ta, chàng sẽ nghe thấy được tình
yêu của ta đối với chàng đã vượt qua cả đại dương kia chăng?
Vượt qua từng đoạn đầu sóng, ẩn núp phía sau những tảng đá to lớn, ta cất lên bài hát từ cõi lòng, chờ đợi chàng giống như mỗi ngày đều đi qua nơi này, chờ đợi chàng nghe thấy tiếng lòng của ta trong từng tiếng ca.
Ta yêu chàng vượt qua cả đại dương xa xôi
Ta yêu chàng tựa như sóng biển yêu bầu trời
Liệu chàng có nghe thấy tiếng ca của ta phía sau những ngọn sóng
Liệu tiếng sóng sẽ đem tình yêu này cuốn đi, hay sẽ biến nó trở thành vĩnh hằng
Sau đó ta liền thỏa được ý nguyện, được xuất hiện trước mắt của chàng, sau đó nhìn chàng tan biến thành từng mảnh, thần cách vỡ nát. Ta thậm chí, còn chưa kịp nói cho chàng tên thật của ta.
Tình yêu của ta với chàng nhiều đến nhường nào, chàng cũng chưa từng hay biết.
Ta lại cất tiếng hát nơi đáy biển sâu, hát vọng lên tận trời cao xanh thẳm, hát tới khi ta không còn có thể phát ra được một lời nào nữa. Ta hát thay cho sự tuyệt vọng của ta, sự nuối tiếc của ta.
Nếu biết gặp gỡ chỉ có một giây phút mong manh như vậy, ta đã sớm ôm lấy chàng, hét to ba chữ “ta yêu chàng”, sau đó liền cùng chàng tan biến thành cát bụi. Ta thật tiếc nuối, ta hối hận, ta còn chưa kịp…
Bàn tay trắng nõn giơ ra, một viên pha lê nhỏ xíu hình giọt nước trong suốt nhẹ nhàng rơi vào tay của Bạch Liên, nàng nhìn lên ảo ảnh to lớn trước mặt, nàng ấy dần dần tan biến, lại không cam lòng mà nhìn Bạch Liên nói: “Ta khi đã sắp tự hủy diệt chính mình chỉ còn một hơi tàn mới biết về sự tồn tại của thứ cuối cùng chàng để lại cho ta, ta sẽ đem toàn bộ những gì ta có thể đưa cho ngươi, chỉ mong cuối cùng ngươi có thể lấy về được thứ đó của chàng, ta muốn biết, có phải hay không chàng cũng… ta… yêu…”
Vượt qua từng đoạn đầu sóng, ẩn núp phía sau những tảng đá to lớn, ta cất lên bài hát từ cõi lòng, chờ đợi chàng giống như mỗi ngày đều đi qua nơi này, chờ đợi chàng nghe thấy tiếng lòng của ta trong từng tiếng ca.
Ta yêu chàng vượt qua cả đại dương xa xôi
Ta yêu chàng tựa như sóng biển yêu bầu trời
Liệu chàng có nghe thấy tiếng ca của ta phía sau những ngọn sóng
Liệu tiếng sóng sẽ đem tình yêu này cuốn đi, hay sẽ biến nó trở thành vĩnh hằng
Sau đó ta liền thỏa được ý nguyện, được xuất hiện trước mắt của chàng, sau đó nhìn chàng tan biến thành từng mảnh, thần cách vỡ nát. Ta thậm chí, còn chưa kịp nói cho chàng tên thật của ta.
Tình yêu của ta với chàng nhiều đến nhường nào, chàng cũng chưa từng hay biết.
Ta lại cất tiếng hát nơi đáy biển sâu, hát vọng lên tận trời cao xanh thẳm, hát tới khi ta không còn có thể phát ra được một lời nào nữa. Ta hát thay cho sự tuyệt vọng của ta, sự nuối tiếc của ta.
Nếu biết gặp gỡ chỉ có một giây phút mong manh như vậy, ta đã sớm ôm lấy chàng, hét to ba chữ “ta yêu chàng”, sau đó liền cùng chàng tan biến thành cát bụi. Ta thật tiếc nuối, ta hối hận, ta còn chưa kịp…
Bàn tay trắng nõn giơ ra, một viên pha lê nhỏ xíu hình giọt nước trong suốt nhẹ nhàng rơi vào tay của Bạch Liên, nàng nhìn lên ảo ảnh to lớn trước mặt, nàng ấy dần dần tan biến, lại không cam lòng mà nhìn Bạch Liên nói: “Ta khi đã sắp tự hủy diệt chính mình chỉ còn một hơi tàn mới biết về sự tồn tại của thứ cuối cùng chàng để lại cho ta, ta sẽ đem toàn bộ những gì ta có thể đưa cho ngươi, chỉ mong cuối cùng ngươi có thể lấy về được thứ đó của chàng, ta muốn biết, có phải hay không chàng cũng… ta… yêu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.