Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 426: Lúc này ở Phong Nguyệt Thành Thần quốc
Cá Basa
12/08/2019
Trong một nhà thờ, từng đàn con chiên cúi đầu
niệm kinh thánh, thành kính tới không có lấy một tiếng động dư thừa nào, Quang minh giáo đình sớm đã trở thành một giáo hội đứng đầu trong Phong Nguyệt Thành, nơi nơi đều có thể nhìn thấy tu bào của Quang minh giáo
đình.
“Cách…” Một góc cửa sổ của nhà thờ được mở ra, Lam Tu mặc tu bào màu trắng lẳng lặng đứng nhìn đoàn người chen chúc cầu nguyện trong nhà thờ, bên cạnh hắn là một tiểu cổ nương vô cùng dễ thương, cầm trên tay bức tượng thần quang minh mà cúi đầu niệm kinh thánh.
“Lam Tình, em rất ưa thích Quang minh giáo đình này sao?” Lam Tu nhìn em gái họ của mình khẽ hỏi, con bé ngay lập tức nhìn hắn mà dịu dàng cười: “Anh họ, nơi này khiến cho cả tinh thần của em được gột rửa, sau khi bị Bạch Cẩn từ hôn em đã từng có ý định tự vẫn để anh ấy biết bản thân đã sai chỗ nào, lại may mắn được anh họ đem tới nơi này gặp mặt cha xứ để xưng tội, được trở thành một trong đại gia đình này.”
“Quang minh thần đã cứu rỗi em.” Từng hơi thở vô cùng trong sạch phát ra từ Lam Tình, thậm chí Lam Tu còn tưởng chừng nó đã có thể biến thành vật thực, mờ mờ ảo ảo.
Lam Tu xoa xoa đầu của Lam Tình. “Ừm, anh trai đã biết. May mắn anh đã đưa em tới nơi này.”
Lam Tình hì hì cười, ôm lấy thánh kinh tạm biệt Lam Tu mà đi vào bên trong nhà thờ. Lam Tu đợi con bé khuất sau cánh cửa liền dừng lại, ánh mắt lành lạnh nhìn nhà thờ cổ kính này.
“Đem em họ của mình vào bên trong nơi này làm vật hi sinh, cậu cũng đủ tàn nhẫn đấy thiếu niên.” Một cô bé chừng 10 tuổi đi ra từ lùm cây, cầm một quả táo trên tay ra sức mà gặm một miếng thật to. “Táo đỏ Thần quốc quả nhiên là ngon như trong lời đồn, mọng nước đầy thịt quả…”
“Không phải ta bảo cô đừng có ra khỏi Lam phủ sao, lão yêu bà.” Lam Tu nhướn mày nói, sau đó bước tới xách cô bé lên tay mà mang đi.
“Hừ, ta mới không phải là lão yêu bà, ta là có tên! Vân Linh! Ngươi nhớ cho rõ đi!” Vân Linh bực bội ăn táo đỏ trên tay. “Nếu không phải nể tình ngươi cứu ta một mạng ở bờ biển, ta mới không đem ngươi oanh ra bã đấy!”
Lam Tu bật cười: “Xem lại bộ dáng của cô đi, cường giả cấp 10 ạ~”
“Cách…” Một góc cửa sổ của nhà thờ được mở ra, Lam Tu mặc tu bào màu trắng lẳng lặng đứng nhìn đoàn người chen chúc cầu nguyện trong nhà thờ, bên cạnh hắn là một tiểu cổ nương vô cùng dễ thương, cầm trên tay bức tượng thần quang minh mà cúi đầu niệm kinh thánh.
“Lam Tình, em rất ưa thích Quang minh giáo đình này sao?” Lam Tu nhìn em gái họ của mình khẽ hỏi, con bé ngay lập tức nhìn hắn mà dịu dàng cười: “Anh họ, nơi này khiến cho cả tinh thần của em được gột rửa, sau khi bị Bạch Cẩn từ hôn em đã từng có ý định tự vẫn để anh ấy biết bản thân đã sai chỗ nào, lại may mắn được anh họ đem tới nơi này gặp mặt cha xứ để xưng tội, được trở thành một trong đại gia đình này.”
“Quang minh thần đã cứu rỗi em.” Từng hơi thở vô cùng trong sạch phát ra từ Lam Tình, thậm chí Lam Tu còn tưởng chừng nó đã có thể biến thành vật thực, mờ mờ ảo ảo.
Lam Tu xoa xoa đầu của Lam Tình. “Ừm, anh trai đã biết. May mắn anh đã đưa em tới nơi này.”
Lam Tình hì hì cười, ôm lấy thánh kinh tạm biệt Lam Tu mà đi vào bên trong nhà thờ. Lam Tu đợi con bé khuất sau cánh cửa liền dừng lại, ánh mắt lành lạnh nhìn nhà thờ cổ kính này.
“Đem em họ của mình vào bên trong nơi này làm vật hi sinh, cậu cũng đủ tàn nhẫn đấy thiếu niên.” Một cô bé chừng 10 tuổi đi ra từ lùm cây, cầm một quả táo trên tay ra sức mà gặm một miếng thật to. “Táo đỏ Thần quốc quả nhiên là ngon như trong lời đồn, mọng nước đầy thịt quả…”
“Không phải ta bảo cô đừng có ra khỏi Lam phủ sao, lão yêu bà.” Lam Tu nhướn mày nói, sau đó bước tới xách cô bé lên tay mà mang đi.
“Hừ, ta mới không phải là lão yêu bà, ta là có tên! Vân Linh! Ngươi nhớ cho rõ đi!” Vân Linh bực bội ăn táo đỏ trên tay. “Nếu không phải nể tình ngươi cứu ta một mạng ở bờ biển, ta mới không đem ngươi oanh ra bã đấy!”
Lam Tu bật cười: “Xem lại bộ dáng của cô đi, cường giả cấp 10 ạ~”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.