Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 345: Mãi mãi làm Long
Cá Basa
03/08/2019
Kim Thịnh Thành sau một cuộc tàn phá của con rồng Hắc Hỏa kia liền vô cùng thê thảm, thảm tới không nỡ nhìn. Tường thành
vẫn sáng sáng chói lòe, kiến trúc bên trong thành lại bị long tức thổi
bay gần hết, người dân cũng tổn thương rất nhiều, dù sao nhiều người vẫn là chạy không kịp.
Thế nhưng tổn thương càng nhiều chính là quân nhân binh lính, những người trực tiếp gánh chịu cơn thịnh nộ của ác long.
Mẫu Đơn nhìn thảm cảnh này liền thở dài, mở ra tài khoản chuyển 2 tỷ tới tay Thiên Vân Nhận, bắt gặp ánh mắt kì quái của hắn nàng liền lắc đầu: “Kim tệ không thể trả lại những gì đã mất, thế nhưng ta cần phải làm gì đó để giải tỏa cảm giác tội lỗi.”
Thiên Vân Nhận liền hiểu, sau đó không nói nhiều chỉ gật đầu với nàng.
“Không tìm thấy được tung tích của hắn.” Hắc Phượng đi tới, lắc đầu nói với Mẫu Đơn, hắn mân mê môi lẩm bẩm: “Với cái thân hình lo lớn quá khổ kia, hắn sẽ có thể trốn được tới đâu chứ!!?”
Mẫu Đơn tò mò quay lại hỏi: “Thì hắn chỉ cần biến lại thành người là được thôi mà?”
“Không phải tôi đã nói với em là Long tộc một khi hóa hình liền sẽ mất nhiều hơn được sao?” Hắc Phượng thở dài: “Một khi hóa hình liền sẽ mãi mãi bị nhốt ở dạng Long, không bao giờ có thể trở về thành nhân loại nữa!”
“Anh thật sự sẽ không thể trở lại dạng con người nữa sao?”Bạch Linh ngồi trên đầu của Hắc Hỏa khẽ hỏi. Con rồng này gật gật đầu, mở miệng cất ra tiếng nói ồm ồm: “Bởi vậy cho nên tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hóa hình.”
“Chỉ là so với việc để em bị người tổn thương, tôi thà đời này làm một con rồng còn hơn!”
Trong lòng Bạch Linh một trận run rẩy, cậu nhìn đôi mắt màu vàng kim đang nghiêm túc nhìn đường để bay kia, không biết vì sao lại cảm thấy thật thương cảm tới lạ thường.
Tại sao, lại suy nghĩ và hi sinh cho cậu nhiều tới vậy, cậu trả không nổi…
Lão tứ ngồi bên cạnh Bạch Linh hít gió trời, thích thú nhìn từng đám mây như mấy miếng kẹo bông gòn khổng lồ trôi qua, vui tới quên lối về.
Thế nhưng tổn thương càng nhiều chính là quân nhân binh lính, những người trực tiếp gánh chịu cơn thịnh nộ của ác long.
Mẫu Đơn nhìn thảm cảnh này liền thở dài, mở ra tài khoản chuyển 2 tỷ tới tay Thiên Vân Nhận, bắt gặp ánh mắt kì quái của hắn nàng liền lắc đầu: “Kim tệ không thể trả lại những gì đã mất, thế nhưng ta cần phải làm gì đó để giải tỏa cảm giác tội lỗi.”
Thiên Vân Nhận liền hiểu, sau đó không nói nhiều chỉ gật đầu với nàng.
“Không tìm thấy được tung tích của hắn.” Hắc Phượng đi tới, lắc đầu nói với Mẫu Đơn, hắn mân mê môi lẩm bẩm: “Với cái thân hình lo lớn quá khổ kia, hắn sẽ có thể trốn được tới đâu chứ!!?”
Mẫu Đơn tò mò quay lại hỏi: “Thì hắn chỉ cần biến lại thành người là được thôi mà?”
“Không phải tôi đã nói với em là Long tộc một khi hóa hình liền sẽ mất nhiều hơn được sao?” Hắc Phượng thở dài: “Một khi hóa hình liền sẽ mãi mãi bị nhốt ở dạng Long, không bao giờ có thể trở về thành nhân loại nữa!”
“Anh thật sự sẽ không thể trở lại dạng con người nữa sao?”Bạch Linh ngồi trên đầu của Hắc Hỏa khẽ hỏi. Con rồng này gật gật đầu, mở miệng cất ra tiếng nói ồm ồm: “Bởi vậy cho nên tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hóa hình.”
“Chỉ là so với việc để em bị người tổn thương, tôi thà đời này làm một con rồng còn hơn!”
Trong lòng Bạch Linh một trận run rẩy, cậu nhìn đôi mắt màu vàng kim đang nghiêm túc nhìn đường để bay kia, không biết vì sao lại cảm thấy thật thương cảm tới lạ thường.
Tại sao, lại suy nghĩ và hi sinh cho cậu nhiều tới vậy, cậu trả không nổi…
Lão tứ ngồi bên cạnh Bạch Linh hít gió trời, thích thú nhìn từng đám mây như mấy miếng kẹo bông gòn khổng lồ trôi qua, vui tới quên lối về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.