Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 328: Muốn ba ba
Cá Basa
02/08/2019
“Mami… con xin ỗi…” Lão đại co mình trong ngực nàng mếu máo. “Là… bảo bảo ngốc… không xem được em trai…”
Mẫu Đơn vuốt ve tấm lưng bé xíu của lão đại, mỉm cười khổ sở. Lão tứ mất tích, không chỉ nàng mà mấy đứa bé cũng hoảng sợ, mà lão đại lại trưởng thành hơn những đứa nhóc khác, cảm thấy trách nhiệm của bản thân càng lớn!
“Không, con không có sai, là mami sai…” Mẫu Đơn lau đi nước mắt trên mặt đứa nhỏ, thương tiếc cười nói: “Lão đại rất ngoan, chỉ cần sau này lớn liên liền càng lúc càng mạnh mẽ, trở thành người mạnh mẽ nhất, liền có thể bảo vệ các em và mami rồi!”
“Bảo bối yên tâm, mami sẽ sớm tìm được em trai trở về, em trai đang đợi chúng ta tới đón đó thôi…” Hốc mũi nàng chua xót tới cay xè. Nàng không nghĩ lần đầu tiên nàng nói dối những đứa nhỏ chính là trong trường hợp này.
“Lúc đó bảo bảo sẽ mang lão tứ đi công viên nước!” Lão đại hít hít cái mũi nói. Bé vẫn nhớ lão tứ rất thích tới công viên nước chơi, đặc biệt yêu thích cái hồ nước mặn khổng lồ ở nơi đó!
“Ừ… tới công viên nước. Mami sẽ mang tất cả tới công viên nước Hắc Long chơi…” Mẫu Đơn cúi mặt lên vai của lão đại mà cười, nước mắt lại thấm ướt trên vai áo đứa nhỏ. Nàng không chắc, không chắc bản thân có thể thực hiện như lời hứa của nàng với tiểu bảo bối hay không…
Hy Tử Kỳ đứng ở bên ngoài cửa, trong ngực là tiểu ngũ cũng đang mặt đầy nước mắt. Nếu như lão đại cảm thấy bản thân có trách nhiệm vì nó là anh cả, thì tiểu ngũ lại cho rằng chính cô bé đã khiến cho mọi người quên mất anh trai lão tứ, khiến cho kẻ xấu nhân cơ hội bắt mất anh trai đi.
“Lúc đó… hic… nếu… hức… con ngoan ơn… mami và mọi người có thể xem… hức… anh trai…” Cô bé dụi đầu vào lòng Hy Tử Kỳ mà khóc, nước mắt nước mũi trộn thành một đoàn, đôi mắt màu vàng kim đầy hơi nước đục ngầu.
“Bảo bối, con không làm gì sai cả…” Hy Tử Kỳ vỗ vỗ tiểu ngũ, thở dài không biết làm sao, lúc này con bé lại đột nhiên rên rỉ rầu rĩ: “Con… muốn hức… ba ba…”
Hy Tử Kỳ: “… được rồi, ta đi tìm ba ba cho con.”
Một chốc lát sau, Hắc Phượng mơ màng bị gọi tới Mẫu Đơn Các.
Mẫu Đơn vuốt ve tấm lưng bé xíu của lão đại, mỉm cười khổ sở. Lão tứ mất tích, không chỉ nàng mà mấy đứa bé cũng hoảng sợ, mà lão đại lại trưởng thành hơn những đứa nhóc khác, cảm thấy trách nhiệm của bản thân càng lớn!
“Không, con không có sai, là mami sai…” Mẫu Đơn lau đi nước mắt trên mặt đứa nhỏ, thương tiếc cười nói: “Lão đại rất ngoan, chỉ cần sau này lớn liên liền càng lúc càng mạnh mẽ, trở thành người mạnh mẽ nhất, liền có thể bảo vệ các em và mami rồi!”
“Bảo bối yên tâm, mami sẽ sớm tìm được em trai trở về, em trai đang đợi chúng ta tới đón đó thôi…” Hốc mũi nàng chua xót tới cay xè. Nàng không nghĩ lần đầu tiên nàng nói dối những đứa nhỏ chính là trong trường hợp này.
“Lúc đó bảo bảo sẽ mang lão tứ đi công viên nước!” Lão đại hít hít cái mũi nói. Bé vẫn nhớ lão tứ rất thích tới công viên nước chơi, đặc biệt yêu thích cái hồ nước mặn khổng lồ ở nơi đó!
“Ừ… tới công viên nước. Mami sẽ mang tất cả tới công viên nước Hắc Long chơi…” Mẫu Đơn cúi mặt lên vai của lão đại mà cười, nước mắt lại thấm ướt trên vai áo đứa nhỏ. Nàng không chắc, không chắc bản thân có thể thực hiện như lời hứa của nàng với tiểu bảo bối hay không…
Hy Tử Kỳ đứng ở bên ngoài cửa, trong ngực là tiểu ngũ cũng đang mặt đầy nước mắt. Nếu như lão đại cảm thấy bản thân có trách nhiệm vì nó là anh cả, thì tiểu ngũ lại cho rằng chính cô bé đã khiến cho mọi người quên mất anh trai lão tứ, khiến cho kẻ xấu nhân cơ hội bắt mất anh trai đi.
“Lúc đó… hic… nếu… hức… con ngoan ơn… mami và mọi người có thể xem… hức… anh trai…” Cô bé dụi đầu vào lòng Hy Tử Kỳ mà khóc, nước mắt nước mũi trộn thành một đoàn, đôi mắt màu vàng kim đầy hơi nước đục ngầu.
“Bảo bối, con không làm gì sai cả…” Hy Tử Kỳ vỗ vỗ tiểu ngũ, thở dài không biết làm sao, lúc này con bé lại đột nhiên rên rỉ rầu rĩ: “Con… muốn hức… ba ba…”
Hy Tử Kỳ: “… được rồi, ta đi tìm ba ba cho con.”
Một chốc lát sau, Hắc Phượng mơ màng bị gọi tới Mẫu Đơn Các.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.