Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 445: Phản bội
Cá Basa
18/08/2019
“Hộc…” Redick mở to mắt mà quay lại phía sau,
khuôn mặt lạnh lẽo không chút nhiệt độ lại vô cùng quen thuộc kia khiến
cho hắn choáng váng, cuối cùng lại thẫn thờ mà bật cười: “Armir à…”
“Phộc!”
Armir vô cùng nhàn nhã rút ra lưỡi dao găm, máu tươi cùng một viên ngọc màu đen văng ra từ trái tim của Redick, hắn nắm lấy viên ngọc còn dính máu ấm nồng vào trong lòng bàn tay, quay người đi tới chỗ của của Res, ném nó cho cô ta.
“Làm rất tốt, ngài Alan sẽ rất tự hào về ngươi.” Res híp mắt nhìn người quân nhân trước mặt này. Nếu như bỏ qua việc hắn là một kẻ phản bội, rõ ràng Armir là một người quân nhân đúng với tiêu chuẩn của Hắc quốc a!
“Bóp nát nó ra thì cuốn sách sẽ xuất hiện cho ngươi, vật này là hạt không gian được Hắc Thuận mang cho Redick bảo quản trong trái tim, chuyện này chỉ có ta cùng hắn và Hắc Thuận biết mà thôi.”
Những lời này của Armir liền triệt để hủy diệt ánh sáng trong mắt của Redick, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo tới bi thương. Redick yếu ớt phun ra một ngụm máu đen, vết thương từ con dao tẩm độc của Armir liền bắt đầu từ từ hủy diệt hắn, ánh mắt mê man ngã xuống mặt đất.
Redick nghe thấy giọng nói của mình, giống như sắp tan vỡ mà hỏi: “Armir… tại sao…”
Rõ ràng là đứa trẻ cùng nhau vào trường tiểu học, đánh nhau tranh chấp vì 1 cái bánh bao, cùng ngắm nhìn bạn học nữ, rồi từ bạn thân liền trở thành chiến hữu có thể giao phó tấm lưng cho nhau. Rõ ràng là, bất cứ ai có thể bạn bội hắn đều được, chỉ trừ… Armir cùng Hắc Hỏa cơ mà…
Một người bỏ đi đã đủ rồi, một người tự tay… kết thúc tính mạng của hắn nữa sao…
Redick nghe thấy tiếng bước chân xa dần của Armir và ả đàn bà kia, cũng nghe được tiếng nói của hắn, một câu nói khiến cho Redick triệt để hiểu rõ. “Ta là người họ Lâm Khắc, hiểu chưa, Redick Hoàng Lâm?”
Bàn tay của Redick khẽ động đậy, rồi triệt để nắm chặt lại thành nắm đấm. Hắn than thở mà cười, thì ra là vậy. Ngay từ đầu, tình bạn này có lẽ chỉ là một lần tính kế, tính cả trăm năm!
“Phộc!”
Armir vô cùng nhàn nhã rút ra lưỡi dao găm, máu tươi cùng một viên ngọc màu đen văng ra từ trái tim của Redick, hắn nắm lấy viên ngọc còn dính máu ấm nồng vào trong lòng bàn tay, quay người đi tới chỗ của của Res, ném nó cho cô ta.
“Làm rất tốt, ngài Alan sẽ rất tự hào về ngươi.” Res híp mắt nhìn người quân nhân trước mặt này. Nếu như bỏ qua việc hắn là một kẻ phản bội, rõ ràng Armir là một người quân nhân đúng với tiêu chuẩn của Hắc quốc a!
“Bóp nát nó ra thì cuốn sách sẽ xuất hiện cho ngươi, vật này là hạt không gian được Hắc Thuận mang cho Redick bảo quản trong trái tim, chuyện này chỉ có ta cùng hắn và Hắc Thuận biết mà thôi.”
Những lời này của Armir liền triệt để hủy diệt ánh sáng trong mắt của Redick, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo tới bi thương. Redick yếu ớt phun ra một ngụm máu đen, vết thương từ con dao tẩm độc của Armir liền bắt đầu từ từ hủy diệt hắn, ánh mắt mê man ngã xuống mặt đất.
Redick nghe thấy giọng nói của mình, giống như sắp tan vỡ mà hỏi: “Armir… tại sao…”
Rõ ràng là đứa trẻ cùng nhau vào trường tiểu học, đánh nhau tranh chấp vì 1 cái bánh bao, cùng ngắm nhìn bạn học nữ, rồi từ bạn thân liền trở thành chiến hữu có thể giao phó tấm lưng cho nhau. Rõ ràng là, bất cứ ai có thể bạn bội hắn đều được, chỉ trừ… Armir cùng Hắc Hỏa cơ mà…
Một người bỏ đi đã đủ rồi, một người tự tay… kết thúc tính mạng của hắn nữa sao…
Redick nghe thấy tiếng bước chân xa dần của Armir và ả đàn bà kia, cũng nghe được tiếng nói của hắn, một câu nói khiến cho Redick triệt để hiểu rõ. “Ta là người họ Lâm Khắc, hiểu chưa, Redick Hoàng Lâm?”
Bàn tay của Redick khẽ động đậy, rồi triệt để nắm chặt lại thành nắm đấm. Hắn than thở mà cười, thì ra là vậy. Ngay từ đầu, tình bạn này có lẽ chỉ là một lần tính kế, tính cả trăm năm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.