Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!
Chương 392: Tầm nhìn hạn hẹp
Cá Basa
10/08/2019
“Giải quyết đã xong rồi sao?”Hắc Thuận gật đầu
với tổng quản cận vệ hoàng gia: “Đem hai kẻ đó tống vào nhà tù quốc gia, hưởng thụ đã ngộ “cao cấp nhất” đi.”
“…” Người này còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là “Vâng!” một tiếng rời đi.
Hắc Thuận quay người nhìn hoàng hôn đỏ rực ở xa xa, cảm giác bản thân có lẽ đã già tới mệt mỏi rồi. Thần Ly vẫn chạy nhảy không có việc gì, chứng tỏ Hắc Phượng có lẽ vẫn còn sống, chỉ là đang mất tích không rõ đang ở đâu, chuyện đã gấp tới như lửa xém lông mày.
“Haizz… chỉ mong Hắc Dạ có thể nhanh chóng tới cực đông hải dương tìm về con trai của ta…” Hắc Thuận sờ sờ mảnh ngọc võ trong tay. Trạng thái qua 1 ngày trị liệu của Lan Ni hoàng hậu đã tốt hơn nhiều rồi, Thần Ly cũng không thể hại cô cô của hắn được, y thuật của người phụ nữ họ Cẩm này rất tốt.
“Tốt như vậy, cho nên sau này liền không để cho cô ta bước ra khỏi Hắc Long Thành này nửa bước!” Hắc Thuận vuốt cằm cười. Một thần y như vậy, giữ ở bên mình là tốt nhất, tốt cho cả hoàng tộc Hắc quốc của hắn.
Thần Ly chống tay đứng bên cạnh quan sát Cẩm Nhuệ rút độc ra từ đầu ngón tay của Lan Ni hoàng hậu, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là loại độc gì, có thể suýt chút nữa hại chết 1 cường giả ma pháp sư không gian hệ cấp 9?”
“Loại độc gì ư?” Cẩm Nhuệ liếc mắt nhìn chiếc bát sứ chứa đầy thứ dung dịch đặc sệt màu đen trên bàn.
“Mỗi cường giả ở Thần chi đại lục đều là có thể xác mạnh mẽ, hoặc là như ma pháp sư, thể xác không quá mạnh, bù lại thì tinh thần lực siêu cường để điều khiển các nguyên tố đất trời. Chỉ là các người vẫn là quá yếu…” Cẩm Nhuệ mỉa mai cười.
“Ý của cô là gì!!?” Thần Ly cau mày nhìn Cẩm Nhuệ.
“Họ Thần, anh thực sự cho rằng cường giả cấp 10 sẽ là mạnh mẽ nhất, là đứng ở trên đỉnh đại lục sao?” Cẩm Nhuệ nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, đáy mắt mơ màng mà nhớ về một thế giới kia của cô, một thế giới tràn đầy màu sắc, mà con người lại đơn điệu xám xịt, một lòng chỉ theo đuổi sức mạnh, tàn nhẫn với máu mủ tới cực điểm.
“Tầm nhìn của đại lục này, vẫn là quá hạn hẹp.”
“…” Người này còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là “Vâng!” một tiếng rời đi.
Hắc Thuận quay người nhìn hoàng hôn đỏ rực ở xa xa, cảm giác bản thân có lẽ đã già tới mệt mỏi rồi. Thần Ly vẫn chạy nhảy không có việc gì, chứng tỏ Hắc Phượng có lẽ vẫn còn sống, chỉ là đang mất tích không rõ đang ở đâu, chuyện đã gấp tới như lửa xém lông mày.
“Haizz… chỉ mong Hắc Dạ có thể nhanh chóng tới cực đông hải dương tìm về con trai của ta…” Hắc Thuận sờ sờ mảnh ngọc võ trong tay. Trạng thái qua 1 ngày trị liệu của Lan Ni hoàng hậu đã tốt hơn nhiều rồi, Thần Ly cũng không thể hại cô cô của hắn được, y thuật của người phụ nữ họ Cẩm này rất tốt.
“Tốt như vậy, cho nên sau này liền không để cho cô ta bước ra khỏi Hắc Long Thành này nửa bước!” Hắc Thuận vuốt cằm cười. Một thần y như vậy, giữ ở bên mình là tốt nhất, tốt cho cả hoàng tộc Hắc quốc của hắn.
Thần Ly chống tay đứng bên cạnh quan sát Cẩm Nhuệ rút độc ra từ đầu ngón tay của Lan Ni hoàng hậu, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là loại độc gì, có thể suýt chút nữa hại chết 1 cường giả ma pháp sư không gian hệ cấp 9?”
“Loại độc gì ư?” Cẩm Nhuệ liếc mắt nhìn chiếc bát sứ chứa đầy thứ dung dịch đặc sệt màu đen trên bàn.
“Mỗi cường giả ở Thần chi đại lục đều là có thể xác mạnh mẽ, hoặc là như ma pháp sư, thể xác không quá mạnh, bù lại thì tinh thần lực siêu cường để điều khiển các nguyên tố đất trời. Chỉ là các người vẫn là quá yếu…” Cẩm Nhuệ mỉa mai cười.
“Ý của cô là gì!!?” Thần Ly cau mày nhìn Cẩm Nhuệ.
“Họ Thần, anh thực sự cho rằng cường giả cấp 10 sẽ là mạnh mẽ nhất, là đứng ở trên đỉnh đại lục sao?” Cẩm Nhuệ nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, đáy mắt mơ màng mà nhớ về một thế giới kia của cô, một thế giới tràn đầy màu sắc, mà con người lại đơn điệu xám xịt, một lòng chỉ theo đuổi sức mạnh, tàn nhẫn với máu mủ tới cực điểm.
“Tầm nhìn của đại lục này, vẫn là quá hạn hẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.