Chương 87: Là yêu hay chỉ là một trò đùa?
Cẩn Duệ Nghi
23/03/2023
Lộ Lộ mơ màng tỉnh dậy do một gáo nước lạnh dội vào người ướt sũng, cô vẫn mơ màng chưa nhìn rõ nơi này là đâu. Chỉ thấy nó xung quanh một mảng tối đen, do bọn họ đã bịt mắt cô lại.
Cả cơ thể cô truyền đến một trận đau nhức, chắc chắn cô đã hôn mê cả một đêm trên chiếc ghế này rồi.
''Ai, tên nào dám bắt bổn cô nương. Ra đây, hèn hạ, tôi đã đắc tội gì với các người hả? Thả tôi ra."
Cô cố giãy dụa để thoát khỏi dây trói, nhưng càng cố thoát khỏi sợi dây thì càng đau đớn.
Cô không nhịn được mà chửi thề một câu, "Con mẹ nó, có ngon thì cởi trói cho bà mày!"
Lộ Lộ lắng tai thì nghe thấy những tiếng bước chân lộp cộp trên sàn. Là tiếng giày da tiếp xúc với mặt gỗ. Người đó hình như đang gỡ bịt mắt của cô ra, ánh sáng trong phòng khiến cô vẫn chưa thích ứng được nên cô nhắm tịt mắt lại.
Người đàn ông đó có chút lạnh giọng mà lên tiếng với cô, "Lộ Lộ, nữ nhân của Ninh Nhất Phàm sao? Cuối cùng, tôi cũng nắm được điểm yếu của hắn!"
Lộ Lộ nghe giọng nói này rất quen, dường như đã nghe rất nhiều lần rồi thì phải.
"Anh là ai?"
Người đàn ông đó đứng đối diện, bắt lấy cằm của cô để hai mắt cô và người đàn ông đó giao nhau. Nhưng hắn lại đeo mặt nạ, cô nhìn hắn rất quen, từ hình dáng đến giọng nói nhưng vẫn chưa thể phán đoán ra là ai.
"Không dám bỏ mặt nạ ra sao? Hay là sợ một nữ nhân nhỏ bé như tôi."
Cô nhìn người đàn ông mà khiêu khích nói, cô không tin có gan bắt cô mà không có gan mở mặt lạ ra.
Người đàn ông đó nhìn cô, nhìn một hồi lâu rồi cười lớn tiếng. Cười được một lúc thì dừng lại, đưa tay lên kéo tấm mặt lạ xuống.
"Cho cô xem cũng không sao, dù sao cô cũng sẽ chết dưới tay tôi mà thôi! Haha."
Tấm mặt lạ được kéo xuống, cô không thể tin mà những điều trước mắt mình lắp bắp kinh hãi.
"Anh…anh là Ngũ Phong sao?"
"Cô đoán đúng rồi đấy!" Câu nói của cậu ta còn mang theo ý cười.
Cậu ta giờ không nhìn hoạt bát khi đi bên Ninh Nhất Phàm nữa, trong mắt cậu ta giờ chứa khá nhiều thù hận, trông thật đáng sợ.
"Tại sao cậu lại làm như vậy?" Là một trò đùa sao?
Cậu ta nói, giọng nói như hận đến thấu xương thấu tủy.
"Cô nghĩ đây là một trò đùa sao? Nhưng thật xin lỗi, cái chết của cô chính là món quà bất ngờ mà tôi dành cho Ninh Nhất Phàm!"
"Cô nghĩ, hắn tốt với tôi, nhưng với tôi tham vọng còn lớn hơn thế nhiều, tưng đấy là không đủ."
Cậu ta giờ không còn được bình thường nữa rồi. Càng lúc, Ngũ Phong càng áp sát cô, do bị trói chặt trên ghế cô cũng chẳng thể nào mà giãy ra được, chỉ có thể gào lên kêu cứu.
"Có ai không? Cứu tôi, cứu tôi với. Thả tôi ra."
Cô kêu đến khàn cổ, cậu ta cũng chỉ nhìn cô với một ý cười rồi đưa tay lên vuốt gương mặt nhỏ nhắn của cô. Lộ Lộ nhìn hắn, ánh mắt chán ghét mà nghiêng mặt, không muốn cậu ta động vào.
Ngũ Phong nhìn cô như vậy liền lập tức đưa tay, bắt lấy cái cằm cô mà nắm.
"Cô rất xinh đẹp, mà chết sớm như vậy thì không được! Phải cho cô từ từ nếm trải đau khổ, rồi tiễn cả cô và Ninh Nhất Phàm cùng xuống suối vàng chứ nhỉ?"
Trước cái suy nghĩ điên rồ này, cô càng nhìn hắn căm phẫn mà mắng chửi.
"Ngũ Phong, loại vô ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát nhà cậu! Tôi sẽ giết chết cậu."
Cậu ta không sợ trước lời đe dọa của cô còn cười lớn.
"Tôi sẽ chờ, nhưng trước hết cô nên tìm cách thoát khỏi đây trước đã!"
Cậu ta vừa nói, còn ra hiệu cho đám người đằng sau mình.
"Lấy băng keo dính miệng cô ta lại, đưa điện thoại đây để tôi thông báo cho tên Ninh Nhất Phàm một tin bất ngờ."
Đám thuộc hạ kia lập tức lấy điện thoại cho hắn, nhưng cũng không quên bịt miệng cô lại.
Ngũ Phong vừa mở điện thoại lên đã nghe thấy giọng nói có phần hốt hoảng của Ninh Nhất Phàm.
"Ngũ Phong, cậu mau giúp tôi tìm Lộ Lộ, từ hôm qua đến hôm nay tôi không thấy cô ấy đâu?"
Cậu ta im lặng hồi lâu, giọng nói thập phần cao ngạo.
"Ninh Nhất Phàm, anh không cần tìm đâu. Cô ta đang ở trong tay tôi, nói đúng ra đang là con tin."
"Cậu đã làm gì cô ấy. Thả cô ra nếu không muốn chết." Ninh Nhất Phàm lớn tiếng đe doạ.
Cậu ta nhìn cô cười nhạt.
"Đã là đối thủ với nhau thì phải công bằng chứ, ai bảo anh để lộ điểm yếu ra làm gì?"
"Sao cậu dám. Bao nhiêu năm nay hóa ra là tôi nuôi ong tay áo à?"
Ngũ Phong lớn tiếng cười,.
"Anh đang làm chậm trễ thời gian cứu tiểu tình nhân nhỏ bé của mình đấy, nếu trong vòng 15 phút anh không cầm tập tài liệu đó đến đây tôi sẽ cho cô ta nổ banh xác."
Ninh Nhất Phàm hét lớn vào điện thoại, "Cậu gửi địa điểm tôi sẽ đem qua, không được làm bất cứ điều gì với cô ấy!"
"Được, nên nhớ anh cũng chỉ được đến một mình, nếu còn ai nữa thì cũng đừng trách tôi."
Cậu ta nói xong thì cúp điện thoại, ánh mắt đen tối lại lần nữa nhìn về phía cô, giọng nói có phần cợt nhả.
"Đấy, cô thấy không? Hắn cũng yêu cô thật, chỉ vì cô mà dám đem tài liệu liên quan đến công ty. Cô thấy sao, cảm động không?"
Lộ Lộ nhìn hắn đầu óc bỗng chốc quanh cuồng, Ninh Nhất Phàm hắn có thể vì cô mà từ bỏ công ty MM sao?
Là hắn yêu cô hay chỉ là một trò đùa?
Cả cơ thể cô truyền đến một trận đau nhức, chắc chắn cô đã hôn mê cả một đêm trên chiếc ghế này rồi.
''Ai, tên nào dám bắt bổn cô nương. Ra đây, hèn hạ, tôi đã đắc tội gì với các người hả? Thả tôi ra."
Cô cố giãy dụa để thoát khỏi dây trói, nhưng càng cố thoát khỏi sợi dây thì càng đau đớn.
Cô không nhịn được mà chửi thề một câu, "Con mẹ nó, có ngon thì cởi trói cho bà mày!"
Lộ Lộ lắng tai thì nghe thấy những tiếng bước chân lộp cộp trên sàn. Là tiếng giày da tiếp xúc với mặt gỗ. Người đó hình như đang gỡ bịt mắt của cô ra, ánh sáng trong phòng khiến cô vẫn chưa thích ứng được nên cô nhắm tịt mắt lại.
Người đàn ông đó có chút lạnh giọng mà lên tiếng với cô, "Lộ Lộ, nữ nhân của Ninh Nhất Phàm sao? Cuối cùng, tôi cũng nắm được điểm yếu của hắn!"
Lộ Lộ nghe giọng nói này rất quen, dường như đã nghe rất nhiều lần rồi thì phải.
"Anh là ai?"
Người đàn ông đó đứng đối diện, bắt lấy cằm của cô để hai mắt cô và người đàn ông đó giao nhau. Nhưng hắn lại đeo mặt nạ, cô nhìn hắn rất quen, từ hình dáng đến giọng nói nhưng vẫn chưa thể phán đoán ra là ai.
"Không dám bỏ mặt nạ ra sao? Hay là sợ một nữ nhân nhỏ bé như tôi."
Cô nhìn người đàn ông mà khiêu khích nói, cô không tin có gan bắt cô mà không có gan mở mặt lạ ra.
Người đàn ông đó nhìn cô, nhìn một hồi lâu rồi cười lớn tiếng. Cười được một lúc thì dừng lại, đưa tay lên kéo tấm mặt lạ xuống.
"Cho cô xem cũng không sao, dù sao cô cũng sẽ chết dưới tay tôi mà thôi! Haha."
Tấm mặt lạ được kéo xuống, cô không thể tin mà những điều trước mắt mình lắp bắp kinh hãi.
"Anh…anh là Ngũ Phong sao?"
"Cô đoán đúng rồi đấy!" Câu nói của cậu ta còn mang theo ý cười.
Cậu ta giờ không nhìn hoạt bát khi đi bên Ninh Nhất Phàm nữa, trong mắt cậu ta giờ chứa khá nhiều thù hận, trông thật đáng sợ.
"Tại sao cậu lại làm như vậy?" Là một trò đùa sao?
Cậu ta nói, giọng nói như hận đến thấu xương thấu tủy.
"Cô nghĩ đây là một trò đùa sao? Nhưng thật xin lỗi, cái chết của cô chính là món quà bất ngờ mà tôi dành cho Ninh Nhất Phàm!"
"Cô nghĩ, hắn tốt với tôi, nhưng với tôi tham vọng còn lớn hơn thế nhiều, tưng đấy là không đủ."
Cậu ta giờ không còn được bình thường nữa rồi. Càng lúc, Ngũ Phong càng áp sát cô, do bị trói chặt trên ghế cô cũng chẳng thể nào mà giãy ra được, chỉ có thể gào lên kêu cứu.
"Có ai không? Cứu tôi, cứu tôi với. Thả tôi ra."
Cô kêu đến khàn cổ, cậu ta cũng chỉ nhìn cô với một ý cười rồi đưa tay lên vuốt gương mặt nhỏ nhắn của cô. Lộ Lộ nhìn hắn, ánh mắt chán ghét mà nghiêng mặt, không muốn cậu ta động vào.
Ngũ Phong nhìn cô như vậy liền lập tức đưa tay, bắt lấy cái cằm cô mà nắm.
"Cô rất xinh đẹp, mà chết sớm như vậy thì không được! Phải cho cô từ từ nếm trải đau khổ, rồi tiễn cả cô và Ninh Nhất Phàm cùng xuống suối vàng chứ nhỉ?"
Trước cái suy nghĩ điên rồ này, cô càng nhìn hắn căm phẫn mà mắng chửi.
"Ngũ Phong, loại vô ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát nhà cậu! Tôi sẽ giết chết cậu."
Cậu ta không sợ trước lời đe dọa của cô còn cười lớn.
"Tôi sẽ chờ, nhưng trước hết cô nên tìm cách thoát khỏi đây trước đã!"
Cậu ta vừa nói, còn ra hiệu cho đám người đằng sau mình.
"Lấy băng keo dính miệng cô ta lại, đưa điện thoại đây để tôi thông báo cho tên Ninh Nhất Phàm một tin bất ngờ."
Đám thuộc hạ kia lập tức lấy điện thoại cho hắn, nhưng cũng không quên bịt miệng cô lại.
Ngũ Phong vừa mở điện thoại lên đã nghe thấy giọng nói có phần hốt hoảng của Ninh Nhất Phàm.
"Ngũ Phong, cậu mau giúp tôi tìm Lộ Lộ, từ hôm qua đến hôm nay tôi không thấy cô ấy đâu?"
Cậu ta im lặng hồi lâu, giọng nói thập phần cao ngạo.
"Ninh Nhất Phàm, anh không cần tìm đâu. Cô ta đang ở trong tay tôi, nói đúng ra đang là con tin."
"Cậu đã làm gì cô ấy. Thả cô ra nếu không muốn chết." Ninh Nhất Phàm lớn tiếng đe doạ.
Cậu ta nhìn cô cười nhạt.
"Đã là đối thủ với nhau thì phải công bằng chứ, ai bảo anh để lộ điểm yếu ra làm gì?"
"Sao cậu dám. Bao nhiêu năm nay hóa ra là tôi nuôi ong tay áo à?"
Ngũ Phong lớn tiếng cười,.
"Anh đang làm chậm trễ thời gian cứu tiểu tình nhân nhỏ bé của mình đấy, nếu trong vòng 15 phút anh không cầm tập tài liệu đó đến đây tôi sẽ cho cô ta nổ banh xác."
Ninh Nhất Phàm hét lớn vào điện thoại, "Cậu gửi địa điểm tôi sẽ đem qua, không được làm bất cứ điều gì với cô ấy!"
"Được, nên nhớ anh cũng chỉ được đến một mình, nếu còn ai nữa thì cũng đừng trách tôi."
Cậu ta nói xong thì cúp điện thoại, ánh mắt đen tối lại lần nữa nhìn về phía cô, giọng nói có phần cợt nhả.
"Đấy, cô thấy không? Hắn cũng yêu cô thật, chỉ vì cô mà dám đem tài liệu liên quan đến công ty. Cô thấy sao, cảm động không?"
Lộ Lộ nhìn hắn đầu óc bỗng chốc quanh cuồng, Ninh Nhất Phàm hắn có thể vì cô mà từ bỏ công ty MM sao?
Là hắn yêu cô hay chỉ là một trò đùa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.