Chương 64: Vô dụng
Cẩn Duệ Nghi
23/03/2023
Lộ Lộ cô đứng một bên nghe được những lời này không khỏi cười lạnh, cũng một phần làm cho đám người Ngũ Phong một trận rùng mình.
"Tôi nghĩ các anh nên về dẫn Ninh tổng đi khám lại đầu óc đấy. Cậu nghĩ sao mà tôi còn muốn quay lại làm việc chứ?"
"Ặc, chuyện này tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại đi. Công ty MM chưa từng bạc đãi cô, tiền lương cũng ổn định..."
Ngũ Phong chưa nói xong, Lộ Lộ dơ tay ra hiệu im lặng, không để cho cậu ta nói tiếp.
"Tôi nghĩ cậu lên về đi!"
Cô không thèm để ý đến cậu ta nữa, quay người mà rời đi. Trong lòng không kìm được nỗi tức giận, hùng hồn bước vào thang máy.
Lúc này, còn mình Ngũ Phong và 2 tên vệ sĩ dưới sảnh ngơ ngác, nói đúng ra là đang sợ không biết lúc về sẽ đối mặt với Ninh Nhất Phàm như thế nào. Nhưng biết làm sao giờ, Lộ Lộ đã không đồng ý bọn họ có thuyết phục đến tối chắc cũng không được đâu.
[...]
Lộ Lộ đẩy cứ phòng Cố Minh Hạo ra, không nói không rằng ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa đặt giữa phòng. Thấy có bình trà đặt trên bàn cũng vươn tay đến rót một cốc mà uống để hạ hỏa.
Đang nóng, mà trà lại ngon thế này, cô cũng chẳng biết mình đã uống biết bao nhiêu cốc.
Cố Minh Hạo vừa xử lý tài liệu ra xong, biết cô đã vào phòng thì liếc mắt nhìn qua một lượt, rồi nhìn đến cái bình trà trên bàn đã bị cạy nắp, bên trong thì không đến một giọt.
Trời ơi, cái bình trà thượng hạng anh mới pha để tiếp khách mà giờ cô đã uống sạch rồi còn đâu?
Anh định mở miệng nói chuyện thì cô đã giành lời mà nói trước.
"Cố Minh Hạo anh vừa biết em gặp được ai không?"
Cố Minh Hạo nghe cô hỏi vậy, tỉnh hỏi lại "là ai" nhưng cô lại một lần nữa dành lời nói trước.
"Là đám người ở công ty MM, bọn họ muốn em quay về đấy tiếp tục làm ở vị trí thư kí của Ninh Nhất Phàm. Ha, nhưng hắn nghĩ sao chứ, hắn đã cướp con trai em giờ muốn em quay về đấy sao? Nằm mơ đi!"
Lúc này, tiếng điện thoại Cố Minh Hạo vang lên, khiến cô cũng giật mình mà nhìn lại, anh còn nhìn cô ra hiệu im lặng.
"Xin chào, có chuyện gì sao?"
Chẳng biết đầu dây bên kia đã nói gì mà gương mặt Cố Minh Hạo không giấu khỏi vui mừng, thỉnh thoảng liếc cô mấy cái.
"Thật sao, tối nay tôi sẽ gặp ông ở đâu?"
Có chuyện gì vậy, ánh mắt cô một phần cũng không giấu khỏi sự tò mò, nhưng chỉ nhìn biểu cảm Cố Minh Hạo là cô biết có chuyện gì vui rồi.
"Được, hẹn gặp ông lúc 8 giờ tối tại khách sạn."
Anh tắt điện thoại rồi nhìn về phía cô, "Lộ Lộ anh mang đến cho em tin vui này. Ông luật sư Vũ Hải, ông ta đã đồng ý nhận vụ kiện của chúng ta nói 8 giờ tối nay có thể đến gặp."
"Thật sao?" Cô đứng dậy, nén không được cảm xúc ôm chầm lấy Cố Minh Hạo như tỏ lòng cảm ơn anh.
Anh có chút giật mình, ôm lấy cô đang trong lòng mình.
"Ông ta từ trước đến nay nhận vụ nào thì vụ đó đều thắng cả, vậy nên cơ hội lấy lại Hiểu Phong của em là rất cao!"
Cô có chút cảm động mà nấc nhẹ, nghẹn ngào.
"Cảm ơn anh đã giúp em! Anh thật tốt."
[...]
Ninh Nhất Phàm ngồi trên bàn làm việc, liếc đám người Ngũ Phong ''vô dụng" đang cúi gằm mặt.
"Ninh tổng, Lộ Lộ cô ấy không đồng ý trở lại làm việc!"
"Các người cút ra ngoài cho tôi, một đám vô dụng."
Nhìn sắc mặt tổng tài kém như vậy, họ cũng chóng rời khỏi, sợ chậm trễ một giây cái mạng này cũng khó giữ.
Hắn nhìn cánh cửa phòng làm việc mình đóng lại, chửi thề một câu.
"Người phụ nữ chết tiệt, em đang muốn khiêu chiến với tôi sao?"
"Tôi nghĩ các anh nên về dẫn Ninh tổng đi khám lại đầu óc đấy. Cậu nghĩ sao mà tôi còn muốn quay lại làm việc chứ?"
"Ặc, chuyện này tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại đi. Công ty MM chưa từng bạc đãi cô, tiền lương cũng ổn định..."
Ngũ Phong chưa nói xong, Lộ Lộ dơ tay ra hiệu im lặng, không để cho cậu ta nói tiếp.
"Tôi nghĩ cậu lên về đi!"
Cô không thèm để ý đến cậu ta nữa, quay người mà rời đi. Trong lòng không kìm được nỗi tức giận, hùng hồn bước vào thang máy.
Lúc này, còn mình Ngũ Phong và 2 tên vệ sĩ dưới sảnh ngơ ngác, nói đúng ra là đang sợ không biết lúc về sẽ đối mặt với Ninh Nhất Phàm như thế nào. Nhưng biết làm sao giờ, Lộ Lộ đã không đồng ý bọn họ có thuyết phục đến tối chắc cũng không được đâu.
[...]
Lộ Lộ đẩy cứ phòng Cố Minh Hạo ra, không nói không rằng ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa đặt giữa phòng. Thấy có bình trà đặt trên bàn cũng vươn tay đến rót một cốc mà uống để hạ hỏa.
Đang nóng, mà trà lại ngon thế này, cô cũng chẳng biết mình đã uống biết bao nhiêu cốc.
Cố Minh Hạo vừa xử lý tài liệu ra xong, biết cô đã vào phòng thì liếc mắt nhìn qua một lượt, rồi nhìn đến cái bình trà trên bàn đã bị cạy nắp, bên trong thì không đến một giọt.
Trời ơi, cái bình trà thượng hạng anh mới pha để tiếp khách mà giờ cô đã uống sạch rồi còn đâu?
Anh định mở miệng nói chuyện thì cô đã giành lời mà nói trước.
"Cố Minh Hạo anh vừa biết em gặp được ai không?"
Cố Minh Hạo nghe cô hỏi vậy, tỉnh hỏi lại "là ai" nhưng cô lại một lần nữa dành lời nói trước.
"Là đám người ở công ty MM, bọn họ muốn em quay về đấy tiếp tục làm ở vị trí thư kí của Ninh Nhất Phàm. Ha, nhưng hắn nghĩ sao chứ, hắn đã cướp con trai em giờ muốn em quay về đấy sao? Nằm mơ đi!"
Lúc này, tiếng điện thoại Cố Minh Hạo vang lên, khiến cô cũng giật mình mà nhìn lại, anh còn nhìn cô ra hiệu im lặng.
"Xin chào, có chuyện gì sao?"
Chẳng biết đầu dây bên kia đã nói gì mà gương mặt Cố Minh Hạo không giấu khỏi vui mừng, thỉnh thoảng liếc cô mấy cái.
"Thật sao, tối nay tôi sẽ gặp ông ở đâu?"
Có chuyện gì vậy, ánh mắt cô một phần cũng không giấu khỏi sự tò mò, nhưng chỉ nhìn biểu cảm Cố Minh Hạo là cô biết có chuyện gì vui rồi.
"Được, hẹn gặp ông lúc 8 giờ tối tại khách sạn."
Anh tắt điện thoại rồi nhìn về phía cô, "Lộ Lộ anh mang đến cho em tin vui này. Ông luật sư Vũ Hải, ông ta đã đồng ý nhận vụ kiện của chúng ta nói 8 giờ tối nay có thể đến gặp."
"Thật sao?" Cô đứng dậy, nén không được cảm xúc ôm chầm lấy Cố Minh Hạo như tỏ lòng cảm ơn anh.
Anh có chút giật mình, ôm lấy cô đang trong lòng mình.
"Ông ta từ trước đến nay nhận vụ nào thì vụ đó đều thắng cả, vậy nên cơ hội lấy lại Hiểu Phong của em là rất cao!"
Cô có chút cảm động mà nấc nhẹ, nghẹn ngào.
"Cảm ơn anh đã giúp em! Anh thật tốt."
[...]
Ninh Nhất Phàm ngồi trên bàn làm việc, liếc đám người Ngũ Phong ''vô dụng" đang cúi gằm mặt.
"Ninh tổng, Lộ Lộ cô ấy không đồng ý trở lại làm việc!"
"Các người cút ra ngoài cho tôi, một đám vô dụng."
Nhìn sắc mặt tổng tài kém như vậy, họ cũng chóng rời khỏi, sợ chậm trễ một giây cái mạng này cũng khó giữ.
Hắn nhìn cánh cửa phòng làm việc mình đóng lại, chửi thề một câu.
"Người phụ nữ chết tiệt, em đang muốn khiêu chiến với tôi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.