Chương 5: Xin tiền
Cẩn Duệ Nghi
23/03/2023
Một lúc mà phải bế theo hai em vali theo sau hỏi xem có mệt không. Ngồi lục quần áo, tất cả đồ dùng trong vali may ra cô gom đủ tiền để đi taxi, chắc không cô chết mất.
Cô kêu bác tài chở cô đến địa chỉ nhà ông nội của mình. May ra, còn ông nội chắc không cô làm ăn xin thật.
Dừng trước cổng, cô trả tiền cho tài xế mà lòng đâu như cắt. Số tiền còn lại của cuộc đời cô đấy!
Cô đẩy cổng, xông phi thẳng vào nhà. Nhà của ông nội cô rất đẹp, qua cổng thì phải đi qua vườn hoa "thập cẩm" mà ông trồng.
Nhớ lúc hồi xưa, cô suốt ngày nhổ trộm hoa của ông, bị ông phi cho mấy cái dép đấy!
Bước vào nhà cô hét to làm cho ông nội giật mình.
"Lão già, cháu đến chơi với lão đây!"
Ông cô giật mình suýt đánh rơi cái gì đó trên tay, may mà giữ kịp giấu sau lưng.
"Ông, cái gì đằng sau đấy… A, ông chơi game hả? Bà ơi…!"
Cô chưa kịp nói hết, đã bị ông giơ gậy đòi đánh nên chỉ có thể ngậm miệng. Ông cô hơn 70 tuổi rồi mà vẫn trẻ con và sợ vợ lắm.
"Cái con nhóc này! Ta là ông nội mi đấy sao cứ gọi là lão già thế!"
Ông bất mãn nhìn cô, cô cũng làm lơ.
"Kệ cháu! Lão già, lão già…"
"Ta già lắm rồi sao? Không còn phong độ như xưa sao?"
Bà nội cô bên trong bếp nghe bên ngoài ồn ào thì vừa đi vừa quát.
"Làm cái gì đấy?"
Nhưng khi bà nhìn thấy Phan Lộ Lộ, thì mặt mày thay đổi hoàn toàn.
"Lộ Lộ đến chơi à?"
Nhìn thấy bà thì cô chạy lại ôm, "Cháu nhớ bà lắm nhá!"
Ông cô ngồi trên ghế nhìn màn ôm ấp này của bà cháu rất khó chịu, vợ của ông cháu cũng không được ôm.
"Lộ Lộ, ngồi xuống ghế để bà xem nào!"
Bà nội cô dẫn cô đến ghế ngồi nghỉ, giờ mới để ý 2 cái vali mà cô xách theo sau, "Bị đuổi ra khỏi nhà rồi à?"
Cô cười hì hì, gật đầu. Còn ông cô ngồi bên cạnh cau có, "Không cho ở lại nhà ông đâu?"
Ông cô nói một đằng nhưng trong lòng lại khác đấy!
Bà cô đánh nhẹ vào vai ông, "Cái ông này!"
"Cháu đến để vay tiền thôi?"
Bà nội cười hiền từ xoa đầu cô, bảo ông lên phòng lấy tiền xuống cho cô.
"Bao nhiêu tiền?" Ông cô hỏi.
Cô lí nhí đáp nhưng cũng đủ để cả nhà nghe!
"1 tỷ!" Nói xong con số này cô sợ cũng như bố mẹ mình sẽ bị ông bà đá bay ra khỏi nhà.
Ông và bà nội cùng đồng thanh kinh ngạc, "Hả?"
Cô biết mặc dù ông và bà rất yêu thương cô, nhưng xin một số tiền lớn như vậy cô cũng thấy có lỗi.
Ông bà cũng già rồi, cần một khoảng tiền tĩnh dưỡng, mặc dù cô biết bố mẹ cô sẽ là người làm điều đấy. Ông bà cô giàu lắm, là người đã xây dựng nên Phan gia như ngày hôm nay.
"Con nhóc, cần nhiều tiền vậy để làm gì?"
Cô nhìn lên bụng mình xoa xoa, ánh mắt long lanh nhìn ông bà mình.
"Cháu có bảo bảo!"
Đây là lần thứ hai ông bà ngạc nhiên trong ngày, tưởng sẽ bị đập cho tơi tả ai ngờ...họ còn cười vui vẻ nữa chứ.
"Cái gì? Có bảo bảo sao, chúng ta sắp lên chức cụ rồi kìa! Haha."
Cô nhìn bà cô cùng lão nhà vui vẻ nhảy với nhau, tự dưng thấy bản thân thật có lỗi khi nói dối ông bà là mình có em bé.
"Ông đưa cháu nó 1 tỷ đi!"
Bà cô nói, trông rất vui vẻ! Ông bà nội cô cũng phải thuộc vào loại giàu có nha, không thiếu gì ngoài tiền! Công nhận thật biết giấu tài mà.
Ông nhìn tôi, miệng không tắt được cười, "Mấy đứa! Nếu là đôi, cho mỗi đứa một tỷ!"
Ông cô thật hào phóng nha, cô cũng thuận miệng trả lời luôn, "2 đứa!"
Thế là ông bà cô đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng, bên trong là ba tỷ cho cô và 2 bảo bảo.
Cô kêu bác tài chở cô đến địa chỉ nhà ông nội của mình. May ra, còn ông nội chắc không cô làm ăn xin thật.
Dừng trước cổng, cô trả tiền cho tài xế mà lòng đâu như cắt. Số tiền còn lại của cuộc đời cô đấy!
Cô đẩy cổng, xông phi thẳng vào nhà. Nhà của ông nội cô rất đẹp, qua cổng thì phải đi qua vườn hoa "thập cẩm" mà ông trồng.
Nhớ lúc hồi xưa, cô suốt ngày nhổ trộm hoa của ông, bị ông phi cho mấy cái dép đấy!
Bước vào nhà cô hét to làm cho ông nội giật mình.
"Lão già, cháu đến chơi với lão đây!"
Ông cô giật mình suýt đánh rơi cái gì đó trên tay, may mà giữ kịp giấu sau lưng.
"Ông, cái gì đằng sau đấy… A, ông chơi game hả? Bà ơi…!"
Cô chưa kịp nói hết, đã bị ông giơ gậy đòi đánh nên chỉ có thể ngậm miệng. Ông cô hơn 70 tuổi rồi mà vẫn trẻ con và sợ vợ lắm.
"Cái con nhóc này! Ta là ông nội mi đấy sao cứ gọi là lão già thế!"
Ông bất mãn nhìn cô, cô cũng làm lơ.
"Kệ cháu! Lão già, lão già…"
"Ta già lắm rồi sao? Không còn phong độ như xưa sao?"
Bà nội cô bên trong bếp nghe bên ngoài ồn ào thì vừa đi vừa quát.
"Làm cái gì đấy?"
Nhưng khi bà nhìn thấy Phan Lộ Lộ, thì mặt mày thay đổi hoàn toàn.
"Lộ Lộ đến chơi à?"
Nhìn thấy bà thì cô chạy lại ôm, "Cháu nhớ bà lắm nhá!"
Ông cô ngồi trên ghế nhìn màn ôm ấp này của bà cháu rất khó chịu, vợ của ông cháu cũng không được ôm.
"Lộ Lộ, ngồi xuống ghế để bà xem nào!"
Bà nội cô dẫn cô đến ghế ngồi nghỉ, giờ mới để ý 2 cái vali mà cô xách theo sau, "Bị đuổi ra khỏi nhà rồi à?"
Cô cười hì hì, gật đầu. Còn ông cô ngồi bên cạnh cau có, "Không cho ở lại nhà ông đâu?"
Ông cô nói một đằng nhưng trong lòng lại khác đấy!
Bà cô đánh nhẹ vào vai ông, "Cái ông này!"
"Cháu đến để vay tiền thôi?"
Bà nội cười hiền từ xoa đầu cô, bảo ông lên phòng lấy tiền xuống cho cô.
"Bao nhiêu tiền?" Ông cô hỏi.
Cô lí nhí đáp nhưng cũng đủ để cả nhà nghe!
"1 tỷ!" Nói xong con số này cô sợ cũng như bố mẹ mình sẽ bị ông bà đá bay ra khỏi nhà.
Ông và bà nội cùng đồng thanh kinh ngạc, "Hả?"
Cô biết mặc dù ông và bà rất yêu thương cô, nhưng xin một số tiền lớn như vậy cô cũng thấy có lỗi.
Ông bà cũng già rồi, cần một khoảng tiền tĩnh dưỡng, mặc dù cô biết bố mẹ cô sẽ là người làm điều đấy. Ông bà cô giàu lắm, là người đã xây dựng nên Phan gia như ngày hôm nay.
"Con nhóc, cần nhiều tiền vậy để làm gì?"
Cô nhìn lên bụng mình xoa xoa, ánh mắt long lanh nhìn ông bà mình.
"Cháu có bảo bảo!"
Đây là lần thứ hai ông bà ngạc nhiên trong ngày, tưởng sẽ bị đập cho tơi tả ai ngờ...họ còn cười vui vẻ nữa chứ.
"Cái gì? Có bảo bảo sao, chúng ta sắp lên chức cụ rồi kìa! Haha."
Cô nhìn bà cô cùng lão nhà vui vẻ nhảy với nhau, tự dưng thấy bản thân thật có lỗi khi nói dối ông bà là mình có em bé.
"Ông đưa cháu nó 1 tỷ đi!"
Bà cô nói, trông rất vui vẻ! Ông bà nội cô cũng phải thuộc vào loại giàu có nha, không thiếu gì ngoài tiền! Công nhận thật biết giấu tài mà.
Ông nhìn tôi, miệng không tắt được cười, "Mấy đứa! Nếu là đôi, cho mỗi đứa một tỷ!"
Ông cô thật hào phóng nha, cô cũng thuận miệng trả lời luôn, "2 đứa!"
Thế là ông bà cô đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng, bên trong là ba tỷ cho cô và 2 bảo bảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.