Chương 94: Bị lộ
Soc 2k
02/11/2024
Đúng lúc này tiếng của Thần nhi vang vọng vào :
"Phụ hoàng, phụ hoàng nhi thần thật nhớ người ".
Khả Hân nghe tiếng nói của nhi tử vội vàng xấu hổ đẩy mạnh Vô Thiên ra, nàng bất ngờ dùng lực khiến cho Vô Thiên bị đẩy ra ngoài trước ngực máu thấm ướt ngoại bào.
Khả Hân nhìn thấy thì sợ hãi run run hỏi :
"Chàng bị làm sao thế này, ta làm chàng bị thương sao, rõ ràng ta chỉ đẩy nhẹ thôi mà ".
Minh Châu vừa bước vào thấy tình cảnh này thì liền nói :
"Hoàng huynh không phải huynh nói huynh trúng độc không xuống được giường cơ mà, thế này là sao chứ, huynh gạt muội, vết thương trên ngực là như thế nào ?".
Dạ Vô Thiên có vẻ xấu hổ vì lời nói dối trước đó của mình, nhưng không thể trách Y nếu Y không nói như vậy liệu rằng nha đầu Minh Châu kia có bị mắc lừa hay không.
Cũng may kế sách này là do Đình Viễn nghĩ ra, Đình Viễn nói thê tử tuy ngoài bộ lạnh lùng nhưng nội tâm rất tình cảm, chỉ cần huynh diễn chân thật một chút là có thể ôm thê tử trở về
Nếu để trễ một thời gian thê tử đi mất thì đến lúc đó Y biết đâu mà tìm chứ, Y thản nhiên nói :
"Chất độc đã được loại bỏ, không phải muội muốn huynh không thể ngồi dậy được chứ ?".
Nhìn vẻ mặt của Vô Thiên thì Minh Châu biết chắc chắn mình đã bị lừa, nhưng nhìn cả gia đình họ đoàn tụ nàng lại không nói được gì chỉ quay sang nói :
"Lần này hạnh phúc của huynh, huynh tự nắm lấy nếu có lần sau muội sẽ không bị lừa nữa đâu, muội về đây hai người tự giải quyết đi ".
Nói xong Minh Châu liền quay đầu trở ra không quên kêu thái y đến thay băng vết thương cho hoàng thượng.
Thái y rất nhanh chóng đến băng bó miệng vết thương cho hoàng thượng và dặn đi dặn lại không được vận động mạnh nếu không miệng vết thương sẽ bị nứt ra tiếp.
Nhìn vết thương sâu mà Khả Hân không kìm được nước mắt, nàng không nói gì cả chỉ ngồi yên như vậy khiến cho
Vô Thiên không biết phải nói sao.
Lúc này Thần nhi hiểu ý đã trở về tẩm cung trước để mẫu hậu cùng phụ hoàng ở lại với nhau, tuy nhóc cũng nhớ phụ hoàng nhưng lại muốn hàn gắn mẫu hậu và phụ hoàng trước tiên.
Vô Thiên ôm nàng vào lòng nói :
"Xin lỗi là ta không đúng, ta không nên giấu nàng mọi việc, nhưng lúc đó ta sợ nói ra nàng sẽ lo hơn thôi chứ không có ý gì khác, là ta sai, lần sau có chuyện gì ta nhất định sẽ nói với nàng đầu tiên, được không ?".
Khả Hân nghẹn ngào nói :
"Thế vết thương trên ngực chàng là như thế nào hả ?".
Là Dự Vương gia cho người hành thích ta, nhưng nang yên tâm tất cả bọn chúng đều bị bắt rồi, không có chuyện
gi nua ca "
Khả Hân không nói gì, nàng lại hỏi :
"Thế Giang gia cùng Hiền phi kết cục như thế nào rồi, sao chàng lại bất cẩn như thế chứ ".
Thấy thê tử đã quan tâm đến mình chàng liền mỉm cười nói :
"Giang gia thông đồng cấu kết mưu hại hoàng tự đương nhiên không tránh khỏi cái chết cùng diệt môn rồi, còn
Hiền phi kia thì ta đã cho giam lại chờ nàng về trừng tội, dù sao nàng ta cũng là người đích tay hạ độc Thần nhi ".
Khả Hân không nói gì nữa, hai người cửu biệt trùng phùng, cả đêm hôm đó Khả Hân ở lại Càn Long điện chứ không về cung của mình.
Những ngày sau Khả Hân quay trở về làm hoàng hậu của mình, mọi việc diễn ra bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra .
Mấy ngày hôm đó cả hoàng cung giường như mang một sắc thái mới, các cung nhân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thời gian trước đó hoàng hậu cùng thái tử không ở trong cung không khí thất tệ vô cùng, hoàng thượng lúc nào cũng mang một bộ mặt lạnh tanh không ai dám đến gần.
Tuy chưa hạ nhân nào bị xử phạt nhưng bị trách mắng thì có vô số.
Ngày nào cứ xong công việc của mình là Vô Thiên lại đến Trữ Tú cung của nàng, thê tử giận dỗi chàng không thể dửng dưng được.
Lần này nàng lại nhất khoát bỏ đi càng làm cho Y sợ hơn, nếu không phải Y dùng khổ nhục kế e rằng không được ôm thê tử như bây giờ.
Đối với dân chúng Lục quốc Y là một vị vua cương trực, lạnh lùng, tuy nhiên với gia đình thì Y chỉ cần một gia đình trọn vẹn.
Bản thân Y từ nhỏ đã mất mẫu thân nên vô cùng khát khao tình yêu thương, vẻ bọc bên ngoài chỉ là che mắt thế gian mà thôi, chỉ có Y mới biết mình chân trọng nó như thế nào, nàng là ngoại lệ của Y.
Trở về hoàng cung mười ngày Khả Hân mới đến gặp Giang Uyển Dung kia, người nữ nhân độc ác bỏ thuốc độc hại nhi tử của nàng, nàng phải nhìn xem bản thân ả ta bây giờ tệ hại như thế nào.
Giang Uyển Dung bị phế bỏ phong hiệu bị đày vào lãnh cung, nàng ta bây giờ muốn sống không được, muốn chết không xong.
Nàng ta còn sống đến giờ này là do hoàng thượng muốn để cho hoàng hậu tự mình trừng phạt ả ta.
Khả Hân từ từ đi đến lãnh cung, nàng không muốn kinh động đến bất cứ một ai cả.
"Phụ hoàng, phụ hoàng nhi thần thật nhớ người ".
Khả Hân nghe tiếng nói của nhi tử vội vàng xấu hổ đẩy mạnh Vô Thiên ra, nàng bất ngờ dùng lực khiến cho Vô Thiên bị đẩy ra ngoài trước ngực máu thấm ướt ngoại bào.
Khả Hân nhìn thấy thì sợ hãi run run hỏi :
"Chàng bị làm sao thế này, ta làm chàng bị thương sao, rõ ràng ta chỉ đẩy nhẹ thôi mà ".
Minh Châu vừa bước vào thấy tình cảnh này thì liền nói :
"Hoàng huynh không phải huynh nói huynh trúng độc không xuống được giường cơ mà, thế này là sao chứ, huynh gạt muội, vết thương trên ngực là như thế nào ?".
Dạ Vô Thiên có vẻ xấu hổ vì lời nói dối trước đó của mình, nhưng không thể trách Y nếu Y không nói như vậy liệu rằng nha đầu Minh Châu kia có bị mắc lừa hay không.
Cũng may kế sách này là do Đình Viễn nghĩ ra, Đình Viễn nói thê tử tuy ngoài bộ lạnh lùng nhưng nội tâm rất tình cảm, chỉ cần huynh diễn chân thật một chút là có thể ôm thê tử trở về
Nếu để trễ một thời gian thê tử đi mất thì đến lúc đó Y biết đâu mà tìm chứ, Y thản nhiên nói :
"Chất độc đã được loại bỏ, không phải muội muốn huynh không thể ngồi dậy được chứ ?".
Nhìn vẻ mặt của Vô Thiên thì Minh Châu biết chắc chắn mình đã bị lừa, nhưng nhìn cả gia đình họ đoàn tụ nàng lại không nói được gì chỉ quay sang nói :
"Lần này hạnh phúc của huynh, huynh tự nắm lấy nếu có lần sau muội sẽ không bị lừa nữa đâu, muội về đây hai người tự giải quyết đi ".
Nói xong Minh Châu liền quay đầu trở ra không quên kêu thái y đến thay băng vết thương cho hoàng thượng.
Thái y rất nhanh chóng đến băng bó miệng vết thương cho hoàng thượng và dặn đi dặn lại không được vận động mạnh nếu không miệng vết thương sẽ bị nứt ra tiếp.
Nhìn vết thương sâu mà Khả Hân không kìm được nước mắt, nàng không nói gì cả chỉ ngồi yên như vậy khiến cho
Vô Thiên không biết phải nói sao.
Lúc này Thần nhi hiểu ý đã trở về tẩm cung trước để mẫu hậu cùng phụ hoàng ở lại với nhau, tuy nhóc cũng nhớ phụ hoàng nhưng lại muốn hàn gắn mẫu hậu và phụ hoàng trước tiên.
Vô Thiên ôm nàng vào lòng nói :
"Xin lỗi là ta không đúng, ta không nên giấu nàng mọi việc, nhưng lúc đó ta sợ nói ra nàng sẽ lo hơn thôi chứ không có ý gì khác, là ta sai, lần sau có chuyện gì ta nhất định sẽ nói với nàng đầu tiên, được không ?".
Khả Hân nghẹn ngào nói :
"Thế vết thương trên ngực chàng là như thế nào hả ?".
Là Dự Vương gia cho người hành thích ta, nhưng nang yên tâm tất cả bọn chúng đều bị bắt rồi, không có chuyện
gi nua ca "
Khả Hân không nói gì, nàng lại hỏi :
"Thế Giang gia cùng Hiền phi kết cục như thế nào rồi, sao chàng lại bất cẩn như thế chứ ".
Thấy thê tử đã quan tâm đến mình chàng liền mỉm cười nói :
"Giang gia thông đồng cấu kết mưu hại hoàng tự đương nhiên không tránh khỏi cái chết cùng diệt môn rồi, còn
Hiền phi kia thì ta đã cho giam lại chờ nàng về trừng tội, dù sao nàng ta cũng là người đích tay hạ độc Thần nhi ".
Khả Hân không nói gì nữa, hai người cửu biệt trùng phùng, cả đêm hôm đó Khả Hân ở lại Càn Long điện chứ không về cung của mình.
Những ngày sau Khả Hân quay trở về làm hoàng hậu của mình, mọi việc diễn ra bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra .
Mấy ngày hôm đó cả hoàng cung giường như mang một sắc thái mới, các cung nhân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thời gian trước đó hoàng hậu cùng thái tử không ở trong cung không khí thất tệ vô cùng, hoàng thượng lúc nào cũng mang một bộ mặt lạnh tanh không ai dám đến gần.
Tuy chưa hạ nhân nào bị xử phạt nhưng bị trách mắng thì có vô số.
Ngày nào cứ xong công việc của mình là Vô Thiên lại đến Trữ Tú cung của nàng, thê tử giận dỗi chàng không thể dửng dưng được.
Lần này nàng lại nhất khoát bỏ đi càng làm cho Y sợ hơn, nếu không phải Y dùng khổ nhục kế e rằng không được ôm thê tử như bây giờ.
Đối với dân chúng Lục quốc Y là một vị vua cương trực, lạnh lùng, tuy nhiên với gia đình thì Y chỉ cần một gia đình trọn vẹn.
Bản thân Y từ nhỏ đã mất mẫu thân nên vô cùng khát khao tình yêu thương, vẻ bọc bên ngoài chỉ là che mắt thế gian mà thôi, chỉ có Y mới biết mình chân trọng nó như thế nào, nàng là ngoại lệ của Y.
Trở về hoàng cung mười ngày Khả Hân mới đến gặp Giang Uyển Dung kia, người nữ nhân độc ác bỏ thuốc độc hại nhi tử của nàng, nàng phải nhìn xem bản thân ả ta bây giờ tệ hại như thế nào.
Giang Uyển Dung bị phế bỏ phong hiệu bị đày vào lãnh cung, nàng ta bây giờ muốn sống không được, muốn chết không xong.
Nàng ta còn sống đến giờ này là do hoàng thượng muốn để cho hoàng hậu tự mình trừng phạt ả ta.
Khả Hân từ từ đi đến lãnh cung, nàng không muốn kinh động đến bất cứ một ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.