Chương 74: Hoàng Đạt trở mặt.
Soc 2k
21/10/2024
Dạ Cẩn Hiên nghe thấy thế thì giẫy nẩy lên, dù sao nàng ta đường đường cũng là công chúa làm sao có thể làm thiếp được.
Ánh mắt nàng ta nhìn về phía Hoàng Đạt vô cùng ủy mị mong được một lời công bằng từ phía hắn nhưng thật sự quá thất vọng cho nàng ta Hoàng Đạt liền nói :
"Hy Quý phi yên tâm cho dù người không nói thì bổn hoàng tử ta cũng không có ý định lập nàng ấy làm chính phi.
Tuy Hoàng Đạt ta có phần không hiểu biết nhưng cũng biết rõ là nên làm như thế nào, nàng ấy có gan hạ mê dược làm chuyện bỉ ổi đó thì không xứng đáng trở thành Hoàng tử phi của ta .
Còn về phần hoàng muội, sự ngu xuẩn của muội ấy đã phải trả giá. Cũng may bát công chúa không truy cứu, ngày mai ta sẽ đưa muội ấy trở về Tây quốc để phụ hoàng xử lý.
Một lần nữa thay mặt hoàng muội xin cảm ơn hoàng thượng cùng bát công chúa đã giơ cao đánh khẽ.
Dạ Cẩn Hiên giường như chết điếng, nàng ta không hề nghĩ rằng tên Hoàng Đạt kia lại trực tiếp xỉ nhục mình như thế.
Hoàng thượng cảm thấy mệt mỏi, nhìn Dạ Cẩn Hiên càng thấy nhức mắt hơn nhưng vẫn phải giải quyết tồn đọng, ông lạnh lùng nói :
"Những kẻ trực tiếp tham gia đánh chết ".
Rồi ông nhìn về phía Thục phi nói :
"Còn không đưa nó về cung, định ở đây mất mặt đến khi nào nữa. Chuẩn bị hành trang cho nó ngày mai theo đại hoàng tử trở về Tây quốc đi ".
Thục phi có chút không nỡ, dù sao cũng có tình cảm thật lòng một thời gian bây giờ nàng ta bị như vậy bà cũng có chút đau lòng liền nói :
"Thần thiếp muốn chuẩn bị một chút của hồi môn cho nữ nhi, nếu cứ thế mà đi sang Tây quốc có phải quá thiệt thòi cho Cẩn Hiên rồi hay không ?".
Hy Quý phi lạnh lùng nhìn sang rồi dửng dưng nói :
"Từ khi nào thiếp thất lại đòi hỏi như chính phi,một người gây nên tội mà muốn được bình đẳng hay sao, thật là một chuyện cười ".
Hy Quý phi nói xong thì liền cùng nữ nhi trở về cung, bà lười phải giáp mặt với những kẻ như thế này, bà tin chắc hoàng thượng sẽ cho bà câu trả lời thích hợp.
Hoàng thượng không thèm suy nghĩ chỉ nói lại một câu :
"Cứ như thế mà làm đừng đòi hỏi điều gì, chỉ xấu mặt thêm mà thôi ".
Rồi ông cũng trở về, đương nhiên là thái tử cùng Mặc Đình Viễn cũng theo về luôn.
Hoàng Đạt cũng nhanh chóng đưa Hoàng Như Hoa trở về, hiện tại bản thân hắn cùng với hoàng muội vô cùng chật vật.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy xấu hổ và nhục nhã nhất, tất cả đều do nữ nhân kia ban tặng.
Muốn hắn lập ả ta làm hoàng tử phi ư, đừng có mà mơ, nỗi hận vì bị từ chối mấy ngày trước khiến cho trong lòng hắn đã mang thù.
Để rồi xem sau này cùng hắn trở về Tây quốc xem hắn sẽ dầy vò ả ta như thế nào, từ trước đến giờ mỹ nhân đối với hắn ta không hiếm.
Bất chợt hắn quay sang nhìn hoàng muội của mình, một cảm giác rục rịch khó chịu lại dâng lên.
Ăn thử một lần trái cấm hắn cảm thấy rất vi diệu, hoàng muội của hắn lại xinh đẹp như thế, nếu thêm một hai lần nữa không phải tuyệt lắm sao.
Cái cảm giác đó khiến cho hắn ta hưng phấn, thèm muốn chứ không cảm thấy tội lỗi gì. (1)
Hoàng Như Hoa thì hồn nhiên không biết rằng mình đã lọt vào tầm mắt của
đại huynh nàng, bản thân nàng ta lúc này cũng đang chơ vơ chống chải.
Nàng ta sợ sự tình bị lộ ra sau này trở về hoàng cung thì biết ăn nói sao với phụ hoàng và mẫu phi chứ.
Lúc này Khả Hân cùng Minh Châu đã đến Diên Hy cung của Hy Quý phi.
Bà đi vào bên trong mà tâm trạng vẫn còn khó chịu và ấm ức, nhìn thấy nữ nhi đi vào bà không nhịn được hỏi :
"Tại sao lúc đó con lại xin tha cho ả ta, ả ta có chết một trăm cái mạng cũng không đền nổi tội, mẫu phi không nghĩ rằng ả ta lại nghĩ ra được mưu kế độc ác như vậy ".
Minh Châu biết mẫu phi tức giận chung quy cũng là vì lo lắng cho nàng, nàng nhẹ nhàng đi lên ôm lấy cánh tay bà nũng nịu nói :
"Mẫu phi người đừng tức giận lại hại thân thể, người thử nghĩ xem chuyện này xấu xa như thế nào, nếu phơi bày ra không phải là vô cùng xấu hổ hay sao.
Ả ta làm ra việc tày đình như thế nếu chỉ xử phạt thì thật quá dễ dàng cho ả ta.
Nàng ta tuy lấy được đại hoàng tử Tây quốc nhưng thân phận lại là thiếp thất, trở về Tây quốc kia sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách nhiều chông gai.
Đại hoàng tử Hoàng Đạt là người độc ác, nhỏ nhen ích kỷ chắc chắn sẽ không để cho nàng ta được yên ổn.
Đó là cái giá của nàng ta khi tính kế nữ nhi, muốn hãm hại Khả Hân tỷ tỷ ".
Hy Quý phi thở dài xoa đầu nàng rồi nói :
"Cũng may con cùng nha đầu Khả Hân không xảy ra chuyện gì nếu không mẫu phi không biết phải làm sao.
Bắt đầu từ mai cho đến khi hai đứa thành thân mẫu phi sẽ xin hoàng thượng hai ám vệ đi theo để bảo vệ bình an cho hai đứa"
Minh Châu mỉm cười nói :
"Mẫu phi người xin cho Khả Hân tỷ tỷ thôi chứ xin cho nữ nhi làm gì, nữ nhi chưa muốn thành thân đâu, nữ nhi muốn ở cùng người thêm hai, ba năm nữa cơ."
Ánh mắt nàng ta nhìn về phía Hoàng Đạt vô cùng ủy mị mong được một lời công bằng từ phía hắn nhưng thật sự quá thất vọng cho nàng ta Hoàng Đạt liền nói :
"Hy Quý phi yên tâm cho dù người không nói thì bổn hoàng tử ta cũng không có ý định lập nàng ấy làm chính phi.
Tuy Hoàng Đạt ta có phần không hiểu biết nhưng cũng biết rõ là nên làm như thế nào, nàng ấy có gan hạ mê dược làm chuyện bỉ ổi đó thì không xứng đáng trở thành Hoàng tử phi của ta .
Còn về phần hoàng muội, sự ngu xuẩn của muội ấy đã phải trả giá. Cũng may bát công chúa không truy cứu, ngày mai ta sẽ đưa muội ấy trở về Tây quốc để phụ hoàng xử lý.
Một lần nữa thay mặt hoàng muội xin cảm ơn hoàng thượng cùng bát công chúa đã giơ cao đánh khẽ.
Dạ Cẩn Hiên giường như chết điếng, nàng ta không hề nghĩ rằng tên Hoàng Đạt kia lại trực tiếp xỉ nhục mình như thế.
Hoàng thượng cảm thấy mệt mỏi, nhìn Dạ Cẩn Hiên càng thấy nhức mắt hơn nhưng vẫn phải giải quyết tồn đọng, ông lạnh lùng nói :
"Những kẻ trực tiếp tham gia đánh chết ".
Rồi ông nhìn về phía Thục phi nói :
"Còn không đưa nó về cung, định ở đây mất mặt đến khi nào nữa. Chuẩn bị hành trang cho nó ngày mai theo đại hoàng tử trở về Tây quốc đi ".
Thục phi có chút không nỡ, dù sao cũng có tình cảm thật lòng một thời gian bây giờ nàng ta bị như vậy bà cũng có chút đau lòng liền nói :
"Thần thiếp muốn chuẩn bị một chút của hồi môn cho nữ nhi, nếu cứ thế mà đi sang Tây quốc có phải quá thiệt thòi cho Cẩn Hiên rồi hay không ?".
Hy Quý phi lạnh lùng nhìn sang rồi dửng dưng nói :
"Từ khi nào thiếp thất lại đòi hỏi như chính phi,một người gây nên tội mà muốn được bình đẳng hay sao, thật là một chuyện cười ".
Hy Quý phi nói xong thì liền cùng nữ nhi trở về cung, bà lười phải giáp mặt với những kẻ như thế này, bà tin chắc hoàng thượng sẽ cho bà câu trả lời thích hợp.
Hoàng thượng không thèm suy nghĩ chỉ nói lại một câu :
"Cứ như thế mà làm đừng đòi hỏi điều gì, chỉ xấu mặt thêm mà thôi ".
Rồi ông cũng trở về, đương nhiên là thái tử cùng Mặc Đình Viễn cũng theo về luôn.
Hoàng Đạt cũng nhanh chóng đưa Hoàng Như Hoa trở về, hiện tại bản thân hắn cùng với hoàng muội vô cùng chật vật.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy xấu hổ và nhục nhã nhất, tất cả đều do nữ nhân kia ban tặng.
Muốn hắn lập ả ta làm hoàng tử phi ư, đừng có mà mơ, nỗi hận vì bị từ chối mấy ngày trước khiến cho trong lòng hắn đã mang thù.
Để rồi xem sau này cùng hắn trở về Tây quốc xem hắn sẽ dầy vò ả ta như thế nào, từ trước đến giờ mỹ nhân đối với hắn ta không hiếm.
Bất chợt hắn quay sang nhìn hoàng muội của mình, một cảm giác rục rịch khó chịu lại dâng lên.
Ăn thử một lần trái cấm hắn cảm thấy rất vi diệu, hoàng muội của hắn lại xinh đẹp như thế, nếu thêm một hai lần nữa không phải tuyệt lắm sao.
Cái cảm giác đó khiến cho hắn ta hưng phấn, thèm muốn chứ không cảm thấy tội lỗi gì. (1)
Hoàng Như Hoa thì hồn nhiên không biết rằng mình đã lọt vào tầm mắt của
đại huynh nàng, bản thân nàng ta lúc này cũng đang chơ vơ chống chải.
Nàng ta sợ sự tình bị lộ ra sau này trở về hoàng cung thì biết ăn nói sao với phụ hoàng và mẫu phi chứ.
Lúc này Khả Hân cùng Minh Châu đã đến Diên Hy cung của Hy Quý phi.
Bà đi vào bên trong mà tâm trạng vẫn còn khó chịu và ấm ức, nhìn thấy nữ nhi đi vào bà không nhịn được hỏi :
"Tại sao lúc đó con lại xin tha cho ả ta, ả ta có chết một trăm cái mạng cũng không đền nổi tội, mẫu phi không nghĩ rằng ả ta lại nghĩ ra được mưu kế độc ác như vậy ".
Minh Châu biết mẫu phi tức giận chung quy cũng là vì lo lắng cho nàng, nàng nhẹ nhàng đi lên ôm lấy cánh tay bà nũng nịu nói :
"Mẫu phi người đừng tức giận lại hại thân thể, người thử nghĩ xem chuyện này xấu xa như thế nào, nếu phơi bày ra không phải là vô cùng xấu hổ hay sao.
Ả ta làm ra việc tày đình như thế nếu chỉ xử phạt thì thật quá dễ dàng cho ả ta.
Nàng ta tuy lấy được đại hoàng tử Tây quốc nhưng thân phận lại là thiếp thất, trở về Tây quốc kia sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách nhiều chông gai.
Đại hoàng tử Hoàng Đạt là người độc ác, nhỏ nhen ích kỷ chắc chắn sẽ không để cho nàng ta được yên ổn.
Đó là cái giá của nàng ta khi tính kế nữ nhi, muốn hãm hại Khả Hân tỷ tỷ ".
Hy Quý phi thở dài xoa đầu nàng rồi nói :
"Cũng may con cùng nha đầu Khả Hân không xảy ra chuyện gì nếu không mẫu phi không biết phải làm sao.
Bắt đầu từ mai cho đến khi hai đứa thành thân mẫu phi sẽ xin hoàng thượng hai ám vệ đi theo để bảo vệ bình an cho hai đứa"
Minh Châu mỉm cười nói :
"Mẫu phi người xin cho Khả Hân tỷ tỷ thôi chứ xin cho nữ nhi làm gì, nữ nhi chưa muốn thành thân đâu, nữ nhi muốn ở cùng người thêm hai, ba năm nữa cơ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.