Chương 48: Lư Nhất Tiếu .
Soc 2k
14/10/2024
Dinh Vien lac dau noi :
"Ta cũng không rõ nữa, từ trước đến nay loài hoa bỉ ngạn này chỉ sống ở khí hậu ấm áp, lần đầu tiên ta thấy nó xuất hiện ở đây.
Lúc đầu nghe mọi người nói ta cũng không tin cho lắm, tuy nhiên khi ta đến để xác thực cũng ngạc nhiên như nàng vậy.
Có thể nói là chuyện lạ hiếm có ở đây, người dân nơi đây cũng rất hiếu kỳ."
Minh Châu mải mê ngắm nhìn, sắc màu đỏ rực khiến cho nàng như đắm chìm vào.
Hai người dạo chơi một lúc rồi cũng trở về, Đình Viễn không đưa nàng về tướng quân phủ ngay mà ghé vào một tửu lâu để dùng cơm.
Trong yến tiệc mọi người cũng chẳng ăn được gì nhiều, lại xảy ra chuyện vừa rồi nên hai người cũng cảm thấy đói.
Đồ ăn của Đông Bắc đều thiên về ấm nóng bởi khí hậu lạnh giá, chỉ khi nào khách tới mới mang đồ ăn ra.
Minh Châu là người không kén ăn cho lắm nên cái gì nàng cũng ăn được một chút, duy chỉ có không ăn được nhiều mà thôi.
Thời gian này Minh Châu khá là quen thuộc với những cử chỉ thân mật và quan tâm của Đình Viễn nên nàng cũng
khong cam thay la nuta.
Đình Viễn hết gắp cho nàng cái này đến cái nợ khiến cho Minh Châu sợ hãi nói :
"Huynh đừng gắp nữa, nhiều đồ ăn thế này ta ăn đến bao giờ mới hết chứ".
Đinh Viễn chỏ cười chứ không nói gì, bất chợt một tiếng nói oang oang vọng vào :
"Lão bản, sắp xếp cho đại đương gia ta một chỗ ngồi tốt, đuổi hết những kẻ phàm phu tục tử kia đi, đại gia ta cảm thấy ngứa mắt ".
Chủ quầy thấy người đến là ai thì toát mồ hôi hột, nhìn những tên thuộc hạ phía sau hắn ta giương cung bạt kiếm ông cảm thấy vô cùng kinh hãi , ông ta chạy đến khúm núm nói :
"Lư đại công tử đến thật vinh hạnh, phòng thượng hạng ở trên lầu luôn để trống để đón tiếp Lư đại công tử ạ !".
Giọng tên Lư đại công tử kia trào phúng khinh thường nói :
"Ngươi có bị điếc không, nghe không hiểu hả, đại đương gia ta hôm nay không thích ngồi phòng kín mà muốn ngồi ở đây cho thoáng, muốn sống thì đuổi những kẻ ở đây đi cho ta ".
Một số người dân ở đây đã quen mặt tên Lư công tử này rồi, nên chưa cần chủ quầy có ý kiến bọn họ đã nhanh chóng thanh toán rồi rời đi tránh gặp họa không cần thiết.
Ai chẳng biết tên Lư công tử này là ác bá của vùng, hắn cậy mình là họ hàng xa của Mạc Thái sư trong triều nên vô cùng ngạo mạn và hống hách. (
Các quan viên đâu ai muốn dây dưa với hắn đâu cơ chứ, người dân ở đây đều là thương nhân nên tránh được thì
cl tranh.
Cuối cùng cả không gian rộng rãi thoáng đãng chỉ còn mỗi bàn của hai người Đình Viễn và Minh Châu là chưa rời
di.
Minh Châu đã cảm thấy vô cùng tức giận, nàng không nghĩ rằng tên ác bá này lại không coi ai ra gì như vậy, có thể nói hắn đã làm việc này vô cùng quen thuộc, nàng đang định đứng lên thì Mạc Đình Viền nắm tay nàng kéo lại, ra hiệu cứ ăn tiếp xem hăn sẽ làm gì.
Tên Lư công tử kia đang cảm thấy khá hài lòng thì bất giác nhìn thấy còn một cái bàn có người, hắn hùng hục đi đến khiến cho chủ quầy một phen toát mồ hôi, thầm cầu nguyện cho hai vị khách quan kia.
Minh Châu ngồi quay lưng về phía hắn cho nên hắn không nhìn thấy mặt nàng, hắn hông hách nhìn Mạc Đình Viễn rồi nói :
"Ngươi bị điếc hay sao, từ nơi nào đến mà không biết Lư đại gia ta, ngươi có tin ngàu mai ngươi không bước xuống đường được hay không, cái kết của kẻ không nghe lời ta thê thảm lắm."
Minh Châu lúc này không nhịn được nữa rồi nàng tức giận đứng lên quay lại nhìn hắn rồi chế giều nói :
"Ngươi là cái thá gì mà dám đuổi bản cô nương hả, nơi này là địa bàn của ngươi hả, bản cô nương không đi xem ngươi làm gì được bọn ta chứ ".
Lư Nhất Tiếu kia khi nhìn thấy dung mạo của Minh Châu thì hắn nhất thời ng người, ánh mắt sáng rỡ quên mất nàng vừa mới mắng chửi mình, hắn lảm nhảm nói :
"Đẹp, thật đẹp, lần này ta ra ngoài thật là kiếm được một món hời lớn rồi ".
Đình Viễn nhìn thấy ánh mắt đê tiện của hắn nhìn về phía nàng thì tức giận lấy một chiếc đũa phi thẳng về phía mắt hắn.
Chiếc đũa lao nhanh như ghim vào đôi mắt hắn, cũng may thuộc hạ của hắn phản xạ nhanh lôi hắn lùi lại nếu không e rằng con mắt của hắn bị thương rồi.
Đình Viễn kéo nàng lại rồi lạnh lùng nói :
"Người của bổn công tử mà ngươi cũng dám dùng ánh mắt đê tiện đấy để nhìn sao ".
Tên Lư Nhất Tiếu kia nhất thời bị dọa sợ đã lấy lại được bình tĩnh, hắn đứng sau thuộc hạ đưa tay lên nói :
"Ngươi thật là to gan có biết đại đương gia ta là ai không, cửu cửu của ta là Mạc thái sư trong triều, cả Đông Bắc cũng không ai dám đắc tội với ta, ngươi dám sao ?". (*)
Minh Châu ánh mắt có chút ngạc nhiên quay sang nhìn Đình Viễn hỏi nhỏ :
"Tên này là chất tử của Mạc thái sư hay sao ?, nếu thế thì có họ hàng với huynh đấy, huynh không biết hắn à ?".
"Ta cũng không rõ nữa, từ trước đến nay loài hoa bỉ ngạn này chỉ sống ở khí hậu ấm áp, lần đầu tiên ta thấy nó xuất hiện ở đây.
Lúc đầu nghe mọi người nói ta cũng không tin cho lắm, tuy nhiên khi ta đến để xác thực cũng ngạc nhiên như nàng vậy.
Có thể nói là chuyện lạ hiếm có ở đây, người dân nơi đây cũng rất hiếu kỳ."
Minh Châu mải mê ngắm nhìn, sắc màu đỏ rực khiến cho nàng như đắm chìm vào.
Hai người dạo chơi một lúc rồi cũng trở về, Đình Viễn không đưa nàng về tướng quân phủ ngay mà ghé vào một tửu lâu để dùng cơm.
Trong yến tiệc mọi người cũng chẳng ăn được gì nhiều, lại xảy ra chuyện vừa rồi nên hai người cũng cảm thấy đói.
Đồ ăn của Đông Bắc đều thiên về ấm nóng bởi khí hậu lạnh giá, chỉ khi nào khách tới mới mang đồ ăn ra.
Minh Châu là người không kén ăn cho lắm nên cái gì nàng cũng ăn được một chút, duy chỉ có không ăn được nhiều mà thôi.
Thời gian này Minh Châu khá là quen thuộc với những cử chỉ thân mật và quan tâm của Đình Viễn nên nàng cũng
khong cam thay la nuta.
Đình Viễn hết gắp cho nàng cái này đến cái nợ khiến cho Minh Châu sợ hãi nói :
"Huynh đừng gắp nữa, nhiều đồ ăn thế này ta ăn đến bao giờ mới hết chứ".
Đinh Viễn chỏ cười chứ không nói gì, bất chợt một tiếng nói oang oang vọng vào :
"Lão bản, sắp xếp cho đại đương gia ta một chỗ ngồi tốt, đuổi hết những kẻ phàm phu tục tử kia đi, đại gia ta cảm thấy ngứa mắt ".
Chủ quầy thấy người đến là ai thì toát mồ hôi hột, nhìn những tên thuộc hạ phía sau hắn ta giương cung bạt kiếm ông cảm thấy vô cùng kinh hãi , ông ta chạy đến khúm núm nói :
"Lư đại công tử đến thật vinh hạnh, phòng thượng hạng ở trên lầu luôn để trống để đón tiếp Lư đại công tử ạ !".
Giọng tên Lư đại công tử kia trào phúng khinh thường nói :
"Ngươi có bị điếc không, nghe không hiểu hả, đại đương gia ta hôm nay không thích ngồi phòng kín mà muốn ngồi ở đây cho thoáng, muốn sống thì đuổi những kẻ ở đây đi cho ta ".
Một số người dân ở đây đã quen mặt tên Lư công tử này rồi, nên chưa cần chủ quầy có ý kiến bọn họ đã nhanh chóng thanh toán rồi rời đi tránh gặp họa không cần thiết.
Ai chẳng biết tên Lư công tử này là ác bá của vùng, hắn cậy mình là họ hàng xa của Mạc Thái sư trong triều nên vô cùng ngạo mạn và hống hách. (
Các quan viên đâu ai muốn dây dưa với hắn đâu cơ chứ, người dân ở đây đều là thương nhân nên tránh được thì
cl tranh.
Cuối cùng cả không gian rộng rãi thoáng đãng chỉ còn mỗi bàn của hai người Đình Viễn và Minh Châu là chưa rời
di.
Minh Châu đã cảm thấy vô cùng tức giận, nàng không nghĩ rằng tên ác bá này lại không coi ai ra gì như vậy, có thể nói hắn đã làm việc này vô cùng quen thuộc, nàng đang định đứng lên thì Mạc Đình Viền nắm tay nàng kéo lại, ra hiệu cứ ăn tiếp xem hăn sẽ làm gì.
Tên Lư công tử kia đang cảm thấy khá hài lòng thì bất giác nhìn thấy còn một cái bàn có người, hắn hùng hục đi đến khiến cho chủ quầy một phen toát mồ hôi, thầm cầu nguyện cho hai vị khách quan kia.
Minh Châu ngồi quay lưng về phía hắn cho nên hắn không nhìn thấy mặt nàng, hắn hông hách nhìn Mạc Đình Viễn rồi nói :
"Ngươi bị điếc hay sao, từ nơi nào đến mà không biết Lư đại gia ta, ngươi có tin ngàu mai ngươi không bước xuống đường được hay không, cái kết của kẻ không nghe lời ta thê thảm lắm."
Minh Châu lúc này không nhịn được nữa rồi nàng tức giận đứng lên quay lại nhìn hắn rồi chế giều nói :
"Ngươi là cái thá gì mà dám đuổi bản cô nương hả, nơi này là địa bàn của ngươi hả, bản cô nương không đi xem ngươi làm gì được bọn ta chứ ".
Lư Nhất Tiếu kia khi nhìn thấy dung mạo của Minh Châu thì hắn nhất thời ng người, ánh mắt sáng rỡ quên mất nàng vừa mới mắng chửi mình, hắn lảm nhảm nói :
"Đẹp, thật đẹp, lần này ta ra ngoài thật là kiếm được một món hời lớn rồi ".
Đình Viễn nhìn thấy ánh mắt đê tiện của hắn nhìn về phía nàng thì tức giận lấy một chiếc đũa phi thẳng về phía mắt hắn.
Chiếc đũa lao nhanh như ghim vào đôi mắt hắn, cũng may thuộc hạ của hắn phản xạ nhanh lôi hắn lùi lại nếu không e rằng con mắt của hắn bị thương rồi.
Đình Viễn kéo nàng lại rồi lạnh lùng nói :
"Người của bổn công tử mà ngươi cũng dám dùng ánh mắt đê tiện đấy để nhìn sao ".
Tên Lư Nhất Tiếu kia nhất thời bị dọa sợ đã lấy lại được bình tĩnh, hắn đứng sau thuộc hạ đưa tay lên nói :
"Ngươi thật là to gan có biết đại đương gia ta là ai không, cửu cửu của ta là Mạc thái sư trong triều, cả Đông Bắc cũng không ai dám đắc tội với ta, ngươi dám sao ?". (*)
Minh Châu ánh mắt có chút ngạc nhiên quay sang nhìn Đình Viễn hỏi nhỏ :
"Tên này là chất tử của Mạc thái sư hay sao ?, nếu thế thì có họ hàng với huynh đấy, huynh không biết hắn à ?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.