Chương 40: Tấm lòng của thái tử.
Soc 2k
14/10/2024
Dù sao bây giờ Tây quốc cũng đã lui binh gửi thư nghị hòa nên La tướng quân trở về thời điểm này là thích hợp
nhất.
Dù sao ông ấy cũng đã cống hiến cho Lưu quốc gần hết quãng đời của mình rồi cho nên Y tin rằng phụ hoàng sẽ
hiểu cho tấm lòng của Y.
La phu nhân thời gian này gầy đi nhiều, bà nhìn thấy nữ nhi thì mệt mỏi thời gian này gần như tan biến, để nữ nhi
ở lại kinh thành bà có chút không nỡ, nhưng nghĩ đến sức khỏe và tương lai của nữ nhi bà đnah phải chấp nhận.
Giờ đây nhìn thấy nữ nhi đã trưởng thành và xinh đẹp như thế này bà có biết bao nhiêu tự hào, tuy chỉ mới không
gặp có mấy năm mà bà đã cảm thấy thời gian như lâu lắm rồi.
Khi biết nữ nhi cùng bát công chúa trốn hoàng cung đếnđây bàđã nhẹ nhàng trách :
"Sao con lại đến đây, có biết nơi này nguy hiểm như thế nào hay không, lại còn cùng bát công chúa lén trốn đến
day nula, con that la ".
Khả Hân lúc này đã không khóc nữa nhưng giọng nói vẫn còn nghẹn ngào :
"Nữ nhi ở kinh thành nghe được tin của phụ mẫu thì làm sao mà có thể bàng quan thờ ơ cho được, lòng con nóng
như lửa đốt ở yên kinh thành mà được ý ".
Dạ Vô Thiênđứng đó liền giải vây cho nàng :
"La phu nhân, phu nhân cũng đừng trách nàng ấy, phận làm nữ nhi nàng ấy làm vậy cũng là điều dễ hiểu mà thôi, chẳng qua tính cách có hơi vội vàng nhưng cũng may mọi chuyện đều trôi qua tốt đẹp, hai người bình an là tốt
lam roi ".
Lúc này La phu nhân còn chưa biết tình cảm của hai người họ, chỉ nghĩ rằng thái tử là vì đến tìm bát công chúa nên mới tới đây, bà cung kính nói :
"Cũng may lần này có thái tử đến kịp thời cứu nguy được cho tướng công nhà ta, nếu chậm trễ mấy ngày nữa không biết ông ấy còn có thể chịu đựng được hay không, ơn nghĩa này La phủ không biết phải đền đáp người như thế nào ". ((1
Dạ Vô Thiên vội xua tay nói :
"La phu nhân đừng nói như vậy, việc này nên làm thôi mà, ta đã gửi thư tín cho phụ hoàng chắc rất nhanh thôi sẽ có hồi âm, đến lúc đó hai người có thể trở lại kinh thành, đến lúc đó cả nhà đã có thể đoàn tụ rồi ".
La phu nhân nghe thấy như vậy lại càng cảm kích bộn phần, thời gian ở Đông Bắc này quá lâu rồi nên bà cũng có chút nhớ mong kinh thành.
Vì dù sao người thân của họ cũng đều ở kinh thành, ngay cả nữ nhi của bà cũng ở đó, sau này thành gia lập thất bà không muốn xa rời con cái nữa.
Mọi người ở lại chơi một lúc rồi cùng cáo lui ra ngoài cho La tướng quân nghỉ ngơi, ông từ khi được cứu về cứ nửa tỉnh nửa mê nên đã được đại phu kê đơn thuốc đã ngủ từ sớm.
Khả Hân ở lại cùng với mẫu thân để chăm sóc phụ thân, nàng muốn ở gần chăm sóc phụ thân nhiều hơn, qua ngày hôm nay nàng mới thấy thời gian này phụ thân cùng mẫu thân già đi nhanh chóng.
Dạ Vô Thiên trở về phòng của mình để xử lý hết những chuyện còn tồn đọng lại trong những ngày qua.
Minh Châu không muốn làm phiền huynh trưởng nên liền đi dạo một vòng tướng quân phủ vì bây giờ còn sớm trở về phòng lại chẳng có chuyện gì, mà ở đây nàng cũng chẳng quen ai cả
Minh Châu cảm thấy nếu thời tiết Đông Bắc không quá lạnh thì khung cảnh ở đây cũng khá là đẹp, nàng cảm thấy đồng cảm với người dân nơi đây, quanh năm lạnh giá, người dân cũng khá là khổ cực.
Nàng đang đứng ngắm phong cảnh thì bỗng nhiên một chiếc áo choàng qua vai nàng Minh Châu có chút giật mình thì một giọng nói từ tốn vang lên :
"Nghe nói lúc nàng mới tới đây đã bị phong hàn do không chịu được cái lạnh nơi đây, mặc dù nàng đã khỏi rồi cũng không nên chủ quan ảnh hưởng đến sức khỏe sau này ".
Minh Châu có chút vui vẻ trong lòng, thời gian gần đây nàng cũng dần chấp nhận Y, có lẽ lúc đầu là sự bài xích vì nhớ đến quá khứ đời trước.
Nhưng sau này sự quan tâm, ánh mắt dịu dàng và lời nói của chàng khiến cho Minh Châu có một chút suy nghĩ lại.
Dù sao thì tình cảm nói không có thì cũng không phải, có lẽ đời trước nàng và chàng đã bỏ lỡ quá nhiều điều về nhau vậy thì sao đời này nàng không cho chàng một cơ hội.
Dù sao thì cũng phải thành thân và sinh con, Khả Hân tỷ tỷ nói đúng dù sao thì nam nhân trong thiên hạ cũng rất nhiều nhưng người như Đình Viễn thì chỉ có một.
Mạc gia còn có một truyền thống là không cưới thiếp thất, nàng gả cho chàng không phải lo chia sẻ trượng phu của mình hay sao.
Nghĩ được như vậy nên suy nghĩ của nàng cũng thoáng hơn, nàng cũng thử cho cả hai có thêm một cơ hội nữa, nếu thật sự là của nhau thì kiếp này hai người sẽ bên nhau.
Sự tích Mạn Châu Sa Hoa kia nàng sẽ nghiệm chứng xem như thế nào, ông trời cho nàng sống lại một đời chắc sẽ không nhẫn tâm chia cắt nàng một lần nữa đâu.
nhất.
Dù sao ông ấy cũng đã cống hiến cho Lưu quốc gần hết quãng đời của mình rồi cho nên Y tin rằng phụ hoàng sẽ
hiểu cho tấm lòng của Y.
La phu nhân thời gian này gầy đi nhiều, bà nhìn thấy nữ nhi thì mệt mỏi thời gian này gần như tan biến, để nữ nhi
ở lại kinh thành bà có chút không nỡ, nhưng nghĩ đến sức khỏe và tương lai của nữ nhi bà đnah phải chấp nhận.
Giờ đây nhìn thấy nữ nhi đã trưởng thành và xinh đẹp như thế này bà có biết bao nhiêu tự hào, tuy chỉ mới không
gặp có mấy năm mà bà đã cảm thấy thời gian như lâu lắm rồi.
Khi biết nữ nhi cùng bát công chúa trốn hoàng cung đếnđây bàđã nhẹ nhàng trách :
"Sao con lại đến đây, có biết nơi này nguy hiểm như thế nào hay không, lại còn cùng bát công chúa lén trốn đến
day nula, con that la ".
Khả Hân lúc này đã không khóc nữa nhưng giọng nói vẫn còn nghẹn ngào :
"Nữ nhi ở kinh thành nghe được tin của phụ mẫu thì làm sao mà có thể bàng quan thờ ơ cho được, lòng con nóng
như lửa đốt ở yên kinh thành mà được ý ".
Dạ Vô Thiênđứng đó liền giải vây cho nàng :
"La phu nhân, phu nhân cũng đừng trách nàng ấy, phận làm nữ nhi nàng ấy làm vậy cũng là điều dễ hiểu mà thôi, chẳng qua tính cách có hơi vội vàng nhưng cũng may mọi chuyện đều trôi qua tốt đẹp, hai người bình an là tốt
lam roi ".
Lúc này La phu nhân còn chưa biết tình cảm của hai người họ, chỉ nghĩ rằng thái tử là vì đến tìm bát công chúa nên mới tới đây, bà cung kính nói :
"Cũng may lần này có thái tử đến kịp thời cứu nguy được cho tướng công nhà ta, nếu chậm trễ mấy ngày nữa không biết ông ấy còn có thể chịu đựng được hay không, ơn nghĩa này La phủ không biết phải đền đáp người như thế nào ". ((1
Dạ Vô Thiên vội xua tay nói :
"La phu nhân đừng nói như vậy, việc này nên làm thôi mà, ta đã gửi thư tín cho phụ hoàng chắc rất nhanh thôi sẽ có hồi âm, đến lúc đó hai người có thể trở lại kinh thành, đến lúc đó cả nhà đã có thể đoàn tụ rồi ".
La phu nhân nghe thấy như vậy lại càng cảm kích bộn phần, thời gian ở Đông Bắc này quá lâu rồi nên bà cũng có chút nhớ mong kinh thành.
Vì dù sao người thân của họ cũng đều ở kinh thành, ngay cả nữ nhi của bà cũng ở đó, sau này thành gia lập thất bà không muốn xa rời con cái nữa.
Mọi người ở lại chơi một lúc rồi cùng cáo lui ra ngoài cho La tướng quân nghỉ ngơi, ông từ khi được cứu về cứ nửa tỉnh nửa mê nên đã được đại phu kê đơn thuốc đã ngủ từ sớm.
Khả Hân ở lại cùng với mẫu thân để chăm sóc phụ thân, nàng muốn ở gần chăm sóc phụ thân nhiều hơn, qua ngày hôm nay nàng mới thấy thời gian này phụ thân cùng mẫu thân già đi nhanh chóng.
Dạ Vô Thiên trở về phòng của mình để xử lý hết những chuyện còn tồn đọng lại trong những ngày qua.
Minh Châu không muốn làm phiền huynh trưởng nên liền đi dạo một vòng tướng quân phủ vì bây giờ còn sớm trở về phòng lại chẳng có chuyện gì, mà ở đây nàng cũng chẳng quen ai cả
Minh Châu cảm thấy nếu thời tiết Đông Bắc không quá lạnh thì khung cảnh ở đây cũng khá là đẹp, nàng cảm thấy đồng cảm với người dân nơi đây, quanh năm lạnh giá, người dân cũng khá là khổ cực.
Nàng đang đứng ngắm phong cảnh thì bỗng nhiên một chiếc áo choàng qua vai nàng Minh Châu có chút giật mình thì một giọng nói từ tốn vang lên :
"Nghe nói lúc nàng mới tới đây đã bị phong hàn do không chịu được cái lạnh nơi đây, mặc dù nàng đã khỏi rồi cũng không nên chủ quan ảnh hưởng đến sức khỏe sau này ".
Minh Châu có chút vui vẻ trong lòng, thời gian gần đây nàng cũng dần chấp nhận Y, có lẽ lúc đầu là sự bài xích vì nhớ đến quá khứ đời trước.
Nhưng sau này sự quan tâm, ánh mắt dịu dàng và lời nói của chàng khiến cho Minh Châu có một chút suy nghĩ lại.
Dù sao thì tình cảm nói không có thì cũng không phải, có lẽ đời trước nàng và chàng đã bỏ lỡ quá nhiều điều về nhau vậy thì sao đời này nàng không cho chàng một cơ hội.
Dù sao thì cũng phải thành thân và sinh con, Khả Hân tỷ tỷ nói đúng dù sao thì nam nhân trong thiên hạ cũng rất nhiều nhưng người như Đình Viễn thì chỉ có một.
Mạc gia còn có một truyền thống là không cưới thiếp thất, nàng gả cho chàng không phải lo chia sẻ trượng phu của mình hay sao.
Nghĩ được như vậy nên suy nghĩ của nàng cũng thoáng hơn, nàng cũng thử cho cả hai có thêm một cơ hội nữa, nếu thật sự là của nhau thì kiếp này hai người sẽ bên nhau.
Sự tích Mạn Châu Sa Hoa kia nàng sẽ nghiệm chứng xem như thế nào, ông trời cho nàng sống lại một đời chắc sẽ không nhẫn tâm chia cắt nàng một lần nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.