Chương 89: Tân để lên ngôi.
Soc 2k
30/10/2024
Ngay cả Đình Viễn và Minh Châu đều có chấp ngộ về loài hoa này, đối với hai người từng một lần trùng sinh sống lại như họ thì vô cùng tin vào số phận và vận mệnh.
Hai người bọn họ tin vào truyền thuyết của loài hoa Mạn Châu Sa Hoa kia, nhưng có lẽ ông trời còn thương xót họ cho nên mới cho hai người có cơ hội sống lại và ở bên cạnh nhau.
Khi trước thì ngự hoa viên tràn đầy Hoa bỉ ngạn, bây giờ thì toàn bộ Mạc phủ nơi nào cũng có, chúng hạ nhân đều biết Mạc thiếu gia cưng chiều thiếu phu nhân như nào.
Thời gian trôi thật nhanh, cuối cùng thì Khả Hân tỷ tỷ cũng hạ sinh đại hoàng tử đầu tiên, hoàng huynh vô cùng vui mừng, ngay sau lễ đầy tháng đã sắc phong cho hài tử làm thái tử, điều này gây nên một trận sóng gió lớn trong triều đình.
Các quan đại thần khác không ngừng đưa tấu sớ nhân cơ hội này muốn hoàng thượng nạp thêm phi tần để hậu cung được hưng thịnh.
Hiện tại Lưu quốc ngoài hoàng hậu ra thì mới có hai vị phi tần, như thế theo thể chế thì quá ít so hới các hoàng đế đời trước.
Tuy nhiên Dạ Vô Thiên thì lại vô cùng dửng dưng, đối với Y chỉ mới có thêm hai người phi tần mà Y đã thấy tình cảm của thê tử giành cho mình đã khác, nàng đã không còn hay cười như trước nữa, trong mắt nàng vẫn hiện lên ánh buồn mà Vô Thiên thật sự không thể an lòng.
Toàn bộ tấu sớ dâng lên Y đều ném sang một bên không thèm để ý, lấy lý do là mới lên ngôi không nên ham mê quá độ, cần tập trung vào chính vụ, điều này khiến các quan viên không nói được gì, nhưng trong thâm tâm bọn họ vẫn để trong đầu, tiếp tục chờ thời gian ba năm tuyển tú một lần.
Chỉ khổ cho hai vị Phi tần kia, mặc dù nhập cung đã lâu nhưng chưa được thị tẩm lần nào, ngay cả gặp mặt hoàng thượng cũng đếm trên đầu ngón tay nữa là.
Thời gian đầu hai người bọn họ còn than khóc, còn náo loạn đến người nhà nhưng sau này bị thế lực của hoàng thượng cùng với thái sư đàn áp nên bọn họ không dám kích động, chỉ nhẫn nhịn chịu đựng chờ thời cơ, nhưng sâu trong thâm tâm hai người họ vẫn có mưu kế của riêng mình.
Minh Châu lúc này đang ở Trữ Tú cung thăm bảo bảo, hài tử đã được hai tháng rồi vô cùng trắng trẻo bụ bẫm Minh Châu yêu thích không thôi, cứ vài ngày nàng lại nhập cung một lần mới chịu được.
Khả Hân nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng thì bật cười nói :
"Muội thích bảo bảo như thế sao không sinh một nhóc đi, đáng yêu lắm đó ".
Minh Châu mỉm cười trả lời :
"Vạn sự tùy duyên, muội đâu may mắn được như tỷ chứ, mới thành thân không lâu đã có nhóc tỳ đáng yêu này rồi, tỷ có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ tỷ lắm không ?".
Khả Hân chỉ mỉm cười không nói gì, thật sự bản thân nàng thời gian trước khá áp lực, lúc nào cũng nghĩ linh tinh, sợ rằng hoàng thượng sẽ có người khác mà quên bản thân mình, mãi cho đến thời gian này nhìn thấy thành ý của chàng lúc này nàng mới buông lỏng.
Lại thêm việc hài tử ra đời, thời gian giành cho hài tử nhiều hơn nên nàng cũng bớt suy nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện để tự nhiên đi thôi, đối với nàng bây giờ hài tử mới là an toàn nhất.
Nhưng mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt, trở về không lâu Minh Châu có chút vô cùng không thoải mái, nàng cảm thấy cả người như không có lực, lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ.
Đình Viễn lo lắng liền mời ngay thái y đến để khám cho nàng ai ngờ sau khi bắt mạch thì thái y lại vô cùng vui mừng nói :
"Xin chúc mừng Mạc đại nhân, mạc phu nhân đã có thai được gần hai tháng rồi ạ !".
Đình Viễn cùng Minh Châu quay sang nhìn nhau, cả hai người đều bất ngờ không tin vào trước mắt, xúc động qua đi người đầu tiên phản ứng là Đình Viễn chàng vội vàng hỏi thái y :
Thời gian gần đây nàng có chút khó chịu, cơ thể mệt mỏi vậy có ảnh hưởng gì đến thai nhi hay không ?".
Thái y lắc đầu trả lời :
"Mạc đại nhân không cần lo lắng, chuyện này là bình thường, thai phụ nào cũng phải trải qua giai đoạn này, chỉ cần phu nhân vượt qua được ba tháng mọi việc sẽ ổn thôi, lão phu sẽ kê đơn thuốc an thai cho phu nhân, chỉ cần phu nhân uống đều đặn sẽ không còn tình trạng đó nữa ".
Đình Viễn vui mừng lắm liền ôm chặt lấy nàng nói :
"Vất vả cho nàng rồi, cảm ơn nàng ".
Minh Châu cũng có chút nghẹn ngào, thật ra đứa trẻ này nàng cũng đã mong ngóng từ lâu, bây giờ đến thật là đúng lúc.
Chẳng mấy chốc tin tức thiếu phu nhân có thai lan rộng Mạc phủ, người vui mừng hơn hết là hai phu thê Mạc thái sư, hai người đã mong ngóng đứa trẻ này từ rất lâu rồi.
Từ sau hôm đó Mạc phu nhân cứ cách ngày lại tận tay bảo nha hoàn sắc thuốc bổ mang sang cho nàng, điềut này khiến cho Minh Châu lúc đầu có chút ngại ngùng.
Nhưng sau này nàng biết bà là vì xuất phát từ tình cảm chân thành cho nên vui vẻ đón nhận .
Hy Quý phi biết tin nữ nhi mang thai cũng vui mừng, liền cử ma ma bên cạnh mình đích thân sang chăm sóc cho nàng, bà sợ rằng nữ nhi có nhiều chuyện còn chưa hiểu hết.
Hai người bọn họ tin vào truyền thuyết của loài hoa Mạn Châu Sa Hoa kia, nhưng có lẽ ông trời còn thương xót họ cho nên mới cho hai người có cơ hội sống lại và ở bên cạnh nhau.
Khi trước thì ngự hoa viên tràn đầy Hoa bỉ ngạn, bây giờ thì toàn bộ Mạc phủ nơi nào cũng có, chúng hạ nhân đều biết Mạc thiếu gia cưng chiều thiếu phu nhân như nào.
Thời gian trôi thật nhanh, cuối cùng thì Khả Hân tỷ tỷ cũng hạ sinh đại hoàng tử đầu tiên, hoàng huynh vô cùng vui mừng, ngay sau lễ đầy tháng đã sắc phong cho hài tử làm thái tử, điều này gây nên một trận sóng gió lớn trong triều đình.
Các quan đại thần khác không ngừng đưa tấu sớ nhân cơ hội này muốn hoàng thượng nạp thêm phi tần để hậu cung được hưng thịnh.
Hiện tại Lưu quốc ngoài hoàng hậu ra thì mới có hai vị phi tần, như thế theo thể chế thì quá ít so hới các hoàng đế đời trước.
Tuy nhiên Dạ Vô Thiên thì lại vô cùng dửng dưng, đối với Y chỉ mới có thêm hai người phi tần mà Y đã thấy tình cảm của thê tử giành cho mình đã khác, nàng đã không còn hay cười như trước nữa, trong mắt nàng vẫn hiện lên ánh buồn mà Vô Thiên thật sự không thể an lòng.
Toàn bộ tấu sớ dâng lên Y đều ném sang một bên không thèm để ý, lấy lý do là mới lên ngôi không nên ham mê quá độ, cần tập trung vào chính vụ, điều này khiến các quan viên không nói được gì, nhưng trong thâm tâm bọn họ vẫn để trong đầu, tiếp tục chờ thời gian ba năm tuyển tú một lần.
Chỉ khổ cho hai vị Phi tần kia, mặc dù nhập cung đã lâu nhưng chưa được thị tẩm lần nào, ngay cả gặp mặt hoàng thượng cũng đếm trên đầu ngón tay nữa là.
Thời gian đầu hai người bọn họ còn than khóc, còn náo loạn đến người nhà nhưng sau này bị thế lực của hoàng thượng cùng với thái sư đàn áp nên bọn họ không dám kích động, chỉ nhẫn nhịn chịu đựng chờ thời cơ, nhưng sâu trong thâm tâm hai người họ vẫn có mưu kế của riêng mình.
Minh Châu lúc này đang ở Trữ Tú cung thăm bảo bảo, hài tử đã được hai tháng rồi vô cùng trắng trẻo bụ bẫm Minh Châu yêu thích không thôi, cứ vài ngày nàng lại nhập cung một lần mới chịu được.
Khả Hân nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng thì bật cười nói :
"Muội thích bảo bảo như thế sao không sinh một nhóc đi, đáng yêu lắm đó ".
Minh Châu mỉm cười trả lời :
"Vạn sự tùy duyên, muội đâu may mắn được như tỷ chứ, mới thành thân không lâu đã có nhóc tỳ đáng yêu này rồi, tỷ có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ tỷ lắm không ?".
Khả Hân chỉ mỉm cười không nói gì, thật sự bản thân nàng thời gian trước khá áp lực, lúc nào cũng nghĩ linh tinh, sợ rằng hoàng thượng sẽ có người khác mà quên bản thân mình, mãi cho đến thời gian này nhìn thấy thành ý của chàng lúc này nàng mới buông lỏng.
Lại thêm việc hài tử ra đời, thời gian giành cho hài tử nhiều hơn nên nàng cũng bớt suy nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện để tự nhiên đi thôi, đối với nàng bây giờ hài tử mới là an toàn nhất.
Nhưng mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt, trở về không lâu Minh Châu có chút vô cùng không thoải mái, nàng cảm thấy cả người như không có lực, lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ.
Đình Viễn lo lắng liền mời ngay thái y đến để khám cho nàng ai ngờ sau khi bắt mạch thì thái y lại vô cùng vui mừng nói :
"Xin chúc mừng Mạc đại nhân, mạc phu nhân đã có thai được gần hai tháng rồi ạ !".
Đình Viễn cùng Minh Châu quay sang nhìn nhau, cả hai người đều bất ngờ không tin vào trước mắt, xúc động qua đi người đầu tiên phản ứng là Đình Viễn chàng vội vàng hỏi thái y :
Thời gian gần đây nàng có chút khó chịu, cơ thể mệt mỏi vậy có ảnh hưởng gì đến thai nhi hay không ?".
Thái y lắc đầu trả lời :
"Mạc đại nhân không cần lo lắng, chuyện này là bình thường, thai phụ nào cũng phải trải qua giai đoạn này, chỉ cần phu nhân vượt qua được ba tháng mọi việc sẽ ổn thôi, lão phu sẽ kê đơn thuốc an thai cho phu nhân, chỉ cần phu nhân uống đều đặn sẽ không còn tình trạng đó nữa ".
Đình Viễn vui mừng lắm liền ôm chặt lấy nàng nói :
"Vất vả cho nàng rồi, cảm ơn nàng ".
Minh Châu cũng có chút nghẹn ngào, thật ra đứa trẻ này nàng cũng đã mong ngóng từ lâu, bây giờ đến thật là đúng lúc.
Chẳng mấy chốc tin tức thiếu phu nhân có thai lan rộng Mạc phủ, người vui mừng hơn hết là hai phu thê Mạc thái sư, hai người đã mong ngóng đứa trẻ này từ rất lâu rồi.
Từ sau hôm đó Mạc phu nhân cứ cách ngày lại tận tay bảo nha hoàn sắc thuốc bổ mang sang cho nàng, điềut này khiến cho Minh Châu lúc đầu có chút ngại ngùng.
Nhưng sau này nàng biết bà là vì xuất phát từ tình cảm chân thành cho nên vui vẻ đón nhận .
Hy Quý phi biết tin nữ nhi mang thai cũng vui mừng, liền cử ma ma bên cạnh mình đích thân sang chăm sóc cho nàng, bà sợ rằng nữ nhi có nhiều chuyện còn chưa hiểu hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.