Man Cô Nhi

Chương 31

Hồ Điệp Seba

12/08/2020

Chính xác mà nói, đã xảy ra chuyện gì, tôi vẫn luôn mơ mơ màng màng.

Nỗi đau đớn khổng lồ xé nát tôi, tôi thật sự rất nỗ lực, nhưng tôi không thể sinh ra được. Tôi biết nhất định là đã có sai sót ở đâu rồi, tôi đoán là vị trí thai không đúng hay gì gì đó… Nhưng ba bà đỡ, lại bó tay không có cách gì.

Việc tôi còn nhớ rõ chính là, Tiên Tâm không màng cấm kỵ vọt vào. Giữa lúc thả lỏng giữa từng cơn đau, tôi nắm chặt tay chàng, hy vọng có thể nhận lấy một chút dũng khí.

Thật sự tôi hoàn toàn không nỡ xa chàng… Nhưng nếu không đưa ra quyết định quyết đoán, thì cả ba mạng sẽ chết uổng.

“Gọi đại phu lại đây.” Tôi nghẹn ngào nói, chàng ghé tai qua, “Mau gọi đại phu tới đây.”

“…Làm cái gì?” Mặt chàng biến sắc.

“Sinh mổ…” Điều kiện y học ở thời đại này quá kém, cứ kéo dài tiếp, ba cái mạng này sẽ chết cả. “Con phải cậy chàng thôi…”

“Không! Không được!” Mặt chàng vặn vẹo cả đi, “Nàng đừng nghĩ đến chuyện bỏ ta lại! Lâm Lang! An Bình!”

Đây là lần đầu tiên chàng gọi tên kiếp trước của tôi…

Chuyện sau đấy thì tôi không nhớ rõ, chỉ biết là rất đau rất đau cực kỳ đau… Cuối cùng chẳng còn sức để mà đau nữa…

Lúc cơ thể tôi nhẹ đi, thì đã đứng ngoài cuộc rồi.

Tình cảnh này rất quen thuộc.

Tôi đứng ở bên ngoài thân thể, nhìn Man Cô Nhi hôn mê, thần sắc như đã chết. Tiên Tâm đã bị khênh ra ngoài.

Tôi cảm thấy hơi an ủi. Tôi rất không muốn chàng cứ đau khổ tê tâm liệt phế ở đây, tôi sẽ cảm thấy vô cùng bất lực.

Vừa quay đầu, tôi sợ tới mức suýt thì nhảy dựng lên.

Kẻ đầu người thân rồng kia đứng sát cạnh tôi, mái tóc dài đen nhánh xõa tung, vương miện ngũ sắc trên đầu anh ta… Nhìn kỹ mới phát hiện là một con rắn còn sống.

“Ta đã tìm cô rất lâu.” Giọng anh ta rất xa xăm, không giống bề ngoài mà ngược lại có cảm giác ôn hoà hiền hậu. “Ngô An Bình, ta vạ lây đến cô, hại cô cũng phải đi theo. Bây giờ nên sửa lại sai lầm này…”

“Chậm đã!” Tôi lạnh giọng, “Nào có như vậy, nói sai là sai, cứ sửa lại là xong à? Nếu sửa xong là không sao hết, thì thế giới này còn cần cảnh sát làm gì?!”

Mắt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc, “Thế phải thế nào?”

“Thân thể của tôi mất rồi, đúng không?” Tôi cò kè mặc cả với anh ta.

“Đúng.” Anh ta thở dài, “Nhưng ta có thể cho cô trở về thời đại của cô, tìm một hồn phách chưa hết dương thọ cho cô. Để sửa lại sai lầm…”

“Xin anh sai tiếp giùm cái,” tôi lập tức từ chối, “Tôi ở đây rất tốt rồi. Chỉ là con tôi chưa sinh ra được. Anh có cách nào không?”

Anh ta nhìn tôi chằm chằm một lát, “Cô không quay về à? Thời đại của cô thoải mái, hoà bình hơn dị giới này nhiều.” Anh ta liếc về phía Man Cô Nhi càng lúc càng như người chết rồi, “Cũng sẽ không chết chỉ vì sinh thai đôi.”

“Cái đấy không quan trọng.” Tôi dứt khoát kiên quyết nói, “Cùng lắm thì sinh xong lần này rồi không sinh nữa.”

“Cho dù muốn cũng không thể sinh, cô đã chịu tổn thương quá lớn.” Anh ta bình tĩnh nói.

“Vậy không phải càng tốt sao?” Tôi chẳng hề để ý, “Còn đỡ phải tránh thai.”

Anh ta càng nhìn tôi chăm chú, như thể muốn nhìn tới mức khoét một lỗ to trên người tôi. “Chồng của cô không có đủ tứ chi.”

“Cái đó thì có sao?” Tôi khịt mũi coi thường, “Đó là do bọn đàn ông khác nhiều chân, chứ không phải tại phu quân tôi thiếu chân.”

“Đàn ông trên thế giới này đều bạc bẽo.” Ánh mắt anh ta lạnh lùng.

Tôi đánh giá anh ta trên dưới, tuy rằng nửa dưới anh ta là rồng nên tôi quả thật không nhìn ra… Ặc… Nhưng nhìn đám cơ ngực vừa phẳng vừa cứng rắn của anh ta, hẳn anh ta là đàn ông chứ?

“Ta không phải là đám đàn ông phàm tục.” Ánh mắt anh ta lạnh hơn.

“Có lẽ tất cả đàn ông đều bạc bẽo?” Tôi sảng khoái trả lời, “Bây giờ tình yêu của chúng tôi đang lúc cuồng nhiệt, đương nhiên sẽ vô cùng yêu nhau. Nói không chừng có một ngày, sự nhiệt tình với nhau sẽ nguội lạnh, chàng cũng sẽ giã từ tình cũ, ai mà biết được? Nhưng tại sao phải khóc vì chuyện còn chưa xảy ra? Thà nhìn chăm chú vào thực tại còn hơn. Bước này lại tiếp bước sau, có khi có thể đi đến vĩnh hằng ấy chứ.”

Anh ta nhìn tôi chăm chú thật lâu, lại không nói gì. Tôi chờ đến mức không kiên nhẫn nổi nữa, Tiên Tâm lại xông vào.



Trái tim tôi đau cực kỳ.

Tóc chàng tán loạn, ánh mắt điên dại, nhào vào “tôi” đầm đìa máu nhớt, nửa người trần trụi, ngửa đầu phát ra một tiếng hét điên dại đau đớn.

“An Bình, nàng trở về đi! Ta sẽ bỏ hết tất cả, dù là con cái hay là công danh, kể cả lấy luôn cái chân còn lại của ta cũng được…”

Chàng không ngừng hôn “tôi” như phát điên, thân thể kia dần dần lạnh băng, “Ở lại… Không thì dẫn ta theo!”

Đúng rồi, tôi còn chưa kể chàng nghe chuyện Mũi biển số 7 mà. Tôi còn rất nhiều lời muốn nói với chàng, rất nhiều rất nhiều, rất nhiều rất nhiều.

Tôi muốn chạm vào chàng, nhưng lại không thể chạm được. Chàng đau đớn thương tâm như thế, quả thật như bị xé thành từng mảnh nhỏ, tôi lại không thể chịu thay cho chàng. Giờ tôi mới biết, nỗi đau khổ thật sự không phải là mình đau, mà là người bạn yêu ở trước mặt bạn khổ sở muốn phát điên, bạn lại không có cách nào an ủi chàng, ôm chàng.

“Bởi vì tổn thương quá lớn,” Người đàn ông cường tráng cuối cùng mở miệng, “Cho nên cô sẽ không thể đi lại trong một khoảng thời gian rất dài. Như vậy cô có muốn trở về không?” Anh ta mỉm cười thật khẽ, hơi mỉa mai, “Nếu ta đưa cô trở về, cô có thể có thân thể cực kì khỏe mạnh, áo cơm không thiếu, trẻ trung xinh đẹp, ta bảo đảm.”

Chuyện này còn cần suy xét ư? Tưởng tôi chưa từng nằm liệt à? Đương nhiên, nằm bệnh lâu con còn chẳng hiếu, nữa là vợ chồng. Nhưng tôi nguyện ý tin tưởng Tiên Tâm một lần, cho dù tương lai chàng không thể vẹn tròn trước sau, tôi cũng không oán chàng.

Chỉ cần có thể dừng lại nỗi buồn đau sắp hóa điên dại của chàng.

Anh ta cười khẽ một tiếng, vẻ mặt dịu đi, gương mặt ôn hòa như châu ngọc, “Loài người, có vẻ cũng không bạc bẽo thiếu tình cảm như vậy. Nếu cô có thể trước sau vẹn toàn với chàng ta, vẫn còn yêu nhau như thế đến tận khi cô chết năm 62 tuổi, thì ta sẽ tặng cho hai người một món quà.” Giọng anh ta thấp dần, “Đáp tạ các người không khiến ta mất hoàn toàn lòng tin vào loài người… Tin rằng sự khổ sở của nàng ấy sẽ có lúc dừng lại…”

Thân thể của tôi dần dần bay lên, tôi biết tôi có thể trở về.

“Anh giai,” tôi nhớ ra, vội hỏi, “Nữ bác sĩ kia thì sao?” Tôi đương nhiên rất quan tâm tới kết quả của… cặp tình nhân thần tiên này.

“Chắc vừa tròn ba tuổi nhỉ?” Anh ta nói nhẹ nhàng, “Hy vọng kiếp này đừng khiến nàng ấy cô đơn trọn đời… Ta đã hi sinh tất cả…”

Anh có đặt bản thân mình vào đấy đâu, thế mà cũng tính là hi sinh tất cả à?

Hi sinh tất cả là gì? Là phải như Tiên Tâm vậy. Thứ đả động được trái tim của anh trai lực lưỡng kia, chính là tiếng hét đau đớn như muốn phát cuồng của Tiên Tâm.

Vừa tiến vào thân thể, cũng chỉ có… Đau đau đau đau đau…

Tôi hít vào một hơi thật sâu, gọi chàng bằng tất cả sức lực toàn thân, “Tiên Tâm!”

Rồi tôi mới mơ hồ sinh con ra. Một trai một gái, vừa hay được cho là “tốt”. Cả phòng khóc lóc vô cùng náo nhiệt, tôi mệt nhọc buồn ngủ nhìn hai đứa con đang há mồm khóc kia…

Sinh một lần được hai đứa, thật kỳ diệu.

Nhưng Tiên Tâm lại vung tay đuổi hết mọi người đi, “An Bình! An Bình… Lâm Lang, nương tử…” Chàng nhào lên người tôi, ôm cổ tôi khóc rồi lại khóc.

Tôi sai rồi, là ba đứa con.

Chỉ sợ cả đời này tôi phải yêu chiều đứa lớn này thôi, hai đứa nhỏ đành nhờ bà vú tốn nhiều tâm sức hơn vậy. Dù sao không phải còn các anh các chị dâu ư? Con ơi, đừng oán mẹ. Muốn oán thì oán cha các con mãi mà không lớn được ấy.

“Không nỡ xa chàng, nên em lại về rồi đây.” Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ, “Em không nỡ xa chàng, nên dù nằm liệt em cũng phải trở về. Bé shota của em…”

Chàng khóc lóc như vậy lòng em đau lắm.

Tạm biệt, chân của tôi. Đổi mi lấy Tiên Tâm không còn rơi lệ… Tôi cảm thấy rất đáng giá.

***

Tôi đoán anh chàng lực lưỡng kia là thần tiên nổi tiếng nào đấy, Phục Hy Nữ Oa vân vân, không thì sao lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể xé rách cả thời gian và không gian.

Nhưng tôi không biết thần tiên cũng biết bịp bợm người khác.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý bị liệt cả đời, ai dè cái “khoảng thời gian rất dài” của anh ta, hóa ra lại chỉ có ba ngày. Thần tiên cũng gạt người, đúng là cạn lời hỏi cao xanh.

Nghe nói tôi sinh đủ một ngày một đêm, còn có một lúc ngừng thở, tim không đập nữa. Đại phu đã muốn vào mổ bụng cứu thai… Tiên Tâm lại chống cửa khua nạng đuổi người đi, còn như phát điên đuổi luôn cả bà đỡ, khoá trái cửa lại.

Chuyện tiếp theo tôi không đành lòng nhớ lại nữa. Thi thoảng mơ thấy, mỗi lần mơ tôi đều khóc một lần.

Có một khoảng thời gian Tiên Tâm rất không bình thường. Chàng hoàn toàn từ chối nhìn con. Lúc tôi ở cữ thật ra không thể chung phòng, nhưng chàng lại nổi cáu nổi điên, đập bát đập đĩa. Vẻ thản nhiên bình tĩnh của chàng chẳng thấy đâu nữa.



Chàng tái nhợt gầy ốm, còn thê thảm hơn so với hồi bệnh nặng. Ngày đêm chàng đều canh giữ tôi, ban đêm còn đột nhiên bừng tỉnh rồi khóc, vuốt tôi xem tôi có còn thở, tim có còn đập không.

Tôi biết chàng rất sợ hãi. Đàn ông mà, cả đời đều phải để phụ nữ đỡ đần. Tiên Tâm thì càng đặc biệt như vậy.

Tôi ôm chàng như ôm con dỗ dành, an ủi rồi lại an ủi. Nhiều lần bảo đảm. Tôi còn nói cho chàng nghe trải nghiệm gần chết xuất sắc kia nữa.

“Em sẽ sống đến 62 tuổi.” Tôi nói với chàng, “Nếu muốn kiểm nghiệm chúng ta có thể trước sau vẹn toàn không, chắc là sẽ phải cùng lúc ấy.”

Chàng ngoan ngoãn dựa vào tôi, “Đủ rồi.”

“Nhưng em sẽ không thể có con nữa…”

Sắc mặt chàng thay đổi cực nhanh, quả là thảm đến nỗi không ra hồn người, lạnh giọng nói, “Không bao giờ muốn nữa!”

Thật sự đã dọa chàng rồi. Chúng tôi trải qua một khoảng sinh hoạt vợ chồng cực kì thuần khiết. Khi chàng thân mật với tôi, thà rằng khó chịu tới mức lăn qua lăn lại, chàng cũng không dám này nọ với tôi như thế nữa. Mãi đến khi hai con đã tròn một tuổi, gọi chàng là cha, chàng mới hiền hòa với con. Chỉ là lúc con dính lấy tôi, chàng sẽ vô cùng hụt hẫng.

Từ lần suýt chết vì sinh đẻ, thể lực của tôi cũng trở nên rất kém cỏi, bắt đầu đến lượt tôi chỉ ăn nửa bát cơm đã không ăn thêm nổi nữa. Chuyện đổi thành Tiên Tâm phải dỗ dành tôi ăn cơm mãi.

Về phần tại sao phải dỗ dành, thì để giải trừ trở ngại tâm lý của chàng, và khiến chàng gào ầm lên, “Cút! Không ai được phép vào!”…

Tôi nghĩ là không nên đút cho nhau ăn trên cái ghế dựa lưng cao này nữa nhỉ?

Chết dở, chết dở, quá là chết dở. Đó quả là một cái ghế dựa quá không ra gì.

Cặp song sinh này cực kỳ đáng yêu. Làm mẹ ấy là, tình mẹ dạt dào luôn được sinh ra từ cái nhìn đầu tiên. Bé trai giống tôi, có vẻ thanh tú, cá tính lại giống cha nó, bề ngoài thờ ơ nhưng lại thông minh dị thường, rất có tiềm chất đen tối. Tính của con gái giống tôi, mở miệng là khiến người khác cười, bề ngoài thì giống cha nó, mặt mày đoan chính thôi, nhưng khi cười lên thì như sao sáng trên trời.

Nguy hiểm, nguy hiểm, quá nguy hiểm.

Chuyện chồng tương lai của con khiến tôi rất phiền não… Tuy rằng con tôi chỉ mới hai tuổi mà thôi.

Về phần Tiên Tâm ấy à, tình cha phát triển chậm chạp, mãi đến khi các con gần hai tuổi chàng mới bắt đầu nhập tâm. Cái tên mà chàng lấy cho con làm tôi cười mãi một thời gian.

Con gái tên là Vương Lâm, con trai tên là Vương Lang. Nhưng chàng quả quyết con trai là anh, phải thương em gái, chàng cũng thương Lâm Nhi hơn hẳn.

“Chàng lấy tên mà cũng còn lười.” Tôi cười oán giận.

“Làm gì có,” chàng cãi lại, “Đây là cái tên đẹp nhất trên thế giới đấy. Nếu không phải thế, ta cũng chẳng nỡ đặt cho con.”

Chúng tôi thành thân 4-5 năm, con cũng đã lớn rồi. Nhưng khi thấy nụ cười tươi trên gương mặt dần trưởng thành của chàng, tôi vẫn cảm thấy chàng là bé shota của tôi, là Đại tướng quân của tôi.

Tôi nghĩ cho dù mặt chàng đầy nếp nhăn, trên mặt có râu bạc, chắc tôi cũng vẫn cảm thấy vậy nhỉ?

Chàng cười, tôi liền cảm thấy vô cùng đáng yêu xán lạn huy hoàng, chiếu sáng cả cuộc đời tôi.

… Cảm tưởng này cực kì tục tằng, nhưng mà tôi thích.

Bình thường chàng sẵn lòng cho các con quấn lấy, chỉ lúc tản bộ buổi sáng là sống chết không chịu cho chúng theo cùng, thường khiến các con oán giận. Chàng luôn nói rất đúng lý hợp tình, “Cả ngày mẹ đều là của các con, tới lúc về tay cha mẹ đã buồn ngủ rồi. Bây giờ, mẹ chỉ là của một mình cha.” Chàng còn rất trẻ con làm mặt quỷ với bọn nhỏ.

Tôi im lặng cạn lời. Cả đời này, tôi quả thật có ba đứa con. Đứa lớn nhất là đứa khó chơi nhất.

Chàng luôn ôm bả vai tôi, chống nạng, chậm rãi tản bộ trong vườn. Chàng thường bị tôi chọc cười ha ha, hoặc chàng cũng chọc tôi cười không ngừng.

Tuy rằng chàng vẫn dễ cười như thế, nhưng khiếu hài hước và sự vui tính của chàng đã tăng rất nhiều, khiến tôi thấy rất có cảm giác thành tựu.

Nhiều lúc, chúng tôi chỉ đi thật chậm rãi, thật chậm rãi. Tôi dựa chàng, nhìn chàng nhẹ nhàng nói chuyện, nhìn đôi môi hơi mỏng của chàng. Nhìn vẻ mặt chăm chú lúc cài trâm hoa cho tôi của chàng.

Dường như khắp trời đất chỉ còn hai người chúng tôi, chậm rãi bước đi trong mưa bụi Giang Nam.

Chàng nhẹ nhàng thở dài, “Cả đời ta đã viên mãn rồi.”

Tôi nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên môi chàng. Màn mưa xuân mỏng manh mông lung như sương mù, hoa nhài rơi đầy người chúng tôi, hương theo mãi chẳng rời.

Chàng dịu dàng nhìn tôi, nở nụ cười mỹ lệ khiến người ta hoa mắt.

Tôi cũng cười theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Man Cô Nhi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook