Mân Côi

Chương 16: Chương 16

Phó Du

23/09/2018

Rõ ràng hai người từng gần gũi da thịt thân mật, nhưng giờ phút này giống như đôi trai gái bỡ ngỡ ngượng ngùng, ngơ ngác ngồi trên ghế salon, anh không nhìn tôi, tôi cũng chẳng dám nhìn anh.

Lâm Mân Côi uống hết ly nước này đến ly nước khác, hi vọng dập tắt được lửa nóng trong người.

Trên thế giới này, đàn ông muốn phụ nữ trực tiếp, còn phụ nữ muốn đàn ông dịu dàng.

Mặc dù chân ê ẩm, từ thân đến tim đều ngập tràn một loại khát vọng không rõ, nhưng Lâm Mân Côi chỉ có thể khép chặt hai chân, giữ lại chút thể diện cuối cùng. Cho đến khi giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

"Khụ khụ... cô bé... Cái kia...em có muốn hôn tôi không?"

Nhìn vào mắt Phương Nhược Cuồng, con ngươi đen của anh lấp lánh, vừa chân thành vừa khát vọng.

Không hiểu sao Lâm Mân Côi không dời mắt nổi, chờ cô phản ứng kịp, Phương Nhược Cuồng đã ngồi sát bên.

Anh nắm bả vai cô, cẩn thận vuốt ve môi cô, lúc mới bắt đầu cũng không xâm nhập, chỉ miết môi cô, khẽ liếm. Giống như một thằng nhóc ngây ngô.

Động tác của anh rất chậm, cũng rất cứng nhắc, trúc trắc nóng nảy.

Mà Lâm Mân Côi không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Cô chưa từng có cảm giác như vậy với Phương Tử Quân.

Cô nhịn không được hé miệng, trêu đùa môi anh.

Hình như Phương Nhược Cuồng hít sâu một hơi, động tác dịu dàng trước đó lập tức thối lui. Trong nháy mắt, người đàn ông tao nhã bước ra từ thế giới văn minh, lập tức vứt bỏ áo khoác văn minh, biến thành dã thú.

Lâm Mân Côi bị đặt trên ghế salon rộng lớn, người đàn ông trên người mãnh liệt mút môi cô, động tác của anh rất bạo lực, rất kích động. Thậm chí, ban đầu hàm răng anh còn đụng phải hàm răng cô.

Chẳng biết vì sao, sự trúc trắc của anh làm cô thấy buồn cười.

Nhưng không phải cười nhạo, mà là sự vui sướng phát ra từ tận đáy lòng.

Cô không kìm được vươn tay muốn ôm người đàn ông này. Nhưng hai tay cô nhanh chóng bị chế trụ áp lên đỉnh đầu, anh ngậm lưỡi cô, cực kì không muốn lui ra ngoài.

Cô hơi kinh ngạc, đang định ngẩng đầu, trên cổ chợt nóng lên, người đàn ông đã hôn cổ cô.

Hai chân Lâm Mân Côi ê ẩm, đáng lẽ có sức lực nhưng giờ phút này đều biến mất gần như không còn.

Cô nằm trên ghế salon, mặc cho người đàn ông cởi áo cô, từ cổ cô liếm thẳng xuống ngực.

Căn phòng nóng lên, tâm trạng cô cũng sung sướng đến nỗi nhìn đâu cũng toàn là trời xanh mây trắng.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Phương Nhược Cuồng đè trên người cô rất nặng, rất lớn. Cô hẳn nên cảm thấy mình không thở được, nhưng chẳng biết tại sao, cảm giác kiểu này khiến cô rất chân thật.

Sự chân thật trước nay chưa từng có.

Cô ôm eo anh cong người đón nhận môi lưỡi anh. Nhũ hoa của cô chợt nóng, anh ngậm một hơi, Lâm Mân Côi sợ hãi kêu một tiếng, thân thể run rẩy kịch liệt, anh cười cười hình như rất hài lòng, ấn chỗ gồ lên của mình xuống bụng cô, Lâm Mân Côi đỏ mặt không ngớt, biết rõ đó là vật của anh. Giờ phút này rõ ràng ngượng ngùng bất an, nhưng cuối cùng cô lại duỗi tay với anh, muốn tiến thêm một bước đến gần vật ấy.

Anh cũng nghe lời buông cô ra, mặc cho tay cô chậm rãi xoa nó. Cách lớp quần Tây mỏng, cô có thể cảm nhận được sự sôi sục, còn có khát vọng của anh.

Cô trấn an xoa xoa vật kia, nghe tiếng anh thở dốc mới chọt nhớ. Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, không, là toàn thân nóng bừng, cô miết bên trên, tay chạm tới khóa kéo, dường như...

Có vật gì đó sắp chạm vào là nổ tung. Bất quá, quả thật có vật gì đó chạm vào là nổ tung.

Đinh –

Điện thoại của Lâm Mân Côi đổ chuông.

Ban nãy dôi trai gái đang giãy giụa trong biển dục nhất thời tỉnh táo lại, Lâm Mân Côi đẩy Phương Nhược Cuồng ra, đỏ mặt nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia, Trương Ngọc hùng hùng hỏ hổ, "Cô đang ở đâu? Kết hôn rồi cả ngày đều chạy bên ngoài..."

Giọng Trương Ngọc lạnh thế, cung chẳng thế tưới tắt ngọn lửa trong lòng Lâm Mân Côi. Cô mím môi, vừa mở miệng giọng lại khàn khàn bất ngờ.

"Con.. con đang ở ngoài..."

Giọng Lâm Mân Côi nhộn nhạo dục vọng nóng bỏng, nhưng cách điện thoại, Trương Ngọc nghe không ra.



Bà ta chỉ hung hăng trách mắng Lâm Mân Côi không tuân thủ nữ tắc, bất hiếu, cuối cùng mới nói cô biết.

""Hôm nay Tử Dao tới dùng cơm, cô mau về nhà đi! Nhớ mua món gà ướp lạnh Tử Dao thích nhất...""

Trương Ngọc hùng hổ cúp máy, Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu nhìn Phương Nhược Cuồng.

Trên mặt anh dường như đã khôi phục lại bình thường, nhưng Lâm Mân Côi biết anh vẫn chưa.

Tầm mắt hướng xuống, vật giữa hai chân anh không bình tĩnh như vẻ mặt anh.

Lâm Mân Côi muốn cười, song cô biết, cười nhạo một người đàn ông vào thời điểm này chẳng phải hành động sáng suốt.

""Cái kia... ""

Cô đầu hàng trước.

""Em phải về rồi...""

Nét mặt Phương Nhược Cuồng thoáng hiện vẻ tiếc hận, nhìn đến mức Lâm Mân Côi muốn mặc kệ tất cả mà ở lại, làm chuyện điên cuồng. Nhưng Phương Nhược Cuồng không giữ cô, chỉ cười dịu dàng với cô.

""Chờ anh hai mươi phút, anh đi tắm cái.""

Lâm Mân Côi đỏ mặt, tất nhiên cô biết lúc này anh đi tắm là vì lí do gì... Mặt đỏ tới tận mang tai, trong lòng cô còn nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.

Đã đợi hai mươi phút, không bằng làm một lần.

Hình như biết được suy nghĩ trong đầu cô, Phương Nhược Cuồng đi tới phòng tắm, trước khi vào còn bỏ lại một câu.

""Hai mươi phút đối với anh... không đủ một lần...""

Lâm Mân Côi bất giác hiểu ý Phương Nhược Cuồng, nhưng cái người khởi xướng ấy đã vọt vào phòng tắm với tâm trạng rất vui vẻ.

Lâm Mân Côi ở bên ngoài thoáng rối bời hoang mang, sắc đỏ trên mặt vẫn không tản đi, cô không biết mình có đi nhầm đường không.

Nhưng...

Dời người ngắn lắm, rất vất vả cô mới có cảm giác loạn nhịn kiểu này, vì sao không buông thả một lần?

Cuộc đời ngắn ngủi, cứ rập khuôn theo nề nếp cũ dường như chẳng có chút thú vị.

Còn nữa, dựa vào cái gì đàn ông có thể ăn chơi đàng điếm bên ngoài, nếu việc đứng núi này trông núi nọ là bản năng, thì tại sao cô không thể phóng túng.

Song trong lòng vẫn còn một giọng nói, nếu cứ thế này, thì sớm muộn gì cũng sẽ hại chết cô.

Hai suy nghĩ trái chiều đang lôi kéo nhau khiến tâm trạng Lâm Mân Côi trở nên phức tạp, không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Dù sao lần nữa ngẩng đầu, Phương Nhược Cuồng đã đứng trước mặt cô, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thấy cô ngẩn ngơ, người đàn ông điển trai vươn bàn tay ấm áp về phía cô, ""Đi thôi, tôi đưa em về.""

Tất nhiên Lâm Mân Côi không để Phương Nhược Cuồng đưa cô đến dưới lầu, mà dừng ở góc đường rất xa.

""Tạm biệt.""

Lần này hiếm khi Phương Nhược Cuồng không nói gì thêm, chỉ vẫy tay tạm biệt.

Trong lòng Lâm Mân Côi rối như tơ vò, sao để ý nguyên nhân chứ.

Lúc này cũng mặc kệ chỉ lo chạy về nhà.

Bất quá, cô vừa hoảng vừa vội chạy, nên quên mất lời Trương Ngọc dặn mua gà ướp lạnh Phương Tử Dao thích.

Lúc mở cửa ra, Phương Tử Dao đang ngồi trên ghế salon, cô gái trẻ cuộn chận lại, nghe được tiếng động, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, nhưng trong nháy mắt lại hạ mi xuống.

""Chị về rồi hả?""



Giọng điệu Phương Tử Dao thản nhiên, giống như Trương Ngọc, cô ta chẳng thích bà chị dâu mập mạp này. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì có một ông anh đẹp trai nên ở trường, các bạn nữ đều nịnh bợ cô ta. Rốt cuộc Phương Tử Dao bị chiều hư, cô ta ghét nhất mấy đứa con gái xoay quanh mình nịnh bợ. Lúc Lâm Mân Côi và Phương Tử Quân hẹn hò, rất tốt với cô ta, nhưng không phải ai được người ngoài đối xử tốt đều sẽ cảm kích cả.

Hầu hết đều nghĩ đó là lẽ đương nhiên. Phương Tử Dao điển hình là dạng người đấy. Lâm Mân Côi nịnh bợ khiến cô ta hết sức khó chịu, còn xấu xí, càng làm cô ta tức giận hơn.

Tương tự Phương Tử Quân, Phương Tử Dao có vài phần nhan sắc. So với Lâm Thanh Thiển, cô ta thiếu đi vài phần nữ tính, song bù lại có thêm sự ngây thơ của em gái nhà bên.

Chẳng qua, đây chỉ là bề ngoài.

Còn bên trong à...

Ai biết được.

Lâm Mân Côi không có nhiều phản cảm với cô em chồng này, năm nay do Phương Tử Dao mười chín tuổi, sinh viên năm hai ngành kinh tế tài chính trường đại học trong thành phố Nghi Châu. Cô em chồng này có mấy phần nhan sức, lại bị Trương Ngọc nuông chiều, tất nhiên tính tình chả tốt đẹp gì.

Trước khi cưới, Lâm Mân Côi có gặp cô ta vài lần, cũng mua cho cô ta vài chiếc túi xách. Cô em chồng có vẻ thích chưng diện, cả người toàn hàng hiệu, trên tay đang cầm điện thoại di động đời mới đang chơi game.

Nếu Lâm Mân Côi nhớ không nhầm, thì trước khi kết hôn, Phương Tử Dao còn cầm chiếc Iphone 5 chụp hình cho cô, nhưng chiếc điện thoại này không phải Iphone 5 kia.

Phương Tử Dao chơi trò chơi bị Game over, ngẩng đầu thấy Lâm Mân Côi nhìn điện thoại mình với vẻ mặt hâm mộ, cô gái nhịn không được có tý hư vinh, quơ quơ điện thoại trước mặt Lâm Mân Côi.

""Samsung, có biết không? Đang thịnh hành gần đây.""

Sự hiểu biết về điện thoại của Lâm Mân Côi chỉ giới hạn ở mức nghe gọi, nhắn tin, còn những chức năng khác, cô không có hứng thú.

Bị Phương Tử Dao khoe khoang như thế, cô chỉ cười cười, ""Trước đó em dùng Iphone nhỉ?""

Phương Tử Dao bĩu môi, vẻ mặt không thèm để ý.

""Ai còn chơi Iphone nữa, Steve Jobs chết rồi, bây giờ thịnh hành Samsung, chị có xem bộ phim Hàn kia không? Có Lee Min Ho đóng đấy... Ôi đẹp trai muốn chết, mọi người đều dùng kiểu của tôi nè...""

Lâm Mân Côi không biết Lee Min Ho là ai, cũng không biết điện thoại Phương Tử Dao có gì tốt, chỉ bỏ túi xách xuống, chuẩn bị vào nhà bếp uống nước.

Phương Tử Dao thấy cô về tay không, có chút không vui. Cô ta mà không vui, đều sẽ thích nói thẳng. Một đống phân, bản thân không thể tự nuốt, nhất định phải ném lên mặt người khác mới được.

""Này... không phải ban nãy tôi gọi điện bảo chị muốn ăn gà ướp lạnh sao? Gà ướp lạnh của tôi đâu?""

Đáng thương cho Lâm Mân Côi mới bước ra từ khoái cảm yêu đương vụng trộm, ai nhớ món gà ướp lạnh chứ.

""Xin lỗi, chị quên mất...""

Phương Tử Dao khó chịu, ""Này... có phải chị không chào đón tôi không? Anh tôi không ở nhà, chị bèn bắt nạt mẹ tôi, bây giờ còn bắt nạt tôi... Chị muốn ức hiếp cả nhà chúng tôi hả?""

Đúng rồi, quên nói nữa, Lâm Mân Côi cũng không thích cô em chồng này.

Đây là nguyên nhân.

Tính tình y hệt Trương Ngọc, ngang ngược, không phân biệt phải trái trắng đen. Ai mà thích nổi.

Nếu là trước đây, Lâm Mân Côi cái gì cũng chiều theo Phương Tử Quân và người nhà cực phẩm của hắn, nhịn được thì nhịn, nhưng giờ sắp ly dị đến nơi, Lâm Mân Côi còn nuốt cục tức này làm gì.

Cô đâu có ngu.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Lâm Mân Côi lạnh xuống.

""Tử Dao, cơm có thể ăn tùy tiện nhưng không thể nói lung tung. Tôi bắt nạt hai mẹ con cô chỗ nào... Trái lại là cô, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, giờ là sinh viên rồi, trong trường được học tôn trọng trưởng bối đều đổ hết xuống biển hả? Ở cái nhà này, tôi là chị dâu cô, coi như là trưởng bối của cô, cô dùng thái độ này với trưởng bối sao?""

Phương Tử Dao không ngờ Lâm Mân Côi luôn mềm oặt dễ bắt nạt bỗng dưng nói ra mấy câu như thế, nhất thời nhớ đến thái độ trước khi cưới của cô như hai người khác hẳn, âm thầm hô to, người đàn bà này không phải dạng tốt đẹp gì.

""Cô là chị dâu gì! Cô không nhìn bản mặt mình xem! Anh tôi cưới cô là phúc của cô! Cô dám nói vậy với tôi... Tôi... Không được... Tôi phải mách anh hai.... Tôi muốn anh ấy ly hôn với cô...Cô là con nhỏ xấu xí.""

Phương Tử Dao giả vờ muốn gọi điện, thấy Lâm Mân Côi cười như không cười, cô gái thẹn quá hóa giận, ""Đồ xấu xí, chị cười cái gì?""

Lâm Mân Côi tỉnh táo lại, từ từ ngồi xuống ghế salon, tư thế ung dung tự nhiên.

""Ly hôn, được. Nhưng căn phòng này do nhà họ Lâm chúng tôi mua...Ly hôn, phiền mấy người mang hết đống rác rưởi kia ra ngoài cho tôi.""

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mân Côi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook