Chương 34: Chương 34
Phó Du
23/09/2018
Khi Phương Nhược Cuồng cúp máy, đúng lúc trợ lý Lục Tư bước vào, thấy sắc mặt anh không tốt, nhịn không được quan tâm hỏi: "Jack, anh sao thế?"
Phương Nhược Cuồng uống một ngụm cà phê, vị đắng lan tận vào tim mới áp chế nổi cơn tức giận trong lòng.
"Không có gì..."
Thấy Phương Nhược Cuồng mím chặt môi, vẻ mặt khó coi lại không chịu nói gì, Lục Tư biết mình có hỏi nữa cũng vô ích, chỉ chần chừ một giây rồi nói tiếp: "Nếu anh vì phụ nữ mà phiền não, không bằng hỏi thẳng cô ấy..."
"Hỏi cô ấy?" Phương Nhược Cuồng như có điều suy nghĩ.
Lúc biết Lâm Mân Côi vị Phương Tử Quân ức hiếp, phản ứng đầu tiên của Phương Nhược Cuồng là nhất định phải nghiền nát tên tiểu nhân Phương Tử Quân ấy thành cám, nhưng xảy ra chuyện lớn vậy, Lâm Mân Côi lại không nói với anh.
Có phải cô không coi anh ra gì, muốn một mình trốn trong góc nào đó lặng lẽ rơi lệ không?
Phương Nhược Cuồng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, chưa bao giờ anh muốn giết chết một gã đàn ông như thế, hôm nay lại có suy nghĩ ấy.
May mà một tin nhắn của Lâm Mân Côi làm anh vứt bỏ ý nghĩ này.
"Anh... tối nay đi ăn với nhau được không?"
Quả nhiên, Phương Nhược Cuồng là một người đàn ông rất biết đủ, một giây trước còn phẫn nộ, căng đến mức giống một quả bóng thổi phồng, một giây sau anh lại nguôi ngoai.
Ngọt ngào trả lời một câu: Em muốn ăn gì?
Lâm Mân Côi nhanh chóng đáp: Ăn nhẹ thôi, em có chuyện muốn nói với anh. Thế nhé, em làm việc đây.
Phương Nhược Cuồng lưu luyến để điện thoại xuống, càng nghĩ càng bực mình, cuối cùng điện thoại cho Phương Hân Hỉ.
"Hì, em trai, lâu quá không gặp."
Chẳng thèm để ý tới sự trào phúng của bà chị, Phương Nhược Cuồng vào thẳng chủ đề, "Chị, chị có thân với Hoàng Oanh không?"
"Em nói cô ta hả... Bình thường thôi, sao vậy?"
Ngừng một chút, hình như Phương Hân Hỉ nghĩ tới điều gì, "Mẹ kiếp, đừng nói cô ta để ý đến em nha..."
Hoàng Oanh có tiếng dâm đãng trong giới, về cơ bản đàn ông được cô ta để ý tới không một nghìn thì cũng tới vài trăm. Phương Hân Hỉ nghĩ, em trai cô quyến rũ như thế sẽ không bị ma nữ lẳng lơ kia để mắt chứ.
Trán Phương Nhược Cuồng toát mồ hôi lạnh, lắc đầu nói: "Cô ta để ý Phương Tử Quân..."
Phương Hân Hỉ sửng sốt, một lát sau mới lên tiếng: "Ý em là..."
"Chị bảo Hoàng Oanh hỗ trợ chăm sóc hắn một chút... Em muốn hắn ngã xuống, đời này không thể bò dậy." Nắm điện thoại người đàn ông nhoẻn miệng cười, nét mặt đều là vẻ tàn nhẫn.
Bên này Phương Tử Quân vẫn chưa biết mình sắp rơi vào địa ngục, còn vui sướng khoái trá. Sau khi đưa mẹ hắn vào bệnh viện, hắn nhận được tin nhắn từ số máy lạ.
Trong đó viết tên khách sạn và số phòng.
Phương Tử Quân nửa tin nửa ngờ, nhắn lại: Ai?
Bên kia rất lâu mới trả lời: Hoàng Oanh.
Đối với Phương Tử Quân, việc này dứt khoát là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, tất nhiên cũng coi như diễm phúc. Nghĩ đến chỉ cần bám lấy cây đại thụ Hoàng Oanh này, về sau hắn khỏi lo sống không tốt nữa.
Trở lại phòng bệnh, Trương Ngọc đã kiểm tra xong, hiện tại đang nằm nghỉ trên giường.
"Mẹ... tối nay con có việc không quay lại đây được."
"Tử Quân, con định đi đâu?" Trương Ngọc đến giờ vẫn còn sợ, có chút chưa hoàn hồn, lại nghe con trai ngoan không ở bên bà ta, nhất thời hơi bất mãn.
Trên gương mặt anh tuấn của Phương Tử Quân tràn ngập vui vẻ, "Mẹ, tối nay con có việc phải làm thật, co sẽ bảo Tử Dao tới với mẹ..."
Phương Tử Quân nói xong cũng vội vã rời đi, để lại Trương Ngọc nghiến răng một trận.
Bất quá khiến Trương Ngọc càng khó chịu là, khi Phương Tử Dao nhận được điện thoại của Phương Tử Quân, lập tức chậy tới bệnh viện. Nhưng thấy Trương Ngọc không có việc gì, cũng ngồi một lát cũng viện cớ có việc đi trước.
Trương Ngọc vô cùng xấu hổ lại cô đơn. Lúc này bà ta muốn đi vệ sinh, cho nên mặc kệ đầu óc vẫn còn hỗn loạn, lần mò ra cửa.
Có điều, chắc bà ta bị chấn động não nhẹ, vừa tới cửa suýt nữa té lộn nhào, lúc này một đôi tay ấm áp đỡ bà ta.
"Cô không sao chứ?" Một giọng nam dịu dàng vang trên đỉnh đầu, Trương Ngọc ngẩng đầu lên nhìn thấy đối phương là một ông lão điển trai, lập tức đứng thẳng người, giọng cũng hạ thấp mềm mại hẳn: "Không sao cả, cảm ơn anh."
Ông lão điển trai đó cười, khóe môi cong cong mang theo nét quyến rũ.
Những việc này Lâm Mân Côi đều không biết, cô chỉ biết tối nay có hẹn với Phương Nhược Cuồng.
Xét thấy cô còn chưa ly hôn, không thể nghênh ngang đi cùng Phương Nhược Cuồng. Vì vậy, Lâm Mân Côi bảo Phương Nhược Cuồng đỗ xe ở đầu con phố khác đón cô.
Phương Nhược Cuồng có thể gặp người trong lòng, mặc kệ đối phương nói gì đều nhất nhất làm theo.
Lên xe, Phương Nhược Cuồng cẩn thận quan sát mặt Lâm Mân Côi, có lẽ cô đã bôi thuốc, nên vết thương không nặng lắm, nhưng nhìn kĩ có thể vẫn thấy dấu tay.
Phương Nhược Cuồng nắm tay lái, trong lòng bực bội chẳng nói tiếng nào.
Áp suất trong xe liên tục hạ thấp và nặng nề, Lâm Mân Côi dần dần phát hiện.
"Nhược Cuồng, anh không vui à? Có phải em quấy rầy anh làm việc không?"
"Không có..." Phương Nhược Cuồng nói xong, cảm thấy lời này có vẻ hơi quá, làm anh thoáng cứng nhắc. Do đó giọng dịu lại, đánh tay lái chui xuống hầm đỗ xe dưới siêu thị.
"Anh đi đâu vậy?"
"Mua gạo, nấu cháo cho em ăn."
Tay nghề nấu nướng của Phương Nhược Cuồng tàm tạm, đúng là bình thường, nhưng Lâm Mân Côi nghĩ một người đàn ông đặc biệt xuống bếp vì mình, nhất thời vô cùng cảm động, làm thế nào cũng thấy ngọt ngào vô cùng.
Trái ngược với tâm trạng không tốt của Phương Nhược Cuồng, tối nay mặc kệ Lâm Mâm Côi nói gì, anh đều có vẻ hững hờ.
Cơm nước xong, Lâm Mân Côi ngồi trên ghế salon xem tivi, Phương Nhược Cuồng ở trong bếp rửa nho Mỹ, thấy Lâm Mân Côi ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, khóe miệng còn treo nụ cười, anh thầm nghĩ: Cô gái này tốt đẹp vậy, sao lại có kẻ muốn tổn thương cô ấy tới mức ấy chứ.
Anh coi cô như châu báu, vừa nhớ tới việc cô bị ăn hiếp, Phương Nhược Cuồng làm sao cũng không nuốt trôi nổi.
Anh sẽ không để cho cả gia đình đó sống tốt. Lâm Mân Côi lấy một quả nho Mỹ nếm thử, vỏ hơi chát nhưng mọng nước, rất ngọt, cũng không tệ lắm. Bất quá cô càng thích nho ta hơn.
Lại nhìn Phương Nhược Cuồng sầm mặt, Lâm Mân Côi vẫn chưa biết việc mình bị Trương Ngọc ức hiếp đã bị người khác báo cáo với Phương Nhược Cuồng rồi. Thoáng do dự một giây, cô chủ động ngồi xuống bên cạnh Phương Nhược Cuồng, đút cho anh một quả nho.
"Sao vậy nè?"
Phương Nhược Cuồng thuận thế ngậm ngón tay Lâm Mân Côi, Lâm Mân Côi thét lên một tiếng, đã bị anh ôm đặt lên đầu gối.
Gần đây cô gầy đi đã thành một khối nho nhỏ, Phương Nhược Cuồng ôm cô vô cùng dễ dàng, sau khi nuốt quả nho, bàn tay chậm rãi vuốt mặt Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi nhìn sắc mặt Phương Nhược Cuồng biết ngay tối nay chắc không che dấu nổi.
Thiệt thòi cho cô còn mua thuốc mỡ bôi, chẳng có tác dụng gì ư?
"Xin lỗi, em chỉ không muốn anh lo lắng." Lâm Mân Côi hôn lên khóe môi thẳng tắp của Phương Nhược Cuồng, trấn an anh, "Em không ngờ bà ta lại động thủ..."
"Bà ta đánh em?"
Lâm Mân Côi gật đầu, cảm giác được vòng tay của Phương Nhược Cuồng càng siết chặt eo mình, lập tức bỏ thêm một câu.
"Nhưng em cũng đánh bà ta vào bệnh viện."
Nghe vậy, giống như Thẩm Tường, sắc mặt Phương Nhược Cuồng dễ nhìn hơn rất nhiều. Có thể nói là mặt mày rạng rỡ, khen ngơi vuốt đầu cô, khích lệ nói, "Tốt, không hổ là người phụ nữ của anh."
Xem ra, cô bé còn dũng mãnh hơn anh nghĩ đấy.
Nhưng Lâm Mân Côi kiêu ngạo không nổi.
"Lúc đó em rất sợ, tưởng bà ta chết rồi kìa."
"Thật không?" Phương Nhược Cuồng không quan tâm nói: "Không sao... cũng sắp rồi..."
"Anh nói gì..."
"Không có." Trong lòng Phương Nhược Cuồng buông lỏng tảng đá lớn treo lơ lửng kia, rốt cuộc ổn định rồi, nâng cằm Lâm Mân Côi lên, tinh tế vuốt nhẹ vết thương, mang theo sự dịu dàng và tình cảm, "Ngoan, Hoa nhỏ của anh, sau này đừng mạnh mẽ chống chọi, đối đãi với kẻ ác, em có thể đóng cửa thả chó dữ."
Rốt cuộc Lâm Mân Côi bị chọc cười, liếm chóp mũi của Phương Nhược Cuồng một cái, cười hì hì, "Anh là chó dữ hả?"
"Nếu Hoa nhỏ em thích, thì anh sẽ làm chó dữ cho em cả đời". Nói xong, chó dữ không phụ cái tên này chút nào, bổ nhào vào cô gái đang cười duyên kia.
Sô pha nhà Phương Nhược Cuồng không tính là nhỏ, nhưng chịu áp lực của hai người vẫn có chút chật vật. Lâm Mân Côi bị vây trong lòng, đầu lưỡi đỏ hồng quanh môi Phương Nhược Cuồng hôn từng chút một, khác với lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng bên trên phía dưới, người đàn ông nâng một chân của cô lên từ phía sau, đâm vào thật sâu hoa tâm mẫn cảm kia.
Lâm Mân Côi rên rỉ, nhanh chóng không chịu nổi, hạ chân xuống. Lúc này, Phương Nhược Cuồng nắm hai chân cô, dùng sức tách ra, đồng thời tự mình thay đổi vị trí.
Anh xuống sô pha, để Lâm Mân Côi ngồi tựa vào ghế, hai chân dang rộng, anh nhấc cao chân cô, lần nữa đâm thật sâu.
Động tác này có thể giúp Phương Nhược Cuồng vào tới tận gốc. Lâm Mân Côi hét lên một tiếng, nộn thịt nhạy cảm bị va chạm, vừa sâu vừa mạnh, rất nhanh trước mặt cô thoáng trắng xóa, chất lỏng tuôn trào.
Chờ cô thật sự tỉnh táo, cô đang tựa trên người Phương Nhược Cuồng, anh ôm cô, tỉ mỉ hơn, thân dưới còn dịu dàng chiếm giữ cô.
Thấy cô tỉnh lại, anh hôn khóe môi cô, mỉm cười nói: "Hoa nhỏ, em tỉnh rồi?"
Lâm Mân Côi phát hiện kỳ thực anh đã mềm nhũn nhưng vẫn cứ chiếm lấy không buông, vừa động thân, nó tuột ra khỏi cơ thể cô, nhất thời Lâm Mân Côi hơi xấu hổ.
"Mấy giờ rồi anh?"
"Mười giờ." Phương Nhược Cuồng luyến tiếc cô, nhưng sợ cô bị lạnh, bèn lấy chăn bọc cô kín mít.
"Em phải về." Lâm Mân Côi lấy di động, không có cuộc gọi nào. Có lẽ sau khi Trương Ngọc gặp chuyện không may, Phương Tử Quân cũng hoàn toàn vò đã mẻ lại sứt nhỉ.
"Anh đưa em về."
Thời gian đã muộn, Lâm Mân Côi vì tránh hiềm nghi quả thực không muốn để Phương Nhược Cuồng đưa về, nhưng cảm giác phủi mông một cái đi ngay giống như chơi trai bao vậy, suy nghĩ một lát cô đồng ý.
"Anh đưa em tới đầu đường là được."
Lâm Mân Côi chỉ sợ chuyện của bọn họ bị Phương Tử Quân biết trước một bước.
Nhưng, đợi tới khi cô về tới nhà, nghênh đón cô là một mảng đen kịt.
Trương Ngọc chưa về.
Phương Tử Quân cũng không ở đây.
Lâm Mân Côi nghĩ thầm, lẽ nào Trương Ngọc thực sự gặp chuyện bất trắc? Nhất thời, Lâm Mân Côi hơi sợ hãi, cô không xui xẻo tới mức ấy chứ?
Có điều rất nhanh, Lâm Mân Côi cũng nghĩ thông suốt.
Nếu thật sự có chuyện gì, thì Phương Tử Quân đã gọi điện cho cô rồi, chỉ sợ hai người này căn bản đang trốn đi thương lượng làm sao đối phó với cô.
Bất quá lần này Lâm Mân Côi đã đoán sai.
Hai người đó đều đang đắm chìm trong tình mới, sao có thời gian để ý tới sự sống chết của cô chứ.
Đương nhiên những việc này không nằm trong dự tính của Lâm Mân Côi, cả đêm này cô không ngủ ngon giấc, cứ mơ thấy Trương Ngọc biến thành quỷ đeo bám cô không buông, vất vả lắm trời gần sáng cô mới ngủ được, lại nghe tiếng mở cửa.
Hình như có người về.
Phương Nhược Cuồng uống một ngụm cà phê, vị đắng lan tận vào tim mới áp chế nổi cơn tức giận trong lòng.
"Không có gì..."
Thấy Phương Nhược Cuồng mím chặt môi, vẻ mặt khó coi lại không chịu nói gì, Lục Tư biết mình có hỏi nữa cũng vô ích, chỉ chần chừ một giây rồi nói tiếp: "Nếu anh vì phụ nữ mà phiền não, không bằng hỏi thẳng cô ấy..."
"Hỏi cô ấy?" Phương Nhược Cuồng như có điều suy nghĩ.
Lúc biết Lâm Mân Côi vị Phương Tử Quân ức hiếp, phản ứng đầu tiên của Phương Nhược Cuồng là nhất định phải nghiền nát tên tiểu nhân Phương Tử Quân ấy thành cám, nhưng xảy ra chuyện lớn vậy, Lâm Mân Côi lại không nói với anh.
Có phải cô không coi anh ra gì, muốn một mình trốn trong góc nào đó lặng lẽ rơi lệ không?
Phương Nhược Cuồng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, chưa bao giờ anh muốn giết chết một gã đàn ông như thế, hôm nay lại có suy nghĩ ấy.
May mà một tin nhắn của Lâm Mân Côi làm anh vứt bỏ ý nghĩ này.
"Anh... tối nay đi ăn với nhau được không?"
Quả nhiên, Phương Nhược Cuồng là một người đàn ông rất biết đủ, một giây trước còn phẫn nộ, căng đến mức giống một quả bóng thổi phồng, một giây sau anh lại nguôi ngoai.
Ngọt ngào trả lời một câu: Em muốn ăn gì?
Lâm Mân Côi nhanh chóng đáp: Ăn nhẹ thôi, em có chuyện muốn nói với anh. Thế nhé, em làm việc đây.
Phương Nhược Cuồng lưu luyến để điện thoại xuống, càng nghĩ càng bực mình, cuối cùng điện thoại cho Phương Hân Hỉ.
"Hì, em trai, lâu quá không gặp."
Chẳng thèm để ý tới sự trào phúng của bà chị, Phương Nhược Cuồng vào thẳng chủ đề, "Chị, chị có thân với Hoàng Oanh không?"
"Em nói cô ta hả... Bình thường thôi, sao vậy?"
Ngừng một chút, hình như Phương Hân Hỉ nghĩ tới điều gì, "Mẹ kiếp, đừng nói cô ta để ý đến em nha..."
Hoàng Oanh có tiếng dâm đãng trong giới, về cơ bản đàn ông được cô ta để ý tới không một nghìn thì cũng tới vài trăm. Phương Hân Hỉ nghĩ, em trai cô quyến rũ như thế sẽ không bị ma nữ lẳng lơ kia để mắt chứ.
Trán Phương Nhược Cuồng toát mồ hôi lạnh, lắc đầu nói: "Cô ta để ý Phương Tử Quân..."
Phương Hân Hỉ sửng sốt, một lát sau mới lên tiếng: "Ý em là..."
"Chị bảo Hoàng Oanh hỗ trợ chăm sóc hắn một chút... Em muốn hắn ngã xuống, đời này không thể bò dậy." Nắm điện thoại người đàn ông nhoẻn miệng cười, nét mặt đều là vẻ tàn nhẫn.
Bên này Phương Tử Quân vẫn chưa biết mình sắp rơi vào địa ngục, còn vui sướng khoái trá. Sau khi đưa mẹ hắn vào bệnh viện, hắn nhận được tin nhắn từ số máy lạ.
Trong đó viết tên khách sạn và số phòng.
Phương Tử Quân nửa tin nửa ngờ, nhắn lại: Ai?
Bên kia rất lâu mới trả lời: Hoàng Oanh.
Đối với Phương Tử Quân, việc này dứt khoát là một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, tất nhiên cũng coi như diễm phúc. Nghĩ đến chỉ cần bám lấy cây đại thụ Hoàng Oanh này, về sau hắn khỏi lo sống không tốt nữa.
Trở lại phòng bệnh, Trương Ngọc đã kiểm tra xong, hiện tại đang nằm nghỉ trên giường.
"Mẹ... tối nay con có việc không quay lại đây được."
"Tử Quân, con định đi đâu?" Trương Ngọc đến giờ vẫn còn sợ, có chút chưa hoàn hồn, lại nghe con trai ngoan không ở bên bà ta, nhất thời hơi bất mãn.
Trên gương mặt anh tuấn của Phương Tử Quân tràn ngập vui vẻ, "Mẹ, tối nay con có việc phải làm thật, co sẽ bảo Tử Dao tới với mẹ..."
Phương Tử Quân nói xong cũng vội vã rời đi, để lại Trương Ngọc nghiến răng một trận.
Bất quá khiến Trương Ngọc càng khó chịu là, khi Phương Tử Dao nhận được điện thoại của Phương Tử Quân, lập tức chậy tới bệnh viện. Nhưng thấy Trương Ngọc không có việc gì, cũng ngồi một lát cũng viện cớ có việc đi trước.
Trương Ngọc vô cùng xấu hổ lại cô đơn. Lúc này bà ta muốn đi vệ sinh, cho nên mặc kệ đầu óc vẫn còn hỗn loạn, lần mò ra cửa.
Có điều, chắc bà ta bị chấn động não nhẹ, vừa tới cửa suýt nữa té lộn nhào, lúc này một đôi tay ấm áp đỡ bà ta.
"Cô không sao chứ?" Một giọng nam dịu dàng vang trên đỉnh đầu, Trương Ngọc ngẩng đầu lên nhìn thấy đối phương là một ông lão điển trai, lập tức đứng thẳng người, giọng cũng hạ thấp mềm mại hẳn: "Không sao cả, cảm ơn anh."
Ông lão điển trai đó cười, khóe môi cong cong mang theo nét quyến rũ.
Những việc này Lâm Mân Côi đều không biết, cô chỉ biết tối nay có hẹn với Phương Nhược Cuồng.
Xét thấy cô còn chưa ly hôn, không thể nghênh ngang đi cùng Phương Nhược Cuồng. Vì vậy, Lâm Mân Côi bảo Phương Nhược Cuồng đỗ xe ở đầu con phố khác đón cô.
Phương Nhược Cuồng có thể gặp người trong lòng, mặc kệ đối phương nói gì đều nhất nhất làm theo.
Lên xe, Phương Nhược Cuồng cẩn thận quan sát mặt Lâm Mân Côi, có lẽ cô đã bôi thuốc, nên vết thương không nặng lắm, nhưng nhìn kĩ có thể vẫn thấy dấu tay.
Phương Nhược Cuồng nắm tay lái, trong lòng bực bội chẳng nói tiếng nào.
Áp suất trong xe liên tục hạ thấp và nặng nề, Lâm Mân Côi dần dần phát hiện.
"Nhược Cuồng, anh không vui à? Có phải em quấy rầy anh làm việc không?"
"Không có..." Phương Nhược Cuồng nói xong, cảm thấy lời này có vẻ hơi quá, làm anh thoáng cứng nhắc. Do đó giọng dịu lại, đánh tay lái chui xuống hầm đỗ xe dưới siêu thị.
"Anh đi đâu vậy?"
"Mua gạo, nấu cháo cho em ăn."
Tay nghề nấu nướng của Phương Nhược Cuồng tàm tạm, đúng là bình thường, nhưng Lâm Mân Côi nghĩ một người đàn ông đặc biệt xuống bếp vì mình, nhất thời vô cùng cảm động, làm thế nào cũng thấy ngọt ngào vô cùng.
Trái ngược với tâm trạng không tốt của Phương Nhược Cuồng, tối nay mặc kệ Lâm Mâm Côi nói gì, anh đều có vẻ hững hờ.
Cơm nước xong, Lâm Mân Côi ngồi trên ghế salon xem tivi, Phương Nhược Cuồng ở trong bếp rửa nho Mỹ, thấy Lâm Mân Côi ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, khóe miệng còn treo nụ cười, anh thầm nghĩ: Cô gái này tốt đẹp vậy, sao lại có kẻ muốn tổn thương cô ấy tới mức ấy chứ.
Anh coi cô như châu báu, vừa nhớ tới việc cô bị ăn hiếp, Phương Nhược Cuồng làm sao cũng không nuốt trôi nổi.
Anh sẽ không để cho cả gia đình đó sống tốt. Lâm Mân Côi lấy một quả nho Mỹ nếm thử, vỏ hơi chát nhưng mọng nước, rất ngọt, cũng không tệ lắm. Bất quá cô càng thích nho ta hơn.
Lại nhìn Phương Nhược Cuồng sầm mặt, Lâm Mân Côi vẫn chưa biết việc mình bị Trương Ngọc ức hiếp đã bị người khác báo cáo với Phương Nhược Cuồng rồi. Thoáng do dự một giây, cô chủ động ngồi xuống bên cạnh Phương Nhược Cuồng, đút cho anh một quả nho.
"Sao vậy nè?"
Phương Nhược Cuồng thuận thế ngậm ngón tay Lâm Mân Côi, Lâm Mân Côi thét lên một tiếng, đã bị anh ôm đặt lên đầu gối.
Gần đây cô gầy đi đã thành một khối nho nhỏ, Phương Nhược Cuồng ôm cô vô cùng dễ dàng, sau khi nuốt quả nho, bàn tay chậm rãi vuốt mặt Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi nhìn sắc mặt Phương Nhược Cuồng biết ngay tối nay chắc không che dấu nổi.
Thiệt thòi cho cô còn mua thuốc mỡ bôi, chẳng có tác dụng gì ư?
"Xin lỗi, em chỉ không muốn anh lo lắng." Lâm Mân Côi hôn lên khóe môi thẳng tắp của Phương Nhược Cuồng, trấn an anh, "Em không ngờ bà ta lại động thủ..."
"Bà ta đánh em?"
Lâm Mân Côi gật đầu, cảm giác được vòng tay của Phương Nhược Cuồng càng siết chặt eo mình, lập tức bỏ thêm một câu.
"Nhưng em cũng đánh bà ta vào bệnh viện."
Nghe vậy, giống như Thẩm Tường, sắc mặt Phương Nhược Cuồng dễ nhìn hơn rất nhiều. Có thể nói là mặt mày rạng rỡ, khen ngơi vuốt đầu cô, khích lệ nói, "Tốt, không hổ là người phụ nữ của anh."
Xem ra, cô bé còn dũng mãnh hơn anh nghĩ đấy.
Nhưng Lâm Mân Côi kiêu ngạo không nổi.
"Lúc đó em rất sợ, tưởng bà ta chết rồi kìa."
"Thật không?" Phương Nhược Cuồng không quan tâm nói: "Không sao... cũng sắp rồi..."
"Anh nói gì..."
"Không có." Trong lòng Phương Nhược Cuồng buông lỏng tảng đá lớn treo lơ lửng kia, rốt cuộc ổn định rồi, nâng cằm Lâm Mân Côi lên, tinh tế vuốt nhẹ vết thương, mang theo sự dịu dàng và tình cảm, "Ngoan, Hoa nhỏ của anh, sau này đừng mạnh mẽ chống chọi, đối đãi với kẻ ác, em có thể đóng cửa thả chó dữ."
Rốt cuộc Lâm Mân Côi bị chọc cười, liếm chóp mũi của Phương Nhược Cuồng một cái, cười hì hì, "Anh là chó dữ hả?"
"Nếu Hoa nhỏ em thích, thì anh sẽ làm chó dữ cho em cả đời". Nói xong, chó dữ không phụ cái tên này chút nào, bổ nhào vào cô gái đang cười duyên kia.
Sô pha nhà Phương Nhược Cuồng không tính là nhỏ, nhưng chịu áp lực của hai người vẫn có chút chật vật. Lâm Mân Côi bị vây trong lòng, đầu lưỡi đỏ hồng quanh môi Phương Nhược Cuồng hôn từng chút một, khác với lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng bên trên phía dưới, người đàn ông nâng một chân của cô lên từ phía sau, đâm vào thật sâu hoa tâm mẫn cảm kia.
Lâm Mân Côi rên rỉ, nhanh chóng không chịu nổi, hạ chân xuống. Lúc này, Phương Nhược Cuồng nắm hai chân cô, dùng sức tách ra, đồng thời tự mình thay đổi vị trí.
Anh xuống sô pha, để Lâm Mân Côi ngồi tựa vào ghế, hai chân dang rộng, anh nhấc cao chân cô, lần nữa đâm thật sâu.
Động tác này có thể giúp Phương Nhược Cuồng vào tới tận gốc. Lâm Mân Côi hét lên một tiếng, nộn thịt nhạy cảm bị va chạm, vừa sâu vừa mạnh, rất nhanh trước mặt cô thoáng trắng xóa, chất lỏng tuôn trào.
Chờ cô thật sự tỉnh táo, cô đang tựa trên người Phương Nhược Cuồng, anh ôm cô, tỉ mỉ hơn, thân dưới còn dịu dàng chiếm giữ cô.
Thấy cô tỉnh lại, anh hôn khóe môi cô, mỉm cười nói: "Hoa nhỏ, em tỉnh rồi?"
Lâm Mân Côi phát hiện kỳ thực anh đã mềm nhũn nhưng vẫn cứ chiếm lấy không buông, vừa động thân, nó tuột ra khỏi cơ thể cô, nhất thời Lâm Mân Côi hơi xấu hổ.
"Mấy giờ rồi anh?"
"Mười giờ." Phương Nhược Cuồng luyến tiếc cô, nhưng sợ cô bị lạnh, bèn lấy chăn bọc cô kín mít.
"Em phải về." Lâm Mân Côi lấy di động, không có cuộc gọi nào. Có lẽ sau khi Trương Ngọc gặp chuyện không may, Phương Tử Quân cũng hoàn toàn vò đã mẻ lại sứt nhỉ.
"Anh đưa em về."
Thời gian đã muộn, Lâm Mân Côi vì tránh hiềm nghi quả thực không muốn để Phương Nhược Cuồng đưa về, nhưng cảm giác phủi mông một cái đi ngay giống như chơi trai bao vậy, suy nghĩ một lát cô đồng ý.
"Anh đưa em tới đầu đường là được."
Lâm Mân Côi chỉ sợ chuyện của bọn họ bị Phương Tử Quân biết trước một bước.
Nhưng, đợi tới khi cô về tới nhà, nghênh đón cô là một mảng đen kịt.
Trương Ngọc chưa về.
Phương Tử Quân cũng không ở đây.
Lâm Mân Côi nghĩ thầm, lẽ nào Trương Ngọc thực sự gặp chuyện bất trắc? Nhất thời, Lâm Mân Côi hơi sợ hãi, cô không xui xẻo tới mức ấy chứ?
Có điều rất nhanh, Lâm Mân Côi cũng nghĩ thông suốt.
Nếu thật sự có chuyện gì, thì Phương Tử Quân đã gọi điện cho cô rồi, chỉ sợ hai người này căn bản đang trốn đi thương lượng làm sao đối phó với cô.
Bất quá lần này Lâm Mân Côi đã đoán sai.
Hai người đó đều đang đắm chìm trong tình mới, sao có thời gian để ý tới sự sống chết của cô chứ.
Đương nhiên những việc này không nằm trong dự tính của Lâm Mân Côi, cả đêm này cô không ngủ ngon giấc, cứ mơ thấy Trương Ngọc biến thành quỷ đeo bám cô không buông, vất vả lắm trời gần sáng cô mới ngủ được, lại nghe tiếng mở cửa.
Hình như có người về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.