Chương 60: Chương 60
Phó Du
23/09/2018
Lúc Lâm Mân Côi ra cửa, còn cố tình xác nhận thử liệu Kim Phân Phương đã ngủ chưa.
Khi căn phòng tối đen vọng lại tiếng hít thở yên ổn, Lâm Mân Côi thở phào.
Tối nay Kim Phân Phương gặp gỡ bạn già, có uống chút rượu, lại gặp phải gã chồng trước Lâm Kiến Quốc tới ầm ĩ, có lẽ thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nên mới ngủ say vậy.
Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đóng cửa lại, đi xuống lầu.
Dưới lầu, Phương Nhược Cuồng đã chờ ở đó.
Buổi tối mùa đông ở Nghi Châu rất lạnh, anh chỉ mặc mỗi áo khoác xám đậm, cả người thẳng tắp đứng ngay đèn đường mờ mờ. Quá xa, cô không thấy rõ mặt anh, chỉ thấy dọc đường vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, anh như một gốc cây tùng, sừng sững giữa trời đông giá rét không ngã.
Trong lòng Lâm Mân Côi đột nhiên dâng trào vô số dòng nhiệt, vài bước tiến lên ôm lấy người đàn ông.
"Anh không sợ lạnh sao?" Vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, Lâm Mân Côi lầm bầm.
"May mà... không lạnh lắm..." Song mặc dù nói thế, Phương Nhược Cuồng vẫn cẩn thận ôm Lâm Mân Côi lên xe, "Bên ngoài lạnh... anh có mang theo trà sữa nóng cho em nè..."
Tối nay Lâm Mân Côi ăn không nhiều lắm, mấy người kia quá mạnh mẽ, Lâm Mân Côi ăn đến mức đau bụng không thôi.
Dường như biết tối nay Lâm Mân Côi chẳng ăn gì, Phương Nhược Cuồng cũng có mang chút đồ ăn vặt cho cô.
Lâm Mân Côi vui vẻ bưng trà sữa lên, nhấp một ngụm, sau đó lại cầm một cái bánh bao mềm, cắn một cái, "Ngon quá... đúng rồi, anh ăn gì chưa?"
Không đợi Phương Nhược Cuồng mở miệng, cô đã nhét bánh bao vô miệng anh, đồng thời còn mỉm cười hỏi anh, "Ngon không?"
"Ngon..." Phương Nhược Cuồng cười, ôm cô bé của anh, thả lỏng tựa vào chỗ ngồi, thở phào nhẹ nhõm.
Hai người xa cách lâu ngày gặp lại, nhưng không giao lưu nhiều, chỉ anh một ngụm em một ngụm đút đồ ăn cho đối phương.
Lâm Mân Côi ăn uống no nê, miễn cưỡng tựa vào lòng Phương Nhược Cuồng, cầm bàn tay to của anh, trong lòng ngọt lịm.
"Chuyện bên kia anh giải quyết sao rồi?"
Lâm Mân Côi xem ti vi biết sự việc huyên náo rất lớn.
Phương Nhược Cuồng lại không để ý, nắm bàn tay mũm mĩm của Lâm Mân Côi thân thiết gặm một cái, "Còn em... ở bên ngoài chơi vui không?"
Lâm Mân Côi sững sờ, ngồi thẳng người. Cô cho rằng Phương Nhược Cuồng còn tức giận vì cô bỏ anh lại ra ngoài chơi, nhưng ngồi thẳng mới phát hiện ánh mắt thản nhiên của đối phương, hình như thực sự chỉ đơn thuần hỏi thôi.
Lâm Mân Côi bĩu môi, lắc đầu, "Không vui gì hết."
Phương Nhược Cuồng cười, vỗ vỗ đầu cô, "Về sau anh đi với em, lúc đó sẽ vui."
Coi như cam đoan nhỉ, Lâm Mân Côi ôm tay Phương Nhược Cuồng, "Không cãi nhau nữa?"
Phương Nhược Cuồng chợt đứng hình, lại mỉm cười, "Chúng ta từng cãi nhau à?"
"..."
Lâm Mân Côi bĩu môi, ở mặt nào đó mà nói, người đàn ông này đúng là một tên chết còn sĩ diện.
Có điều, hình như hết thảy đều đã qua, hai người tựa vào nhau, kéo tay nhau, thơm đối phương, bầu không khí cực kỳ ấm áp.
Nhưng đàn ông dù sao cũng là động vật ăn thịt, Phương Nhược Cuồng đã lâu không gặp Lâm Mân Côi, khoảng thời gian trước bận coi như không tính, giờ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, sao có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn[1] được.
[1] Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn: ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ nhưng trong lòng không nảy sinh ý đồ xấu.
Tay người đàn ông nhanh chóng không thành thật, dọc theo áo len của Lâm Mân Côi luồn vào trong.
Động tác của anh rất dịu dàng, cũng rất thành thạo, Lâm Mân Côi mau chóng nóng lên.
Anh muốn cô, cô cũng vậy.
Song, cuối cùng một tia lý trí khiến Lâm Mân Côi từ trong lòng Phương Nhược Cuồng ngồi dậy, cũng từ nụ hôn nóng bỏng tìm lại chính mình.
"Không được... em... mẹ em vẫn còn ở đây..."
Phương Nhược Cuồng cắn vành tai cô, nắm bầu ngực đầy đặn bỗng nhiên nắm chặt, bởi vì hưng phấn nên giọng anh hơi mơ hồ.
"Chẳng phải em nói dì đang ngủ ư..."
Người đàn ông nôn nóng hôn đôi môi nhỏ của người phụ nữ, cấp thiết muốn tha cô về hang núi.
Nhưng Lâm Mân Côi lại túm tay anh, chật vật lắc đầu, nói một câu.
"Có phải trước đây mẹ em từng gặp anh không..." Thở dốc một tiếng, Lâm Mân Côi lại bỏ thêm câu, "Hình như mẹ không thích anh..."
"..."
Nghe Lâm Mân Côi nói thế, tay Phương Nhược Cuồng chợt ngừng lại, ngọn lửa khắp người lập tức giảm xuống điểm đông.
Anh chậm chạp bò dậy từ trên người Lâm Mân Côi, nhíu mày, "Mẹ em không thích anh? Em đã đề cập với dì?"
Lâm Mân Côi ngồi ngay ngắn, vuốt mái tóc lộn xộn, hắng giọng một cái nói, "Cũng không tính là từng đề cập... tối nay mẹ gặp anh xong trở về nói chuyện của anh cho em biết... hình như..."
Lâm Mân Côi thấy sắc mặt Phương Nhược Cuồng trở nên lạnh lùng, đắn đo ngôn từ mới lên tiếng, "Hình như mẹ có ấn tượng xấu với anh..."
"..."
Phương Nhược Cuồng hoàn toàn không còn lời nào để nói, cũng mất hết hăng hái.
Chẳng có người đàn ông nào sau khi nhận được tin cha mẹ vợ không thích mình, còn có thể háo sắc, bổ nhào vào con gái đối phương.
Phương Nhược Cuồng cảm nhận được ác ý ác liệt của cuộc đời.
"Được rồi... anh đừng mặt lạnh nữa... rất đáng sợ..." Lâm Mân Côi uốn éo trong lòng Phương Nhược Cuồng, làm nũng, "Mẹ cũng chưa nói những thứ khác... chỉ nói anh lớn hơn em, mẹ có chút không thích thôi... Hơn nữa, đâu phải cha mẹ nào nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt đâu, về sau anh biểu hiện cho tốt vào... nói không chừng mẹ em sẽ thích anh..."
Lâm Mân Côi trấn an hơi có tác dụng.
Phương Nhược Cuồng là ai? Vất vả lắm anh mới để ý một người, sao có thể vì chút thất bại nho nhỏ này mà từ bỏ chứ?
Nghĩ vậy, Phương Nhược Cuồng cũng mỉm cười, ôm Lâm Mân Côi hôn một cái, hỏi, "Mẹ em thích gì?"
Hai người ầm ĩ một trận, Lâm Mân Côi nói sở thích của Kim Phân Phương cho Phương Nhược Cuồng biết, tiện thể nói một tin tức quan trọng với Phương Nhược Cuồng.
"Gần đây ba mẹ em đang ly hôn... tuy em không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng em cũng hiểu, chuyện này ba em hơi quá đáng... Hơn nữa..." Nghĩ đến dáng vẻ hôm nay Lâm Kiến Quốc tới tìm Kim Phân Phương, Lâm Mân Côi khó tránh khỏi lo lắng, "Em đoán vụ này không dễ ly hôn..."
Ở góc độ nào đó mà nói, Lâm Mân Côi đang nhắc nhở Phương Nhược Cuồng.
Nếu muốn Kim Phân Phương yêu thích, xem ra vẫn cần xuống tay từ chỗ Lâm Kiến Quốc.
Phương Nhược Cuồng đâu phải kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu ý Lâm Mân Côi, anh nhướng mày cười như không cười, "Vẫn là Hoa nhỏ thương anh..."
Hai người vành tai và tóc mai chạm nhau, tuy Phương Nhược Cuồng không dám lộn xộn, song hai người kéo cái tay nhỏ, thơm lên cái miệng nhỏ nhắn, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Lâm Mân Côi sợ Kim Phân Phương tỉnh lại, liên tục muốn Phương Nhược Cuồng đi.
Phương Nhược Cuồng lưu luyến không rời, muốn tiễn Lâm Mân Côi lên lầu, nhưng bị Lâm Mân Côi ngăn lại.
"Nếu bị mẹ em trông thấy... thì toàn bộ ấn tượng của anh đều không còn..."
Sau khi thốt ra lời này, sắc mặt Phương Nhược Cuồng thối như đại tiện, có điều anh kéo Lâm Mân Côi qua, hung hăng hôn mấy cái cho đỡ thèm mới rời đi.
Lâm Mân Côi gặp được người yêu dấu, tâm trạng rất tốt. Cô lặng lẽ mở cửa, đang định thần không biết quỷ không hay trở về phòng ngủ của mình, còn chưa mò về phòng, chợt nghe tạch một tiếng, đèn phòng khách sáng lên.
Mẹ già Kim Phân Phương nhà mình đang ngồi trên salon với sắc mặt nặng nề, ôm cây đợi thỏ.
Lâm Mân Côi vừa thấy tư thế đó của Kim Phân Phương, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng. Tiêu rồi, với cái dáng vẻ này, Kim Phân Phương đã biết hết toàn bộ?
Lâm Mân Côi run lên, thấy mình khó tránh khỏi chỉ đành ủ rũ đi tới, cũng tiện thể nói chuyện với Kim Phân Phương.
"Mẹ... trễ vậy mẹ còn chưa ngủ sao?"
Kim Phân Phương nhìn đôi môi đỏ chót của con gái nhà mình, cười như không cười, "Con còn biết trễ hả? Ra ngoài ăn canh thập cẩm cay[2] à...."
[2]Canh thập cẩm cay (麻辣烫) là món ăn mang đậm hương vị văn hóa ẩm thực trường phái Tứ Xuyên. Canh thập cẩm cay là món hỗn hợp bình dân. Rau củ thịt cá đều được xiên đầy những que trúc, cho hết vào chung một nồi nước nóng, chính là nghĩa đen của "nước sôi lửa bỏng". Không cần ninh nấu tỉ mỉ, thức ăn được trộn với nhau như vậy, hòa quyện hương vị với nhau.
"..." Lâm Mân Côi cười gượng, nhìn đồng hồ trên tường, đã ba giờ rồi, muốn nói đi ăn khuya lại thoáng thấy Kim Phân Phương đen mặt, làm sao cô cũng nói không được.
"Mẹ... con không ngủ được ấy mà... nên ra ngoài đi một chút..."
"Ra ngoài đi một chút?" Kim Phân Phương chợt vỗ bàn, "Lâm Mân Côi! Con cũng biết nói dối với mẹ ta! Đã vậy, con gái con đứa đi đâu! Con thực sự xem mẹ như người mù hả?"
Lâm Mân Côi vừa thấy Kim Phân Phương tức giận, liền biết sự việc có biến rồi.
Cô thầm nghĩ, nếu không xử lý tốt, sau này Phương Nhược Cuồng hoàn toàn xong đời.
Sắc mặt cô trắng bệch, vội vàng ôm đùi Kim Phân Phương, "Mẹ, xin lỗi... con không cố ý... chẳng qua đã lâu con không gặp anh ấy..."
Trước mặt Kim Phân Phương tối sầm, "Con có bạn trai? Còn sâu nặng không thể chia lìa như thế... Hai con bao lâu rồi?"
Lâm Mân Côi vừa thấy bây giờ có giải thích cũng vô dụng, chỉ đành thẳng thắn để được khoan hồng.
Phịch một tiếng cô quỳ trước mặt Kim Phân Phương, "Mẹ... xin lỗi, là con không tốt, sau khi con kết hôn, bọn con mới quen nhau..."
Sắc mặt Kim Phân Phương đen kịt, giọng nói cũng giống như từ kẽ răng nặn ra, "Ý con là sau khi kết hôn con ngoại tình...? Hay thằng đó dụ dỗ con?"
Lâm Mân Côi bị hỏi đến mức không ngốc đầu lên nổi, "Là con không tốt, con dụ dỗ anh ấy..."
"Con... con... con..." Kim Phân Phương nói liên tiếp ba chữ con, dường như thất vọng tràn trề về Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi cũng biết mình làm vậy không đúng. Bất kể Phương Tử Quân cặn bã thế nào, cô cũng không nên trên danh nghĩa trả thù có quan hệ với người đàn ông khác.
"Mẹ, là con không tốt, con không nên..." Lâm Mân Côi giải thích vài câu, nước mắt rơi tí tách.
Bỗng nhiên một đôi tay nâng cô dậy.
Lâm Mân Côi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Kim Phân Phương, "Bé ngoan, con tưởng mẹ trách con ngoại tình à? Không... phụ nữ nhà họ Kim chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi... chỉ cần con vui vẻ, mẹ nói gì cũng sẽ không trách con..."
"..." Tam quan này, nhất thời Lâm Mân Côi có cảm giác mắt chó bị chọc mù.
Bác Kim với tam quan vặn vẹo còn nói thêm, "Mẹ chỉ nghĩ, người đó nếu biết con vẫn chưa ly hôn còn để con dụ dỗ, đùa à, cũng đâu phải kẻ tốt lành gì..."
"..."
Câu này xem như đổ hết mọi sai lầm lên người Phương Nhược Cuồng ư? Ban đầu Kim Phân Phương không thích anh, giờ chẳng phải 0 điểm sao?
"Mẹ... không liên quan tới anh ấy... tại con..."
"Con nhỏ không có tương lai này!" Thấy Lâm Mân Côi cấp thiết giải vây cho Phương Nhược Cuồng, Kim Phân Phương tức giận vỗ một chưởng lên đầu Lâm Mân Côi, "Con bị ngu hả! Trước đây khi mẹ nói Phương Tử Quân không tốt, con cũng bảo vệ nó như vậy! Giờ cũng thế... con nói không liên quan tới người đàn ông kia! Bé ngoan! Con có dám nói, lúc thằng đó qua lại với con không biết con có chồng không?!"
Khi căn phòng tối đen vọng lại tiếng hít thở yên ổn, Lâm Mân Côi thở phào.
Tối nay Kim Phân Phương gặp gỡ bạn già, có uống chút rượu, lại gặp phải gã chồng trước Lâm Kiến Quốc tới ầm ĩ, có lẽ thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nên mới ngủ say vậy.
Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đóng cửa lại, đi xuống lầu.
Dưới lầu, Phương Nhược Cuồng đã chờ ở đó.
Buổi tối mùa đông ở Nghi Châu rất lạnh, anh chỉ mặc mỗi áo khoác xám đậm, cả người thẳng tắp đứng ngay đèn đường mờ mờ. Quá xa, cô không thấy rõ mặt anh, chỉ thấy dọc đường vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, anh như một gốc cây tùng, sừng sững giữa trời đông giá rét không ngã.
Trong lòng Lâm Mân Côi đột nhiên dâng trào vô số dòng nhiệt, vài bước tiến lên ôm lấy người đàn ông.
"Anh không sợ lạnh sao?" Vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, Lâm Mân Côi lầm bầm.
"May mà... không lạnh lắm..." Song mặc dù nói thế, Phương Nhược Cuồng vẫn cẩn thận ôm Lâm Mân Côi lên xe, "Bên ngoài lạnh... anh có mang theo trà sữa nóng cho em nè..."
Tối nay Lâm Mân Côi ăn không nhiều lắm, mấy người kia quá mạnh mẽ, Lâm Mân Côi ăn đến mức đau bụng không thôi.
Dường như biết tối nay Lâm Mân Côi chẳng ăn gì, Phương Nhược Cuồng cũng có mang chút đồ ăn vặt cho cô.
Lâm Mân Côi vui vẻ bưng trà sữa lên, nhấp một ngụm, sau đó lại cầm một cái bánh bao mềm, cắn một cái, "Ngon quá... đúng rồi, anh ăn gì chưa?"
Không đợi Phương Nhược Cuồng mở miệng, cô đã nhét bánh bao vô miệng anh, đồng thời còn mỉm cười hỏi anh, "Ngon không?"
"Ngon..." Phương Nhược Cuồng cười, ôm cô bé của anh, thả lỏng tựa vào chỗ ngồi, thở phào nhẹ nhõm.
Hai người xa cách lâu ngày gặp lại, nhưng không giao lưu nhiều, chỉ anh một ngụm em một ngụm đút đồ ăn cho đối phương.
Lâm Mân Côi ăn uống no nê, miễn cưỡng tựa vào lòng Phương Nhược Cuồng, cầm bàn tay to của anh, trong lòng ngọt lịm.
"Chuyện bên kia anh giải quyết sao rồi?"
Lâm Mân Côi xem ti vi biết sự việc huyên náo rất lớn.
Phương Nhược Cuồng lại không để ý, nắm bàn tay mũm mĩm của Lâm Mân Côi thân thiết gặm một cái, "Còn em... ở bên ngoài chơi vui không?"
Lâm Mân Côi sững sờ, ngồi thẳng người. Cô cho rằng Phương Nhược Cuồng còn tức giận vì cô bỏ anh lại ra ngoài chơi, nhưng ngồi thẳng mới phát hiện ánh mắt thản nhiên của đối phương, hình như thực sự chỉ đơn thuần hỏi thôi.
Lâm Mân Côi bĩu môi, lắc đầu, "Không vui gì hết."
Phương Nhược Cuồng cười, vỗ vỗ đầu cô, "Về sau anh đi với em, lúc đó sẽ vui."
Coi như cam đoan nhỉ, Lâm Mân Côi ôm tay Phương Nhược Cuồng, "Không cãi nhau nữa?"
Phương Nhược Cuồng chợt đứng hình, lại mỉm cười, "Chúng ta từng cãi nhau à?"
"..."
Lâm Mân Côi bĩu môi, ở mặt nào đó mà nói, người đàn ông này đúng là một tên chết còn sĩ diện.
Có điều, hình như hết thảy đều đã qua, hai người tựa vào nhau, kéo tay nhau, thơm đối phương, bầu không khí cực kỳ ấm áp.
Nhưng đàn ông dù sao cũng là động vật ăn thịt, Phương Nhược Cuồng đã lâu không gặp Lâm Mân Côi, khoảng thời gian trước bận coi như không tính, giờ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, sao có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn[1] được.
[1] Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn: ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ nhưng trong lòng không nảy sinh ý đồ xấu.
Tay người đàn ông nhanh chóng không thành thật, dọc theo áo len của Lâm Mân Côi luồn vào trong.
Động tác của anh rất dịu dàng, cũng rất thành thạo, Lâm Mân Côi mau chóng nóng lên.
Anh muốn cô, cô cũng vậy.
Song, cuối cùng một tia lý trí khiến Lâm Mân Côi từ trong lòng Phương Nhược Cuồng ngồi dậy, cũng từ nụ hôn nóng bỏng tìm lại chính mình.
"Không được... em... mẹ em vẫn còn ở đây..."
Phương Nhược Cuồng cắn vành tai cô, nắm bầu ngực đầy đặn bỗng nhiên nắm chặt, bởi vì hưng phấn nên giọng anh hơi mơ hồ.
"Chẳng phải em nói dì đang ngủ ư..."
Người đàn ông nôn nóng hôn đôi môi nhỏ của người phụ nữ, cấp thiết muốn tha cô về hang núi.
Nhưng Lâm Mân Côi lại túm tay anh, chật vật lắc đầu, nói một câu.
"Có phải trước đây mẹ em từng gặp anh không..." Thở dốc một tiếng, Lâm Mân Côi lại bỏ thêm câu, "Hình như mẹ không thích anh..."
"..."
Nghe Lâm Mân Côi nói thế, tay Phương Nhược Cuồng chợt ngừng lại, ngọn lửa khắp người lập tức giảm xuống điểm đông.
Anh chậm chạp bò dậy từ trên người Lâm Mân Côi, nhíu mày, "Mẹ em không thích anh? Em đã đề cập với dì?"
Lâm Mân Côi ngồi ngay ngắn, vuốt mái tóc lộn xộn, hắng giọng một cái nói, "Cũng không tính là từng đề cập... tối nay mẹ gặp anh xong trở về nói chuyện của anh cho em biết... hình như..."
Lâm Mân Côi thấy sắc mặt Phương Nhược Cuồng trở nên lạnh lùng, đắn đo ngôn từ mới lên tiếng, "Hình như mẹ có ấn tượng xấu với anh..."
"..."
Phương Nhược Cuồng hoàn toàn không còn lời nào để nói, cũng mất hết hăng hái.
Chẳng có người đàn ông nào sau khi nhận được tin cha mẹ vợ không thích mình, còn có thể háo sắc, bổ nhào vào con gái đối phương.
Phương Nhược Cuồng cảm nhận được ác ý ác liệt của cuộc đời.
"Được rồi... anh đừng mặt lạnh nữa... rất đáng sợ..." Lâm Mân Côi uốn éo trong lòng Phương Nhược Cuồng, làm nũng, "Mẹ cũng chưa nói những thứ khác... chỉ nói anh lớn hơn em, mẹ có chút không thích thôi... Hơn nữa, đâu phải cha mẹ nào nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt đâu, về sau anh biểu hiện cho tốt vào... nói không chừng mẹ em sẽ thích anh..."
Lâm Mân Côi trấn an hơi có tác dụng.
Phương Nhược Cuồng là ai? Vất vả lắm anh mới để ý một người, sao có thể vì chút thất bại nho nhỏ này mà từ bỏ chứ?
Nghĩ vậy, Phương Nhược Cuồng cũng mỉm cười, ôm Lâm Mân Côi hôn một cái, hỏi, "Mẹ em thích gì?"
Hai người ầm ĩ một trận, Lâm Mân Côi nói sở thích của Kim Phân Phương cho Phương Nhược Cuồng biết, tiện thể nói một tin tức quan trọng với Phương Nhược Cuồng.
"Gần đây ba mẹ em đang ly hôn... tuy em không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng em cũng hiểu, chuyện này ba em hơi quá đáng... Hơn nữa..." Nghĩ đến dáng vẻ hôm nay Lâm Kiến Quốc tới tìm Kim Phân Phương, Lâm Mân Côi khó tránh khỏi lo lắng, "Em đoán vụ này không dễ ly hôn..."
Ở góc độ nào đó mà nói, Lâm Mân Côi đang nhắc nhở Phương Nhược Cuồng.
Nếu muốn Kim Phân Phương yêu thích, xem ra vẫn cần xuống tay từ chỗ Lâm Kiến Quốc.
Phương Nhược Cuồng đâu phải kẻ ngốc, nhanh chóng hiểu ý Lâm Mân Côi, anh nhướng mày cười như không cười, "Vẫn là Hoa nhỏ thương anh..."
Hai người vành tai và tóc mai chạm nhau, tuy Phương Nhược Cuồng không dám lộn xộn, song hai người kéo cái tay nhỏ, thơm lên cái miệng nhỏ nhắn, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Lâm Mân Côi sợ Kim Phân Phương tỉnh lại, liên tục muốn Phương Nhược Cuồng đi.
Phương Nhược Cuồng lưu luyến không rời, muốn tiễn Lâm Mân Côi lên lầu, nhưng bị Lâm Mân Côi ngăn lại.
"Nếu bị mẹ em trông thấy... thì toàn bộ ấn tượng của anh đều không còn..."
Sau khi thốt ra lời này, sắc mặt Phương Nhược Cuồng thối như đại tiện, có điều anh kéo Lâm Mân Côi qua, hung hăng hôn mấy cái cho đỡ thèm mới rời đi.
Lâm Mân Côi gặp được người yêu dấu, tâm trạng rất tốt. Cô lặng lẽ mở cửa, đang định thần không biết quỷ không hay trở về phòng ngủ của mình, còn chưa mò về phòng, chợt nghe tạch một tiếng, đèn phòng khách sáng lên.
Mẹ già Kim Phân Phương nhà mình đang ngồi trên salon với sắc mặt nặng nề, ôm cây đợi thỏ.
Lâm Mân Côi vừa thấy tư thế đó của Kim Phân Phương, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng. Tiêu rồi, với cái dáng vẻ này, Kim Phân Phương đã biết hết toàn bộ?
Lâm Mân Côi run lên, thấy mình khó tránh khỏi chỉ đành ủ rũ đi tới, cũng tiện thể nói chuyện với Kim Phân Phương.
"Mẹ... trễ vậy mẹ còn chưa ngủ sao?"
Kim Phân Phương nhìn đôi môi đỏ chót của con gái nhà mình, cười như không cười, "Con còn biết trễ hả? Ra ngoài ăn canh thập cẩm cay[2] à...."
[2]Canh thập cẩm cay (麻辣烫) là món ăn mang đậm hương vị văn hóa ẩm thực trường phái Tứ Xuyên. Canh thập cẩm cay là món hỗn hợp bình dân. Rau củ thịt cá đều được xiên đầy những que trúc, cho hết vào chung một nồi nước nóng, chính là nghĩa đen của "nước sôi lửa bỏng". Không cần ninh nấu tỉ mỉ, thức ăn được trộn với nhau như vậy, hòa quyện hương vị với nhau.
"..." Lâm Mân Côi cười gượng, nhìn đồng hồ trên tường, đã ba giờ rồi, muốn nói đi ăn khuya lại thoáng thấy Kim Phân Phương đen mặt, làm sao cô cũng nói không được.
"Mẹ... con không ngủ được ấy mà... nên ra ngoài đi một chút..."
"Ra ngoài đi một chút?" Kim Phân Phương chợt vỗ bàn, "Lâm Mân Côi! Con cũng biết nói dối với mẹ ta! Đã vậy, con gái con đứa đi đâu! Con thực sự xem mẹ như người mù hả?"
Lâm Mân Côi vừa thấy Kim Phân Phương tức giận, liền biết sự việc có biến rồi.
Cô thầm nghĩ, nếu không xử lý tốt, sau này Phương Nhược Cuồng hoàn toàn xong đời.
Sắc mặt cô trắng bệch, vội vàng ôm đùi Kim Phân Phương, "Mẹ, xin lỗi... con không cố ý... chẳng qua đã lâu con không gặp anh ấy..."
Trước mặt Kim Phân Phương tối sầm, "Con có bạn trai? Còn sâu nặng không thể chia lìa như thế... Hai con bao lâu rồi?"
Lâm Mân Côi vừa thấy bây giờ có giải thích cũng vô dụng, chỉ đành thẳng thắn để được khoan hồng.
Phịch một tiếng cô quỳ trước mặt Kim Phân Phương, "Mẹ... xin lỗi, là con không tốt, sau khi con kết hôn, bọn con mới quen nhau..."
Sắc mặt Kim Phân Phương đen kịt, giọng nói cũng giống như từ kẽ răng nặn ra, "Ý con là sau khi kết hôn con ngoại tình...? Hay thằng đó dụ dỗ con?"
Lâm Mân Côi bị hỏi đến mức không ngốc đầu lên nổi, "Là con không tốt, con dụ dỗ anh ấy..."
"Con... con... con..." Kim Phân Phương nói liên tiếp ba chữ con, dường như thất vọng tràn trề về Lâm Mân Côi.
Lâm Mân Côi cũng biết mình làm vậy không đúng. Bất kể Phương Tử Quân cặn bã thế nào, cô cũng không nên trên danh nghĩa trả thù có quan hệ với người đàn ông khác.
"Mẹ, là con không tốt, con không nên..." Lâm Mân Côi giải thích vài câu, nước mắt rơi tí tách.
Bỗng nhiên một đôi tay nâng cô dậy.
Lâm Mân Côi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Kim Phân Phương, "Bé ngoan, con tưởng mẹ trách con ngoại tình à? Không... phụ nữ nhà họ Kim chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi... chỉ cần con vui vẻ, mẹ nói gì cũng sẽ không trách con..."
"..." Tam quan này, nhất thời Lâm Mân Côi có cảm giác mắt chó bị chọc mù.
Bác Kim với tam quan vặn vẹo còn nói thêm, "Mẹ chỉ nghĩ, người đó nếu biết con vẫn chưa ly hôn còn để con dụ dỗ, đùa à, cũng đâu phải kẻ tốt lành gì..."
"..."
Câu này xem như đổ hết mọi sai lầm lên người Phương Nhược Cuồng ư? Ban đầu Kim Phân Phương không thích anh, giờ chẳng phải 0 điểm sao?
"Mẹ... không liên quan tới anh ấy... tại con..."
"Con nhỏ không có tương lai này!" Thấy Lâm Mân Côi cấp thiết giải vây cho Phương Nhược Cuồng, Kim Phân Phương tức giận vỗ một chưởng lên đầu Lâm Mân Côi, "Con bị ngu hả! Trước đây khi mẹ nói Phương Tử Quân không tốt, con cũng bảo vệ nó như vậy! Giờ cũng thế... con nói không liên quan tới người đàn ông kia! Bé ngoan! Con có dám nói, lúc thằng đó qua lại với con không biết con có chồng không?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.