Chương 68: Chương 68
Phó Du
23/09/2018
Thật ra Lâm Mân Côi có thể hiểu suy nghĩ của Kim Phân Phương.
Bà thấy Thẩm Tường lớn bụng đi lấy chồng, nên mới không muốn Lâm Mân Côi đi theo con đường của Thẩm Tường.
Rất nhiều lần Kim Phân Phương đều nói Thẩm Tường không hạnh phúc như vẻ bề ngoài, nhưng Lâm Mân Côi lại không cho là đúng. Cô nghĩ bà không hiểu Thẩm Tường, càng không hiểu rõ tình cảm giữa Đường Tiêu và Thẩm Tường.
Từ những năm trung học hai người họ đã bắt đầu nhen nhóm tình cảm ngây ngô, đi đến ngày hôm nay có thể nói là một đôi duyên trời định, nước chảy thành sông, hai mươi rõ mười. Nếu ngay cả bọn họ mà cũng không thể hạnh phúc thì còn ai có thể hạnh phúc chứ.
Đúng lúc, tháng năm là đám cưới của Thẩm Tường, cô tin đến lúc dó chắc chắn sẽ khiến Kim Phân Phương tin tưởng.
Cho dù lên xe trước mua vé bổ sung sau, nhưng họ cũng sẽ hạnh phúc mà.
Trước mắt, Lam Mân Côi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đó là từ chúc.
Từ sau vụ việc của Trương Ngọc, đồng nghiệp Lâm Mân Côi nhìn thấy cô đều đi đường vòng. Ngay cả bí thư lưôn thiên vị cô cũng bảo cô nghỉ ngơi ở nhà một thời gian.
Cho nên vào thứ 2 đi làm, khi nhìn thấy Lâm Mân Côi, mọi người đều kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Mân Côi thầm cười lạnh, hôm nay cô đến là vì muốn chọc mù mắt chó mấy người này.
Một đường mỉm cười, Lâm Mân Côi đi thẳng vào văn phòng của bí thư, không có bất kỳ chần chừ đệ đơn xin từ chức.
"Bí thư! Cảm ơn ông mấy năm nay luôn chiếu cố tôi, chẳng qua tôi cảm thấy mình không thích hợp với công việc quy củ này. Đây là đơn từ chức của tôi."
Từ sau chuyện Trương Ngọc, bí thư hoàn toàn tin rằng Lâm Mân Côi đang qua lại với Phương Nhược Cuồng. Nếu chỗ dựa của cô là Phương Nhược Cuồng, thì tất nhiên ông càng phải quan tâm nhiều hơn.
Vốn xảy ra chuyện lớn vậy, ý của ông là muốn để Lâm Mân Côi ở nhà một thời gian, ít nhất đợi vụ việc lắng xuống rồi mới đi làm lại. Nhưng không ngờ cô gái Lâm Mân Côi này động một tí đã nói từ chức.
"Tiểu Lâm, cô nên suy nghĩ kỹ đi. Cơ quan nhà nước không dễ vào... rất nhiều người sứt đầu mẻ trán cũng không vô được."
Lâm Mân Côi lắc đầu, "Bí thư, tôi biết chứ. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."
"Tiểu Lâm, đây không phải trò đùa. Cô thực sự đã quyết định chắc chắn à?"
Mặc kệ bí thư nói gì, Lâm Mân Côi đều gật đầu.
Có lẽ đối với rất nhiều người, nhân viên nhà nước là cái bát sắt[1], nhưng cô thừa biết bên trong có bao nhiêu khổ.
[1] Ý chỉ công việc ổn định, nghề nghiệp vững chắc.
Cô thường xuyên thấy nhân viên nhà nước từ thị trấn lên đây, nhất là người trẻ tuổi, rất nhiều người ôm hi vọng có thể trụ lại, người nào cũng bị hiện thực mài mòn góc cạnh.
Bọn họ trở nên tầm thường vô vị, trở nên chết lặng mờ mịt, thậm chí lạnh lùng.
Lâm Mân Côi cũng biết có rất nhiều người muốn từ chức, nghề này không vẻ vang như bên ngoài của nó, nhưng họ lại chần chừ không tiến lên, cuối cùng hờ hững sống cuộc sống đã hình thành thì không thay đổi. Thậm chí, trước khi xảy ra chuyện Trương Ngọc, Lâm Mân Côi đã sống như họ.
Bất quá, hiện giờ cô đã hiểu rõ.
Nhân lúc có thời gian, lại có năng lực, vì sao không làm chuyện mình thích chứ.
Nghe Lâm Mân Côi muốn từ chức, rất nhiểu người trong văn pbòng đều tiến lên giữ cô lại. Mặc kệ là thật tình hay giả dối, cô chỉ mỉm cười, sau đó từ chối ý tốt của họ.
Bởi vì từ chức nên tư liệu hồ sơ và công việc trên tay Lâm Mân Côi đều giao cho người kế tiếp.
Lâm Mân Côi bàn giao công việc, thu xếp đồ đạc của mình xong vậy mà đã mất một ngày.
Buổi chiều, Phương Nhược Cuồng đề nghị tới đón cô tan tầm. Đáng lẽ Lâm Mân Côi còn e ngại việc mình mới ly bôn, quan hệ của hai người nên khiêm tốn tí.
Nhưng giờ không quan trọng nữa, cô dứt khoát gật đầu đồng ý.
"Được, em đứng trước cửa Kiến ủy chờ anh."
Lúc tan tầm, quả nhiên Phương Nhược Cuồng tới đón cô, anh còn phô trương lái cả chiếc Porsche đến.
Bình thường anh luôn khiêm tốn, lúc này phô trương thế làm Lâm Mân Côi hơi kinh ngạc.
Phương Nhược Cuồng tiếp nhận thùng đồ trên tay Lâm Mân Côi đặt ở ghế sau, sau đó dịu dàng chỉnh sợi tóc rũ xuống bên tai cô, mỉm cười. Đồng thời anh nhìn dồng nghiệp Lâm Mân Côi ở phía sau cách đó không xa, rồi mới lên tiếng: "Anh chỉ thỏa mãn... sở thích xem kịch của bọn họ thôi."
Nghĩ đến trước kia đồng nghiệp ở sau lưng Lâm Mân Côi nói những lời khó nghe, giờ phút này, rõ ràng có thể nhìn thấy sự ước ao ghen tị trong mắt bọn họ, cô cũng có chút hả giận.
Con người ấy à, thà ngay từ đầu sống hiên ngang, thoải mái còn hơn phải chịu uất ức.
Lên xe, mi tâm của Lâm Mân Côi dãn ra, tâm trạng không tệ.
Bởi vì đang là giờ cao điểm tan tầm, nên trên đường đông nghịt xe cộ qua lại.
Hai người vừa bàn luận tối nay ăn gì, vừa câu được câu không nói chuyện phiếm.
Anh lấy chiếc xe này ở đâu ra thế?
Phương Nhược Cuồng cũng không quay đầu sang, "Đường Tiêu..."
"Còn màu tím nữa..." Lâm Mân Côi cười phì một tiếng: "Bất quá, nó rất hợp với tính cách của Đường Tiêu, cực kỳ phô trương."
Thấy cô vui vẻ vậy, tâm trạng Phương Nhược Cuồng cũng tốt một cách hiếm thấy.
"Hôm nay chúng ta ăn ở ngoài nhé? Coi như chúc mừng em bước sang trang mới."
Lâm Mân Côi vốn định đồng ý, nhưng nghĩ tới Kim Phân Phương trong nhà liền dừng lại: "Không được, mẹ em còn đang chờ em về ăn cơm đó. Bị bà phát hiện, kiểu gì cũng nghĩ linh tinh."
Nghe Lâm Mân Côi nói vậy, Phương Nhược Cuồng khó tránh khỏi hơi thất vọng.
Lâm Mân Côi thấy thế, cười hì hì lại gần: "Mẹ em thích nhất đầu cá hấp cay, chúng ta đi chọn một con cá ngon đi..."
Nói xong, ánh mắt Phương Nhược Cuồng sáng lên.
"Ý em là...."
"Ngốc! Còn không mau quay đầu lại, chúng ta đi siêu thị!"
Hai người tay trong tay đi siêu thị, buồn cười là Phương Nhược Cuồng lớn chừng này rồi lại không đối phó nổi một con cá. Cuối cùng vẫn là Lâm Mân Côi qua đó, bắt con cá đang giãy dụa, bộp bộp hai tiếng trực tiếp làm ngất con cá không cam lòng kia.
Phương Nhược Cuồng líu lưỡi, sau một lúc lâu nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Tốt lắm, đủ quyết đoán. Thế mới là người phụ nữ của anh.
Dọc theo đường đi hai người nói nói cười cười, chẳng qua lúc ra khỏi cửa lại gặp phải một người.
"Lâm tiểu thư?" Nụ cười quen thuộc tập kích, nhất thời Lâm Mân Côi có cảm giác như đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn bắt được. Nhất là hiện giờ cô đang tay trong tay với Phương Nhược Cuồng.
Lâm Mân Côi đang định rút tay ra, Phương Nhược Cuồng giống như ý thức được điều gì đó, anh càng dùng sức nắm chặt, còn mỉm cười chào hỏi với người đàn ông cách đó không xa.
"Bí thư Quân... anh cũng... mua đồ ăn sao?"
"Ừ." Người vừa tới không phải ai khác, chính là Quân Cửu Thiên - con trai người bạn cũ của Kim Phân Phương.
"Rõ ràng Phương Nhược Cuồng vẫn hơi để bụng chuyện trước đó không lâu Kim Phân Phương gán ghép Lâm Mân Côi cho Quân Cửu Thiên. Do đó trên mặt anh thì mỉm cười, nhưng tay càng nắm chặt tay Lâm Mân Côi hơn.
Mặt Lâm Mân Côi nóng bừng. Tuy giữa cô và Quân Cửu Thiên không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng không hiểu sao giờ phút này mặt cô lại đỏ ửng.
"Bí thư Quân..." Lâm Mân Côi cứ gặp lãnh đạo là lập tức nhũn chân, lúc này bị Phương Nhược Cuồng nắm tay, cô lắp bắp không nói nổi một câu.
Ánh mắt Quân Cửu Thiên chợt lóe lên, mỉm cười: "Không cần khách sáo, em là con gái dì Phương, cứ gọi anh là anh Cửu đi."
"Anh C..." Miệng Lâm Mân Côi cứng nhắc, mặc kệ cô cố gắng thế nào, đều kêu không nổi cách xưng hô "anh Cửu" này.
Quân Cửu Thiên đương nhiên cũng không miễn cưỡng cô. Hai người đàn ông đứng chung một chỗ trò chuyện chốc lát, lòng bàn tay Lâm Mân Côi đã rịn một tầng mồ hôi. Rất nhiều lần cô định rút tay ra, nhưng lần nào cũng bị Phương Nhược Cuồng nắm chặt.
Cuối cùng, một giọng nói trong trẻo ở sau lưng vang lên, giải cứu bọn họ.
"Anh Cửu Thiên! Em xong rồi, chúng ta đi thôi!"
Lâm Mân Côi quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn xinh xắn nhanh chóng chạy về hướng bọn họ. Bởi vì chạy quá nhanh, lại còn mang theo một túi to nên bộp một tiếng, cô ấy ngã xuống đất.
Lâm Mân Côi kêu lên, đang định tiến lên đỡ cô ấy, lúc này đã có người đi trước một bước tiến tới chỗ cô gái.
"Em đi đường không mang theo mắt sao?"
Quân Cửu Thiên bước qua, giọng nói nghiêm khắc.
"Em không cẩn thận mà..."
"Không cẩn thận chính là lý do à?" Quân Cửu Thiên đỡ cô gái kia dậy, đồng thời nhặt những thứ rơi loạn trên mặt đất: "Rốt cuộc em chui từ đâu ra đấy... mua có tí đồ mà cũng ngã."
Lâm Mân Côi tiếp xúc với Quân Cửu Thiên không nhiều, nhưng lần nào hắn cũng cười ôn hòa, cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Quân Cửu Thiên.
Nghiêm khắc, khó chịu, còn mang theo chút bực bội.
Lâm Mân Côi vẫn còn hơi tò mò, Phương Nhược Cuồng đã kéo cô lên xe.
"Chúng..." Chúng ta chưa chào tạm biệt mà.
"Đi thôi... anh nghĩ hiện giờ anh ta đang bận, không rảnh bắt chuyện với chúng ta đâu."
Phương Nhược Cuồng cười, đồng thời nắm chặt tay Lâm Mân Côi, dường như sợ Lâm Mân Côi giống như cô gái kia, mơ mơ màng màng ngã xuống đất.
Dù sao Quân Cửu Thiên cũng là người tình công chúng của thành phố Nghi Châu, mà vị người tình công chúng này hình như đã có bạn gái rồi.
"Anh đoán xem, cô gái đó có phải bạn gái anh ta không?"
"Hừ..." Phương Nhược Cuồng tuyên bố chủ quyền xong, rõ ràng chẳng có hứng thú gì với cô gái đó và chuyện của người khác.
Lâm Mân Côi lại cực kỳ hào hứng, cầm khoai tây chiên anh mua cho cô đỡ thèm, ăn một miếng lại đút anh một miếng.
Phương Nhược Cuồng thoáng bĩu môi ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn nương theo ngón tay Lâm Mân Côi nuốt xuống. Đương nhiên, anh còn không quên liếm đầu ngón tay trắng nõn của cô.
Ăn khoai tây chiên còn bị thả dê, Lâm Mân Côi liếc Phương Nhược Cuồng một cái, tức giận nói: "Đáng ghét! Anh lái xe cẩn thận đi! Coi chừng đụng hỏng chiếc xen phô trương của anh đấy."
Phương Nhược Cuồng ho khan hai tiếng, lập tức bỏ thêm một câu.
"Không phải của anh..."
"..."
Rõ ràng Lâm Mân Côi vẫn còn hơi tò mò.
Khó có dịp phát hiệu chuyện riêng tư của Quân Cửu Thiên, cô yên lặng trong chốc lát lại hăng hái nói: "Nè, anh nói thật đi, liệu cô gái kia có phải là bạn gái của bí thư Quân không? Gọi anh ta là anh Cửu Thiên đấy! Quân Cửu Thiên hình như cũng ba mươi mấy rồi, trong khi đó dáng vẻ cô gái kia trông còn chưa trưởng thành nha. Ha ha ha... không ngờ, khẩu vị của lãnh đạo bây giờ đều nặng vậy, trâu già gặm cỏ non..."
"..."
Không nhìn thấy đầu Phương NhưỢc Cuồng đầy vạch đen, Lâm Mân Côi còn nói thêm: "Có điều, em cảm thấy không giống lắm, cảm giác Quân Cửu Thiên rất hung dữ với cô ấy. Đối với người phụ nữ của mình không nên hung dữ thế... Nè... Anh nói đi... đang nhìn cái gì vậy..."
Lâm Mân Côi liên tục hỏi mấy lần,Phương Nhược Cuồng đều không trả lời, ngược lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chẳng lẽ là nhìn người đẹp?
Lâm Mân Côi ghen tị thoáng nhìn ngoài cửa sổ, đúng là có một người đẹp.
Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng có thể nhìn ra đó là một người đẹp duyên dáng.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Mân Côi cảm thấy bóng lưng ấy hơi quen quen.
Lẽ nào là... bạn gái cũ của Phương Nhược Cuồng?
Bà thấy Thẩm Tường lớn bụng đi lấy chồng, nên mới không muốn Lâm Mân Côi đi theo con đường của Thẩm Tường.
Rất nhiều lần Kim Phân Phương đều nói Thẩm Tường không hạnh phúc như vẻ bề ngoài, nhưng Lâm Mân Côi lại không cho là đúng. Cô nghĩ bà không hiểu Thẩm Tường, càng không hiểu rõ tình cảm giữa Đường Tiêu và Thẩm Tường.
Từ những năm trung học hai người họ đã bắt đầu nhen nhóm tình cảm ngây ngô, đi đến ngày hôm nay có thể nói là một đôi duyên trời định, nước chảy thành sông, hai mươi rõ mười. Nếu ngay cả bọn họ mà cũng không thể hạnh phúc thì còn ai có thể hạnh phúc chứ.
Đúng lúc, tháng năm là đám cưới của Thẩm Tường, cô tin đến lúc dó chắc chắn sẽ khiến Kim Phân Phương tin tưởng.
Cho dù lên xe trước mua vé bổ sung sau, nhưng họ cũng sẽ hạnh phúc mà.
Trước mắt, Lam Mân Côi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đó là từ chúc.
Từ sau vụ việc của Trương Ngọc, đồng nghiệp Lâm Mân Côi nhìn thấy cô đều đi đường vòng. Ngay cả bí thư lưôn thiên vị cô cũng bảo cô nghỉ ngơi ở nhà một thời gian.
Cho nên vào thứ 2 đi làm, khi nhìn thấy Lâm Mân Côi, mọi người đều kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối.
Lâm Mân Côi thầm cười lạnh, hôm nay cô đến là vì muốn chọc mù mắt chó mấy người này.
Một đường mỉm cười, Lâm Mân Côi đi thẳng vào văn phòng của bí thư, không có bất kỳ chần chừ đệ đơn xin từ chức.
"Bí thư! Cảm ơn ông mấy năm nay luôn chiếu cố tôi, chẳng qua tôi cảm thấy mình không thích hợp với công việc quy củ này. Đây là đơn từ chức của tôi."
Từ sau chuyện Trương Ngọc, bí thư hoàn toàn tin rằng Lâm Mân Côi đang qua lại với Phương Nhược Cuồng. Nếu chỗ dựa của cô là Phương Nhược Cuồng, thì tất nhiên ông càng phải quan tâm nhiều hơn.
Vốn xảy ra chuyện lớn vậy, ý của ông là muốn để Lâm Mân Côi ở nhà một thời gian, ít nhất đợi vụ việc lắng xuống rồi mới đi làm lại. Nhưng không ngờ cô gái Lâm Mân Côi này động một tí đã nói từ chức.
"Tiểu Lâm, cô nên suy nghĩ kỹ đi. Cơ quan nhà nước không dễ vào... rất nhiều người sứt đầu mẻ trán cũng không vô được."
Lâm Mân Côi lắc đầu, "Bí thư, tôi biết chứ. Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi."
"Tiểu Lâm, đây không phải trò đùa. Cô thực sự đã quyết định chắc chắn à?"
Mặc kệ bí thư nói gì, Lâm Mân Côi đều gật đầu.
Có lẽ đối với rất nhiều người, nhân viên nhà nước là cái bát sắt[1], nhưng cô thừa biết bên trong có bao nhiêu khổ.
[1] Ý chỉ công việc ổn định, nghề nghiệp vững chắc.
Cô thường xuyên thấy nhân viên nhà nước từ thị trấn lên đây, nhất là người trẻ tuổi, rất nhiều người ôm hi vọng có thể trụ lại, người nào cũng bị hiện thực mài mòn góc cạnh.
Bọn họ trở nên tầm thường vô vị, trở nên chết lặng mờ mịt, thậm chí lạnh lùng.
Lâm Mân Côi cũng biết có rất nhiều người muốn từ chức, nghề này không vẻ vang như bên ngoài của nó, nhưng họ lại chần chừ không tiến lên, cuối cùng hờ hững sống cuộc sống đã hình thành thì không thay đổi. Thậm chí, trước khi xảy ra chuyện Trương Ngọc, Lâm Mân Côi đã sống như họ.
Bất quá, hiện giờ cô đã hiểu rõ.
Nhân lúc có thời gian, lại có năng lực, vì sao không làm chuyện mình thích chứ.
Nghe Lâm Mân Côi muốn từ chức, rất nhiểu người trong văn pbòng đều tiến lên giữ cô lại. Mặc kệ là thật tình hay giả dối, cô chỉ mỉm cười, sau đó từ chối ý tốt của họ.
Bởi vì từ chức nên tư liệu hồ sơ và công việc trên tay Lâm Mân Côi đều giao cho người kế tiếp.
Lâm Mân Côi bàn giao công việc, thu xếp đồ đạc của mình xong vậy mà đã mất một ngày.
Buổi chiều, Phương Nhược Cuồng đề nghị tới đón cô tan tầm. Đáng lẽ Lâm Mân Côi còn e ngại việc mình mới ly bôn, quan hệ của hai người nên khiêm tốn tí.
Nhưng giờ không quan trọng nữa, cô dứt khoát gật đầu đồng ý.
"Được, em đứng trước cửa Kiến ủy chờ anh."
Lúc tan tầm, quả nhiên Phương Nhược Cuồng tới đón cô, anh còn phô trương lái cả chiếc Porsche đến.
Bình thường anh luôn khiêm tốn, lúc này phô trương thế làm Lâm Mân Côi hơi kinh ngạc.
Phương Nhược Cuồng tiếp nhận thùng đồ trên tay Lâm Mân Côi đặt ở ghế sau, sau đó dịu dàng chỉnh sợi tóc rũ xuống bên tai cô, mỉm cười. Đồng thời anh nhìn dồng nghiệp Lâm Mân Côi ở phía sau cách đó không xa, rồi mới lên tiếng: "Anh chỉ thỏa mãn... sở thích xem kịch của bọn họ thôi."
Nghĩ đến trước kia đồng nghiệp ở sau lưng Lâm Mân Côi nói những lời khó nghe, giờ phút này, rõ ràng có thể nhìn thấy sự ước ao ghen tị trong mắt bọn họ, cô cũng có chút hả giận.
Con người ấy à, thà ngay từ đầu sống hiên ngang, thoải mái còn hơn phải chịu uất ức.
Lên xe, mi tâm của Lâm Mân Côi dãn ra, tâm trạng không tệ.
Bởi vì đang là giờ cao điểm tan tầm, nên trên đường đông nghịt xe cộ qua lại.
Hai người vừa bàn luận tối nay ăn gì, vừa câu được câu không nói chuyện phiếm.
Anh lấy chiếc xe này ở đâu ra thế?
Phương Nhược Cuồng cũng không quay đầu sang, "Đường Tiêu..."
"Còn màu tím nữa..." Lâm Mân Côi cười phì một tiếng: "Bất quá, nó rất hợp với tính cách của Đường Tiêu, cực kỳ phô trương."
Thấy cô vui vẻ vậy, tâm trạng Phương Nhược Cuồng cũng tốt một cách hiếm thấy.
"Hôm nay chúng ta ăn ở ngoài nhé? Coi như chúc mừng em bước sang trang mới."
Lâm Mân Côi vốn định đồng ý, nhưng nghĩ tới Kim Phân Phương trong nhà liền dừng lại: "Không được, mẹ em còn đang chờ em về ăn cơm đó. Bị bà phát hiện, kiểu gì cũng nghĩ linh tinh."
Nghe Lâm Mân Côi nói vậy, Phương Nhược Cuồng khó tránh khỏi hơi thất vọng.
Lâm Mân Côi thấy thế, cười hì hì lại gần: "Mẹ em thích nhất đầu cá hấp cay, chúng ta đi chọn một con cá ngon đi..."
Nói xong, ánh mắt Phương Nhược Cuồng sáng lên.
"Ý em là...."
"Ngốc! Còn không mau quay đầu lại, chúng ta đi siêu thị!"
Hai người tay trong tay đi siêu thị, buồn cười là Phương Nhược Cuồng lớn chừng này rồi lại không đối phó nổi một con cá. Cuối cùng vẫn là Lâm Mân Côi qua đó, bắt con cá đang giãy dụa, bộp bộp hai tiếng trực tiếp làm ngất con cá không cam lòng kia.
Phương Nhược Cuồng líu lưỡi, sau một lúc lâu nhịn không được giơ ngón tay cái lên.
Tốt lắm, đủ quyết đoán. Thế mới là người phụ nữ của anh.
Dọc theo đường đi hai người nói nói cười cười, chẳng qua lúc ra khỏi cửa lại gặp phải một người.
"Lâm tiểu thư?" Nụ cười quen thuộc tập kích, nhất thời Lâm Mân Côi có cảm giác như đứa trẻ làm chuyện xấu bị người lớn bắt được. Nhất là hiện giờ cô đang tay trong tay với Phương Nhược Cuồng.
Lâm Mân Côi đang định rút tay ra, Phương Nhược Cuồng giống như ý thức được điều gì đó, anh càng dùng sức nắm chặt, còn mỉm cười chào hỏi với người đàn ông cách đó không xa.
"Bí thư Quân... anh cũng... mua đồ ăn sao?"
"Ừ." Người vừa tới không phải ai khác, chính là Quân Cửu Thiên - con trai người bạn cũ của Kim Phân Phương.
"Rõ ràng Phương Nhược Cuồng vẫn hơi để bụng chuyện trước đó không lâu Kim Phân Phương gán ghép Lâm Mân Côi cho Quân Cửu Thiên. Do đó trên mặt anh thì mỉm cười, nhưng tay càng nắm chặt tay Lâm Mân Côi hơn.
Mặt Lâm Mân Côi nóng bừng. Tuy giữa cô và Quân Cửu Thiên không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng không hiểu sao giờ phút này mặt cô lại đỏ ửng.
"Bí thư Quân..." Lâm Mân Côi cứ gặp lãnh đạo là lập tức nhũn chân, lúc này bị Phương Nhược Cuồng nắm tay, cô lắp bắp không nói nổi một câu.
Ánh mắt Quân Cửu Thiên chợt lóe lên, mỉm cười: "Không cần khách sáo, em là con gái dì Phương, cứ gọi anh là anh Cửu đi."
"Anh C..." Miệng Lâm Mân Côi cứng nhắc, mặc kệ cô cố gắng thế nào, đều kêu không nổi cách xưng hô "anh Cửu" này.
Quân Cửu Thiên đương nhiên cũng không miễn cưỡng cô. Hai người đàn ông đứng chung một chỗ trò chuyện chốc lát, lòng bàn tay Lâm Mân Côi đã rịn một tầng mồ hôi. Rất nhiều lần cô định rút tay ra, nhưng lần nào cũng bị Phương Nhược Cuồng nắm chặt.
Cuối cùng, một giọng nói trong trẻo ở sau lưng vang lên, giải cứu bọn họ.
"Anh Cửu Thiên! Em xong rồi, chúng ta đi thôi!"
Lâm Mân Côi quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn xinh xắn nhanh chóng chạy về hướng bọn họ. Bởi vì chạy quá nhanh, lại còn mang theo một túi to nên bộp một tiếng, cô ấy ngã xuống đất.
Lâm Mân Côi kêu lên, đang định tiến lên đỡ cô ấy, lúc này đã có người đi trước một bước tiến tới chỗ cô gái.
"Em đi đường không mang theo mắt sao?"
Quân Cửu Thiên bước qua, giọng nói nghiêm khắc.
"Em không cẩn thận mà..."
"Không cẩn thận chính là lý do à?" Quân Cửu Thiên đỡ cô gái kia dậy, đồng thời nhặt những thứ rơi loạn trên mặt đất: "Rốt cuộc em chui từ đâu ra đấy... mua có tí đồ mà cũng ngã."
Lâm Mân Côi tiếp xúc với Quân Cửu Thiên không nhiều, nhưng lần nào hắn cũng cười ôn hòa, cô chưa từng thấy dáng vẻ này của Quân Cửu Thiên.
Nghiêm khắc, khó chịu, còn mang theo chút bực bội.
Lâm Mân Côi vẫn còn hơi tò mò, Phương Nhược Cuồng đã kéo cô lên xe.
"Chúng..." Chúng ta chưa chào tạm biệt mà.
"Đi thôi... anh nghĩ hiện giờ anh ta đang bận, không rảnh bắt chuyện với chúng ta đâu."
Phương Nhược Cuồng cười, đồng thời nắm chặt tay Lâm Mân Côi, dường như sợ Lâm Mân Côi giống như cô gái kia, mơ mơ màng màng ngã xuống đất.
Dù sao Quân Cửu Thiên cũng là người tình công chúng của thành phố Nghi Châu, mà vị người tình công chúng này hình như đã có bạn gái rồi.
"Anh đoán xem, cô gái đó có phải bạn gái anh ta không?"
"Hừ..." Phương Nhược Cuồng tuyên bố chủ quyền xong, rõ ràng chẳng có hứng thú gì với cô gái đó và chuyện của người khác.
Lâm Mân Côi lại cực kỳ hào hứng, cầm khoai tây chiên anh mua cho cô đỡ thèm, ăn một miếng lại đút anh một miếng.
Phương Nhược Cuồng thoáng bĩu môi ghét bỏ, nhưng cuối cùng vẫn nương theo ngón tay Lâm Mân Côi nuốt xuống. Đương nhiên, anh còn không quên liếm đầu ngón tay trắng nõn của cô.
Ăn khoai tây chiên còn bị thả dê, Lâm Mân Côi liếc Phương Nhược Cuồng một cái, tức giận nói: "Đáng ghét! Anh lái xe cẩn thận đi! Coi chừng đụng hỏng chiếc xen phô trương của anh đấy."
Phương Nhược Cuồng ho khan hai tiếng, lập tức bỏ thêm một câu.
"Không phải của anh..."
"..."
Rõ ràng Lâm Mân Côi vẫn còn hơi tò mò.
Khó có dịp phát hiệu chuyện riêng tư của Quân Cửu Thiên, cô yên lặng trong chốc lát lại hăng hái nói: "Nè, anh nói thật đi, liệu cô gái kia có phải là bạn gái của bí thư Quân không? Gọi anh ta là anh Cửu Thiên đấy! Quân Cửu Thiên hình như cũng ba mươi mấy rồi, trong khi đó dáng vẻ cô gái kia trông còn chưa trưởng thành nha. Ha ha ha... không ngờ, khẩu vị của lãnh đạo bây giờ đều nặng vậy, trâu già gặm cỏ non..."
"..."
Không nhìn thấy đầu Phương NhưỢc Cuồng đầy vạch đen, Lâm Mân Côi còn nói thêm: "Có điều, em cảm thấy không giống lắm, cảm giác Quân Cửu Thiên rất hung dữ với cô ấy. Đối với người phụ nữ của mình không nên hung dữ thế... Nè... Anh nói đi... đang nhìn cái gì vậy..."
Lâm Mân Côi liên tục hỏi mấy lần,Phương Nhược Cuồng đều không trả lời, ngược lại ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chẳng lẽ là nhìn người đẹp?
Lâm Mân Côi ghen tị thoáng nhìn ngoài cửa sổ, đúng là có một người đẹp.
Tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng có thể nhìn ra đó là một người đẹp duyên dáng.
Nhưng không biết vì sao, Lâm Mân Côi cảm thấy bóng lưng ấy hơi quen quen.
Lẽ nào là... bạn gái cũ của Phương Nhược Cuồng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.