Chương 5
Bách Mục Quỷ
28/10/2015
Ngày ngưu lang cuối cùng cũng đến, trên đường phố khắp nơi đều là giăng lồng đen đỏ, những tài tử giai nhân nam một bên nữ một bên thả hoa đăng mong rằng sẽ tìm được đối tượng cho mình, đặc biệt cây đại thụ linh thiêng kia cũng không kém gì giấy đỏ trên cành. Dường như đêm nay khắp nơi đều là một màu đỏ chủ đạo.
"Việt ca, hình như đây là cây đại thụ mà Ngô Nhậm nói tới phải không" Cầm giấy đỏ trong tay, Lục Song hết ngước nhìn lên cây đại thụ rồi lại nhìn xuống.
Phía trước, Tống An Việt giọng trầm ấm nói: "Ừm"
"Huynh đưa giấy của huynh đây muội treo luôn cho"
Lục Song vui vẻ treo hai mảnh giấy lên cây, chắp tay cầu nguyện, sau đó lại tò mò nhìn sang Tống An Việt hỏi: " Việt ca, lúc nãy trong giấy huynh ghi gì thế?"
Tống An Việt bật cười, gõ trán nàng : "Người ta bảo nói ra sẽ mất linh, muội vẫn còn muốn biết?"
Nghe đến đây Lục Song liền giật mình lắc đầu nguầy nguậy. "Không muốn"
Phía xa xa, một đoàn vũ công lộng lẫy đang chuẩn bị biểu diễn, Lục Song bị thu hút liền kéo Tống An Việt cùng mình đi xem.
Đi được một đoạn chợt bọn họ bị tập kích bởi 5 tên hắc y nhân. Lưỡi đao vừa tới, Lục Song vội rút kiếm ra ngăn cản, nhưng vì vừa đánh vừa phải bảo vệ cho Tống An Việt nên có phần chật vật. Cứ thế nàng bị bọn chúng ép đến con hẻm đối diện, khuất khỏi tầm nhìn của Tống An Việt.
Ngồi trên xe lăn, nhìn năm tên hắc y nhân, Tống An Việt không lo lắng mà chỉ cười nhạt: "Ngươi ra được rồi đó"
Tống An Việt bình tĩnh như thế vì hắn thừa biết năm người kia không phải là đối thủ của nàng, bọn chúng chỉ là mồi nhử để tách nàng ra khỏi hắn mà thôi.
"Hay lắm Tống An Việt, vừa nhìn đã biết đây là một cái bẫy"
Trong đám đông, một nam nhân toàn thân lam y miệng nở nụ cười tươi nhưng ẩn sâu thâm độc dần bước ra. Ánh mắt hắn nhìn Tống An Việt đầy giễu cợt: "Nhưng ngươi biết thì được ích gì khi ngươi đã bị liệt hai chân thế kia? hahaha..."
"Hay ta có nên mở lòng từ bi tiễn ngươi về tây thiên một cách nhanh chóng không nhỉ" Hắn ra vẻ đắn đo.
Lời nói vừa dứt, tia sát khi vụt lên, lưỡi đao lóe sáng nhắm ngay cổ Tống An Việt một đao chém tới. Hắn cười man rợ.
"Đi chết đi!!!!"
Keng!!
Tiếng binh khí va nhau, ma sát tạo nên tia lửa, Tống An Việt trầm ổn cầm thanh kiếm cản lại, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn người đối diện.
"Đỡ được sao, quả không hổ danh đại tướng quân"
Tiếp đó hắn liền một cước đá văng xe lăn nhằm làm cho Tống An Việt mất trọng tâm, nhắm vào yếu điểm mà đánh tới. Mắt thấy lưỡi đao gần tới yết hầu, Tống An Việt đạp lưỡi đao, tunng nhẹ người lên trên không trung, đáp xuống vững trãi đứng trên mặt đất.
Trên mặt tên lam y dường như thoáng giật mình, đồng tử hắn lay động ẩn ẩn hiện hiện trong đó sự bất ngờ pha lẫn chế giễu.
"Tống An Việt là Tống An Việt, ta không ngờ là ngươi lại có thể đứng được"
Lời nói chưa dứt, hắn liền cảm thấy một cảm giác lành lạnh ở ngay cổ, lưỡi kiếm tự bao giờ đã để ở cổ hắn, một phần da bị cắt khiến cho một dòng máu tươi chảy ra dọc theo sống kiếm rơi xuống đất.
"Nói, ai sai ngươi tới đây?" Tống An Việt toàn thân tỏa ra băng lãnh, nhìn tên lam y
"Ngươi ngây thơ quá, ngươi nghĩ ta sẽ nói sao" Hắn cười giễu cợt.
Nói rồi hắn tự cắn lưỡi mình tự vẫn. Tống An Việt không kịp trở tay, chỉ có thể nói chữ "Ngươi..."
Ngay khi kẻ lạ mặt đổ xuống, thân thể hắn liền bốc lên một làn khói, sau đó biến thành hình nộm. Cầm hình nộm trong tay, Tống An Việt không khỏi sững sờ.
"Là thuật điều khiển hình nhân"
Về phía Lục Song, sau khi đánh bại năm tên hắc y nhân, từ thân thể chúng hiện ra khói trắng sau đó biến thành hình nộm bằng rơm.
"Là hình nhân sao" Tra kiếm vô bao, Lục Song cầm hình nộm lật qua lại xem xét
Lúc Lục Song trở lại, Tống An Việt đã ngồi trên xe lăn, điềm nhiên ngồi xem vũ khúc, nghe tiếng Lục Song hắn mới quay đầu qua quan tâm hỏi: "Song nhi, muội không sao chứ"
"Muội không sao" Nàng rút hình nộm trong túi ra đưa cho Tống An Việt xem.
"Ca xem, chúng đều là hình nhân"
Nhận hình nộm từ tay Lục Song, Tống An Việt xem xét kĩ lưỡng. Quả nhiên là cùng một người. Kì lạ, đây vốn là thuật của một bộ tộc nằm ở núi Bạch Mộc Lương Tử, người ở đây vốn hòa nhã, dễ gần và dường như không tham gia vào triều chính, vì cớ gì bọn họ lại muốn giết hắn.
Nhìn thấy Tống An Việt thần người, Lục Song nhẹ lắc vai y. "Việt ca, huynh biết ai là người đã sử dụng những con rối này sao"
Cầm con rối trong tay, Tống An Việt lắc đầu :"Tạm thời ta chưa biết"
Lục Song vẻ mặt thất vọng, nàng vươn vai một cái, giọng làu bàu : "Hừm sớm không đến trễ không đến lại chọn ngay lúc này mà đến, làm phá hỏng mất ngày lễ của muội, thật đáng ghét >"<"
"Song nhi này, mai là đến ngày chúng ta về nhà nhạc phụ nhạc mẫu phải không?"
Lục Song giật mình : "Oa, ca không nói muội cũng quên béng đi mất"
Vậy là đến ngày mai rồi sao?
Nhìn thấy sắc mặt Tống An Việt vô cùng tệ, Lục Song che miệng cười lém lỉnh :"Sao vậy, ca sợ phải ăn cơm cùng họ sao"
Cả người Tống An Việt lập tức hóa đá. Nha đầu này, từ bao giờ đã biết cách châm chọc hắn rồi cơ đấy.
Đang huơ tay huơ chân thì Lục Song thì bị một người đụng phải khiến cả người chao đảo. Người kia cũng chao đảo không kém, ổn định được thân thể, người kia vội giật mình nói:
"Á tiểu nữ xin lỗi"
Lục Song khoát khoát tay tỏ ý không sao, nhưng hình như người kia không thấy thì phải, mãi cuối đầu xuống nói: "tiểu nữ xin lỗi, tiểu nữ xin lỗi"
Lúc này Lục Song mới phát hiện, người kia bị mù, nàng vội đỡ vai nàng ta lên nói :"Ta không sao, không cần phải cúi đầu xin lỗi như thế"
Người đụng phải Lục Song chính là cô vũ công của đoàn biểu diễn gần đó. Nàng ta vô cùng thanh tú diễm lệ, chỉ tiếc là đôi mắt bị mù, nếu không chính là một cực phẩm quốc sắc thiên hương.
Nàng ta ngước đầu lên, vẻ mặt vô cùng cảm kích nhìn Lục Song.
"Này không phải cô là thành viên của đoàn vũ công kia sao, sao lại đi ra đây"
"Tiểu nữ..." Câu nói chưa trọn vẹn thì cả người nàng ta cứ thế đổ xuống người Lục Song.
Vì bất ngờ, cả hai xém bị ngã nhưng cũng may Lục Song giữ vững trọng tâm, nàng lúng túng nói: "Này, này..."
Mãi không thấy trả lời, bên cạnh Tống An Việt trầm giọng nói: "Nàng ta xỉu rồi"
Hả đùa nàng sao?
Lục Song nhìn Tống An Việt khó xử hỏi: "Giờ làm sao đây?"
"Đưa nàng ta về phủ chăm sóc"
Lục Song nhìn cô vũ công dường như trán đang dần nóng lên thở dài. Đành vậy thôi chứ sao giờ.
Có vẻ như ngày hôm nay đối với họ không được may mắn lắm thì phải.
Phía bên kia núi Bạch Mộc Lương Tử....
Vì pháp thuật bị phá nên người thi triển phép bị phản ngược lại khiến cho ông ọc một ngụm máu tươi.
Quẹt vết máu trên môi, hai ánh mắt ông hằn rõ sự thù hận.
"Hãy đợi đó, nhất định ta sẽ khiến ngươi phải chết TỐNG AN VIỆT"
"Việt ca, hình như đây là cây đại thụ mà Ngô Nhậm nói tới phải không" Cầm giấy đỏ trong tay, Lục Song hết ngước nhìn lên cây đại thụ rồi lại nhìn xuống.
Phía trước, Tống An Việt giọng trầm ấm nói: "Ừm"
"Huynh đưa giấy của huynh đây muội treo luôn cho"
Lục Song vui vẻ treo hai mảnh giấy lên cây, chắp tay cầu nguyện, sau đó lại tò mò nhìn sang Tống An Việt hỏi: " Việt ca, lúc nãy trong giấy huynh ghi gì thế?"
Tống An Việt bật cười, gõ trán nàng : "Người ta bảo nói ra sẽ mất linh, muội vẫn còn muốn biết?"
Nghe đến đây Lục Song liền giật mình lắc đầu nguầy nguậy. "Không muốn"
Phía xa xa, một đoàn vũ công lộng lẫy đang chuẩn bị biểu diễn, Lục Song bị thu hút liền kéo Tống An Việt cùng mình đi xem.
Đi được một đoạn chợt bọn họ bị tập kích bởi 5 tên hắc y nhân. Lưỡi đao vừa tới, Lục Song vội rút kiếm ra ngăn cản, nhưng vì vừa đánh vừa phải bảo vệ cho Tống An Việt nên có phần chật vật. Cứ thế nàng bị bọn chúng ép đến con hẻm đối diện, khuất khỏi tầm nhìn của Tống An Việt.
Ngồi trên xe lăn, nhìn năm tên hắc y nhân, Tống An Việt không lo lắng mà chỉ cười nhạt: "Ngươi ra được rồi đó"
Tống An Việt bình tĩnh như thế vì hắn thừa biết năm người kia không phải là đối thủ của nàng, bọn chúng chỉ là mồi nhử để tách nàng ra khỏi hắn mà thôi.
"Hay lắm Tống An Việt, vừa nhìn đã biết đây là một cái bẫy"
Trong đám đông, một nam nhân toàn thân lam y miệng nở nụ cười tươi nhưng ẩn sâu thâm độc dần bước ra. Ánh mắt hắn nhìn Tống An Việt đầy giễu cợt: "Nhưng ngươi biết thì được ích gì khi ngươi đã bị liệt hai chân thế kia? hahaha..."
"Hay ta có nên mở lòng từ bi tiễn ngươi về tây thiên một cách nhanh chóng không nhỉ" Hắn ra vẻ đắn đo.
Lời nói vừa dứt, tia sát khi vụt lên, lưỡi đao lóe sáng nhắm ngay cổ Tống An Việt một đao chém tới. Hắn cười man rợ.
"Đi chết đi!!!!"
Keng!!
Tiếng binh khí va nhau, ma sát tạo nên tia lửa, Tống An Việt trầm ổn cầm thanh kiếm cản lại, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn người đối diện.
"Đỡ được sao, quả không hổ danh đại tướng quân"
Tiếp đó hắn liền một cước đá văng xe lăn nhằm làm cho Tống An Việt mất trọng tâm, nhắm vào yếu điểm mà đánh tới. Mắt thấy lưỡi đao gần tới yết hầu, Tống An Việt đạp lưỡi đao, tunng nhẹ người lên trên không trung, đáp xuống vững trãi đứng trên mặt đất.
Trên mặt tên lam y dường như thoáng giật mình, đồng tử hắn lay động ẩn ẩn hiện hiện trong đó sự bất ngờ pha lẫn chế giễu.
"Tống An Việt là Tống An Việt, ta không ngờ là ngươi lại có thể đứng được"
Lời nói chưa dứt, hắn liền cảm thấy một cảm giác lành lạnh ở ngay cổ, lưỡi kiếm tự bao giờ đã để ở cổ hắn, một phần da bị cắt khiến cho một dòng máu tươi chảy ra dọc theo sống kiếm rơi xuống đất.
"Nói, ai sai ngươi tới đây?" Tống An Việt toàn thân tỏa ra băng lãnh, nhìn tên lam y
"Ngươi ngây thơ quá, ngươi nghĩ ta sẽ nói sao" Hắn cười giễu cợt.
Nói rồi hắn tự cắn lưỡi mình tự vẫn. Tống An Việt không kịp trở tay, chỉ có thể nói chữ "Ngươi..."
Ngay khi kẻ lạ mặt đổ xuống, thân thể hắn liền bốc lên một làn khói, sau đó biến thành hình nộm. Cầm hình nộm trong tay, Tống An Việt không khỏi sững sờ.
"Là thuật điều khiển hình nhân"
Về phía Lục Song, sau khi đánh bại năm tên hắc y nhân, từ thân thể chúng hiện ra khói trắng sau đó biến thành hình nộm bằng rơm.
"Là hình nhân sao" Tra kiếm vô bao, Lục Song cầm hình nộm lật qua lại xem xét
Lúc Lục Song trở lại, Tống An Việt đã ngồi trên xe lăn, điềm nhiên ngồi xem vũ khúc, nghe tiếng Lục Song hắn mới quay đầu qua quan tâm hỏi: "Song nhi, muội không sao chứ"
"Muội không sao" Nàng rút hình nộm trong túi ra đưa cho Tống An Việt xem.
"Ca xem, chúng đều là hình nhân"
Nhận hình nộm từ tay Lục Song, Tống An Việt xem xét kĩ lưỡng. Quả nhiên là cùng một người. Kì lạ, đây vốn là thuật của một bộ tộc nằm ở núi Bạch Mộc Lương Tử, người ở đây vốn hòa nhã, dễ gần và dường như không tham gia vào triều chính, vì cớ gì bọn họ lại muốn giết hắn.
Nhìn thấy Tống An Việt thần người, Lục Song nhẹ lắc vai y. "Việt ca, huynh biết ai là người đã sử dụng những con rối này sao"
Cầm con rối trong tay, Tống An Việt lắc đầu :"Tạm thời ta chưa biết"
Lục Song vẻ mặt thất vọng, nàng vươn vai một cái, giọng làu bàu : "Hừm sớm không đến trễ không đến lại chọn ngay lúc này mà đến, làm phá hỏng mất ngày lễ của muội, thật đáng ghét >"<"
"Song nhi này, mai là đến ngày chúng ta về nhà nhạc phụ nhạc mẫu phải không?"
Lục Song giật mình : "Oa, ca không nói muội cũng quên béng đi mất"
Vậy là đến ngày mai rồi sao?
Nhìn thấy sắc mặt Tống An Việt vô cùng tệ, Lục Song che miệng cười lém lỉnh :"Sao vậy, ca sợ phải ăn cơm cùng họ sao"
Cả người Tống An Việt lập tức hóa đá. Nha đầu này, từ bao giờ đã biết cách châm chọc hắn rồi cơ đấy.
Đang huơ tay huơ chân thì Lục Song thì bị một người đụng phải khiến cả người chao đảo. Người kia cũng chao đảo không kém, ổn định được thân thể, người kia vội giật mình nói:
"Á tiểu nữ xin lỗi"
Lục Song khoát khoát tay tỏ ý không sao, nhưng hình như người kia không thấy thì phải, mãi cuối đầu xuống nói: "tiểu nữ xin lỗi, tiểu nữ xin lỗi"
Lúc này Lục Song mới phát hiện, người kia bị mù, nàng vội đỡ vai nàng ta lên nói :"Ta không sao, không cần phải cúi đầu xin lỗi như thế"
Người đụng phải Lục Song chính là cô vũ công của đoàn biểu diễn gần đó. Nàng ta vô cùng thanh tú diễm lệ, chỉ tiếc là đôi mắt bị mù, nếu không chính là một cực phẩm quốc sắc thiên hương.
Nàng ta ngước đầu lên, vẻ mặt vô cùng cảm kích nhìn Lục Song.
"Này không phải cô là thành viên của đoàn vũ công kia sao, sao lại đi ra đây"
"Tiểu nữ..." Câu nói chưa trọn vẹn thì cả người nàng ta cứ thế đổ xuống người Lục Song.
Vì bất ngờ, cả hai xém bị ngã nhưng cũng may Lục Song giữ vững trọng tâm, nàng lúng túng nói: "Này, này..."
Mãi không thấy trả lời, bên cạnh Tống An Việt trầm giọng nói: "Nàng ta xỉu rồi"
Hả đùa nàng sao?
Lục Song nhìn Tống An Việt khó xử hỏi: "Giờ làm sao đây?"
"Đưa nàng ta về phủ chăm sóc"
Lục Song nhìn cô vũ công dường như trán đang dần nóng lên thở dài. Đành vậy thôi chứ sao giờ.
Có vẻ như ngày hôm nay đối với họ không được may mắn lắm thì phải.
Phía bên kia núi Bạch Mộc Lương Tử....
Vì pháp thuật bị phá nên người thi triển phép bị phản ngược lại khiến cho ông ọc một ngụm máu tươi.
Quẹt vết máu trên môi, hai ánh mắt ông hằn rõ sự thù hận.
"Hãy đợi đó, nhất định ta sẽ khiến ngươi phải chết TỐNG AN VIỆT"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.