Chương 9
Bách Mục Quỷ
17/08/2017
Tại Lục gia...
Niềm vui vì con gái về thăm nhà chưa được bao lâu liền bao trùm lấy niềm ưu thương ảm đạm vì mất tích.
"Thế nào, có tin tức gì của tiểu thư không?"
Lục Hạo Phong cả người uy nghiêm, nhưng trên gương mặt ông sớm đã xuất hiện dấu vết mệt mỏi, cặp mắt tinh tường đã ẩn ẩn những gân máu vì thiếu ngủ. Đã nhiều ngày trôi qua, một manh mối nhỏ ông cũng không thể nào tìm thấy khiến cho ông ngày càng lo lắng.
Hạ nhân quỳ rạp xuống vội báo cáo: "Lão gia, nô tài đã cho khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không thể nào tìm ra manh mối. Tiểu thư e là... lành ít dữ nhiều."
Câu nói vừa dứt, một tách trà liền bay thẳng tới trước mặt tên hạ nhân rơi xuống vỡ toan. Lục Hạo Phong giận dữ gầm lên: "Xàm ngôn, tiếp tục tìm cho ta! Sống phải thấy người chết phải thấy xác."
"Nô tài biết rồi, nô tài đi ngay." Tên hạ nhân biết rằng bản thân đã chọc giận phải Lục Hạo Phong, liền lập tức co người lại đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Đúng lúc, Lục Kỳ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Lục Hạo Phong cả mặt đỏ gay vì tức giận không ngừng thở phì phì, nàng ta liền cười trong lòng.
Lục Kỳ vội bước tới gần Lục Hạo Phong, vẻ mặt lo lắng vuốt vuốt lưng ông.
"Nhị bá, người đừng lo lắng, biểu muội thường ngày ăn ở hiền lành nhất định gặp dữ hóa lành, sẽ không sao đâu."
Nghe lời trấn an của cháu gái, tâm tình Lục Hạo Phong mới dần ổn định lại. Ông nhìn Lục Kỳ thì thào như là tự trấn an mình: "Đúng vậy, nó nhất định sẽ không sao, sẽ không sao."
Lục Kỳ khẽ nở nụ cười nhạt. Nhị bá, xin lỗi, nhi nữ của ngài ta e rằng không thể nào trả lại nguyên vẹn được. Ta nhất định phải làm cho nàng ta xấu hổ nhục nhã đến mức không dám gặp ai.
Sát khí trên mặt rất nhanh liền được Lục Kỳ thu lại, nàng ta bâng chén chè hạt sen vừa đem vào, nâng lên trước mặt mời Lục Hạo Phong.
"Nhị bá, người dùng chút chè hạt sen này đi. Dù có lo lắng cho biểu muội, nhưng sức khỏe của người vẫn là quan trọng nhất."
Lục Hạo Phong nhận chén chè, mỉm cười hiền hòa: 'Đa tạ con."
Tại Tống gia...
Tống An Việt toàn thân dựa vào chiếc xe lăn, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt bao phủ một tầng âm u.
Môi bạc mím chặt, đôi tay siết chặt thành nắm đấm bất lực. Lục Song, hiện giờ muội như thế nào, ta rất nhớ muội.
Ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên, Tống An Việt nhàn nhạt đáp trả: "Vào đi!"
Cánh cửa mở ra, một ông lão tuổi trung niên bị đá vào, hai tay ông bị trói chặt phía sau, cặp mắt trừng trừng nhìn Tống An Việt.
Tống An Việt nhíu mi thì phía sau liền có một chàng trai bước vào. Toàn thân chàng trai vận bộ hắc y đặc trưng của hộ vệ.
" Trung Yên, thế này là thế nào?"
Người tên Trung Yên vội quỳ xuống báo cáo: "Thưa thiếu gia, đây là người đã sử dụng thuật hình nhân ở núi Bạch Mộc Lương Tử."
Tống An Việt nghi ngờ người này đã bắt Lục Song nên đã sai Trung Yên tìm hắn, không ngờ nhanh như thế đã bắt được.
Tống An Việt nhìn người đàn ông trung niên, giọng âm lãnh tra hỏi: "Lục Song hiện đang ở đâu?"
Người đàn ông cặp mắt trừng trừng cười khẩy: "Ta không biết."
Sắc mặt Tống An Việt càng thêm lạnh lẽo. Âm trầm phun ra hai chữ: "Dụng hình."
Tống An Việt trước giờ chưa bao giờ dụng hình đối với phạm nhân. Vì hắn cho rằng một người bị tra hình bức cung, những lời khai của tên đó không thể hoàn toàn chính xác được. Nhưng vì Lục Song, Tống An Việt không cần suy nghĩ liền nói ra hai chữ dụng hình. Hiện giờ với hắn, tin tức không hoàn toàn chính xác cũng được, chỉ cần một phần chính xác, hắn cũng không thể nào bỏ qua.
Trung Yên thoáng sững sờ nhưng ngay sau đó lập tức đáp trả: "Tuân lệnh."
Ngay lập tức, người đàn ông đó lập tức bị lôi đi.
Tống An Việt toàn thân lại dựa ra sau ghế bất động.
*******************************
Lục Song lần nữa lại từ trong hôn mê tỉnh dậy, nàng không biết bản thân đã ngất đi bao nhiêu lần và tỉnh dậy bảo nhiêu lần, chỉ cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, đôi môi dần khô khốc.
Trước mắt nàng, thanh y nữ tử ngạo nghễ đứng thẳng từ trên cao nhìn xuống.
Nàng ta cười khinh miệt: "Đã tỉnh?"
Lục Song thoáng kinh ngạc: "Biểu tỷ?"
"Sao? Ngươi không ngờ là ta phải không?"
Cánh mi dài Lục Song rũ xuống, nàng trầm mặc không nói gì.
Nàng biết, giữa nàng và biểu tỷ vốn không hòa thuận. Nàng biết, tỷ ấy luôn bị đại bá đem ra so sánh với nàng nên trong lòng sinh ra oán hận. Nàng cũng biết, tỷ ấy không bao giờ muốn ở cùng một chỗ với nàng. Nhưng nàng lại không biết, vì sao Lục Kỳ lại oán hận nàng đến thế, thậm chí không ngại làm bản thân bị thương để có thể bắt được nàng.
Biểu tỷ, tại sao? Không lẽ biểu muội này thật sự khiến người căm ghét đến thế?
Đôi mắt đang rũ xuống của Lục Song không ngần ngại ngước lên nhìn thẳng vào Lục Kỳ: "Biểu tỷ, người thật sự muốn giết muội?"
Lục Kỳ cười gằn, bước tới nắm lấy tóc Lục Song ghì ra phía sau: "Ngươi nghĩ xem?"
Lục Song trầm mặc không nói gì, trận đau buốt từ sau ót truyền đến khuyến cho nàng khẽ nhíu chân mày.
Lục Kỳ bên cạnh thản nhiên cười phá lên: "Đừng lo, ta sẽ không giết ngươi, ít nhất là hiện tại. Nếu ngươi chết đi rồi, mọi thứ không phải đã quá dễ dàng hay sao?"
"Ta thề sẽ khiến ngươi sống trong nhục nhã, sống không bằng chết!"
Nói rồi, nàng ta rút ra bình nước bên hông người, thô bạo bóp miệng Lục Song sau đó đổ nước vào.
Dòng nước mát lạnh tràn vào khiến cho cổ họng Lục Song dần trở nên dễ chịu. Nhưng vì tràn vào quá gấp nên Lục Song không kịp thở, nàng theo bản năng cúi người xuống ho khan.
Giọt nước khiến tóc nàng ướt sũng dính bệt vào hai bên má. Một lát sau Lục Song mới có thể ổn định lại hơi thở, ngã người dựa vào đống cỏ khô phía sau.
"Uống nước xong rồi, thế nào, mát chứ? Hahaha... Bữa nay ráng nghĩ ngơi cho tốt đi, ngày mai ta sẽ mang món quà đặc biệt đến cho ngươi."
Lục Kỳ không nói thêm gì nữa, vẫn duy trì tiếng cười rồi rời đi mất.
Tình cảm tỷ muội của hai nàng hồi trước từng rất tốt. Có một cái bánh cùng chia nhau ăn, nếu phạm lỗi cả hai cùng chịu phạt. Nàng không biết, từ bao giờ tình cảm ấy đã trở nên méo mó, chứa đựng đầy căm hận, oán ghét như hôm nay.
Niềm vui vì con gái về thăm nhà chưa được bao lâu liền bao trùm lấy niềm ưu thương ảm đạm vì mất tích.
"Thế nào, có tin tức gì của tiểu thư không?"
Lục Hạo Phong cả người uy nghiêm, nhưng trên gương mặt ông sớm đã xuất hiện dấu vết mệt mỏi, cặp mắt tinh tường đã ẩn ẩn những gân máu vì thiếu ngủ. Đã nhiều ngày trôi qua, một manh mối nhỏ ông cũng không thể nào tìm thấy khiến cho ông ngày càng lo lắng.
Hạ nhân quỳ rạp xuống vội báo cáo: "Lão gia, nô tài đã cho khắp nơi tìm kiếm nhưng vẫn không thể nào tìm ra manh mối. Tiểu thư e là... lành ít dữ nhiều."
Câu nói vừa dứt, một tách trà liền bay thẳng tới trước mặt tên hạ nhân rơi xuống vỡ toan. Lục Hạo Phong giận dữ gầm lên: "Xàm ngôn, tiếp tục tìm cho ta! Sống phải thấy người chết phải thấy xác."
"Nô tài biết rồi, nô tài đi ngay." Tên hạ nhân biết rằng bản thân đã chọc giận phải Lục Hạo Phong, liền lập tức co người lại đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Đúng lúc, Lục Kỳ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Lục Hạo Phong cả mặt đỏ gay vì tức giận không ngừng thở phì phì, nàng ta liền cười trong lòng.
Lục Kỳ vội bước tới gần Lục Hạo Phong, vẻ mặt lo lắng vuốt vuốt lưng ông.
"Nhị bá, người đừng lo lắng, biểu muội thường ngày ăn ở hiền lành nhất định gặp dữ hóa lành, sẽ không sao đâu."
Nghe lời trấn an của cháu gái, tâm tình Lục Hạo Phong mới dần ổn định lại. Ông nhìn Lục Kỳ thì thào như là tự trấn an mình: "Đúng vậy, nó nhất định sẽ không sao, sẽ không sao."
Lục Kỳ khẽ nở nụ cười nhạt. Nhị bá, xin lỗi, nhi nữ của ngài ta e rằng không thể nào trả lại nguyên vẹn được. Ta nhất định phải làm cho nàng ta xấu hổ nhục nhã đến mức không dám gặp ai.
Sát khí trên mặt rất nhanh liền được Lục Kỳ thu lại, nàng ta bâng chén chè hạt sen vừa đem vào, nâng lên trước mặt mời Lục Hạo Phong.
"Nhị bá, người dùng chút chè hạt sen này đi. Dù có lo lắng cho biểu muội, nhưng sức khỏe của người vẫn là quan trọng nhất."
Lục Hạo Phong nhận chén chè, mỉm cười hiền hòa: 'Đa tạ con."
Tại Tống gia...
Tống An Việt toàn thân dựa vào chiếc xe lăn, đôi mắt khép hờ, khuôn mặt bao phủ một tầng âm u.
Môi bạc mím chặt, đôi tay siết chặt thành nắm đấm bất lực. Lục Song, hiện giờ muội như thế nào, ta rất nhớ muội.
Ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên, Tống An Việt nhàn nhạt đáp trả: "Vào đi!"
Cánh cửa mở ra, một ông lão tuổi trung niên bị đá vào, hai tay ông bị trói chặt phía sau, cặp mắt trừng trừng nhìn Tống An Việt.
Tống An Việt nhíu mi thì phía sau liền có một chàng trai bước vào. Toàn thân chàng trai vận bộ hắc y đặc trưng của hộ vệ.
" Trung Yên, thế này là thế nào?"
Người tên Trung Yên vội quỳ xuống báo cáo: "Thưa thiếu gia, đây là người đã sử dụng thuật hình nhân ở núi Bạch Mộc Lương Tử."
Tống An Việt nghi ngờ người này đã bắt Lục Song nên đã sai Trung Yên tìm hắn, không ngờ nhanh như thế đã bắt được.
Tống An Việt nhìn người đàn ông trung niên, giọng âm lãnh tra hỏi: "Lục Song hiện đang ở đâu?"
Người đàn ông cặp mắt trừng trừng cười khẩy: "Ta không biết."
Sắc mặt Tống An Việt càng thêm lạnh lẽo. Âm trầm phun ra hai chữ: "Dụng hình."
Tống An Việt trước giờ chưa bao giờ dụng hình đối với phạm nhân. Vì hắn cho rằng một người bị tra hình bức cung, những lời khai của tên đó không thể hoàn toàn chính xác được. Nhưng vì Lục Song, Tống An Việt không cần suy nghĩ liền nói ra hai chữ dụng hình. Hiện giờ với hắn, tin tức không hoàn toàn chính xác cũng được, chỉ cần một phần chính xác, hắn cũng không thể nào bỏ qua.
Trung Yên thoáng sững sờ nhưng ngay sau đó lập tức đáp trả: "Tuân lệnh."
Ngay lập tức, người đàn ông đó lập tức bị lôi đi.
Tống An Việt toàn thân lại dựa ra sau ghế bất động.
*******************************
Lục Song lần nữa lại từ trong hôn mê tỉnh dậy, nàng không biết bản thân đã ngất đi bao nhiêu lần và tỉnh dậy bảo nhiêu lần, chỉ cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, đôi môi dần khô khốc.
Trước mắt nàng, thanh y nữ tử ngạo nghễ đứng thẳng từ trên cao nhìn xuống.
Nàng ta cười khinh miệt: "Đã tỉnh?"
Lục Song thoáng kinh ngạc: "Biểu tỷ?"
"Sao? Ngươi không ngờ là ta phải không?"
Cánh mi dài Lục Song rũ xuống, nàng trầm mặc không nói gì.
Nàng biết, giữa nàng và biểu tỷ vốn không hòa thuận. Nàng biết, tỷ ấy luôn bị đại bá đem ra so sánh với nàng nên trong lòng sinh ra oán hận. Nàng cũng biết, tỷ ấy không bao giờ muốn ở cùng một chỗ với nàng. Nhưng nàng lại không biết, vì sao Lục Kỳ lại oán hận nàng đến thế, thậm chí không ngại làm bản thân bị thương để có thể bắt được nàng.
Biểu tỷ, tại sao? Không lẽ biểu muội này thật sự khiến người căm ghét đến thế?
Đôi mắt đang rũ xuống của Lục Song không ngần ngại ngước lên nhìn thẳng vào Lục Kỳ: "Biểu tỷ, người thật sự muốn giết muội?"
Lục Kỳ cười gằn, bước tới nắm lấy tóc Lục Song ghì ra phía sau: "Ngươi nghĩ xem?"
Lục Song trầm mặc không nói gì, trận đau buốt từ sau ót truyền đến khuyến cho nàng khẽ nhíu chân mày.
Lục Kỳ bên cạnh thản nhiên cười phá lên: "Đừng lo, ta sẽ không giết ngươi, ít nhất là hiện tại. Nếu ngươi chết đi rồi, mọi thứ không phải đã quá dễ dàng hay sao?"
"Ta thề sẽ khiến ngươi sống trong nhục nhã, sống không bằng chết!"
Nói rồi, nàng ta rút ra bình nước bên hông người, thô bạo bóp miệng Lục Song sau đó đổ nước vào.
Dòng nước mát lạnh tràn vào khiến cho cổ họng Lục Song dần trở nên dễ chịu. Nhưng vì tràn vào quá gấp nên Lục Song không kịp thở, nàng theo bản năng cúi người xuống ho khan.
Giọt nước khiến tóc nàng ướt sũng dính bệt vào hai bên má. Một lát sau Lục Song mới có thể ổn định lại hơi thở, ngã người dựa vào đống cỏ khô phía sau.
"Uống nước xong rồi, thế nào, mát chứ? Hahaha... Bữa nay ráng nghĩ ngơi cho tốt đi, ngày mai ta sẽ mang món quà đặc biệt đến cho ngươi."
Lục Kỳ không nói thêm gì nữa, vẫn duy trì tiếng cười rồi rời đi mất.
Tình cảm tỷ muội của hai nàng hồi trước từng rất tốt. Có một cái bánh cùng chia nhau ăn, nếu phạm lỗi cả hai cùng chịu phạt. Nàng không biết, từ bao giờ tình cảm ấy đã trở nên méo mó, chứa đựng đầy căm hận, oán ghét như hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.