Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 141: Chẳng muốn phân biệt nữa
Nguyệt Thủy
13/02/2024
A Mẫn mệt mỏi rồi, cô không muốn tìm hiểu thật giả trong câu chuyện này nữa. Cô tin tình cảm Long Ngạo Thiên dành cho cô là thật, cũng tin rằng những ngày qua anh đối với cô đều là sự chân thành. Vậy mà bây giờ Cáp Lai Nhĩ lại đưa ra những chứng cứ cho thấy Long Ngạo Thiên thật sự là vì tiếp cận cô để chuộc lại lỗi lầm cho ba mẹ anh.
“A Mẫn, có phải lại tin sai người rồi không?” A Mẫn tự nói với chính mình, cô không biết bản thân phải làm sao cho đúng.
Như chú cô từng nói, không nên vì chuyện đời trước mà kéo theo đời sau. Vậy thì lý do gì chú cô lại không nói ra hung thủ sát hại ba mẹ cô. Mẹ cô là sát thủ rất giỏi, không lý nào lại bị giết hại cả. Chuyện này chắc chắn có vấn đề gì đó.
Đến tối Long Ngạo Thiên vẫn không về nhà, A Mẫn liền quyết định rời khỏi đây. Biến mất một tuần không lý do, cũng không gặp mặt cô thật sự là giận cô hay là vì trốn tránh đây. A Mẫn đi theo đường tắt mà lúc trước Kill chỉ và rời khỏi Long Gia không một ai hay biết, nơi cô đến chính là nhà của chú mình.
Bầu trời lúc này đã tối dần đi, không khí lạnh càng khiến vết thương ở vai A Mẫn hành cô nên có chút đau. A Mẫn nhấn chuông một lúc thì thấy chú mình ra mở cửa. Ông nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ, “Có chuyện gì sao không gọi cho chú, chú sẽ đến tìm cháu. Cháu một mình đến đây sao?”
“Cháu chỉ muốn hỏi một vài chuyện, nhanh thôi chú.” A Mẫn nói giọng gấp gáp, hôm nay cô phải biết hết những chuyện mà cô muốn biết. Hà Minh thấy A Mẫn gấp như vậy thì hỏi: “Có chuyện gì mà thấy cháu có vẻ gấp vậy?”
A Mẫn dứt khoát hít một hơi sâu sau đó hỏi vào vấn đề trọng tâm: “Có phải năm đó Long Gia cứu được gia đình cháu nhưng vẫn làm ngơ không? Chú hãy trả lời cháu đi, coi như cháu năn nỉ chú đấy.”
“Chuyện này… Không phải Long Gia làm ngơ, mà là vì ba mẹ cháu không muốn làm liên lụy người khác.”
“Ý chú là… Long Gia thật sự có thể cứu vậy mà chỉ vì câu nói của ba mẹ cháu mà bỏ mặc sao?”
A Mẫn không ngờ tới câu trả lời này, quả thật cô không tin được vào tai mình nữa. Hóa ra hôm đó mọi người e ngại cô là vì chuyện này. Thật sự nếu hôm đó cô biết được chắc chắn thà chết chứ không để cho Phương Minh và Kill trị thương. Có lẽ mọi người biết tính cô nên mới không nói, cũng là vì muốn tốt cho cô.
Hà Minh thấy A Mẫn có vẻ hơi sốc thì cũng không biết phải làm sao, giải thích càng nhiều chỉ càng rối mà thôi. Cuối cùng ông chỉ biết thở dài, “Vấn đề này không thể nói đúng sai được nhưng Long Gia không có lỗi trong chuyện này.”
“Vậy Long Ngạo Thiên tình cờ ở cô nhi viện và làm thân với cháu là do Long Gia sắp đặt?” A Mẫn lại nhìn chú mình hỏi, cô muốn biết đáp án của câu này nhất nên rất mong chờ.
Hà Minh nhìn A Mẫn sau đó quyết định nói hết: “Không phải! Long Ngạo Thiên và cháu gặp nhau là tình cờ, sau đó cô nhi viện gặp vấn đề nên Long Gia mới vào cuộc. Cuối cùng biết là cháu nên mới thông báo với chú, sau đó chú mới đi gặp cháu nhưng không may cô nhi viện đã cháy.”
A Mẫn nghe xong thì chỉ cười nhạt, “Nói tới nói lui thì cháu vẫn là kẻ ngu ngốc nhất, cuối cùng sự thật hay là giả cháu cũng chẳng muốn phân biệt nữa. Hôm nay cháu đến đây để nói lời tạm biệt, sau này cháu không ở lại đây nữa.”
“Cháu định đi đâu? Long Ngạo Thiên đã biết chưa? Cháu với cậu ấy lại xảy ra vấn đề gì sao?”
“Không có gì đâu! Cháu đi đâu cũng được, miễn nơi đó không có người lừa dối cháu.”
A Mẫn nói rồi chào tạm biệt chú mình và rời đi nhanh trong đêm khuya. Hà Minh nhìn theo bóng lưng cháu gái mình mà thở dài, ông vốn dĩ muốn nói rằng Long Ngạo Thiên ngày mai sẽ cho A Mẫn biết sự thật nhưng A Mẫn không muốn nghe.
Hà Minh biết A Mẫn đã lựa chọn rời đi thì cho dù sự thật là gì A Mẫn cũng không quan tâm nữa. Ông lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn cho Long Ngạo Thiên chỉ mong anh có thể kịp tìm A Mẫn, bằng không để A Mẫn đi lần này sẽ khó mà tìm được nữa.
Ông chỉ giúp được đến đây thôi, còn lại phải xem vận may của Long Ngạo Thiên rồi. A Mẫn sau khi chào tạm biệt chú mình thì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cáp Lai Nhĩ đến đón. Lúc này Cáp Lai Nhĩ rất vui vẻ vì A Mẫn đồng ý rời đi nên đã lái xe đón cô. A Nhất ở nhà nhìn theo bóng dáng Cáp Lai Nhĩ trầm lặng sau đó gọi cho A Tam.
A Tam và Tiểu Cửu sau khi được đưa đến bệnh viện điều trị thì vết thương cũng đã lành hẳn. Cả hai chuẩn bị làm thủ tục xuất viện thì điện thoại A Tam reo lên. A Tam nhìn màn hình sau đó nghe máy.
“Có chuyện gì vậy? Từ hôm đó tôi không thấy cậu nữa.”
“A Tam, cậu cũng biết sự thật đúng không?”
A Nhất từ hôm vụ của Tô Tuyết Đồng đã biến mất không dấu vết, đột nhiên bây giờ gọi cho A Tam lại còn hỏi ẩn ý khiến A Tam khó hiểu hỏi lại: “Cậu muốn hỏi về điều gì?”
“A Mẫn có lẽ hiểu lầm Long Ngạo Thiên rồi, cô ta chấp nhận cùng Cáp Lai Nhĩ rời đi. Cáp Lai Nhĩ đã đặt vé đi nước S trong khuya nay, hiện tại đã đi đón A Mẫn rồi.” A Nhất cũng không muốn Cáp Lai Nhĩ đã sai lại càng sai nên đành gọi cho A Tam. Sau khi A Tam nghe xong thì bất ngờ, “Gì cơ? Tôi chỉ biết Long Ngạo Thiên đúng là có vì Long Gia nên mới muốn ở bên cạnh A Mẫn để bù đắp. Chẳng lẽ A Mẫn vì chuyện này mà để trong lòng?”
“Kẻ hại ba mẹ A Mẫn thật sự chính là gia đình của Cáp Lai Nhĩ, lúc ấy ba mẹ cậu ta vì tham vọng nên khiến gia đình A Mẫn bị truy giết. Cáp Lai Nhĩ lúc ấy chỉ là một đứa trẻ nên không ngăn lại được, hiện tại chỉ muốn bù đắp cho A Mẫn.”
“Bù đắp? Bù đắp mà khiến A Mẫn bị thương sao? Bù đắp mà lại dùng những hành động hèn hạ thế sao? A Nhất, cậu biết rõ vậy mà vẫn muốn bao che cho Cáp Lai Nhĩ. Chẳng lẽ cậu muốn giúp Cáp Lai Nhĩ che đậy sự thật này sao?”
A Tam thật không hiểu nổi, A Nhất rõ ràng là có học thức lại thông hiểu rất nhiều thứ. Chẳng lẽ ngay cả đạo lý làm người, đúng sai này cũng không phân biệt được. Cậu rất muốn đến trước mặt đấm cho A Nhất tỉnh ngộ, chỉ là A Nhất cũng như anh cậu nên cậu mới không làm thế.
A Nhất nghe A Tam hỏi như vậy thì có chút trầm lặng, lời A Tam nói rất có lý. Bù đắp theo cách của Cáp Lai Nhĩ chỉ càng khiến A Mẫn tổn thương nhiều hơn thôi. Đúng là ban đầu A Nhất muốn giúp Cáp Lai Nhĩ che giấu để Cáp Lai Nhĩ bù đắp cho A Mẫn. Tuy nhiên A Nhất không muốn Cáp Lai Nhĩ che giấu chuyện nhà họ Cáp là nguyên nhân chính khiến A Mẫn phải lưu lạc đến ngày hôm nay.
A Nhất vốn muốn nói với A Mẫn nhưng cậu không thân nên có nói A Mẫn cũng sẽ không tin. A Tam và A Mẫn từng nói chuyện, lại có thể gọi là bạn bè nên để A Tam cho A Mẫn biết sẽ tốt hơn. A Nhất nhìn đồng hồ sau đó lại nói: “Tôi vốn nghĩ làm vậy là ổn nhưng có lẽ tôi sai rồi. Vậy nên cậu nói với A Mẫn đi, Long Ngạo Thiên biến mất cả tuần là vì điều tra chuyện này. Ngày mai cậu ta về sẽ nói với A Mẫn, chỉ là đợi cậu ta về thì mọi chuyện sẽ không giải quyết được nữa.”
“A Mẫn, có phải lại tin sai người rồi không?” A Mẫn tự nói với chính mình, cô không biết bản thân phải làm sao cho đúng.
Như chú cô từng nói, không nên vì chuyện đời trước mà kéo theo đời sau. Vậy thì lý do gì chú cô lại không nói ra hung thủ sát hại ba mẹ cô. Mẹ cô là sát thủ rất giỏi, không lý nào lại bị giết hại cả. Chuyện này chắc chắn có vấn đề gì đó.
Đến tối Long Ngạo Thiên vẫn không về nhà, A Mẫn liền quyết định rời khỏi đây. Biến mất một tuần không lý do, cũng không gặp mặt cô thật sự là giận cô hay là vì trốn tránh đây. A Mẫn đi theo đường tắt mà lúc trước Kill chỉ và rời khỏi Long Gia không một ai hay biết, nơi cô đến chính là nhà của chú mình.
Bầu trời lúc này đã tối dần đi, không khí lạnh càng khiến vết thương ở vai A Mẫn hành cô nên có chút đau. A Mẫn nhấn chuông một lúc thì thấy chú mình ra mở cửa. Ông nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ, “Có chuyện gì sao không gọi cho chú, chú sẽ đến tìm cháu. Cháu một mình đến đây sao?”
“Cháu chỉ muốn hỏi một vài chuyện, nhanh thôi chú.” A Mẫn nói giọng gấp gáp, hôm nay cô phải biết hết những chuyện mà cô muốn biết. Hà Minh thấy A Mẫn gấp như vậy thì hỏi: “Có chuyện gì mà thấy cháu có vẻ gấp vậy?”
A Mẫn dứt khoát hít một hơi sâu sau đó hỏi vào vấn đề trọng tâm: “Có phải năm đó Long Gia cứu được gia đình cháu nhưng vẫn làm ngơ không? Chú hãy trả lời cháu đi, coi như cháu năn nỉ chú đấy.”
“Chuyện này… Không phải Long Gia làm ngơ, mà là vì ba mẹ cháu không muốn làm liên lụy người khác.”
“Ý chú là… Long Gia thật sự có thể cứu vậy mà chỉ vì câu nói của ba mẹ cháu mà bỏ mặc sao?”
A Mẫn không ngờ tới câu trả lời này, quả thật cô không tin được vào tai mình nữa. Hóa ra hôm đó mọi người e ngại cô là vì chuyện này. Thật sự nếu hôm đó cô biết được chắc chắn thà chết chứ không để cho Phương Minh và Kill trị thương. Có lẽ mọi người biết tính cô nên mới không nói, cũng là vì muốn tốt cho cô.
Hà Minh thấy A Mẫn có vẻ hơi sốc thì cũng không biết phải làm sao, giải thích càng nhiều chỉ càng rối mà thôi. Cuối cùng ông chỉ biết thở dài, “Vấn đề này không thể nói đúng sai được nhưng Long Gia không có lỗi trong chuyện này.”
“Vậy Long Ngạo Thiên tình cờ ở cô nhi viện và làm thân với cháu là do Long Gia sắp đặt?” A Mẫn lại nhìn chú mình hỏi, cô muốn biết đáp án của câu này nhất nên rất mong chờ.
Hà Minh nhìn A Mẫn sau đó quyết định nói hết: “Không phải! Long Ngạo Thiên và cháu gặp nhau là tình cờ, sau đó cô nhi viện gặp vấn đề nên Long Gia mới vào cuộc. Cuối cùng biết là cháu nên mới thông báo với chú, sau đó chú mới đi gặp cháu nhưng không may cô nhi viện đã cháy.”
A Mẫn nghe xong thì chỉ cười nhạt, “Nói tới nói lui thì cháu vẫn là kẻ ngu ngốc nhất, cuối cùng sự thật hay là giả cháu cũng chẳng muốn phân biệt nữa. Hôm nay cháu đến đây để nói lời tạm biệt, sau này cháu không ở lại đây nữa.”
“Cháu định đi đâu? Long Ngạo Thiên đã biết chưa? Cháu với cậu ấy lại xảy ra vấn đề gì sao?”
“Không có gì đâu! Cháu đi đâu cũng được, miễn nơi đó không có người lừa dối cháu.”
A Mẫn nói rồi chào tạm biệt chú mình và rời đi nhanh trong đêm khuya. Hà Minh nhìn theo bóng lưng cháu gái mình mà thở dài, ông vốn dĩ muốn nói rằng Long Ngạo Thiên ngày mai sẽ cho A Mẫn biết sự thật nhưng A Mẫn không muốn nghe.
Hà Minh biết A Mẫn đã lựa chọn rời đi thì cho dù sự thật là gì A Mẫn cũng không quan tâm nữa. Ông lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn cho Long Ngạo Thiên chỉ mong anh có thể kịp tìm A Mẫn, bằng không để A Mẫn đi lần này sẽ khó mà tìm được nữa.
Ông chỉ giúp được đến đây thôi, còn lại phải xem vận may của Long Ngạo Thiên rồi. A Mẫn sau khi chào tạm biệt chú mình thì lấy điện thoại ra nhắn tin cho Cáp Lai Nhĩ đến đón. Lúc này Cáp Lai Nhĩ rất vui vẻ vì A Mẫn đồng ý rời đi nên đã lái xe đón cô. A Nhất ở nhà nhìn theo bóng dáng Cáp Lai Nhĩ trầm lặng sau đó gọi cho A Tam.
A Tam và Tiểu Cửu sau khi được đưa đến bệnh viện điều trị thì vết thương cũng đã lành hẳn. Cả hai chuẩn bị làm thủ tục xuất viện thì điện thoại A Tam reo lên. A Tam nhìn màn hình sau đó nghe máy.
“Có chuyện gì vậy? Từ hôm đó tôi không thấy cậu nữa.”
“A Tam, cậu cũng biết sự thật đúng không?”
A Nhất từ hôm vụ của Tô Tuyết Đồng đã biến mất không dấu vết, đột nhiên bây giờ gọi cho A Tam lại còn hỏi ẩn ý khiến A Tam khó hiểu hỏi lại: “Cậu muốn hỏi về điều gì?”
“A Mẫn có lẽ hiểu lầm Long Ngạo Thiên rồi, cô ta chấp nhận cùng Cáp Lai Nhĩ rời đi. Cáp Lai Nhĩ đã đặt vé đi nước S trong khuya nay, hiện tại đã đi đón A Mẫn rồi.” A Nhất cũng không muốn Cáp Lai Nhĩ đã sai lại càng sai nên đành gọi cho A Tam. Sau khi A Tam nghe xong thì bất ngờ, “Gì cơ? Tôi chỉ biết Long Ngạo Thiên đúng là có vì Long Gia nên mới muốn ở bên cạnh A Mẫn để bù đắp. Chẳng lẽ A Mẫn vì chuyện này mà để trong lòng?”
“Kẻ hại ba mẹ A Mẫn thật sự chính là gia đình của Cáp Lai Nhĩ, lúc ấy ba mẹ cậu ta vì tham vọng nên khiến gia đình A Mẫn bị truy giết. Cáp Lai Nhĩ lúc ấy chỉ là một đứa trẻ nên không ngăn lại được, hiện tại chỉ muốn bù đắp cho A Mẫn.”
“Bù đắp? Bù đắp mà khiến A Mẫn bị thương sao? Bù đắp mà lại dùng những hành động hèn hạ thế sao? A Nhất, cậu biết rõ vậy mà vẫn muốn bao che cho Cáp Lai Nhĩ. Chẳng lẽ cậu muốn giúp Cáp Lai Nhĩ che đậy sự thật này sao?”
A Tam thật không hiểu nổi, A Nhất rõ ràng là có học thức lại thông hiểu rất nhiều thứ. Chẳng lẽ ngay cả đạo lý làm người, đúng sai này cũng không phân biệt được. Cậu rất muốn đến trước mặt đấm cho A Nhất tỉnh ngộ, chỉ là A Nhất cũng như anh cậu nên cậu mới không làm thế.
A Nhất nghe A Tam hỏi như vậy thì có chút trầm lặng, lời A Tam nói rất có lý. Bù đắp theo cách của Cáp Lai Nhĩ chỉ càng khiến A Mẫn tổn thương nhiều hơn thôi. Đúng là ban đầu A Nhất muốn giúp Cáp Lai Nhĩ che giấu để Cáp Lai Nhĩ bù đắp cho A Mẫn. Tuy nhiên A Nhất không muốn Cáp Lai Nhĩ che giấu chuyện nhà họ Cáp là nguyên nhân chính khiến A Mẫn phải lưu lạc đến ngày hôm nay.
A Nhất vốn muốn nói với A Mẫn nhưng cậu không thân nên có nói A Mẫn cũng sẽ không tin. A Tam và A Mẫn từng nói chuyện, lại có thể gọi là bạn bè nên để A Tam cho A Mẫn biết sẽ tốt hơn. A Nhất nhìn đồng hồ sau đó lại nói: “Tôi vốn nghĩ làm vậy là ổn nhưng có lẽ tôi sai rồi. Vậy nên cậu nói với A Mẫn đi, Long Ngạo Thiên biến mất cả tuần là vì điều tra chuyện này. Ngày mai cậu ta về sẽ nói với A Mẫn, chỉ là đợi cậu ta về thì mọi chuyện sẽ không giải quyết được nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.