Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 111: Cút ra ngoài
Nguyệt Thủy
07/02/2024
Sở trưởng nghe giọng điệu của A Mẫn liền cảm thấy A Mẫn hình như không biết chuyện nên mới nói rõ: “Về chuyện cô giết Trần Úc năm năm trước, sở cảnh sát chúng tôi có biết. Nhưng phía trên bảo là cứ coi như không biết, bởi vì sao cô biết không?”
Sở trưởng nói với A Mẫn nhưng lại đặt câu hỏi, điều này khiến A Mẫn cau mày lại khó hiểu lắc đầu. Sở trưởng thở dài sau đó nói: “Bởi vì Long Ngạo Thiên nói rằng Trần Úc đáng chết, nếu cô không ra tay thì phía cậu ấy cũng sẽ ra tay. Hơn nữa Long Ngạo Thiên có một mối quan hệ với cảnh sát cấp cao phía trên, cho nên việc cô không bị truy cứu là nhờ cậu ấy.”
A Mẫn nghe xong có chút bất ngờ, cô thật sự không nghĩ là Long Ngạo Thiên lại làm thế vì mình, càng không nghĩ rằng bản thân mình lại được giúp đỡ. Nhưng A Mẫn ngay sau đó liền trở về dáng vẻ lạnh lùng nhìn sở trưởng nói: “Vậy thì sao? Tôi không quan tâm đến chuyện đó, nếu không có gì thì tôi đi trước.”
“Năm năm trước, Long Ngạo Thiên vì cô mà đối đầu cả nước Z. Cũng vì cô mà cậu ấy hiện tại là người đứng đầu nước Z, nói đúng hơn thì cậu ấy là người không ai có thể đụng vào. Cô hiểu ý tôi chứ?” Thấy A Mẫn không để tâm thì sở trưởng liền lên tiếng, bởi vì ông cảm thấy A Mẫn quá vô tâm với những việc Long Ngạo Thiên làm cho cô.
A Mẫn quay sang nhìn sở trưởng cười nhạt, “Cảm ơn ông đã nói, nhưng tôi và Thiên có rất nhiều chuyện mà người khác không hiểu được.”
Nụ cười của A Mẫn ẩn sau đó là một nỗi buồn chua chát. Không phải cô vô tâm, mà vì cô không muốn để tâm đến nữa. A Mẫn tưởng rằng bản thân có thể che giấu rất giỏi, nhưng sự thật chính Long Ngạo Thiên mới là người giúp A Mẫn che giấu hành tung suốt bao năm qua. Ngôn Tình Hay
Có một khoảng thời gian Long Ngạo Thiên đã biết được nơi ở của A Mẫn, cũng đã từng đến thăm cô. Nhưng mà Long Ngạo Thiên chỉ đứng từ xa nhìn rồi lặng lẽ rời đi, lúc đó anh không biết A Mẫn đang có thai.
Những năm sau đó Long Ngạo Thiên dùng thế lực của mình để cản trở đám sát thủ muốn hại A Mẫn, nhưng anh không phải người toàn năng, cho nên không tài nào cản hết được. Cho nên có đôi lúc A Mẫn vẫn bị ám sát, nhưng cũng có một thế lực khác giúp cô rồi.
Gió thổi qua khiến tóc A Mẫn bay trong gió, cô nhìn chiếc xe đậu rất xa chỗ cô đứng và lặng lẽ như thế. Đó là xe của Long Ngạo Thiên, anh nói rời đi nhưng vẫn luôn âm thầm dõi theo A Mẫn. A Mẫn thở dài, có lẽ chuyện của cô và Long Ngạo Thiên không cách nào cứu vãn được nữa.
Xe của A Tam chạy đến trước mặt A Mẫn thì dừng lại. Thấy cô có vẻ thoáng buồn thì A Tam mở cửa xuống xe lại chỗ A Mẫn an ủi: “Đừng buồn nữa, nếu không muốn về Long Gia thì tôi tìm khách sạn cho em, hoặc là em ở nhà của tôi cũng được.”
“Không sao đâu! Tôi đã hứa với hai đứa nhóc thì không thất hứa được. Anh cứ đưa tôi về Long Gia đi.” A Mẫn cười, nụ cười của cô khiến cho A Tam cảm thấy không đành mà ôm cô vào lòng nói: “Tôi không thích em buồn, nếu Long Ngạo Thiên không tốt thì em bỏ cậu ta đi.”
“Đừng nói chuyện này nữa, về Long Gia thôi.” A Mẫn đẩy nhẹ A Tam ra sau đó quay đi, cô không muốn đề cập đến vấn đề này, bởi vì cô không muốn bản thân lại khó xử.
A Tam nhìn A Mẫn mà nhíu mày, nhưng cũng có chút đau lòng. A Mẫn làm vậy càng chứng tỏ rằng cô thật sự coi Long Ngạo Thiên rất quan trọng. Ở khoảnh khắc đó A Tam biết mình nên rút lui, nhưng cậu không muốn.
A Tam lái xe rời đi, cả đoạn đường A Mẫn đều im lặng không nói gì, nét mặt vẫn cứ u buồn như thế. Khi xe dừng lại ở Long Gia thì A Mẫn xuống xe, cổng đột nhiên tự động mở ra. Vương Thiên An và Vương Mẫn An chạy nhào ra ôm A Mẫn vào lòng không buông.
“Mẹ, Mẫn An nhớ mẹ lắm.” Vương Mẫn An chỉ nói một câu thôi đã khiến A Mẫn cảm động, thật sự cô cũng rất nhớ đến hai đứa nhỏ.
A Mẫn ngồi thấp xuống sau đó xoa đầu hai đứa, cô nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào rồi, ở lại đây có phải rất vui không?”
“Vâng ạ, con với chị học được nhiều thứ lắm. Chú đẹp trai còn mua rất nhiều đồ cho tụi con.” Vương Mẫn An vừa cười vừa nói, ánh mắt ngây thơ vô cùng. Vương Thiên An liền cốc đầu em mình một cái rồi nói: “Ngốc! Em cứ để mẹ đứng ở ngoài này nói chuyện với chúng ta sao?”
A Mẫn cười, sau đó lại gần chỗ A Tam nói: “Cảm ơn anh!”
“Không có gì! Nếu như ổn rồi thì tôi về trước, có chuyện gì cần giúp cứ gọi cho tôi.” A Tam nhìn A Mẫn sau đó nhìn hai đứa trẻ rồi lái xe rời đi.
Cả ba mẹ con vào trong nhà, lúc này ở phòng bếp Đại Lan và Tiểu Lan đã chuẩn bị rất nhiều món ăn. Vừa thấy A Mẫn bọn họ liền bỏ dở công việc đang làm mà đi ra ngoài.
“A Mẫn, có thể nói chuyện một chút được không?” Đại Lan nhìn A Mẫn hỏi, A Mẫn gật đầu sau đó nhìn hai đứa con mình bảo: “Hai đứa đi chơi đi, mẹ nói chuyện một chút.”
Cả hai gật đầu sau đó chạy ra sân chơi đùa. Khi chỉ còn lại ba người A Mẫn mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao mặt cô căng thẳng vậy Đại Lan?”
“Chúng tôi đã chuẩn bị bữa cơm chiều rồi nhưng lúc nãy thiếu gia về mà mùi rượu nồng nặc, còn cấm không ai được làm phiền.” Đại Lan giải thích, nhưng điều đó cũng không liên quan gì đến A Mẫn.
Tiểu Lan nhìn biểu hiện của A Mẫn liền nói thêm vào: “Lúc sáng có dự án gấp nhưng thiếu gia vừa nhận được điện thoại liền bỏ đi ngay. Sau đó về thì như này, mà chắc cô không biết lúc trước vì uống rất nhiều rượu trong thời gian dài mà dạ dày đã bị ảnh hưởng. Chúng tôi sợ thiếu gia lại có chuyện nên mới nhờ cô lên xem giúp, vì chúng tôi không dám làm trái lệnh.”
Hai chị em Đại Lan, Tiểu Lan này nói đi nói lại vẫn là việc Long Ngạo Thiên uống rượu nhiều và không cho ai làm phiền. Hơn nữa lệnh của Long Ngạo Thiên đúng là không ai dám chống lại, nhưng A Mẫn đã chống lại rất nhiều lần rồi. Cho nên ý của bọn họ, A Mẫn đương nhiên hiểu.
“Tôi sẽ lên xem thế nào, bữa cơm chiều thiếu gia hai người sẽ xuống thôi.” A Mẫn nói rồi đi lên lầu, cô nhớ lúc trước Long Ngạo Thiên không có bị đau dạ dày, nhưng vì sao bây giờ lại bị như thế.
Đại Lan và Tiểu Lan nhìn nhau cười cười, thật sự thì thiếu gia của bọn họ có uống rượu, cũng cấm không cho ai làm phiền. Hai người họ nói cho A Mẫn, là muốn tạo cơ hội cho A Mẫn và thiếu gia của bọn họ làm hòa. Ngoài mặt A Mẫn tỏ ra không quan tâm đến Long Ngạo Thiên, nhưng nghe anh có chuyện cô cũng lựa chọn đi xem tình hình.
Long Ngạo Thiên đang ở trong nhà tắm, vừa xả vòi nước vừa uống rượu. Đây rõ ràng là muốn bản thân nhập viện mà. A Mẫn mở cửa phòng nhìn quanh không thấy ai nhưng lại nghe tiếng nước trong nhà tắm. Mấy chai rượu uống cạn thì nằm lăn lóc trên sàn nhà.
A Mẫn đem mấy chai rượu ấy để lại chung một chỗ rồi mở cửa nhà tắm ra. A Mẫn vừa mở cửa thì thấy Long Ngạo Thiên ngồi trong bồn tắm cầm chai rượu uống. Cô lại gần giật lấy chai rượu đặt qua một góc thì liền bị Long Ngạo Thiên quát: “Cút ra ngoài!”
Sở trưởng nói với A Mẫn nhưng lại đặt câu hỏi, điều này khiến A Mẫn cau mày lại khó hiểu lắc đầu. Sở trưởng thở dài sau đó nói: “Bởi vì Long Ngạo Thiên nói rằng Trần Úc đáng chết, nếu cô không ra tay thì phía cậu ấy cũng sẽ ra tay. Hơn nữa Long Ngạo Thiên có một mối quan hệ với cảnh sát cấp cao phía trên, cho nên việc cô không bị truy cứu là nhờ cậu ấy.”
A Mẫn nghe xong có chút bất ngờ, cô thật sự không nghĩ là Long Ngạo Thiên lại làm thế vì mình, càng không nghĩ rằng bản thân mình lại được giúp đỡ. Nhưng A Mẫn ngay sau đó liền trở về dáng vẻ lạnh lùng nhìn sở trưởng nói: “Vậy thì sao? Tôi không quan tâm đến chuyện đó, nếu không có gì thì tôi đi trước.”
“Năm năm trước, Long Ngạo Thiên vì cô mà đối đầu cả nước Z. Cũng vì cô mà cậu ấy hiện tại là người đứng đầu nước Z, nói đúng hơn thì cậu ấy là người không ai có thể đụng vào. Cô hiểu ý tôi chứ?” Thấy A Mẫn không để tâm thì sở trưởng liền lên tiếng, bởi vì ông cảm thấy A Mẫn quá vô tâm với những việc Long Ngạo Thiên làm cho cô.
A Mẫn quay sang nhìn sở trưởng cười nhạt, “Cảm ơn ông đã nói, nhưng tôi và Thiên có rất nhiều chuyện mà người khác không hiểu được.”
Nụ cười của A Mẫn ẩn sau đó là một nỗi buồn chua chát. Không phải cô vô tâm, mà vì cô không muốn để tâm đến nữa. A Mẫn tưởng rằng bản thân có thể che giấu rất giỏi, nhưng sự thật chính Long Ngạo Thiên mới là người giúp A Mẫn che giấu hành tung suốt bao năm qua. Ngôn Tình Hay
Có một khoảng thời gian Long Ngạo Thiên đã biết được nơi ở của A Mẫn, cũng đã từng đến thăm cô. Nhưng mà Long Ngạo Thiên chỉ đứng từ xa nhìn rồi lặng lẽ rời đi, lúc đó anh không biết A Mẫn đang có thai.
Những năm sau đó Long Ngạo Thiên dùng thế lực của mình để cản trở đám sát thủ muốn hại A Mẫn, nhưng anh không phải người toàn năng, cho nên không tài nào cản hết được. Cho nên có đôi lúc A Mẫn vẫn bị ám sát, nhưng cũng có một thế lực khác giúp cô rồi.
Gió thổi qua khiến tóc A Mẫn bay trong gió, cô nhìn chiếc xe đậu rất xa chỗ cô đứng và lặng lẽ như thế. Đó là xe của Long Ngạo Thiên, anh nói rời đi nhưng vẫn luôn âm thầm dõi theo A Mẫn. A Mẫn thở dài, có lẽ chuyện của cô và Long Ngạo Thiên không cách nào cứu vãn được nữa.
Xe của A Tam chạy đến trước mặt A Mẫn thì dừng lại. Thấy cô có vẻ thoáng buồn thì A Tam mở cửa xuống xe lại chỗ A Mẫn an ủi: “Đừng buồn nữa, nếu không muốn về Long Gia thì tôi tìm khách sạn cho em, hoặc là em ở nhà của tôi cũng được.”
“Không sao đâu! Tôi đã hứa với hai đứa nhóc thì không thất hứa được. Anh cứ đưa tôi về Long Gia đi.” A Mẫn cười, nụ cười của cô khiến cho A Tam cảm thấy không đành mà ôm cô vào lòng nói: “Tôi không thích em buồn, nếu Long Ngạo Thiên không tốt thì em bỏ cậu ta đi.”
“Đừng nói chuyện này nữa, về Long Gia thôi.” A Mẫn đẩy nhẹ A Tam ra sau đó quay đi, cô không muốn đề cập đến vấn đề này, bởi vì cô không muốn bản thân lại khó xử.
A Tam nhìn A Mẫn mà nhíu mày, nhưng cũng có chút đau lòng. A Mẫn làm vậy càng chứng tỏ rằng cô thật sự coi Long Ngạo Thiên rất quan trọng. Ở khoảnh khắc đó A Tam biết mình nên rút lui, nhưng cậu không muốn.
A Tam lái xe rời đi, cả đoạn đường A Mẫn đều im lặng không nói gì, nét mặt vẫn cứ u buồn như thế. Khi xe dừng lại ở Long Gia thì A Mẫn xuống xe, cổng đột nhiên tự động mở ra. Vương Thiên An và Vương Mẫn An chạy nhào ra ôm A Mẫn vào lòng không buông.
“Mẹ, Mẫn An nhớ mẹ lắm.” Vương Mẫn An chỉ nói một câu thôi đã khiến A Mẫn cảm động, thật sự cô cũng rất nhớ đến hai đứa nhỏ.
A Mẫn ngồi thấp xuống sau đó xoa đầu hai đứa, cô nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào rồi, ở lại đây có phải rất vui không?”
“Vâng ạ, con với chị học được nhiều thứ lắm. Chú đẹp trai còn mua rất nhiều đồ cho tụi con.” Vương Mẫn An vừa cười vừa nói, ánh mắt ngây thơ vô cùng. Vương Thiên An liền cốc đầu em mình một cái rồi nói: “Ngốc! Em cứ để mẹ đứng ở ngoài này nói chuyện với chúng ta sao?”
A Mẫn cười, sau đó lại gần chỗ A Tam nói: “Cảm ơn anh!”
“Không có gì! Nếu như ổn rồi thì tôi về trước, có chuyện gì cần giúp cứ gọi cho tôi.” A Tam nhìn A Mẫn sau đó nhìn hai đứa trẻ rồi lái xe rời đi.
Cả ba mẹ con vào trong nhà, lúc này ở phòng bếp Đại Lan và Tiểu Lan đã chuẩn bị rất nhiều món ăn. Vừa thấy A Mẫn bọn họ liền bỏ dở công việc đang làm mà đi ra ngoài.
“A Mẫn, có thể nói chuyện một chút được không?” Đại Lan nhìn A Mẫn hỏi, A Mẫn gật đầu sau đó nhìn hai đứa con mình bảo: “Hai đứa đi chơi đi, mẹ nói chuyện một chút.”
Cả hai gật đầu sau đó chạy ra sân chơi đùa. Khi chỉ còn lại ba người A Mẫn mới lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao mặt cô căng thẳng vậy Đại Lan?”
“Chúng tôi đã chuẩn bị bữa cơm chiều rồi nhưng lúc nãy thiếu gia về mà mùi rượu nồng nặc, còn cấm không ai được làm phiền.” Đại Lan giải thích, nhưng điều đó cũng không liên quan gì đến A Mẫn.
Tiểu Lan nhìn biểu hiện của A Mẫn liền nói thêm vào: “Lúc sáng có dự án gấp nhưng thiếu gia vừa nhận được điện thoại liền bỏ đi ngay. Sau đó về thì như này, mà chắc cô không biết lúc trước vì uống rất nhiều rượu trong thời gian dài mà dạ dày đã bị ảnh hưởng. Chúng tôi sợ thiếu gia lại có chuyện nên mới nhờ cô lên xem giúp, vì chúng tôi không dám làm trái lệnh.”
Hai chị em Đại Lan, Tiểu Lan này nói đi nói lại vẫn là việc Long Ngạo Thiên uống rượu nhiều và không cho ai làm phiền. Hơn nữa lệnh của Long Ngạo Thiên đúng là không ai dám chống lại, nhưng A Mẫn đã chống lại rất nhiều lần rồi. Cho nên ý của bọn họ, A Mẫn đương nhiên hiểu.
“Tôi sẽ lên xem thế nào, bữa cơm chiều thiếu gia hai người sẽ xuống thôi.” A Mẫn nói rồi đi lên lầu, cô nhớ lúc trước Long Ngạo Thiên không có bị đau dạ dày, nhưng vì sao bây giờ lại bị như thế.
Đại Lan và Tiểu Lan nhìn nhau cười cười, thật sự thì thiếu gia của bọn họ có uống rượu, cũng cấm không cho ai làm phiền. Hai người họ nói cho A Mẫn, là muốn tạo cơ hội cho A Mẫn và thiếu gia của bọn họ làm hòa. Ngoài mặt A Mẫn tỏ ra không quan tâm đến Long Ngạo Thiên, nhưng nghe anh có chuyện cô cũng lựa chọn đi xem tình hình.
Long Ngạo Thiên đang ở trong nhà tắm, vừa xả vòi nước vừa uống rượu. Đây rõ ràng là muốn bản thân nhập viện mà. A Mẫn mở cửa phòng nhìn quanh không thấy ai nhưng lại nghe tiếng nước trong nhà tắm. Mấy chai rượu uống cạn thì nằm lăn lóc trên sàn nhà.
A Mẫn đem mấy chai rượu ấy để lại chung một chỗ rồi mở cửa nhà tắm ra. A Mẫn vừa mở cửa thì thấy Long Ngạo Thiên ngồi trong bồn tắm cầm chai rượu uống. Cô lại gần giật lấy chai rượu đặt qua một góc thì liền bị Long Ngạo Thiên quát: “Cút ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.