Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 67: Em muốn đi, tôi không cho
Nguyệt Thủy
07/02/2024
Long Ngạo Thiên dùng tay ép A Mẫn dựa vào cửa sau đó lạnh lùng nhìn cô hỏi: “Trả lời tôi, em lén lút làm gì?”
“Tôi lấy hộp gỗ!” A Mẫn quay đi hướng khác, đơn giản cô không muốn nhìn thẳng vào anh.
Long Ngạo Thiên cầm chiếc hộp gỗ đi lại tủ cất ở trên cao khiến A Mẫn khó chịu: “Trả đây! Anh làm vậy là ý gì hả?”
“Ý gì? Em định lấy hộp gỗ đi đâu? Tôi còn chưa hỏi chuyện em đã muốn chạy trốn rồi sao?” Ngạo Thiên tức giận dùng tay đấm mạnh vào tường khiến A Mẫn ngạc nhiên.
Từ lần đầu gặp gỡ đến hiện tại A Mẫn chưa từng thấy Long Ngạo Thiên tức giận như thế này. Cô biết chắc rằng anh đang tức giận chuyện mẹ anh bị thương, nhưng cô không hề làm chuyện đó.
“Tôi không chạy trốn, tôi chỉ lấy lại đồ của tôi mà thôi. Anh tức giận như vậy là vì sao chứ?” A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên bằng ánh mắt kiên định.
Long Ngạo Thiên lấy điện thoại ra đưa cho A Mẫn xem đoạn video. A Mẫn không bất ngờ, bởi vì cô biết đây chính là sai sót nhất đời cô.
“Đây là video gì?” Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn hỏi, anh muốn biết câu trả lời. Nhưng A Mẫn lại hỏi ngược lại anh: “Nếu tôi nói không làm, anh có tin không?”
Long Ngạo Thiên không trả lời câu hỏi đó mà hỏi sang một câu khác: “Tại sao lại bắn bà ấy?”
“Tôi không có bắn!”
A Mẫn phủ nhận, tại sao Long Ngạo Thiên lại hỏi cô như vậy chứ? Đây rõ ràng là không tin cô, vậy mà cô còn cho rằng dù ai không tin thì chắc chắn anh sẽ tin. Nhưng hình như cô đặt niềm tin quá nhiều rồi.
Long Ngạo Thiên không thỏa mãn với câu trả lời đó mà lạnh giọng hỏi A Mẫn lần nữa: “Mẫn Nhi! Tôi hỏi lại lần cuối, tại sao bắn bà ấy?”
A Mẫn im lặng không trả lời, anh cứ luôn miệng hỏi vì sao cô bắn mẹ anh, vậy sao anh không hỏi rằng lý do gì mà cô lại bắn mẹ anh chứ.
Thấy A Mẫn im lặng thì Long Ngạo Thiên siết cổ ép A Mẫn vào tường, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Tôi không kiên nhẫn như em nghĩ đâu, tốt nhất em nên cho tôi một lý do đi.”
“Lý do? Tôi không hận các người đã là nhân từ rồi, anh còn hỏi lý do sao?”
A Mẫn cười nhạt, suốt bao nhiêu năm qua cô sống thế nào bọn họ có biết không? Một phát súng của cô đã quá nhân từ rồi, cho dù đúng hay sai thì bọn họ cũng có một phần trách nhiệm trong đó.
Muốn trách, muốn chất vấn, phải là A Mẫn cô làm việc đó mới đúng. Cô nhìn Long Ngạo Thiên bằng ánh mắt phẫn nộ.
Cuối cùng A Mẫn cười khẩy mà nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Được, nếu anh muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi bắn mẹ anh, là vì bà ấy đáng bị như vậy đấy.”
“Bốp!”
Long Ngạo Thiên nghe xong liền không ngần ngại tát cho A Mẫn một cái vào mặt khiến cô bất ngờ, nhưng sau đó cô lại cười nhạt nhìn anh: “Anh hãy nhớ cái tát ngày hôm nay, về sau tôi không muốn gặp anh nữa.”
A Mẫn nói rồi bước đi, đây có lẽ là kết thúc tốt nhất mà cô nhận được sau những năm tìm kiếm anh.
Nhưng Long Ngạo Thiên lại dùng giọng ra lệnh nói với cô: “Nếu em bước ra khỏi cửa, tôi lập tức bắt giam bạn em. Đày A Phấn và Tiểu Minh làm khổ sai.”
A Mẫn nghe vậy thì tức giận đẩy mạnh Long Ngạo Thiên vào tường quát: “Anh đừng có quá đáng!”
“Em nghĩ tôi không dám làm sao?” Long Ngạo Thiên bỡn cợt nhìn A Mẫn, ánh mắt như có chút thách thức.
A Mẫn nhìn thẳng vào mắt Long Ngạo Thiên, dường như anh không hề có chút né tránh. Cô buông tay ra, lúc nãy dùng lực nhiều nên có lẽ anh sẽ bị đau.
Cô quay đi, “Mặc kệ anh! Dù sao hợp đồng cũng hết rồi, về sau đường ai nấy đi.”
Phải! Hôm nay vừa hết hợp đồng, vốn dĩ cô định nói sự thật cho anh nghe, nhưng xem ra không cần nữa rồi. Cô biết, gia đình anh là quan trọng nhất, bằng không thì sao anh lại tức giận như vậy.
Thấy A Mẫn dửng dưng như thế Long Ngạo Thiên rất khó chịu. Rõ ràng anh chỉ muốn cô cho anh một lý do, nhưng cô lại không nói.
Chỉ cần A Mẫn nói cô không bắn mẹ anh, chỉ cần cô nói là người khác bày kế,… Anh chắc chắn sẽ tin cô, trước giờ anh vẫn luôn tin cô. Nhưng A Mẫn không nói, lại còn nói chuyện khiến anh tức giận như vậy.
“Em hại mẹ tôi sống chết chưa rõ, còn muốn rời đi? Em nghĩ Long Ngạo Thiên tôi để cho em đi vậy sao?” Long Ngạo Thiên chặn A Mẫn lại sau đó khóa chốt cửa.
A Mẫn nhíu mày, Long Ngạo Thiên là muốn đối đầu với cô sao? Dù thế nào cũng được, bằng mọi giá ngày hôm nay cô phải rời khỏi Long Gia.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Long Ngạo Thiên! A Mẫn tôi làm sát thủ nhiều năm, muốn giết anh không khó. Nhưng tôi không làm thế, anh không hiểu lý do sao? Nếu anh muốn bức ép tôi, thì cũng đừng trách tôi.”
Nhìn ánh mắt kiên định mạnh mẽ của A Mẫn khiến Long Ngạo Thiên càng muốn chiếm hữu cô. Cô muốn rời khỏi anh, còn phải xem anh có cho phép không đã.
“Mẫn Nhi! Em là của Long Ngạo Thiên, sống chết do tôi quyết định. Em muốn đi, tôi không cho.”
Long Ngạo Thiên dồn ép A Mẫn khiến cô cứ lùi về sau mà ngã trên giường. Một tay anh chống trên giường, tay còn lại giữ chặt tay A Mẫn.
A Mẫn vùng vẫy: “Thả tôi ra! Tên khốn!”
“Ưm…”
Cô càng chống cự, càng lên tiếng thì càng bị Long Ngạo Thiên bức ép. Anh đưa chiếc lưỡi của mình quấn lấy khuôn miệng của cô. Không cho cô được phép chống cự, không cho cô phản đối anh.
“Tôi lấy hộp gỗ!” A Mẫn quay đi hướng khác, đơn giản cô không muốn nhìn thẳng vào anh.
Long Ngạo Thiên cầm chiếc hộp gỗ đi lại tủ cất ở trên cao khiến A Mẫn khó chịu: “Trả đây! Anh làm vậy là ý gì hả?”
“Ý gì? Em định lấy hộp gỗ đi đâu? Tôi còn chưa hỏi chuyện em đã muốn chạy trốn rồi sao?” Ngạo Thiên tức giận dùng tay đấm mạnh vào tường khiến A Mẫn ngạc nhiên.
Từ lần đầu gặp gỡ đến hiện tại A Mẫn chưa từng thấy Long Ngạo Thiên tức giận như thế này. Cô biết chắc rằng anh đang tức giận chuyện mẹ anh bị thương, nhưng cô không hề làm chuyện đó.
“Tôi không chạy trốn, tôi chỉ lấy lại đồ của tôi mà thôi. Anh tức giận như vậy là vì sao chứ?” A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên bằng ánh mắt kiên định.
Long Ngạo Thiên lấy điện thoại ra đưa cho A Mẫn xem đoạn video. A Mẫn không bất ngờ, bởi vì cô biết đây chính là sai sót nhất đời cô.
“Đây là video gì?” Long Ngạo Thiên nhìn A Mẫn hỏi, anh muốn biết câu trả lời. Nhưng A Mẫn lại hỏi ngược lại anh: “Nếu tôi nói không làm, anh có tin không?”
Long Ngạo Thiên không trả lời câu hỏi đó mà hỏi sang một câu khác: “Tại sao lại bắn bà ấy?”
“Tôi không có bắn!”
A Mẫn phủ nhận, tại sao Long Ngạo Thiên lại hỏi cô như vậy chứ? Đây rõ ràng là không tin cô, vậy mà cô còn cho rằng dù ai không tin thì chắc chắn anh sẽ tin. Nhưng hình như cô đặt niềm tin quá nhiều rồi.
Long Ngạo Thiên không thỏa mãn với câu trả lời đó mà lạnh giọng hỏi A Mẫn lần nữa: “Mẫn Nhi! Tôi hỏi lại lần cuối, tại sao bắn bà ấy?”
A Mẫn im lặng không trả lời, anh cứ luôn miệng hỏi vì sao cô bắn mẹ anh, vậy sao anh không hỏi rằng lý do gì mà cô lại bắn mẹ anh chứ.
Thấy A Mẫn im lặng thì Long Ngạo Thiên siết cổ ép A Mẫn vào tường, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn: “Tôi không kiên nhẫn như em nghĩ đâu, tốt nhất em nên cho tôi một lý do đi.”
“Lý do? Tôi không hận các người đã là nhân từ rồi, anh còn hỏi lý do sao?”
A Mẫn cười nhạt, suốt bao nhiêu năm qua cô sống thế nào bọn họ có biết không? Một phát súng của cô đã quá nhân từ rồi, cho dù đúng hay sai thì bọn họ cũng có một phần trách nhiệm trong đó.
Muốn trách, muốn chất vấn, phải là A Mẫn cô làm việc đó mới đúng. Cô nhìn Long Ngạo Thiên bằng ánh mắt phẫn nộ.
Cuối cùng A Mẫn cười khẩy mà nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Được, nếu anh muốn biết thì tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi bắn mẹ anh, là vì bà ấy đáng bị như vậy đấy.”
“Bốp!”
Long Ngạo Thiên nghe xong liền không ngần ngại tát cho A Mẫn một cái vào mặt khiến cô bất ngờ, nhưng sau đó cô lại cười nhạt nhìn anh: “Anh hãy nhớ cái tát ngày hôm nay, về sau tôi không muốn gặp anh nữa.”
A Mẫn nói rồi bước đi, đây có lẽ là kết thúc tốt nhất mà cô nhận được sau những năm tìm kiếm anh.
Nhưng Long Ngạo Thiên lại dùng giọng ra lệnh nói với cô: “Nếu em bước ra khỏi cửa, tôi lập tức bắt giam bạn em. Đày A Phấn và Tiểu Minh làm khổ sai.”
A Mẫn nghe vậy thì tức giận đẩy mạnh Long Ngạo Thiên vào tường quát: “Anh đừng có quá đáng!”
“Em nghĩ tôi không dám làm sao?” Long Ngạo Thiên bỡn cợt nhìn A Mẫn, ánh mắt như có chút thách thức.
A Mẫn nhìn thẳng vào mắt Long Ngạo Thiên, dường như anh không hề có chút né tránh. Cô buông tay ra, lúc nãy dùng lực nhiều nên có lẽ anh sẽ bị đau.
Cô quay đi, “Mặc kệ anh! Dù sao hợp đồng cũng hết rồi, về sau đường ai nấy đi.”
Phải! Hôm nay vừa hết hợp đồng, vốn dĩ cô định nói sự thật cho anh nghe, nhưng xem ra không cần nữa rồi. Cô biết, gia đình anh là quan trọng nhất, bằng không thì sao anh lại tức giận như vậy.
Thấy A Mẫn dửng dưng như thế Long Ngạo Thiên rất khó chịu. Rõ ràng anh chỉ muốn cô cho anh một lý do, nhưng cô lại không nói.
Chỉ cần A Mẫn nói cô không bắn mẹ anh, chỉ cần cô nói là người khác bày kế,… Anh chắc chắn sẽ tin cô, trước giờ anh vẫn luôn tin cô. Nhưng A Mẫn không nói, lại còn nói chuyện khiến anh tức giận như vậy.
“Em hại mẹ tôi sống chết chưa rõ, còn muốn rời đi? Em nghĩ Long Ngạo Thiên tôi để cho em đi vậy sao?” Long Ngạo Thiên chặn A Mẫn lại sau đó khóa chốt cửa.
A Mẫn nhíu mày, Long Ngạo Thiên là muốn đối đầu với cô sao? Dù thế nào cũng được, bằng mọi giá ngày hôm nay cô phải rời khỏi Long Gia.
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||
“Long Ngạo Thiên! A Mẫn tôi làm sát thủ nhiều năm, muốn giết anh không khó. Nhưng tôi không làm thế, anh không hiểu lý do sao? Nếu anh muốn bức ép tôi, thì cũng đừng trách tôi.”
Nhìn ánh mắt kiên định mạnh mẽ của A Mẫn khiến Long Ngạo Thiên càng muốn chiếm hữu cô. Cô muốn rời khỏi anh, còn phải xem anh có cho phép không đã.
“Mẫn Nhi! Em là của Long Ngạo Thiên, sống chết do tôi quyết định. Em muốn đi, tôi không cho.”
Long Ngạo Thiên dồn ép A Mẫn khiến cô cứ lùi về sau mà ngã trên giường. Một tay anh chống trên giường, tay còn lại giữ chặt tay A Mẫn.
A Mẫn vùng vẫy: “Thả tôi ra! Tên khốn!”
“Ưm…”
Cô càng chống cự, càng lên tiếng thì càng bị Long Ngạo Thiên bức ép. Anh đưa chiếc lưỡi của mình quấn lấy khuôn miệng của cô. Không cho cô được phép chống cự, không cho cô phản đối anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.