Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 138: Giữ lại không đáng
Nguyệt Thủy
12/02/2024
Thấy thái độ của K tức giận như vậy lại thêm việc K nói Tô Gia bị phá
sản khiến Tô Tuyết Đồng căm hận nhìn A Mẫn phẫn nộ, “A Mẫn, tại sao năm
đó hỏa hoạn không thiêu chết cô đi. Tại sao lúc nào cô cũng được Thiên
bảo vệ, rõ ràng tôi đến trước, rõ ràng tôi ở bên cạnh anh ấy suốt bao
năm qua mà. Cô không đáng, cô không có tư cách, cô nên chết đi, cô là đồ phá hoại tình cảm người khác…”
Tô Tuyết Đồng nói hết những uất ức trong lòng ra, nước mắt cũng vì thế mà tuôn rơi. A Mẫn hiểu cảm giác này, trong phút chốc không thể trách Tô Tuyết Đồng được. Nhưng mà mạng người là đáng quý, muốn gì cứ nhắm vào cô là được. Những đứa trẻ ở cô nhi viện vô tội, càng đáng được sống hơn.
“Cho dù cô có đáng thương thế nào thì cũng không thể lấy một lý do ra để che lấp đi sự thật rằng cô là kẻ giết người. Cô muốn được yêu thương, những đứa trẻ ấy không có sao? Tại sao cô lúc nào cũng kéo người vô tội vào? Cô làm vậy có cảm thấy công bằng với những người đã bị cô hại chết oan không hả?”
A Mẫn chất vấn Tô Tuyết Đồng, sự chất vấn của cô cũng khiến cho Tô Tuyết Đồng có chút tỉnh ngộ nhưng vẫn một mực cố chấp, “Tại cô bọn họ mới chết, không phải tại tôi. Ai bảo cô là con gái của phó tổng thống, ai bảo cô là con gái của sát thủ. Bọn họ chết là vì cô, cô mới là kẻ giết người.”
Tô Tuyết Đồng nói cũng có lý, sự thật mà nói chính vì thân phận của A Mẫn nên những đứa trẻ vô tội ấy mới chết thảm. Nhưng nếu không vì tham vọng của Tô Gia thì Tô Gia cũng đâu có kết cục như ngày hôm nay. Nói đi cũng phải nói lại, nếu lỗi ở A Mẫn một thì lỗi ở Tô Tuyết Đồng và Tô Gia là mười.
Lúc nãy đánh với Tô Tuyết Đồng thì A Mẫn cũng đã bị thương ở cánh tay, bây giờ vì giữ tay Tô Tuyết Đồng lâu mà cánh tay của A Mẫn bị chảy máu. K nhìn thấy liền cất giọng cười cợt “A Mẫn, cô thật sự tin lầm người rồi. Có muốn biết sự thật trước khi chết không?”
“Sự thật gì?” A Mẫn nhíu mày hỏi K, khi K vừa định trả lời thì một tiếng “chíu” xuyên thẳng từ thái dương này sang thái dương bên kia. K ngã xuống đất chết không nhắm mắt khiến A Mẫn bất ngờ còn Tô Tuyết Đồng thì không nói nên lời.
Tiểu Cửu và A Tam nhìn nhau không nói gì bởi vì họ biết ai đã làm chuyện này. A Mẫn quay lại chất vấn Cáp Lai Nhĩ, “Tại sao lại giết K? Anh ta không đáng chết.”
“Cậu ta đáng chết, giữ lại không đáng.” Cáp Lai Nhĩ lạnh lùng nhìn A Mẫn, gương mặt và ngữ khí này khiến A Mẫn cảm thấy không quen.
Tô Tuyết Đồng từ một tiểu thư của Tô Gia bỗng chốc mất hết tất cả, tựa như từ một thiên nga rơi xuống làm một con vịt. Cô ta không cam tâm, cũng chính vì tính khí cố chấp mới hại chết K. Tô Tuyết Đồng chợt nhận ra rằng, bản thân đã khiến K chịu nhiều nguy hiểm đến mức mất cả mạng.
“A Mẫn, cô nói đúng. Là tôi sai, tuy nhiên tôi vẫn không chấp nhận việc người khác vì cô mà hại chết K.” Tô Tuyết Đồng nói xong liền lấy con dao ra, dùng một tay còn lại cứa mạnh vào cổ tay nơi tay A Mẫn đang giữ tay Tô Tuyết Đồng lại.
A Mẫn bị cứa một đường sâu ở cổ tay mà vẫn giữ lại Tô Tuyết Đồng, cánh tay đó cũng bị thương mà chảy máu không ngừng. Cô không buông, là vì sợ Tô Tuyết Đồng sẽ chết. Long Ngạo Thiên thấy vậy liền hét lớn: “Mẫn Nhi, buông đi. Ở dưới an toàn, không sao đâu.”
A Mẫn lúc này chỉ sợ Long Ngạo Thiên vì cứu cô mới nói như vậy, cho nên A Mẫn cùng Tô Tuyết Đồng rơi xuống lầu khiến tất cả bất ngờ. Lúc rơi xuống cô vẫn giữ tay Tô Tuyết Đồng nói: “Tôi muốn cô chịu đau khổ, chịu dày vò, chịu sự ân hận với những gì cô đã làm. Cô phải sống, sống để nhìn nhận xem bản thân đã làm sai những gì. K chết là vì cô, vì yêu cô mới chết. Tô Tuyết Đồng, cô là người đáng thương.”
Lời nói của A Mẫn như tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt Tô Tuyết Đồng. Cho dù bây giờ Tô Tuyết Đồng nhận ra cũng đã muộn rồi, vì K đã chết. Người trên đời này đối tốt với Tô Tuyết Đồng cũng chỉ có duy nhất K mà thôi.
Những lần làm sai K luôn giúp Tô Tuyết Đồng dọn dẹp, Tô Tuyết Đồng muốn gì K cũng làm theo bất chấp đúng sai. Là vệ sĩ thân cận thì không có như vậy, không có đến mức quan tâm lo lắng hơn cả bình thường. Chỉ vì Tô Tuyết Đồng luôn hướng về Long Ngạo Thiên cho nên mới không nhìn thấy được sự dịu dàng và quan tâm của K dành cho cô ta.
Tô Tuyết Đồng lúc này cười nhạt, chỉ nhìn A Mẫn nhắc nhở: “Cô tin sai người thì cô sẽ giống như tôi thôi, tôi thật mong chờ đến ngày cô và Long Ngạo Thiên rời xa nhau đấy.”
Cả hai rơi xuống nệm, may mắn là sức đàn hồi rất tốt nên cả hai đều không sao. Cảnh sát bao vây khu vực đó, lão Cao lại gần cầm tờ giấy bắt giữ nhìn Tô Tuyết Đồng nói: “Tô Tuyết Đồng, cô bị bắt vì có liên quan đến những vụ tai nạn gây hại cho Vương Mẫn Nhi, là kẻ tình nghi đẩy nạn nhân xuống lầu và các tội danh khác. Mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát hợp tác điều tra.”
Tô Tuyết Đồng im lặng để cảnh sát còng tay và dẫn đi, cô ta không còn gì để luyến tiếc nữa. Sau tất cả thì cô ta vẫn là kẻ thua cuộc, ngược lại còn hại chết người yêu cô ta bằng cả sinh mạng. Cái giá này thật sự quá đắt rồi, đắt đến mức cả đời này cô ta có thể phải ngồi tù mà sám hối.
Cánh tay A Mẫn lúc rơi xuống đến hiện tại rất đau, đau đến mức A Mẫn không thể cử động được. Máu chảy rất nhiều, cổ tay A Mẫn bị cắt sâu đến mức Long Ngạo Thiên nhìn cũng đau xót mà chạy lại ôm A Mẫn vào lòng, “May mà em không sao! Có biết anh lo lắm không? Mau để Phương Minh xem vết thương đi.”
Long Ngạo Thiên đỡ A Mẫn ngồi dậy nhưng cánh tay phải của A Mẫn không cử động được, A Mẫn cũng không có cảm giác gì. Phương Minh liền cầm máu ở cổ tay sau đó băng bó vết thương ở cánh tay rồi nói: “Đưa A Mẫn về Long Gia đi, nếu không điều trị tay của A Mẫn sẽ bị phế luôn đấy.”
Long Ngạo Thiên nghe vậy liền vội vàng bế A Mẫn lên trực thăng cùng Phương Minh rời đi. Bên trong trực thăng còn có cả Vương Thiên An và Triệu Tuấn Kỳ. Trước khi trực thăng cất cánh thì A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Thiên, cho người đưa A Tam và Tiểu Cửu cấp cứu đi. Hai người họ cũng coi như là đã cứu mạng em.”
“Tuấn Kỳ, giải quyết chuyện này giúp tao đi.” Long Ngạo Thiên nhìn Triệu Tuấn Kỳ, đây là câu nhờ vả mà Triệu Tuấn Kỳ lần đầu được nghe nên vui vẻ xuống trực thăng rồi nói: “Xong việc nhớ cho tao nghỉ dưỡng.”
Long Ngạo Thiên gật đầu, trực thăng rời đi nhanh chóng để lại Triệu Tuấn Kỳ phải dọn dẹp mớ tàn cuộc này. May thay Hoắc Gia Dĩnh sau khi xong việc cũng đến đây nên giúp Triệu Tuấn Kỳ đưa A Tam và Tiểu Cửu đến bệnh viện. Tuy nhiên Cáp Lai Nhĩ và A Nhất thì không thấy đâu nữa.
Triệu Tuấn Kỳ đem xác của K để cho người khác xử lý, tuy chết rồi nhưng vẫn được an táng đàng hoàng. Dù là kẻ thù thì Triệu Tuấn Kỳ cũng không bỏ mặc xác chết phơi giữa nắng thế này. Khi K được đưa đi thì điện thoại cậu ta rơi ra, Triệu Tuấn Kỳ tò mò nhặt điện thoại lên xem thử.
Tô Tuyết Đồng nói hết những uất ức trong lòng ra, nước mắt cũng vì thế mà tuôn rơi. A Mẫn hiểu cảm giác này, trong phút chốc không thể trách Tô Tuyết Đồng được. Nhưng mà mạng người là đáng quý, muốn gì cứ nhắm vào cô là được. Những đứa trẻ ở cô nhi viện vô tội, càng đáng được sống hơn.
“Cho dù cô có đáng thương thế nào thì cũng không thể lấy một lý do ra để che lấp đi sự thật rằng cô là kẻ giết người. Cô muốn được yêu thương, những đứa trẻ ấy không có sao? Tại sao cô lúc nào cũng kéo người vô tội vào? Cô làm vậy có cảm thấy công bằng với những người đã bị cô hại chết oan không hả?”
A Mẫn chất vấn Tô Tuyết Đồng, sự chất vấn của cô cũng khiến cho Tô Tuyết Đồng có chút tỉnh ngộ nhưng vẫn một mực cố chấp, “Tại cô bọn họ mới chết, không phải tại tôi. Ai bảo cô là con gái của phó tổng thống, ai bảo cô là con gái của sát thủ. Bọn họ chết là vì cô, cô mới là kẻ giết người.”
Tô Tuyết Đồng nói cũng có lý, sự thật mà nói chính vì thân phận của A Mẫn nên những đứa trẻ vô tội ấy mới chết thảm. Nhưng nếu không vì tham vọng của Tô Gia thì Tô Gia cũng đâu có kết cục như ngày hôm nay. Nói đi cũng phải nói lại, nếu lỗi ở A Mẫn một thì lỗi ở Tô Tuyết Đồng và Tô Gia là mười.
Lúc nãy đánh với Tô Tuyết Đồng thì A Mẫn cũng đã bị thương ở cánh tay, bây giờ vì giữ tay Tô Tuyết Đồng lâu mà cánh tay của A Mẫn bị chảy máu. K nhìn thấy liền cất giọng cười cợt “A Mẫn, cô thật sự tin lầm người rồi. Có muốn biết sự thật trước khi chết không?”
“Sự thật gì?” A Mẫn nhíu mày hỏi K, khi K vừa định trả lời thì một tiếng “chíu” xuyên thẳng từ thái dương này sang thái dương bên kia. K ngã xuống đất chết không nhắm mắt khiến A Mẫn bất ngờ còn Tô Tuyết Đồng thì không nói nên lời.
Tiểu Cửu và A Tam nhìn nhau không nói gì bởi vì họ biết ai đã làm chuyện này. A Mẫn quay lại chất vấn Cáp Lai Nhĩ, “Tại sao lại giết K? Anh ta không đáng chết.”
“Cậu ta đáng chết, giữ lại không đáng.” Cáp Lai Nhĩ lạnh lùng nhìn A Mẫn, gương mặt và ngữ khí này khiến A Mẫn cảm thấy không quen.
Tô Tuyết Đồng từ một tiểu thư của Tô Gia bỗng chốc mất hết tất cả, tựa như từ một thiên nga rơi xuống làm một con vịt. Cô ta không cam tâm, cũng chính vì tính khí cố chấp mới hại chết K. Tô Tuyết Đồng chợt nhận ra rằng, bản thân đã khiến K chịu nhiều nguy hiểm đến mức mất cả mạng.
“A Mẫn, cô nói đúng. Là tôi sai, tuy nhiên tôi vẫn không chấp nhận việc người khác vì cô mà hại chết K.” Tô Tuyết Đồng nói xong liền lấy con dao ra, dùng một tay còn lại cứa mạnh vào cổ tay nơi tay A Mẫn đang giữ tay Tô Tuyết Đồng lại.
A Mẫn bị cứa một đường sâu ở cổ tay mà vẫn giữ lại Tô Tuyết Đồng, cánh tay đó cũng bị thương mà chảy máu không ngừng. Cô không buông, là vì sợ Tô Tuyết Đồng sẽ chết. Long Ngạo Thiên thấy vậy liền hét lớn: “Mẫn Nhi, buông đi. Ở dưới an toàn, không sao đâu.”
A Mẫn lúc này chỉ sợ Long Ngạo Thiên vì cứu cô mới nói như vậy, cho nên A Mẫn cùng Tô Tuyết Đồng rơi xuống lầu khiến tất cả bất ngờ. Lúc rơi xuống cô vẫn giữ tay Tô Tuyết Đồng nói: “Tôi muốn cô chịu đau khổ, chịu dày vò, chịu sự ân hận với những gì cô đã làm. Cô phải sống, sống để nhìn nhận xem bản thân đã làm sai những gì. K chết là vì cô, vì yêu cô mới chết. Tô Tuyết Đồng, cô là người đáng thương.”
Lời nói của A Mẫn như tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt Tô Tuyết Đồng. Cho dù bây giờ Tô Tuyết Đồng nhận ra cũng đã muộn rồi, vì K đã chết. Người trên đời này đối tốt với Tô Tuyết Đồng cũng chỉ có duy nhất K mà thôi.
Những lần làm sai K luôn giúp Tô Tuyết Đồng dọn dẹp, Tô Tuyết Đồng muốn gì K cũng làm theo bất chấp đúng sai. Là vệ sĩ thân cận thì không có như vậy, không có đến mức quan tâm lo lắng hơn cả bình thường. Chỉ vì Tô Tuyết Đồng luôn hướng về Long Ngạo Thiên cho nên mới không nhìn thấy được sự dịu dàng và quan tâm của K dành cho cô ta.
Tô Tuyết Đồng lúc này cười nhạt, chỉ nhìn A Mẫn nhắc nhở: “Cô tin sai người thì cô sẽ giống như tôi thôi, tôi thật mong chờ đến ngày cô và Long Ngạo Thiên rời xa nhau đấy.”
Cả hai rơi xuống nệm, may mắn là sức đàn hồi rất tốt nên cả hai đều không sao. Cảnh sát bao vây khu vực đó, lão Cao lại gần cầm tờ giấy bắt giữ nhìn Tô Tuyết Đồng nói: “Tô Tuyết Đồng, cô bị bắt vì có liên quan đến những vụ tai nạn gây hại cho Vương Mẫn Nhi, là kẻ tình nghi đẩy nạn nhân xuống lầu và các tội danh khác. Mời cô theo chúng tôi về sở cảnh sát hợp tác điều tra.”
Tô Tuyết Đồng im lặng để cảnh sát còng tay và dẫn đi, cô ta không còn gì để luyến tiếc nữa. Sau tất cả thì cô ta vẫn là kẻ thua cuộc, ngược lại còn hại chết người yêu cô ta bằng cả sinh mạng. Cái giá này thật sự quá đắt rồi, đắt đến mức cả đời này cô ta có thể phải ngồi tù mà sám hối.
Cánh tay A Mẫn lúc rơi xuống đến hiện tại rất đau, đau đến mức A Mẫn không thể cử động được. Máu chảy rất nhiều, cổ tay A Mẫn bị cắt sâu đến mức Long Ngạo Thiên nhìn cũng đau xót mà chạy lại ôm A Mẫn vào lòng, “May mà em không sao! Có biết anh lo lắm không? Mau để Phương Minh xem vết thương đi.”
Long Ngạo Thiên đỡ A Mẫn ngồi dậy nhưng cánh tay phải của A Mẫn không cử động được, A Mẫn cũng không có cảm giác gì. Phương Minh liền cầm máu ở cổ tay sau đó băng bó vết thương ở cánh tay rồi nói: “Đưa A Mẫn về Long Gia đi, nếu không điều trị tay của A Mẫn sẽ bị phế luôn đấy.”
Long Ngạo Thiên nghe vậy liền vội vàng bế A Mẫn lên trực thăng cùng Phương Minh rời đi. Bên trong trực thăng còn có cả Vương Thiên An và Triệu Tuấn Kỳ. Trước khi trực thăng cất cánh thì A Mẫn nhìn Long Ngạo Thiên nói: “Thiên, cho người đưa A Tam và Tiểu Cửu cấp cứu đi. Hai người họ cũng coi như là đã cứu mạng em.”
“Tuấn Kỳ, giải quyết chuyện này giúp tao đi.” Long Ngạo Thiên nhìn Triệu Tuấn Kỳ, đây là câu nhờ vả mà Triệu Tuấn Kỳ lần đầu được nghe nên vui vẻ xuống trực thăng rồi nói: “Xong việc nhớ cho tao nghỉ dưỡng.”
Long Ngạo Thiên gật đầu, trực thăng rời đi nhanh chóng để lại Triệu Tuấn Kỳ phải dọn dẹp mớ tàn cuộc này. May thay Hoắc Gia Dĩnh sau khi xong việc cũng đến đây nên giúp Triệu Tuấn Kỳ đưa A Tam và Tiểu Cửu đến bệnh viện. Tuy nhiên Cáp Lai Nhĩ và A Nhất thì không thấy đâu nữa.
Triệu Tuấn Kỳ đem xác của K để cho người khác xử lý, tuy chết rồi nhưng vẫn được an táng đàng hoàng. Dù là kẻ thù thì Triệu Tuấn Kỳ cũng không bỏ mặc xác chết phơi giữa nắng thế này. Khi K được đưa đi thì điện thoại cậu ta rơi ra, Triệu Tuấn Kỳ tò mò nhặt điện thoại lên xem thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.