Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!
Chương 143: Thích tôi vậy sao?
Nguyệt Thủy
13/02/2024
“Vậy là… Em gọi anh ra mục đích chỉ muốn nói chuyện này? Em thật sự không muốn cùng anh rời đi sao?” Cáp Lai Nhĩ bây giờ mới biết ý định của A Mẫn, hóa ra là A Mẫn đã biết rồi. Cậu lại không hề nghĩ rằng A Mẫn lại dùng kế này để nói rõ với cậu, là cậu quá sơ suất.
Nhìn Cáp Lai Nhĩ có vẻ lưu luyến nên A Mẫn liền dứt khoát, “Không! Đồng hành với anh có A Nhất cũng rất tốt. Anh đưa tôi ra sân bay đi, tôi cũng sẽ rời đi, nhưng là đi một mình.”
“A Mẫn, sau này nếu tôi muốn gặp lại em thì vẫn được chứ?”
“Được! Chỉ là khi nào tôi muốn lộ diện thôi, bằng không thì anh tìm không ra đâu.”
Cáp Lai Nhĩ và A Mẫn nói đến đây thì dừng lại, cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình. Cậu cũng đồng ý điều kiện của A Mẫn mà chở cô ra sân bay, còn đặt vé và sắp xếp cho cô. Chuyến bay của A Mẫn cả Cáp Lai Nhĩ cũng không biết vì cô không cho cậu biết, cậu chỉ biết là A Mẫn sẽ rời đi thôi.
Cáp Lai Nhĩ có chút buồn, bao năm qua vậy mà vẫn chẳng thể nào khiến A Mẫn động lòng. Nhưng ít ra cậu cũng không đáng thương bằng Long Ngạo Thiên, khi A Mẫn rời đi vẫn chào tạm biệt cậu. Còn Long Ngạo Thiên vì muốn tìm sự thật cho A Mẫn mà không nói trước để cô hiểu lầm, như vậy là lần nữa để A Mẫn chạy đi.
A Mẫn rất biết cách lừa người, cô đặt hai chuyến bay với hai khung giờ khác nhau. Chuyến bay A Mẫn nhờ Cáp Lai Nhĩ đặt thì cô không hề lên máy bay rời đi mà đi một chuyến khác vào thời gian khác. Cho nên dù Cáp Lai Nhĩ có tiết lộ cho ai thì cũng sẽ không chính xác.
Sau khi tiễn A Mẫn xong thì Cáp Lai Nhĩ cũng quay về nhà chuẩn bị hành lý rời đi. Lúc này A Nhất đã đợi sẵn ở nhà mà không đem theo hành lý. Cáp Lai Nhĩ có chút nghi ngờ nên nhìn A Nhất hỏi: “Cậu không định đi cùng tôi sao?”
“Cáp Lai Nhĩ, xin lỗi đã phản bội cậu. Là tôi nói chuyện của cậu cho A Tam biết, để A Tam nói với A Mẫn.”
“Bỏ đi! Dù sau A Mẫn cũng không có hận tôi, coi như là một điều tốt. Cô ấy nói, có cậu đồng hành cùng tôi sẽ rất tốt. Bây giờ cậu như thế này, là muốn để tôi đi một mình sao?”
Cáp Lai Nhĩ cũng rất xem trọng A Nhất giống như A Tam xem trọng A Nhất vậy. Thấy A Nhất không muốn đi khiến cậu có chút hụt hẫng, A Nhất thấy Cáp Lai Nhĩ có vẻ không vui nên thở dài đi lên lầu kéo hành lý xuống. Tính cách của Cáp Lai Nhĩ chỉ có A Nhất hiểu, chỉ cần nhìn cũng biết.
A Nhất kéo hành lý lại gần Cáp Lai Nhĩ sau đó nói: “Chẳng phải muốn tôi đi cùng sao? Vậy thì đi thôi, sắp trễ chuyến bay rồi.”
“Ừm!”
Cáp Lai Nhĩ gật đầu sau đó cùng A Nhất kéo hành lý rời đi. Điểm đến vẫn là nước S vì nơi đó mới chính là nơi mà Cáp Lai Nhĩ muốn ở lại. Cậu vốn định từ bỏ vị trí cố vấn cho nước S nhưng vì lời nói của A Mẫn nên cậu sẽ tiếp tục làm. Sau này có gì gặp A Mẫn cũng dễ hơn, mà lý do càng không quá khó.
Cả hai ra sân bay sau đó chờ đến giờ thông báo thì khởi hành. Chuyến bay mà A Mẫn nhờ Cáp Lai Nhĩ đặt khởi hành trước năm phút chuyến bay mà Cáp Lai Nhĩ đi. Khi thấy máy bay của A Mẫn rời đi thì Cáp Lai Nhĩ chỉ nhìn theo không nói gì. Cậu hy vọng A Mẫn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
A Nhất nhìn theo sau đó lại nhìn nét mặt của Cáp Lai Nhĩ thì biết Cáp Lai Nhĩ có chút luyến tiếc. Tuy nhiên A Nhất cũng không hối hận vì những gì mình đã làm, chỉ cần có thể đồng hành cùng Cáp Lai Nhĩ là được. Loa phát thông báo chuyến bay kế tiếp sắp khởi hành, cả hai kéo hành lý đi vào trong. Trước khi bước lên máy bay thì A Nhất cũng đã nhắn tin nói cho A Tam biết.
A Tam sau khi đọc xong tin nhắn cũng chỉ chúc hai người đó thuận lợi với con đường mà hai người đó chọn. Có lẽ đêm hôm nay chính là đêm mà nhiều người rời đi nhất. Hết A Mẫn rồi tới Cáp Lai Nhĩ và A Nhất, tiếp theo có lẽ chính là A Tam và Tiểu Cửu.
A Tam và Tiểu Cửu sau khi làm thủ tục xuất viện thì cũng rời đi. Vừa ra khỏi bệnh viện thì Tiểu Cửu đã dừng lại khiến A Tam có chút nhíu mày, “Sao vậy? Bỏ quên gì sao?”
“Không có! Em chỉ là sợ anh không muốn người khác làm phiền cho nên… Em sẽ gọi Tiểu Ngũ đến đón, anh về trước đi.” Tiểu Cửu nhìn A Tam cười nói nhưng trong lòng lại chẳng muốn như vậy chút nào. Chỉ là Tiểu Cửu không muốn A Tam nghĩ rằng bản thân cô ấy là kẻ phiền phức.
A Tam nghe vậy cũng không nói gì sau đó bước đi khiến cho Tiểu Cửu có chút thất vọng. Cứ nghĩ A Tam sẽ an ủi hay ít ra sẽ nói câu gì đó, đằng này đi thẳng làm cho Tiểu Cửu rất muốn khóc. Nhưng vì đây là bệnh viện nên Tiểu Cửu vẫn luôn cố gắng giữ cho tâm trạng không quá bi hài.
A Tam đi lại chỗ xe taxi đang đậu và lên xe, Tiểu Cửu nhìn theo chỉ cười buồn. Tiểu Cửu không có can đảm để níu giữ, bởi vì Tiểu Cửu biết A Tam không hề có ý gì với cô ấy. Tiểu Cửu mang ba lô lên vai sau đó bước đi, xe taxi vẫn chạy chậm theo bước chân của Tiểu Cửu đến khi ra khỏi cổng bệnh viện thì dừng lại.
A Tam mở cửa xuống xe sau đó lấy ba lô trên vai Tiểu Cửu và bước vào xe trước khiến Tiểu Cửu có chút bất ngờ nhìn theo. Thấy Tiểu Cửu cứ đứng lặng người thì A Tam nhíu mày, “Lên xe đi! Còn đứng đó thì tôi cho xe chạy luôn đấy.”
Tiểu Cửu nghe vậy liền bước vào xe mà quên mất lúc nãy đã nói rằng nhờ Tiểu Ngũ đến đón. A Tam ra hiệu cho taxi chạy đi, nơi đến chính là nhà của cậu. Tiểu Cửu ngồi trên xe một lúc thì nhìn sang A Tam, ở khoảng cách gần này mới thấy được đôi mắt cuốn hút của A Tam.
Biết bản thân bị Tiểu Cửu nhìn nhưng A Tam vẫn không nói gì, để xem Tiểu Cửu sẽ làm gì. Tiểu Cửu bất giác đưa tay lên chạm mặt A Tam sau đó khen ngợi, “Da mặt anh đẹp thật! Đôi mắt cũng rất cuốn hút người khác.”
“Nhìn đủ chưa? Chạm đủ chưa?” A Tam quay lại nhìn khiến Tiểu Cửu bất giác bối rối quay đi, “Xin lỗi, em không cố ý.”
“Sau lần nào cô cũng ở sân thượng vậy? Nhà đâu sao không ở mà lên đó.” A Tam nhìn Tiểu Cửu chăm chú, chỉ cần nói dối là cậu phát hiện ngay. Tiểu Cửu bị hỏi như vậy cũng không biết làm sao, chỉ đành nói thật: “Tiểu Ngũ có bạn trai nên ít về nhà, em thấy chán nên lên sân thượng hóng gió. Nơi đó ngủ cũng rất thoải mái, cho nên khi làm xong nhiệm vụ thì ngủ ở đó.”
“Vậy giờ cô muốn về nhà hay sao?” A Tam lại tiếp tục hỏi, điều này khiến Tiểu Cửu có chút nghi ngờ. Tiểu Cửu không trả lời A Tam mà hỏi ngược lại, “Là vì A Mẫn nên anh mới đối xử với em như vậy phải không? Không cần vì em đỡ đạn cho anh mà đối tốt với em đâu, là em tình nguyện.”
A Tam nhìn Tiểu Cửu, cậu biết Tiểu Cửu đang nghĩ gì. Có lẽ là đang tủi thân vì cậu chỉ hướng về A Mẫn mà không hướng về Tiểu Cửu. Sự thật mà nói Tiểu Cửu cũng chưa có lần nào thẳng thắn nói với A Tam về tình cảm của mình nên A Tam cũng không hỏi.
Nghe Tiểu Cửu nói vậy thì A Tam thuận tiện hỏi: “Thích tôi vậy sao?”
Nhìn Cáp Lai Nhĩ có vẻ lưu luyến nên A Mẫn liền dứt khoát, “Không! Đồng hành với anh có A Nhất cũng rất tốt. Anh đưa tôi ra sân bay đi, tôi cũng sẽ rời đi, nhưng là đi một mình.”
“A Mẫn, sau này nếu tôi muốn gặp lại em thì vẫn được chứ?”
“Được! Chỉ là khi nào tôi muốn lộ diện thôi, bằng không thì anh tìm không ra đâu.”
Cáp Lai Nhĩ và A Mẫn nói đến đây thì dừng lại, cả hai đều có suy nghĩ của riêng mình. Cậu cũng đồng ý điều kiện của A Mẫn mà chở cô ra sân bay, còn đặt vé và sắp xếp cho cô. Chuyến bay của A Mẫn cả Cáp Lai Nhĩ cũng không biết vì cô không cho cậu biết, cậu chỉ biết là A Mẫn sẽ rời đi thôi.
Cáp Lai Nhĩ có chút buồn, bao năm qua vậy mà vẫn chẳng thể nào khiến A Mẫn động lòng. Nhưng ít ra cậu cũng không đáng thương bằng Long Ngạo Thiên, khi A Mẫn rời đi vẫn chào tạm biệt cậu. Còn Long Ngạo Thiên vì muốn tìm sự thật cho A Mẫn mà không nói trước để cô hiểu lầm, như vậy là lần nữa để A Mẫn chạy đi.
A Mẫn rất biết cách lừa người, cô đặt hai chuyến bay với hai khung giờ khác nhau. Chuyến bay A Mẫn nhờ Cáp Lai Nhĩ đặt thì cô không hề lên máy bay rời đi mà đi một chuyến khác vào thời gian khác. Cho nên dù Cáp Lai Nhĩ có tiết lộ cho ai thì cũng sẽ không chính xác.
Sau khi tiễn A Mẫn xong thì Cáp Lai Nhĩ cũng quay về nhà chuẩn bị hành lý rời đi. Lúc này A Nhất đã đợi sẵn ở nhà mà không đem theo hành lý. Cáp Lai Nhĩ có chút nghi ngờ nên nhìn A Nhất hỏi: “Cậu không định đi cùng tôi sao?”
“Cáp Lai Nhĩ, xin lỗi đã phản bội cậu. Là tôi nói chuyện của cậu cho A Tam biết, để A Tam nói với A Mẫn.”
“Bỏ đi! Dù sau A Mẫn cũng không có hận tôi, coi như là một điều tốt. Cô ấy nói, có cậu đồng hành cùng tôi sẽ rất tốt. Bây giờ cậu như thế này, là muốn để tôi đi một mình sao?”
Cáp Lai Nhĩ cũng rất xem trọng A Nhất giống như A Tam xem trọng A Nhất vậy. Thấy A Nhất không muốn đi khiến cậu có chút hụt hẫng, A Nhất thấy Cáp Lai Nhĩ có vẻ không vui nên thở dài đi lên lầu kéo hành lý xuống. Tính cách của Cáp Lai Nhĩ chỉ có A Nhất hiểu, chỉ cần nhìn cũng biết.
A Nhất kéo hành lý lại gần Cáp Lai Nhĩ sau đó nói: “Chẳng phải muốn tôi đi cùng sao? Vậy thì đi thôi, sắp trễ chuyến bay rồi.”
“Ừm!”
Cáp Lai Nhĩ gật đầu sau đó cùng A Nhất kéo hành lý rời đi. Điểm đến vẫn là nước S vì nơi đó mới chính là nơi mà Cáp Lai Nhĩ muốn ở lại. Cậu vốn định từ bỏ vị trí cố vấn cho nước S nhưng vì lời nói của A Mẫn nên cậu sẽ tiếp tục làm. Sau này có gì gặp A Mẫn cũng dễ hơn, mà lý do càng không quá khó.
Cả hai ra sân bay sau đó chờ đến giờ thông báo thì khởi hành. Chuyến bay mà A Mẫn nhờ Cáp Lai Nhĩ đặt khởi hành trước năm phút chuyến bay mà Cáp Lai Nhĩ đi. Khi thấy máy bay của A Mẫn rời đi thì Cáp Lai Nhĩ chỉ nhìn theo không nói gì. Cậu hy vọng A Mẫn sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
A Nhất nhìn theo sau đó lại nhìn nét mặt của Cáp Lai Nhĩ thì biết Cáp Lai Nhĩ có chút luyến tiếc. Tuy nhiên A Nhất cũng không hối hận vì những gì mình đã làm, chỉ cần có thể đồng hành cùng Cáp Lai Nhĩ là được. Loa phát thông báo chuyến bay kế tiếp sắp khởi hành, cả hai kéo hành lý đi vào trong. Trước khi bước lên máy bay thì A Nhất cũng đã nhắn tin nói cho A Tam biết.
A Tam sau khi đọc xong tin nhắn cũng chỉ chúc hai người đó thuận lợi với con đường mà hai người đó chọn. Có lẽ đêm hôm nay chính là đêm mà nhiều người rời đi nhất. Hết A Mẫn rồi tới Cáp Lai Nhĩ và A Nhất, tiếp theo có lẽ chính là A Tam và Tiểu Cửu.
A Tam và Tiểu Cửu sau khi làm thủ tục xuất viện thì cũng rời đi. Vừa ra khỏi bệnh viện thì Tiểu Cửu đã dừng lại khiến A Tam có chút nhíu mày, “Sao vậy? Bỏ quên gì sao?”
“Không có! Em chỉ là sợ anh không muốn người khác làm phiền cho nên… Em sẽ gọi Tiểu Ngũ đến đón, anh về trước đi.” Tiểu Cửu nhìn A Tam cười nói nhưng trong lòng lại chẳng muốn như vậy chút nào. Chỉ là Tiểu Cửu không muốn A Tam nghĩ rằng bản thân cô ấy là kẻ phiền phức.
A Tam nghe vậy cũng không nói gì sau đó bước đi khiến cho Tiểu Cửu có chút thất vọng. Cứ nghĩ A Tam sẽ an ủi hay ít ra sẽ nói câu gì đó, đằng này đi thẳng làm cho Tiểu Cửu rất muốn khóc. Nhưng vì đây là bệnh viện nên Tiểu Cửu vẫn luôn cố gắng giữ cho tâm trạng không quá bi hài.
A Tam đi lại chỗ xe taxi đang đậu và lên xe, Tiểu Cửu nhìn theo chỉ cười buồn. Tiểu Cửu không có can đảm để níu giữ, bởi vì Tiểu Cửu biết A Tam không hề có ý gì với cô ấy. Tiểu Cửu mang ba lô lên vai sau đó bước đi, xe taxi vẫn chạy chậm theo bước chân của Tiểu Cửu đến khi ra khỏi cổng bệnh viện thì dừng lại.
A Tam mở cửa xuống xe sau đó lấy ba lô trên vai Tiểu Cửu và bước vào xe trước khiến Tiểu Cửu có chút bất ngờ nhìn theo. Thấy Tiểu Cửu cứ đứng lặng người thì A Tam nhíu mày, “Lên xe đi! Còn đứng đó thì tôi cho xe chạy luôn đấy.”
Tiểu Cửu nghe vậy liền bước vào xe mà quên mất lúc nãy đã nói rằng nhờ Tiểu Ngũ đến đón. A Tam ra hiệu cho taxi chạy đi, nơi đến chính là nhà của cậu. Tiểu Cửu ngồi trên xe một lúc thì nhìn sang A Tam, ở khoảng cách gần này mới thấy được đôi mắt cuốn hút của A Tam.
Biết bản thân bị Tiểu Cửu nhìn nhưng A Tam vẫn không nói gì, để xem Tiểu Cửu sẽ làm gì. Tiểu Cửu bất giác đưa tay lên chạm mặt A Tam sau đó khen ngợi, “Da mặt anh đẹp thật! Đôi mắt cũng rất cuốn hút người khác.”
“Nhìn đủ chưa? Chạm đủ chưa?” A Tam quay lại nhìn khiến Tiểu Cửu bất giác bối rối quay đi, “Xin lỗi, em không cố ý.”
“Sau lần nào cô cũng ở sân thượng vậy? Nhà đâu sao không ở mà lên đó.” A Tam nhìn Tiểu Cửu chăm chú, chỉ cần nói dối là cậu phát hiện ngay. Tiểu Cửu bị hỏi như vậy cũng không biết làm sao, chỉ đành nói thật: “Tiểu Ngũ có bạn trai nên ít về nhà, em thấy chán nên lên sân thượng hóng gió. Nơi đó ngủ cũng rất thoải mái, cho nên khi làm xong nhiệm vụ thì ngủ ở đó.”
“Vậy giờ cô muốn về nhà hay sao?” A Tam lại tiếp tục hỏi, điều này khiến Tiểu Cửu có chút nghi ngờ. Tiểu Cửu không trả lời A Tam mà hỏi ngược lại, “Là vì A Mẫn nên anh mới đối xử với em như vậy phải không? Không cần vì em đỡ đạn cho anh mà đối tốt với em đâu, là em tình nguyện.”
A Tam nhìn Tiểu Cửu, cậu biết Tiểu Cửu đang nghĩ gì. Có lẽ là đang tủi thân vì cậu chỉ hướng về A Mẫn mà không hướng về Tiểu Cửu. Sự thật mà nói Tiểu Cửu cũng chưa có lần nào thẳng thắn nói với A Tam về tình cảm của mình nên A Tam cũng không hỏi.
Nghe Tiểu Cửu nói vậy thì A Tam thuận tiện hỏi: “Thích tôi vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.