Chương 55
Ngô Sam
26/07/2017
“Con nhớ cách hai giờ phải xoa thuốc một lần, thuốc sẽ phát huy tác dụng chân sẽ không còn
sưng” Tiêu Chính Uy xoa đều thuốc vào chân Bối Bối, thận trọng dặn dò,
giọng nói vừa trầm vừa dịu.
“Cảm ơn cha” Bối Bối cúi nhẹ đầu thật lòng bày tỏ.
“Về chuyện? À chuyện này sao?” Tiêu Chính Uy ngạc nhiên nhìn con gái,
“Cha..cha đã cứu con” Bối Bối lúng túng nói nhỏ.
“Con là con gái của ta, không phải nói lời cảm ơn như thế” Tiêu Chính Uy hơi không thoải mái lên tiếng.
“Đó không phải là một câu nói dành cho con bé” Mẫn Như đột ngột xuất hiện mang theo tiếng phản bác.
Tiêu Chính Uy lẫn Bối Bối ngước lên, anh và cô bé đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Mẫn Như, cô cất bước đi về phía anh với Bối Bối đang ngồi, nhẹ nhàng mỉm cười “Con bé là con anh thì đã sao? Anh đã cứu con bé thì bắt buộc phải có một câu cảm ơn, đó là cách mà Bối Bối được dạy dỗ! Con làm tốt lắm bảo bối!”
Cô xoa đầu con gái rồi nói tiếp “Lời cảm ơn biểu thị sự kính trọng và biết ơn những gì người khác đã làm cho mình, khi cảm ơn và xin lỗi được bày tỏ một cách chân thành sẽ giúp mọi người dễ cư xử với nhau hơn”.
Tiêu Chính Uy phì cười lên tiếng “Em lại dùng đạo lý để nói chuyện với tôi? Chắc có lẽ em không biết, từ trước đến nay chưa có ai lại dùng lý lẽ mà dám nói thẳng với tôi! Người đầu tiên có thái độ tự mãn trước mặt tôi chính là em”.
”Điều mà anh nói tôi biết rất rõ, anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng, quyền lực bậc nhất thành phố A này, dĩ nhiên sẽ không ai dám nói trước mặt anh” Mẫn Như hơi châm chọc.
“Rất tốt cô gái, em biết rõ như thế vì sao còn dùng thái độ đó với tôi, em không sợ tôi sẽ tức giận sao?” Tiêu Chính Uy thích thú đối đầu với Mẫn Như.
“Tôi sợ chứ! Thế nhưng Tiêu tổng anh đã quên, lời nói của anh vừa nãy, tôi cảm thấy không thích hợp với Bối Bối mới lên tiếng chỉnh sửa, một công dân có quyền phát biểu ý kiến, bày tỏ quan điểm của mình, một người mẹ luôn có một quan điểm giáo dục con cái của riêng mình, dựa vào hai lý do đó, không thể nào tôi phải sợ anh cả!” Mẫn Như ranh mãnh nói, sau đó dường như nhớ ra điều gì, Mẫn Như đổi giọng.
“Bối Bối, phải rồi mẹ chuẩn bị bánh cho hai đứa, có loại táo mà con thích ăn, Lạc Lạc đang ăn một mình, theo tình hình thì mẹ đi khá lâu rồi! Đoán chừng anh trai có thể đang ăn phần của con!” Mẫn Như nháy mắt tinh nghịch.
“A, cái gì, sao mẹ không nói sớm, Lạc Lạc rất tham ăn, đó cũng là vị mà anh ấy thích, con không nhanh tay thế nào cũng hết phần ăn thật” Bối Bối sốt sắng, miệng lải nhải, lẹ tay ôm lọ thuốc, hối thúc Mẫn Như đưa về lều.
Tiêu Chính Uy nhếch mép, trước khi mẹ con Mẫn Như rời khỏi, Tiêu Chính Uy đứng lên, nói phía sau lưng Mẫn Như “Tuyệt, nói rất hay, tôi sẽ ghi nhớ những câu nói này”.
Câu nói này khiến cô có chút rùng mình, nhưng rất nhanh cô lờ đi vì Bối Bối ầm ĩ đòi trở lại phòng nhanh nhất có thể.
Quả nhiên lời tiên đoán của Mẫn Như nói thành sự thật, heo Lạc Lạc ăn luôn phần của Bối Bối, sức mạnh của món bánh làm cho Lạc Lạc ăn rất nhiệt tình, không thể nào chối từ.
Thật ra, Lạc Lạc có kìm chế với bánh vị táo hấp dẫn, nhưng vì mẹ đi tìm em gái chưa quay về, cậu bé cảm thấy để miếng bánh lâu như vậy sẽ nguội mất, nên nếm thử, nếm thử xong Lạc Lạc thấy miếng bánh có chút kỳ lạ, cậu bé lại nếm thêm một miếng nhưng càng thử càng thấy lạ, đến khi nhìn bánh mất một phần, heo Lạc Lạc mới tá hỏa và heo Bối Bối vừa về kịp.
- Lạc Lạc! – Bối Bối hét lên.
- Bối Bối! – Lạc Lạc cười xòa, trên miệng vẫn còn dính bánh.
- AAAA! Bánh của tôi, miếng bánh còn chưa được chạm vào! – Bối Bối chua xót, nhào đến vị trí để bánh.
- Hì hì! Anh chỉ thử bánh có nguội hay không? Còn rất nhiều, em vẫn có thể ăn! – Lạc Lạc cười gấp gáp, dịu dàng nói.
- Grừ grừ! Lạc Lạc không ai mượn anh ăn thử! AAAAAA! Anh dám dám ăn bánh của em! Không thể tha thứ được! – Bối Bối gào lên.
- Bối Bối, anh không cố ý vẫn còn nhiều món trên bàn! Em từ từ ăn, anh sẽ không giành! – Lạc Lạc xua tay, chỉ vào một đống bánh kẹo màu sắc trên bàn.
- Em phải cho anh một bài học, bánh của em là của em không ai được đụng vào! – Lạc Lạc chưa kịp đặt chân xuống đất tẩu thoát, Bối Bối nhanh như cắt nhéo tai Lạc Lạc.
- AAAA! Đau! Em gái nhẹ tay thôi! – Lạc Lạc đau đớn kêu í ới.
- Còn nói nhẹ tay nữa chứ! Em sẽ nhẹ tay hơn chút nữa! – Bối Bối nghiến răng nói.
- Em chỉ có anh là anh trai thôi, muốn hành thích anh trai của mình a! Anh mà thân thể hao tổn thì không có người chơi với em đâu! – Lạc Lạc nhăn nhó.
- Thôi thôi! Hai đứa ầm ĩ đủ rồi! Bối Bối đang đau chân mà còn sức bạo lực! Mẹ chịu thua, mau ăn đi không thì nguội thật, rất dễ đau bụng lắm nha! – Mẫn Như giải vây cho Lạc Lạc.
- HỪ! Chưa xong đâu anh trai Lạc Lạc! Dám ăn phần của bổn tiểu thư chờ đó coi ta sẽ xử người như thế nào! – Bối Bối thả tay ra, lấy khăn ướt lau tay rồi bắt đầu ăn bánh.
----
Bà Tạ ngồi chờ cửa, thấy Thẩm Dương lái xe vào bãi đậu, rồi quan tâm hỏi “Thẩm Dương về trễ thế con?”.
“Con bận kiểm tra danh sách cửa hàng mới tan muộn, chú chưa về hả thím” Thẩm Dương hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cười tươi.
“Chưa, có lẽ bận đi khách hàng, thím gọi không bắt máy” Bà Tạ lắc đầu.
“Sáng nay, chú có nói là không ăn tối, đi xem xét ở bên khu phía Bắc, lái xe hơn chục cây số chắc sẽ về khuya, con làm việc quên thông báo với thím” Thẩm Dương cởi áo vest ra, quấn lên tay, quay lại nhìn bà Tạ “Con lên tắm rửa rồi xuống ăn với thím”.
“Được rồi, con đi tắm nhanh xuống ăn với thím, thức ăn cần hâm nóng lại mới ăn ngon được” Bà Tạ đi vào trong bếp, lấy thức ăn bỏ vào lò làm nóng lại.
Một lúc sau, Thẩm Dương tắm xong, đi xuống ngồi vào bàn ăn cơm.
Bà Tạ thẫn thờ, không có ông Tạ ở nhà thì bà Tạ lại có cảm giác không được yên ổn. Bà Tạ thuộc tuýp phụ nữ truyền thống, xuất thân từ nông thôn nên sống rất có khuôn khổ, nề nếp, đặc biệt rất yêu thương chồng và con gái.
“Thím, thím ăn một chút đi” Thẩm Dương gắp miếng cải xanh bỏ vào chén cho bà Tạ.
“Con ăn đi, thím không thấy đói” Bà Tạ giải thích.
“Thím, hay là chúng ta gọi cho tiểu Tuyết, cho em ấy thấy con ăn cơm thím nấu, tiểu Tuyết mơ hồ sẽ ganh tị đó” Thẩm Dương vừa ăn vừa gợi ý.
“Con nói phải, để thím đi lấy Ipad rồi gọi nói chuyện trực tiếp với con bé” Bà Tạ đứng dậy, chạy lên phòng lấy Ipad, tươi tỉnh ra mặt.
Năm phút sau
- Hi! Cả nhà! – Giọng nữ qua màn hình có vẻ bị lạc đi rất nhiều khiến giọng nói không được trong trẻo.
- Hi! Em! – Thẩm Dương dơ tay chào.
- Con gái! Con đã ăn chưa! – Bà Tạ niềm nở hỏi.
- Con đã đi ăn với bạn rồi mẹ! Còn mẹ đã ăn chưa! – Tạ Tuyết nhìn bà Tạ.
- Ba em chưa về, mẹ em làm sao mà ăn được! – Thẩm Dương trêu đùa, miệng vẫn nhai nhóp nhép.
- Cái anh này! Tại sao không bắt mẹ em ăn cơm! Anh còn ngồi đó ăn ngon lành như thế! – Tạ Tuyết mắng.
- Anh có gắp thức ăn cho thím rồi! Em nhìn xem anh rất quan tâm thím! – Thẩm Dương đưa cái chén lên chứng tỏ.
- Haizz! Mẹ, mẹ ăn đi! Anh Dương ăn hết thức ăn ngon lấy gì mẹ ăn!
- Thức ăn nhiều như thế! Thẩm Dương ăn không hết đâu con đừng lo!
- Thím, thức ăn rất ngon! Con sẽ ăn hết thật đó!
- Nè nè, anh không được ăn hết phần ba mẹ của em! – Tạ Tuyết bên màn hình la lên.
- Anh cứ ăn đó làm sao! Em có ngon thì về đây mà giữ phần! – Thẩm Dương thách thức, hùng hổ gắp thức ăn trước mặt Tạ Tuyết.
Bà Tạ nhìn Tạ Tuyết và Thẩm Dương nói chuyện vui vẻ, tâm tình của bà cũng được vui lây!!! Bà Tạ theo tự nhiên cũng lấy đũa gắp cơm bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói chuyện với Tạ Tuyết bên kia.
Thẩm Dương và Tạ Tuyết quen biết cũng đã lâu mà hai gia đình cũng rất thân thiết! Hai người được xem là thanh mai trúc mã nhưng Thẩm Dương tôn thờ chủ nghĩa độc thân, Tạ Tuyết lại ham học làm cho không có tiến triển gì nhiều!
Có người lớn hai bên gia đình, nhất là bà Tạ đều trông chờ, nếu Thẩm Dương và Tạ Tuyết không có người yêu, không sớm thì muộn họ cũng sẽ tự gắn kết với nhau!!!
----
Trên bàn ăn chung của hai gia đình, vô số món ăn được bày lên, chủ yếu là những món ăn phù hợp với buổi cắm trại ngoài trời hôm nay. Lạc Lạc, Bối Bối ngoan ngoãn ngồi cạnh Mẫn Như mà chăm chú ăn cơm.
Bàn ăn này là do tất cả phụ nữ trong gia đình, thế nhưng đa phần là do Mẫn Nhu và Mẫn Như trổ tài.
“Woa, món thịt sốt này ngon quá! Chị cả làm sao?” Ngô Kiến Bách khen ngợi.
“Em nghĩ chị làm sao?” Mẫn Nhu ngỡ ngàng.
“Không phải chị, không lẽ là mẹ hay là dì Kim” Ngô Kiến Bách đoán già đoán non.
“Sai, Ngô thiếu gia từ khi nào mà nghề bói của em xuống dốc thế! Mọi người coi con nói có đúng không?” Mẫn Nhu nói đùa.
“Kiến Bách là chị hai của chú làm” Tiêu Chính Uy lên tiếng.
“Ực” Ngô Kiến Bách nuốt luôn miếng thịt vừa bỏ vào miệng, lời nói của anh khiến cậu sững sờ, mà ngay cả cha mẹ cũng giống như cậu. Ngô Kiến Bách biết hai người chị này đều chuẩn bị thức ăn nhưng cứ nghĩ Mẫn Nhu sẽ làm hết, không tưởng được thịt sốt này lại là do người chị hai thiên kim làm. Sau đợt này, cậu phải kiểm tra lại, chị gái tự dưng biết nấu ăn, nấu ăn được thì không nói nhưng lại ngon tuyệt cú mèo là đằng khác!!!
“Lạc Lạc, sao lỗ tai con đỏ vậy?” La Mỹ Kim quay mặt qua nhìn Lạc Lạc thì kinh ngạc vô cùng.
Lạc Lạc ngước qua Bối Bối, còn Bối Bối thì đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn anh trai.
“Con lại ra tay với con cái sao Mẫn Như” Ngô phu nhân lạnh giọng “Tại sao suốt ngày đem con cái ra đánh, chúng nó có lỗi thì cũng dạy con từ từ”.
“Bà ngoại, mẹ không có đánh con" Lạc Lạc ánh mắt lạnh tanh.
“Không phải mẹ con, là ai làm?” Mẫn Nhu nghi ngờ nhìn Mẫn Như, chắc lại đe dọa chúng không được nói ra.
“Là con đấy ạ!” Bối Bối lạnh lùng không khác Lạc Lạc.
“Bối Bối?”
Mọi người ngạc nhiên.
“Anh trai ăn bánh của con a, con chỉ muốn cho anh trai một lần nhớ thôi! Mọi người đừng hiểu lầm mẹ như thế” Bối Bối khó chịu nói.
“A, được rồi… chúng ta không biết nên mới như vậy, ba mẹ con đừng để ý nhé, mau ăn tiếp đi” Ngô Kiến Bách biện minh đại một câu.
Có người trong cuộc mới biết bàn ăn hiện tại căng thẳng đến mức nào!!!
“Mẹ, mẹ thấy người trách lầm chị chưa?” Ngô Kiến Bách nói nhỏ vào tai Ngô phu nhân.
“…” Ngô phu nhân im lặng, bà có chút gợn sóng trong lòng, không biết là sóng lành hay sóng dữ đang dâng trào.
Ngô phu nhân nhìn rất trẻ, ở độ tuổi tứ tuần mà còn giữ gìn được nhan sắc, đáng khâm phục, huống chi là đã qua ba lần sinh nở cơ chứ!!!Cô nghĩ chắc vì Mẫn Như cô ấy đã gây nhiều tội lỗi quá! Người làm mẹ đứng giữa hai đứa con cũng khó mà lựa chọn.
Ngô gia có nằm mơ cũng không nghĩ Mẫn Như lại biết nấu ăn!! Đến bây giờ họ mới phát hiện hầu như từ nãy đến giờ các món mà Mẫn Như làm đều được họ thưởng thức nhiều hơn so với các món Mẫn Nhu làm.
“Cảm ơn cha” Bối Bối cúi nhẹ đầu thật lòng bày tỏ.
“Về chuyện? À chuyện này sao?” Tiêu Chính Uy ngạc nhiên nhìn con gái,
“Cha..cha đã cứu con” Bối Bối lúng túng nói nhỏ.
“Con là con gái của ta, không phải nói lời cảm ơn như thế” Tiêu Chính Uy hơi không thoải mái lên tiếng.
“Đó không phải là một câu nói dành cho con bé” Mẫn Như đột ngột xuất hiện mang theo tiếng phản bác.
Tiêu Chính Uy lẫn Bối Bối ngước lên, anh và cô bé đều dùng ánh mắt quái dị nhìn Mẫn Như, cô cất bước đi về phía anh với Bối Bối đang ngồi, nhẹ nhàng mỉm cười “Con bé là con anh thì đã sao? Anh đã cứu con bé thì bắt buộc phải có một câu cảm ơn, đó là cách mà Bối Bối được dạy dỗ! Con làm tốt lắm bảo bối!”
Cô xoa đầu con gái rồi nói tiếp “Lời cảm ơn biểu thị sự kính trọng và biết ơn những gì người khác đã làm cho mình, khi cảm ơn và xin lỗi được bày tỏ một cách chân thành sẽ giúp mọi người dễ cư xử với nhau hơn”.
Tiêu Chính Uy phì cười lên tiếng “Em lại dùng đạo lý để nói chuyện với tôi? Chắc có lẽ em không biết, từ trước đến nay chưa có ai lại dùng lý lẽ mà dám nói thẳng với tôi! Người đầu tiên có thái độ tự mãn trước mặt tôi chính là em”.
”Điều mà anh nói tôi biết rất rõ, anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng, quyền lực bậc nhất thành phố A này, dĩ nhiên sẽ không ai dám nói trước mặt anh” Mẫn Như hơi châm chọc.
“Rất tốt cô gái, em biết rõ như thế vì sao còn dùng thái độ đó với tôi, em không sợ tôi sẽ tức giận sao?” Tiêu Chính Uy thích thú đối đầu với Mẫn Như.
“Tôi sợ chứ! Thế nhưng Tiêu tổng anh đã quên, lời nói của anh vừa nãy, tôi cảm thấy không thích hợp với Bối Bối mới lên tiếng chỉnh sửa, một công dân có quyền phát biểu ý kiến, bày tỏ quan điểm của mình, một người mẹ luôn có một quan điểm giáo dục con cái của riêng mình, dựa vào hai lý do đó, không thể nào tôi phải sợ anh cả!” Mẫn Như ranh mãnh nói, sau đó dường như nhớ ra điều gì, Mẫn Như đổi giọng.
“Bối Bối, phải rồi mẹ chuẩn bị bánh cho hai đứa, có loại táo mà con thích ăn, Lạc Lạc đang ăn một mình, theo tình hình thì mẹ đi khá lâu rồi! Đoán chừng anh trai có thể đang ăn phần của con!” Mẫn Như nháy mắt tinh nghịch.
“A, cái gì, sao mẹ không nói sớm, Lạc Lạc rất tham ăn, đó cũng là vị mà anh ấy thích, con không nhanh tay thế nào cũng hết phần ăn thật” Bối Bối sốt sắng, miệng lải nhải, lẹ tay ôm lọ thuốc, hối thúc Mẫn Như đưa về lều.
Tiêu Chính Uy nhếch mép, trước khi mẹ con Mẫn Như rời khỏi, Tiêu Chính Uy đứng lên, nói phía sau lưng Mẫn Như “Tuyệt, nói rất hay, tôi sẽ ghi nhớ những câu nói này”.
Câu nói này khiến cô có chút rùng mình, nhưng rất nhanh cô lờ đi vì Bối Bối ầm ĩ đòi trở lại phòng nhanh nhất có thể.
Quả nhiên lời tiên đoán của Mẫn Như nói thành sự thật, heo Lạc Lạc ăn luôn phần của Bối Bối, sức mạnh của món bánh làm cho Lạc Lạc ăn rất nhiệt tình, không thể nào chối từ.
Thật ra, Lạc Lạc có kìm chế với bánh vị táo hấp dẫn, nhưng vì mẹ đi tìm em gái chưa quay về, cậu bé cảm thấy để miếng bánh lâu như vậy sẽ nguội mất, nên nếm thử, nếm thử xong Lạc Lạc thấy miếng bánh có chút kỳ lạ, cậu bé lại nếm thêm một miếng nhưng càng thử càng thấy lạ, đến khi nhìn bánh mất một phần, heo Lạc Lạc mới tá hỏa và heo Bối Bối vừa về kịp.
- Lạc Lạc! – Bối Bối hét lên.
- Bối Bối! – Lạc Lạc cười xòa, trên miệng vẫn còn dính bánh.
- AAAA! Bánh của tôi, miếng bánh còn chưa được chạm vào! – Bối Bối chua xót, nhào đến vị trí để bánh.
- Hì hì! Anh chỉ thử bánh có nguội hay không? Còn rất nhiều, em vẫn có thể ăn! – Lạc Lạc cười gấp gáp, dịu dàng nói.
- Grừ grừ! Lạc Lạc không ai mượn anh ăn thử! AAAAAA! Anh dám dám ăn bánh của em! Không thể tha thứ được! – Bối Bối gào lên.
- Bối Bối, anh không cố ý vẫn còn nhiều món trên bàn! Em từ từ ăn, anh sẽ không giành! – Lạc Lạc xua tay, chỉ vào một đống bánh kẹo màu sắc trên bàn.
- Em phải cho anh một bài học, bánh của em là của em không ai được đụng vào! – Lạc Lạc chưa kịp đặt chân xuống đất tẩu thoát, Bối Bối nhanh như cắt nhéo tai Lạc Lạc.
- AAAA! Đau! Em gái nhẹ tay thôi! – Lạc Lạc đau đớn kêu í ới.
- Còn nói nhẹ tay nữa chứ! Em sẽ nhẹ tay hơn chút nữa! – Bối Bối nghiến răng nói.
- Em chỉ có anh là anh trai thôi, muốn hành thích anh trai của mình a! Anh mà thân thể hao tổn thì không có người chơi với em đâu! – Lạc Lạc nhăn nhó.
- Thôi thôi! Hai đứa ầm ĩ đủ rồi! Bối Bối đang đau chân mà còn sức bạo lực! Mẹ chịu thua, mau ăn đi không thì nguội thật, rất dễ đau bụng lắm nha! – Mẫn Như giải vây cho Lạc Lạc.
- HỪ! Chưa xong đâu anh trai Lạc Lạc! Dám ăn phần của bổn tiểu thư chờ đó coi ta sẽ xử người như thế nào! – Bối Bối thả tay ra, lấy khăn ướt lau tay rồi bắt đầu ăn bánh.
----
Bà Tạ ngồi chờ cửa, thấy Thẩm Dương lái xe vào bãi đậu, rồi quan tâm hỏi “Thẩm Dương về trễ thế con?”.
“Con bận kiểm tra danh sách cửa hàng mới tan muộn, chú chưa về hả thím” Thẩm Dương hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cười tươi.
“Chưa, có lẽ bận đi khách hàng, thím gọi không bắt máy” Bà Tạ lắc đầu.
“Sáng nay, chú có nói là không ăn tối, đi xem xét ở bên khu phía Bắc, lái xe hơn chục cây số chắc sẽ về khuya, con làm việc quên thông báo với thím” Thẩm Dương cởi áo vest ra, quấn lên tay, quay lại nhìn bà Tạ “Con lên tắm rửa rồi xuống ăn với thím”.
“Được rồi, con đi tắm nhanh xuống ăn với thím, thức ăn cần hâm nóng lại mới ăn ngon được” Bà Tạ đi vào trong bếp, lấy thức ăn bỏ vào lò làm nóng lại.
Một lúc sau, Thẩm Dương tắm xong, đi xuống ngồi vào bàn ăn cơm.
Bà Tạ thẫn thờ, không có ông Tạ ở nhà thì bà Tạ lại có cảm giác không được yên ổn. Bà Tạ thuộc tuýp phụ nữ truyền thống, xuất thân từ nông thôn nên sống rất có khuôn khổ, nề nếp, đặc biệt rất yêu thương chồng và con gái.
“Thím, thím ăn một chút đi” Thẩm Dương gắp miếng cải xanh bỏ vào chén cho bà Tạ.
“Con ăn đi, thím không thấy đói” Bà Tạ giải thích.
“Thím, hay là chúng ta gọi cho tiểu Tuyết, cho em ấy thấy con ăn cơm thím nấu, tiểu Tuyết mơ hồ sẽ ganh tị đó” Thẩm Dương vừa ăn vừa gợi ý.
“Con nói phải, để thím đi lấy Ipad rồi gọi nói chuyện trực tiếp với con bé” Bà Tạ đứng dậy, chạy lên phòng lấy Ipad, tươi tỉnh ra mặt.
Năm phút sau
- Hi! Cả nhà! – Giọng nữ qua màn hình có vẻ bị lạc đi rất nhiều khiến giọng nói không được trong trẻo.
- Hi! Em! – Thẩm Dương dơ tay chào.
- Con gái! Con đã ăn chưa! – Bà Tạ niềm nở hỏi.
- Con đã đi ăn với bạn rồi mẹ! Còn mẹ đã ăn chưa! – Tạ Tuyết nhìn bà Tạ.
- Ba em chưa về, mẹ em làm sao mà ăn được! – Thẩm Dương trêu đùa, miệng vẫn nhai nhóp nhép.
- Cái anh này! Tại sao không bắt mẹ em ăn cơm! Anh còn ngồi đó ăn ngon lành như thế! – Tạ Tuyết mắng.
- Anh có gắp thức ăn cho thím rồi! Em nhìn xem anh rất quan tâm thím! – Thẩm Dương đưa cái chén lên chứng tỏ.
- Haizz! Mẹ, mẹ ăn đi! Anh Dương ăn hết thức ăn ngon lấy gì mẹ ăn!
- Thức ăn nhiều như thế! Thẩm Dương ăn không hết đâu con đừng lo!
- Thím, thức ăn rất ngon! Con sẽ ăn hết thật đó!
- Nè nè, anh không được ăn hết phần ba mẹ của em! – Tạ Tuyết bên màn hình la lên.
- Anh cứ ăn đó làm sao! Em có ngon thì về đây mà giữ phần! – Thẩm Dương thách thức, hùng hổ gắp thức ăn trước mặt Tạ Tuyết.
Bà Tạ nhìn Tạ Tuyết và Thẩm Dương nói chuyện vui vẻ, tâm tình của bà cũng được vui lây!!! Bà Tạ theo tự nhiên cũng lấy đũa gắp cơm bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói chuyện với Tạ Tuyết bên kia.
Thẩm Dương và Tạ Tuyết quen biết cũng đã lâu mà hai gia đình cũng rất thân thiết! Hai người được xem là thanh mai trúc mã nhưng Thẩm Dương tôn thờ chủ nghĩa độc thân, Tạ Tuyết lại ham học làm cho không có tiến triển gì nhiều!
Có người lớn hai bên gia đình, nhất là bà Tạ đều trông chờ, nếu Thẩm Dương và Tạ Tuyết không có người yêu, không sớm thì muộn họ cũng sẽ tự gắn kết với nhau!!!
----
Trên bàn ăn chung của hai gia đình, vô số món ăn được bày lên, chủ yếu là những món ăn phù hợp với buổi cắm trại ngoài trời hôm nay. Lạc Lạc, Bối Bối ngoan ngoãn ngồi cạnh Mẫn Như mà chăm chú ăn cơm.
Bàn ăn này là do tất cả phụ nữ trong gia đình, thế nhưng đa phần là do Mẫn Nhu và Mẫn Như trổ tài.
“Woa, món thịt sốt này ngon quá! Chị cả làm sao?” Ngô Kiến Bách khen ngợi.
“Em nghĩ chị làm sao?” Mẫn Nhu ngỡ ngàng.
“Không phải chị, không lẽ là mẹ hay là dì Kim” Ngô Kiến Bách đoán già đoán non.
“Sai, Ngô thiếu gia từ khi nào mà nghề bói của em xuống dốc thế! Mọi người coi con nói có đúng không?” Mẫn Nhu nói đùa.
“Kiến Bách là chị hai của chú làm” Tiêu Chính Uy lên tiếng.
“Ực” Ngô Kiến Bách nuốt luôn miếng thịt vừa bỏ vào miệng, lời nói của anh khiến cậu sững sờ, mà ngay cả cha mẹ cũng giống như cậu. Ngô Kiến Bách biết hai người chị này đều chuẩn bị thức ăn nhưng cứ nghĩ Mẫn Nhu sẽ làm hết, không tưởng được thịt sốt này lại là do người chị hai thiên kim làm. Sau đợt này, cậu phải kiểm tra lại, chị gái tự dưng biết nấu ăn, nấu ăn được thì không nói nhưng lại ngon tuyệt cú mèo là đằng khác!!!
“Lạc Lạc, sao lỗ tai con đỏ vậy?” La Mỹ Kim quay mặt qua nhìn Lạc Lạc thì kinh ngạc vô cùng.
Lạc Lạc ngước qua Bối Bối, còn Bối Bối thì đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn anh trai.
“Con lại ra tay với con cái sao Mẫn Như” Ngô phu nhân lạnh giọng “Tại sao suốt ngày đem con cái ra đánh, chúng nó có lỗi thì cũng dạy con từ từ”.
“Bà ngoại, mẹ không có đánh con" Lạc Lạc ánh mắt lạnh tanh.
“Không phải mẹ con, là ai làm?” Mẫn Nhu nghi ngờ nhìn Mẫn Như, chắc lại đe dọa chúng không được nói ra.
“Là con đấy ạ!” Bối Bối lạnh lùng không khác Lạc Lạc.
“Bối Bối?”
Mọi người ngạc nhiên.
“Anh trai ăn bánh của con a, con chỉ muốn cho anh trai một lần nhớ thôi! Mọi người đừng hiểu lầm mẹ như thế” Bối Bối khó chịu nói.
“A, được rồi… chúng ta không biết nên mới như vậy, ba mẹ con đừng để ý nhé, mau ăn tiếp đi” Ngô Kiến Bách biện minh đại một câu.
Có người trong cuộc mới biết bàn ăn hiện tại căng thẳng đến mức nào!!!
“Mẹ, mẹ thấy người trách lầm chị chưa?” Ngô Kiến Bách nói nhỏ vào tai Ngô phu nhân.
“…” Ngô phu nhân im lặng, bà có chút gợn sóng trong lòng, không biết là sóng lành hay sóng dữ đang dâng trào.
Ngô phu nhân nhìn rất trẻ, ở độ tuổi tứ tuần mà còn giữ gìn được nhan sắc, đáng khâm phục, huống chi là đã qua ba lần sinh nở cơ chứ!!!Cô nghĩ chắc vì Mẫn Như cô ấy đã gây nhiều tội lỗi quá! Người làm mẹ đứng giữa hai đứa con cũng khó mà lựa chọn.
Ngô gia có nằm mơ cũng không nghĩ Mẫn Như lại biết nấu ăn!! Đến bây giờ họ mới phát hiện hầu như từ nãy đến giờ các món mà Mẫn Như làm đều được họ thưởng thức nhiều hơn so với các món Mẫn Nhu làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.