Chương 60
Ngô Sam
28/08/2017
“Nhị thiếu gia mới về!” Vú Trương vừa mới bưng sữa cho La Mỹ Kim, tay cầm một cái khay trống trong phòng đi ra.
“Mẹ của con vẫn chưa ngủ?” Tiêu Chính Uy khoan mở cửa phòng riêng, xoay người chào hỏi vú Trương.
“Bà chủ muốn uống sữa, tôi mang lên cho bà ấy” Vú Trương giơ khay vừa mới có sữa lên trước mặt Tiêu Chính Uy.
“Mẫn Như không để người khác pha sữa. Vú quên mất chuyện này rồi sao?” Tiêu Chính Uy nhắc nhở.
“Nhị tiểu thư và hai đứa trẻ đã về nhà của họ sáng hôm qua, không có ai pha sữa cho bà chủ tôi mới pha đó chứ!”.
“Vú nói cái gì?” Tiêu Chính Uy sững sốt quát lên.
“Cậu…cậu” Tiêu Chính Uy nhìn về vú Trương, giờ phút này vú Trương bị hù cho lắp bắp lời nói “Hôm qua có hai người... đàn ông đến đón ba mẹ con nhị tiểu thư… Tôi không biết họ là ai nhưng bà chủ biết, cậu đi hỏi bà ấy sẽ rõ hơn”.
----
“Cạch” Cửa phòng La Mỹ Kim bật ra.
“Mẹ cho cô ấy đi phải không?” Tiêu Chính Uy khó chịu nhìn La Mỹ Kim.
“Uhm, con bé có việc phải về nhà, …” La Mỹ Kim nhẹ nhàng nói.
“Con chưa đồng ý, không ai có quyền cho cô ấy đi!” Tiêu Chính Uy giọng lạnh lẽo chặn lời nói của La Mỹ Kim.
“Chính Uy con ăn nói hồ đồ gì đấy? Con có quyền gì mà giữ con bé, huống chi con bé giờ nó cũng có bạn trai, đây là mẹ nghe được, nhà người ta nghe thấy thì ra thể thống gì nữa! Nhân tiện hôn sự của con mẹ sẽ đẩy nhanh một chút! Mẫn Nhu cũng sắp ba mươi, con bé đó không thể chờ gia đình ta hoài được!” La Mỹ Kim cả kinh về con trai lập tức lên tiếng, đồng thời Mẫn Như đã tìm được bến đỗ, bà cũng nên nghĩ về đám cưới của anh.
“Mẫn Như có bạn trai, mẹ có đang đùa con không?” Tiêu Chính Uy thất thần nói.
“Ta là mẹ con, có phải bạn đâu mà đùa chuyện quan trọng như vậy! Thằng nhóc đấy tất cả đều không tệ, gia đình hai bên lại quen biết, mẹ nó chịu Như Như thì con bé sẽ có nơi dựa dẫm cả đời!”
“Rầm” Cánh cửa đóng mạnh lại.
“Thằng nhóc này, nó phát điên cái gì thế nhỉ?”
“Elsa, đặt cho tôi chuyến bay đi thành phố D sớm nhất” Ra khỏi phòng Tiêu Chính Uy lập tức gọi điện cho thư ký.
----
“Thưa các quý ông, quý bà!”
“Chuyến bay từ thành phố A đến thành phố D sắp hạ cánh đề nghị hành khách quay về vị trí ngồi của mình thắt dây an toàn. Xin quý khách lưu ý khi lấy đồ đạc từ trong giá hành lý thì xin chú ý an toàn. Quý vị nào có hành lý ký gửi thì xin đến chỗ nhận hành lý để lấy. Hành khách cần phải đổi máy bay đến nơi khác thì xin đến quầy chuyển đổi trong phòng chờ để tiến hành….” Giọng tiếp viên trầm trầm trong loa phát ra.
Khu vực nhận hành lý…
Hành lý luân phiên chuyển trên băng chuyền, Tiêu Chính Uy nhanh chóng lấy hành lý rồi đi nhanh ra cửa chính, anh không nghe thấy tiếng gọi ở phía sau.
Ngay khi tài xế Lôi chuẩn bị ngồi vào vị trí lái thì bên này phía cửa sổ của anh có tiếng gõ. Tiêu Chính Uy lười biếng hạ cửa kính xuống nhưng người ở ngoài gõ liên tục, anh đành phải hạ cửa kính xuống.
“Anh lấy nhầm hành lý của tôi.” Thẩm Dương lịch sự chỉ vào hành lý không phải của mình.
“Thưa ngài, ngài có nhìn nhằm chăng?” Tài xế lên tiếng trả lời.
“Tôi không nhìn nhầm đâu thưa anh! Hành lý của tôi có ảnh gia đình…Chính Uy… lại gặp anh… tôi tưởng anh đã về thành phố A rồi kia chứ!” Thẩm Dương tươi tắn cười.
Tiêu Chính Uy ngẩng lên thì nhận ra Thẩm Dương “Anh Lôi kiểm tra lại hành lý của tôi đi!”.
“A, đúng rồi, đây là hành lý của tôi!” Thẩm Dương vui vẻ la lên.
“Vậy là tôi lấy nhầm hành lý! Thật xin lỗi!” Tiêu Chính Uy cười nhẹ nói.
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ!” Thẩm Dương xua tay không nhận lời xin lỗi.
“Bữa khác sẽ hẹn gặp, tôi có chuyện quan trọng phải đi ngay!”
“Được rồi, không làm phiền anh nữa! Tạm biệt!”
----
“Các con đến trường rồi, mau xuống xe nào!”
“Tạm biệt mẹ!” Lạc Lạc, Bối Bối ôm hôn cô.
Mẫn Như vẫy tay tạm biệt bọn trẻ rồi nổ máy lái xe đi, chiếc xe vừa mới chạy qua khỏi cổng trường thì có tiếng la thất thanh kêu lên. Mẫn Như chắc chắn tiếng la kinh khủng đó là của con gái cô, cô căng thẳng tấp xe vào lề, chạy đến chỗ phụ huynh đứng nhìn.
“Bối Bối, Lạc Lạc có chuyện gì thế các con?” Cô hớt ha hớt hải, nét mặt hoàn toàn lo lắng.
“Mẹ, daddy về rồi!” Bối Bối hưng phấn nói to.
“Ôi trời!..” Cô thốt ra một câu.
“Bốn người không sao chứ!” Một vị phụ huynh bị chú ý đầy quan tâm hỏi.
“Chúng tôi không sao! Xin lỗi vì sự thất lễ này!” Thẩm Dương cười xuề cúi đầu hối lỗi.
Bốn người tìm một chỗ của sân trường ngồi xuống. Sự xuất hiện của Thẩm Dương làm cho bọn trẻ rất vui vẻ, nhất là Bối Bối phấn khích ra mặt. Cô bé cứ tưởng Thẩm Dương không giữ lời, thoạt rất hờn dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào lòng Thẩm Dương.
Bối Bối sẽ không hét lớn nếu như Thẩm Dương không bất ngờ bắt lấy cặp bé. Cô bé sợ người lạ muốn bắt cóc nên theo bản năng mà hét lên để được mọi người cứu.
Một lúc sau, tiếng chuông giờ học vang lên, bọn trẻ tiếc nuối tạm biệt cô và hắn đi vào trong, còn lại hắn và cô. Thẩm Dương tất nhiên sẽ theo xe của cô trở về, bình thường hắn là người lái xe nhưng hôm nay có vẻ hắn rất mệt mới để cho cô cầm tay lái.
Cô lái xe về đến chung cư, xe đậu vào tầng hầm thì dừng nổ máy, Mẫn Như xoay người gọi Thẩm Dương thì thấy Thẩm Dương ngủ say như chết, tư thế ngủ khiến cao thủ yoga nhìn thấy cũng không thốt nên lời.
“Thẩm Dương, chúng ta về rồi!” Cô lay người hắn.
“Để cho tôi ngủ” Thẩm Dương nói khẽ.
“Lên nhà mà ngủ, chút nữa không ai mở cửa cho anh đâu!” Cô kiên trì lay người hắn.
“Tư Tư, tôi nói không nghe, tôi sẽ đuổi việc cậu đấy!” Thẩm Dương mơ màng quát.
Mẫn Như ngu ngơ mình đã hiểu nhầm câu nói của hắn. Bỗng cô nãy ra một ý tưởng, Mẫn Như xuống xe, mở cánh cửa sau di chuyển gần hắn nói nhỏ vào tai “Chủ nhiệm, cô Mẫn Như đến tìm anh! Anh dậy đi đừng để người ta phải chờ nha!”.
“Mẫn Như? A, bà cô đại phiền toái, nói cô ấy về đi tôi, tôi còn buồn ngủ không có sức để cãi nhau đâu!” Thẩm Dương vẫn còn trong giấc mộng không để ý đến thực tại.
“Cô ấy rất phiền toái sao?” Cô bật cười nói.
“Cậu nói nhiều quá! Thôi để tôi nói cho cậu nghe, nhìn bề ngoài rất điềm đạm, đáng yêu nhưng thực chất là cậu có trăm cái miệng cũng chưa thể cãi lại miệng độc của cô ấy! Đây là người con gái có miệng chanh chua, đanh đá và hung dữ cần tránh xa một chút!” Thẩm Dương ngủ mơ nhưng thành thật nói.
Mẫn Như bỗng nhiên cười méo đi, hắn dám chê bai cô công khai không để mặt, cô phải tính sổ hắn “Này, anh dậy mau, dậy ngay cho tôi, dậy… dậy!”
“Tư Tư, anh rống cái gì? Để tôi ngủ đi nào!” Thẩm Dương rất buồn ngủ, lì lợm nhắm mắt.
“Anh dậy mau, mở mắt ra mà nhìn anh đang nói đến ai! Tôi không phải Tư Tư trong miệng anh!” Mẫn Như vừa gọi vừa vỗ vào mặt hắn.
Thẩm Dương liên tục bị đả thương nên hắn lập tức mở mắt ra, rất tức giận muốn dạy cho Tư Tư một bài học vì phá giấc ngủ của hắn. Nhưng sau đó, hắn ngốc ra một giây, đây là ở trong xe của Mẫn Như, tức là hắn đã nói những lời mà hắn cảm nghĩ bấy lâu nay cho cô nghe một cách sảng khoái nhất.
“Cô dừng tay tôi chỉ đùa thôi! Đùa thôi!” Thẩm Dương đỡ lấy mấy phát mèo cào của cô.
“Tôi vô cùng thích đùa nên giờ đùa lại với anh được chứ!” Mẫn Như tức giận tấn công.
“Binh”
“Bốp”
Người đánh người né, oan gia chính xác là oan gia, có đến đâu thì vẫn ồn ào, náo nhiệt.
“Dừng tay”
“A”
Cô và hắn lọt thỏm xuống sàn ghế, bởi vì né tránh võ công mèo cào của Mẫn Như, hắn bị trượt người xuống lúc nào không hay, theo phản xạ bắt lấy vật để thăng bằng, nhưng hắn vô tình bắt lấy tay cô, Mẫn Như bị ngã theo Thẩm Dương.
Hiện tại hai người bất động như tượng sáp, chỉ có mắt trừng nhau. Họ rơi vào tình huống dở khóc dở cười này! Thật sự là có chút xấu hổ, hai người có kiểu ngã của cặp tình nhân đang ôm nhau say đắm. Chuyện này mà đồn ra còn đâu mặt mũi của cả hai kia chứ!
Vào lúc này, trái tim của họ đã bắt đầu rộn lên vì ai đó...
“Mẹ của con vẫn chưa ngủ?” Tiêu Chính Uy khoan mở cửa phòng riêng, xoay người chào hỏi vú Trương.
“Bà chủ muốn uống sữa, tôi mang lên cho bà ấy” Vú Trương giơ khay vừa mới có sữa lên trước mặt Tiêu Chính Uy.
“Mẫn Như không để người khác pha sữa. Vú quên mất chuyện này rồi sao?” Tiêu Chính Uy nhắc nhở.
“Nhị tiểu thư và hai đứa trẻ đã về nhà của họ sáng hôm qua, không có ai pha sữa cho bà chủ tôi mới pha đó chứ!”.
“Vú nói cái gì?” Tiêu Chính Uy sững sốt quát lên.
“Cậu…cậu” Tiêu Chính Uy nhìn về vú Trương, giờ phút này vú Trương bị hù cho lắp bắp lời nói “Hôm qua có hai người... đàn ông đến đón ba mẹ con nhị tiểu thư… Tôi không biết họ là ai nhưng bà chủ biết, cậu đi hỏi bà ấy sẽ rõ hơn”.
----
“Cạch” Cửa phòng La Mỹ Kim bật ra.
“Mẹ cho cô ấy đi phải không?” Tiêu Chính Uy khó chịu nhìn La Mỹ Kim.
“Uhm, con bé có việc phải về nhà, …” La Mỹ Kim nhẹ nhàng nói.
“Con chưa đồng ý, không ai có quyền cho cô ấy đi!” Tiêu Chính Uy giọng lạnh lẽo chặn lời nói của La Mỹ Kim.
“Chính Uy con ăn nói hồ đồ gì đấy? Con có quyền gì mà giữ con bé, huống chi con bé giờ nó cũng có bạn trai, đây là mẹ nghe được, nhà người ta nghe thấy thì ra thể thống gì nữa! Nhân tiện hôn sự của con mẹ sẽ đẩy nhanh một chút! Mẫn Nhu cũng sắp ba mươi, con bé đó không thể chờ gia đình ta hoài được!” La Mỹ Kim cả kinh về con trai lập tức lên tiếng, đồng thời Mẫn Như đã tìm được bến đỗ, bà cũng nên nghĩ về đám cưới của anh.
“Mẫn Như có bạn trai, mẹ có đang đùa con không?” Tiêu Chính Uy thất thần nói.
“Ta là mẹ con, có phải bạn đâu mà đùa chuyện quan trọng như vậy! Thằng nhóc đấy tất cả đều không tệ, gia đình hai bên lại quen biết, mẹ nó chịu Như Như thì con bé sẽ có nơi dựa dẫm cả đời!”
“Rầm” Cánh cửa đóng mạnh lại.
“Thằng nhóc này, nó phát điên cái gì thế nhỉ?”
“Elsa, đặt cho tôi chuyến bay đi thành phố D sớm nhất” Ra khỏi phòng Tiêu Chính Uy lập tức gọi điện cho thư ký.
----
“Thưa các quý ông, quý bà!”
“Chuyến bay từ thành phố A đến thành phố D sắp hạ cánh đề nghị hành khách quay về vị trí ngồi của mình thắt dây an toàn. Xin quý khách lưu ý khi lấy đồ đạc từ trong giá hành lý thì xin chú ý an toàn. Quý vị nào có hành lý ký gửi thì xin đến chỗ nhận hành lý để lấy. Hành khách cần phải đổi máy bay đến nơi khác thì xin đến quầy chuyển đổi trong phòng chờ để tiến hành….” Giọng tiếp viên trầm trầm trong loa phát ra.
Khu vực nhận hành lý…
Hành lý luân phiên chuyển trên băng chuyền, Tiêu Chính Uy nhanh chóng lấy hành lý rồi đi nhanh ra cửa chính, anh không nghe thấy tiếng gọi ở phía sau.
Ngay khi tài xế Lôi chuẩn bị ngồi vào vị trí lái thì bên này phía cửa sổ của anh có tiếng gõ. Tiêu Chính Uy lười biếng hạ cửa kính xuống nhưng người ở ngoài gõ liên tục, anh đành phải hạ cửa kính xuống.
“Anh lấy nhầm hành lý của tôi.” Thẩm Dương lịch sự chỉ vào hành lý không phải của mình.
“Thưa ngài, ngài có nhìn nhằm chăng?” Tài xế lên tiếng trả lời.
“Tôi không nhìn nhầm đâu thưa anh! Hành lý của tôi có ảnh gia đình…Chính Uy… lại gặp anh… tôi tưởng anh đã về thành phố A rồi kia chứ!” Thẩm Dương tươi tắn cười.
Tiêu Chính Uy ngẩng lên thì nhận ra Thẩm Dương “Anh Lôi kiểm tra lại hành lý của tôi đi!”.
“A, đúng rồi, đây là hành lý của tôi!” Thẩm Dương vui vẻ la lên.
“Vậy là tôi lấy nhầm hành lý! Thật xin lỗi!” Tiêu Chính Uy cười nhẹ nói.
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ!” Thẩm Dương xua tay không nhận lời xin lỗi.
“Bữa khác sẽ hẹn gặp, tôi có chuyện quan trọng phải đi ngay!”
“Được rồi, không làm phiền anh nữa! Tạm biệt!”
----
“Các con đến trường rồi, mau xuống xe nào!”
“Tạm biệt mẹ!” Lạc Lạc, Bối Bối ôm hôn cô.
Mẫn Như vẫy tay tạm biệt bọn trẻ rồi nổ máy lái xe đi, chiếc xe vừa mới chạy qua khỏi cổng trường thì có tiếng la thất thanh kêu lên. Mẫn Như chắc chắn tiếng la kinh khủng đó là của con gái cô, cô căng thẳng tấp xe vào lề, chạy đến chỗ phụ huynh đứng nhìn.
“Bối Bối, Lạc Lạc có chuyện gì thế các con?” Cô hớt ha hớt hải, nét mặt hoàn toàn lo lắng.
“Mẹ, daddy về rồi!” Bối Bối hưng phấn nói to.
“Ôi trời!..” Cô thốt ra một câu.
“Bốn người không sao chứ!” Một vị phụ huynh bị chú ý đầy quan tâm hỏi.
“Chúng tôi không sao! Xin lỗi vì sự thất lễ này!” Thẩm Dương cười xuề cúi đầu hối lỗi.
Bốn người tìm một chỗ của sân trường ngồi xuống. Sự xuất hiện của Thẩm Dương làm cho bọn trẻ rất vui vẻ, nhất là Bối Bối phấn khích ra mặt. Cô bé cứ tưởng Thẩm Dương không giữ lời, thoạt rất hờn dỗi nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào lòng Thẩm Dương.
Bối Bối sẽ không hét lớn nếu như Thẩm Dương không bất ngờ bắt lấy cặp bé. Cô bé sợ người lạ muốn bắt cóc nên theo bản năng mà hét lên để được mọi người cứu.
Một lúc sau, tiếng chuông giờ học vang lên, bọn trẻ tiếc nuối tạm biệt cô và hắn đi vào trong, còn lại hắn và cô. Thẩm Dương tất nhiên sẽ theo xe của cô trở về, bình thường hắn là người lái xe nhưng hôm nay có vẻ hắn rất mệt mới để cho cô cầm tay lái.
Cô lái xe về đến chung cư, xe đậu vào tầng hầm thì dừng nổ máy, Mẫn Như xoay người gọi Thẩm Dương thì thấy Thẩm Dương ngủ say như chết, tư thế ngủ khiến cao thủ yoga nhìn thấy cũng không thốt nên lời.
“Thẩm Dương, chúng ta về rồi!” Cô lay người hắn.
“Để cho tôi ngủ” Thẩm Dương nói khẽ.
“Lên nhà mà ngủ, chút nữa không ai mở cửa cho anh đâu!” Cô kiên trì lay người hắn.
“Tư Tư, tôi nói không nghe, tôi sẽ đuổi việc cậu đấy!” Thẩm Dương mơ màng quát.
Mẫn Như ngu ngơ mình đã hiểu nhầm câu nói của hắn. Bỗng cô nãy ra một ý tưởng, Mẫn Như xuống xe, mở cánh cửa sau di chuyển gần hắn nói nhỏ vào tai “Chủ nhiệm, cô Mẫn Như đến tìm anh! Anh dậy đi đừng để người ta phải chờ nha!”.
“Mẫn Như? A, bà cô đại phiền toái, nói cô ấy về đi tôi, tôi còn buồn ngủ không có sức để cãi nhau đâu!” Thẩm Dương vẫn còn trong giấc mộng không để ý đến thực tại.
“Cô ấy rất phiền toái sao?” Cô bật cười nói.
“Cậu nói nhiều quá! Thôi để tôi nói cho cậu nghe, nhìn bề ngoài rất điềm đạm, đáng yêu nhưng thực chất là cậu có trăm cái miệng cũng chưa thể cãi lại miệng độc của cô ấy! Đây là người con gái có miệng chanh chua, đanh đá và hung dữ cần tránh xa một chút!” Thẩm Dương ngủ mơ nhưng thành thật nói.
Mẫn Như bỗng nhiên cười méo đi, hắn dám chê bai cô công khai không để mặt, cô phải tính sổ hắn “Này, anh dậy mau, dậy ngay cho tôi, dậy… dậy!”
“Tư Tư, anh rống cái gì? Để tôi ngủ đi nào!” Thẩm Dương rất buồn ngủ, lì lợm nhắm mắt.
“Anh dậy mau, mở mắt ra mà nhìn anh đang nói đến ai! Tôi không phải Tư Tư trong miệng anh!” Mẫn Như vừa gọi vừa vỗ vào mặt hắn.
Thẩm Dương liên tục bị đả thương nên hắn lập tức mở mắt ra, rất tức giận muốn dạy cho Tư Tư một bài học vì phá giấc ngủ của hắn. Nhưng sau đó, hắn ngốc ra một giây, đây là ở trong xe của Mẫn Như, tức là hắn đã nói những lời mà hắn cảm nghĩ bấy lâu nay cho cô nghe một cách sảng khoái nhất.
“Cô dừng tay tôi chỉ đùa thôi! Đùa thôi!” Thẩm Dương đỡ lấy mấy phát mèo cào của cô.
“Tôi vô cùng thích đùa nên giờ đùa lại với anh được chứ!” Mẫn Như tức giận tấn công.
“Binh”
“Bốp”
Người đánh người né, oan gia chính xác là oan gia, có đến đâu thì vẫn ồn ào, náo nhiệt.
“Dừng tay”
“A”
Cô và hắn lọt thỏm xuống sàn ghế, bởi vì né tránh võ công mèo cào của Mẫn Như, hắn bị trượt người xuống lúc nào không hay, theo phản xạ bắt lấy vật để thăng bằng, nhưng hắn vô tình bắt lấy tay cô, Mẫn Như bị ngã theo Thẩm Dương.
Hiện tại hai người bất động như tượng sáp, chỉ có mắt trừng nhau. Họ rơi vào tình huống dở khóc dở cười này! Thật sự là có chút xấu hổ, hai người có kiểu ngã của cặp tình nhân đang ôm nhau say đắm. Chuyện này mà đồn ra còn đâu mặt mũi của cả hai kia chứ!
Vào lúc này, trái tim của họ đã bắt đầu rộn lên vì ai đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.