Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 16:
Tín Dụng Tạp
30/03/2024
Lý Thúy Như nghĩ nghĩ, hình như cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng mà đối với việc Ân Ngọc Dao thì trong lòng bà ta còn có chút bực bội: “Còn phải cung phụng cho nó ăn ngon nửa tháng nữa, khó khăn lắm trong nhà mới để dành được một vài thứ, lại phải móc ra hết rồi.”
“Con có bị ngốc không, chờ gả nó ra ngoài rồi là con sẽ lấy được một trăm đồng tiền lễ hỏi của nó đó, đến lúc đó con muốn mua cái gì mà không được.” Mẹ Lý lộ ra vẻ vô cùng khôn khé: “Nhà họ Trương cũng không ngu ngốc, biết con gái nhà người ta sẽ không thật sự đồng ý với loại chuyện này, chờ cưới về rồi chắc chắn sẽ canh giữ thật kỹ, không cho người ta đi ra ngoài nữa. Dù sao thì bọn họ cũng bỏ ra cả trăm đồng tiền, nếu như người ta chạy mất, vậy số tiền kia chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hết sao.”
Lý Thúy Như nghe đến đây, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều, giống như đã nhìn thấy một trăm đồng tiền kia đã đến tay, càng nghĩ lại càng cảm thấy mỹ mãn: “Được rồi, vì một trăm đồng tiền này, mỗi ngày con hầm gà cho nó ăn cũng được. Chờ đến khi gả nó đi rồi, trong nhà mới coi như là hoàn toàn yên tâm được. Haizz, nếu như có nhà nào cần con trai thì tốt rồi, con cho bọn họ Ân Ngọc Lỗi luôn, nói không chừng còn có thể kiếm được vài chục đồng tiền.”
“Con đừng có suy nghĩ ngu ngốc này, con bán thằng nhóc đó đi coi chừng Ân Đại Thành quýnh lên, người thành thật nổi điên cũng không phải dạng vừa đâu.” Mẹ Lý trừng mắt nhìn bà ta, có chút ghét bỏ vì con gái quá ngu ngốc: “Thằng nhóc này hiện tại mới sáu tuổi, chờ con gả chị của nó đi ra ngoài rồi, lại khống chế nó trong tầm tay, bắt nó nghe lời con, chờ thêm ba bốn năm nữa là có thể xuống ruộng làm việc, là một sức lao động đó, để nó và cha nó kiếm công điểm cho ba mẹ con con. Chờ lớn cưới vợ về, cũng có thể bắt con dâu làm việc cho con, đến lúc đó con mới sung sướng đó.”
Lý Thúy Như nghĩ lại cảm thấy cái này cũng có lý, con trai con gái do bà ta sinh ra, bà ta đương nhiên là không nỡ sai bọn họ làm việc, nhưng dù sao trong nhà cũng cần phải có người làm việc, nghĩ vậy cảm thấy để Ân Ngọc Lỗi ở lại cũng là chuyện khá tốt.
“Được rồi, cứ quyết định như thế đi, bắt đầu từ ngày hôm nay hai mẹ con chúng ta cùng nhau dỗ hai chị em nó, để cho hai đứa nó một đứa gả ra ngoài kiếm lễ hỏi cho con, một đứa ở nhà làm việc kiếm công điểm.” Lý Thúy Như mơ đẹp lắm, vô cùng biết ơn nhìn mẹ ruột của mình: “Vẫn là mẹ thông minh nhất, gia đình mẹ tìm cho con cũng rất tốt.”
“Con cứ ngồi đó chờ hưởng phúc đi.” Mẹ Lý vươn vai xuống giường: “Không phải con nói con ranh kia bị bệnh nằm liệt trên giường sao? Mẹ đi giết con gà hầm canh, vừa lúc con có thể bưng canh gà đi dỗ nó.”
Nhớ đến cú đá vào người mình, Lý Thúy Như cảm thấy Ân Ngọc Dao cũng chẳng bị bệnh năng gì, Lý Thúy Như bĩu môi nói với mẹ Lý: “Trong sân có con gà mái già ba năm dạo gần đây đã không còn đẻ trứng nữa, mẹ cứ giết con đó đi, con gà lông trắng đuôi không có lông đó.”
“Được rồi, vừa lúc con cũng ăn ít canh tẩm bổ luôn.” Mẹ Lý mang giày vào đi xuống đất ra sân bắt gà. Ân Ngọc Dao ở trong viện bảo tàng nghe được hai mẹ con này cấu kết với nhau làm việc xấu, lên kế hoạch cho “phương pháp hay” này, thật sự là tức muốn nổ phổi. May mà cô còn để gặp được, cho dù hôm nay cô không nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con bọn họ, chờ thật sự đến lúc làm mai thì cô cũng có cả trăm cách để từ chối. Nhưng nếu việc này lại xảy ra trên người của nguyên chủ, cô cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ là như thế nào nữa.
Đúng như những gì hai mẹ con nhà họ Lý nói, tuy rằng nguyên chủ có tính cách ngay thẳng lại đi học rất nhiều năm, nhưng cô là người rất ngây thơ, quá tin tưởng vào sự thiện lương của lòng người, nếu cô bị hai mẹ con này dỗ nửa tháng, đúng là chưa chắc có thể phân biệt ra được đâu là thật tình đâu là giả ý. Hơn nữa con người Trương Bình Sinh ở nông thôn lại có vẻ bề ngoài trắng trẻo đẹp trai, còn là giáo viên tiểu học, cũng coi như là có điều kiện tốt. Lý Thúy Như thuyết phục Ân Đại Thành, nguyên chủ rất khó từ chối cuộc hôn nhân này. Nhà họ Trương cũng không phải bỏ không một trăm đồng tiền lãng phí, chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ cho chuyện động phòng này, chờ mọi chuyện xong xuôi, một cô gái có lòng tự tôn cao như nguyên chủ gặp phải chuyện nhục nhã này, sao có thể sống sót được đây?
Ân Ngọc Dao cũng không dám nghĩ tiếp, nếu như thật sự để hai mẹ con này thực hiện được, vậy chẳng khác nào phá hủy cả đời con gái người ta.
“Con có bị ngốc không, chờ gả nó ra ngoài rồi là con sẽ lấy được một trăm đồng tiền lễ hỏi của nó đó, đến lúc đó con muốn mua cái gì mà không được.” Mẹ Lý lộ ra vẻ vô cùng khôn khé: “Nhà họ Trương cũng không ngu ngốc, biết con gái nhà người ta sẽ không thật sự đồng ý với loại chuyện này, chờ cưới về rồi chắc chắn sẽ canh giữ thật kỹ, không cho người ta đi ra ngoài nữa. Dù sao thì bọn họ cũng bỏ ra cả trăm đồng tiền, nếu như người ta chạy mất, vậy số tiền kia chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hết sao.”
Lý Thúy Như nghe đến đây, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều, giống như đã nhìn thấy một trăm đồng tiền kia đã đến tay, càng nghĩ lại càng cảm thấy mỹ mãn: “Được rồi, vì một trăm đồng tiền này, mỗi ngày con hầm gà cho nó ăn cũng được. Chờ đến khi gả nó đi rồi, trong nhà mới coi như là hoàn toàn yên tâm được. Haizz, nếu như có nhà nào cần con trai thì tốt rồi, con cho bọn họ Ân Ngọc Lỗi luôn, nói không chừng còn có thể kiếm được vài chục đồng tiền.”
“Con đừng có suy nghĩ ngu ngốc này, con bán thằng nhóc đó đi coi chừng Ân Đại Thành quýnh lên, người thành thật nổi điên cũng không phải dạng vừa đâu.” Mẹ Lý trừng mắt nhìn bà ta, có chút ghét bỏ vì con gái quá ngu ngốc: “Thằng nhóc này hiện tại mới sáu tuổi, chờ con gả chị của nó đi ra ngoài rồi, lại khống chế nó trong tầm tay, bắt nó nghe lời con, chờ thêm ba bốn năm nữa là có thể xuống ruộng làm việc, là một sức lao động đó, để nó và cha nó kiếm công điểm cho ba mẹ con con. Chờ lớn cưới vợ về, cũng có thể bắt con dâu làm việc cho con, đến lúc đó con mới sung sướng đó.”
Lý Thúy Như nghĩ lại cảm thấy cái này cũng có lý, con trai con gái do bà ta sinh ra, bà ta đương nhiên là không nỡ sai bọn họ làm việc, nhưng dù sao trong nhà cũng cần phải có người làm việc, nghĩ vậy cảm thấy để Ân Ngọc Lỗi ở lại cũng là chuyện khá tốt.
“Được rồi, cứ quyết định như thế đi, bắt đầu từ ngày hôm nay hai mẹ con chúng ta cùng nhau dỗ hai chị em nó, để cho hai đứa nó một đứa gả ra ngoài kiếm lễ hỏi cho con, một đứa ở nhà làm việc kiếm công điểm.” Lý Thúy Như mơ đẹp lắm, vô cùng biết ơn nhìn mẹ ruột của mình: “Vẫn là mẹ thông minh nhất, gia đình mẹ tìm cho con cũng rất tốt.”
“Con cứ ngồi đó chờ hưởng phúc đi.” Mẹ Lý vươn vai xuống giường: “Không phải con nói con ranh kia bị bệnh nằm liệt trên giường sao? Mẹ đi giết con gà hầm canh, vừa lúc con có thể bưng canh gà đi dỗ nó.”
Nhớ đến cú đá vào người mình, Lý Thúy Như cảm thấy Ân Ngọc Dao cũng chẳng bị bệnh năng gì, Lý Thúy Như bĩu môi nói với mẹ Lý: “Trong sân có con gà mái già ba năm dạo gần đây đã không còn đẻ trứng nữa, mẹ cứ giết con đó đi, con gà lông trắng đuôi không có lông đó.”
“Được rồi, vừa lúc con cũng ăn ít canh tẩm bổ luôn.” Mẹ Lý mang giày vào đi xuống đất ra sân bắt gà. Ân Ngọc Dao ở trong viện bảo tàng nghe được hai mẹ con này cấu kết với nhau làm việc xấu, lên kế hoạch cho “phương pháp hay” này, thật sự là tức muốn nổ phổi. May mà cô còn để gặp được, cho dù hôm nay cô không nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con bọn họ, chờ thật sự đến lúc làm mai thì cô cũng có cả trăm cách để từ chối. Nhưng nếu việc này lại xảy ra trên người của nguyên chủ, cô cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ là như thế nào nữa.
Đúng như những gì hai mẹ con nhà họ Lý nói, tuy rằng nguyên chủ có tính cách ngay thẳng lại đi học rất nhiều năm, nhưng cô là người rất ngây thơ, quá tin tưởng vào sự thiện lương của lòng người, nếu cô bị hai mẹ con này dỗ nửa tháng, đúng là chưa chắc có thể phân biệt ra được đâu là thật tình đâu là giả ý. Hơn nữa con người Trương Bình Sinh ở nông thôn lại có vẻ bề ngoài trắng trẻo đẹp trai, còn là giáo viên tiểu học, cũng coi như là có điều kiện tốt. Lý Thúy Như thuyết phục Ân Đại Thành, nguyên chủ rất khó từ chối cuộc hôn nhân này. Nhà họ Trương cũng không phải bỏ không một trăm đồng tiền lãng phí, chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ cho chuyện động phòng này, chờ mọi chuyện xong xuôi, một cô gái có lòng tự tôn cao như nguyên chủ gặp phải chuyện nhục nhã này, sao có thể sống sót được đây?
Ân Ngọc Dao cũng không dám nghĩ tiếp, nếu như thật sự để hai mẹ con này thực hiện được, vậy chẳng khác nào phá hủy cả đời con gái người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.