Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 41:
Tín Dụng Tạp
01/04/2024
Ân Ngọc Dao hừ lạnh, chỉ vào mấy người hàng xóm đang nhiều chuyện ở bên ngoài hỏi: “Bà thử hỏi xem mọi người có tin những lời bà nói hay không?”
“Không tin!” Thím Thái là người đầu tiên lớn tiếng đáp lại, kéo đại đội trưởng qua bắt đầu càm ràm: “Đại đội trưởng, ông không biết hai đứa nhỏ nhà này sống khổ đến mức nào đâu, đừng có nói là canh gà, đến cả trứng gà cũng không có mà ăn. Mấy ngày trước Ngọc Dao bị bệnh nằm trên giường không xuống giường được, em trai của con bé luộc quả trứng gà mà con mụ này mắng suốt nửa ngày trời, tôi ở trong nhà mình mà còn nghe thấy luôn đó.”
Đại đội trưởng quay đầu trừng mắt nhìn Lý Thúy Như, lại bực bội mà nhìn thôn trưởng hỏi: “Chuyện này có thật không?”
Thôn trưởng lau mồ hôi không dám hé răng, trong nửa năm qua ông ta cũng nghe nói đến việc Lý Thúy Như đối xử hà khắc với hai chị em Ân Ngọc Dao, nhưng mà thời buổi này không phải gia đình nào cũng có thể ăn no, ông ta cũng không thể bởi vì hai đứa nhỏ ăn không đủ no mà đi nhúng tay vào chuyện nhà của người khác được. Dù sao thì cũng không có ai đi tìm ông ta mách lẻo, ông ta cũng coi như là không biết gì hết.
“Hình như tôi có nghe nói đến chuyện này, nhưng không rõ lắm, dù sao thì nhà tôi cũng cách nơi này nửa cái thôn, bình thường cũng không thích nghe mấy lời nói ra nói vào này.” Thôn trưởng ấp úng có lệ, sau đó cười mỉa nói: “Hàng xóm xung quanh chắc chắn biết.”
“Biết chứ! Ngày nào mà không nghe con mụ kia mắng hai đứa nhỏ.”
“Hổ Tử nhà tôi mỗi ngày đều chơi chung với Lỗi Tử, nói mỗi ngày mẹ kế chỉ cho hai đứa nhỏ uống cháo rau dại, còn bà ta thì ăn bánh bao trứng gà ngon lành, hai đứa nhỏ đói đến mức muốn đào rễ cây ra nhai luôn rồi.”
“Từ sau khi mang thai đã bắt đầu đối xử tệ với hai đứa nhỏ rồi, lúc trước toàn là giả vờ thôi.”
“Mỗi ngày bà ta đều mắng Ngọc Dao, bắt Ngọc Dao làm việc lại không cho con bé ăn cơm.”
“Hình như có đoạn thời gian bà ta còn mắng Ngọc Dao là đi học lãng phí tiền, không cho con bé đi học nữa.”
“Bà ta còn đánh Lỗi Tử nữa đó, Tiểu Thành nhà tôi nói mông bị đánh bầm tím luôn...”
Hai mắt Ân Ngọc Dao lập tức toát ra tia lửa, trước kia cô đi học không có ở nhà, còn cho rằng em trai chỉ là ăn không đủ no thôi, không ngờ rằng con mụ Lý Thúy Như lại còn đánh đá cậu bé. Cô nhịn không được siết chặt nắm tay, rất muốn nhào qua đè Lý Thúy Như xuống đất đánh đập bà ta một trận cho ra hồn. Nhưng mà hiện tại còn có chuyện càng quan trọng hơn, chờ bọn họ đi rồi cô lại tính sổ với Lý Thúy Như sau.
Mẹ ruột của Ân Ngọc Dao là người rất tốt bụng lại giỏi giang, trước kia khi còn sống nhà ai có việc cần bà giúp đỡ thì bà chắc chắn sẽ không từ chối, trong thôn không có người phụ nữ nào là không thích bà cả. Bà lại hi sinh trong lúc bảo vệ tài sản tập thể, tuy rằng ngoài miệng mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đều rất kính nể bà. Từ sau khi Lý Thúy Như mang thai, thái độ của bà ta đối với hai đứa nhỏ thay đổi, các hàng xóm ở xung quanh đều thấy rất rõ, ngay từ đầu mọi người đều nhịn không được nói vài câu, nhưng mà Ân Đại Thành lại bị vợ khống chế trong lòng bàn tay, ông ta cũng chẳng dám hó hé tiếng nào.
“Không tin!” Thím Thái là người đầu tiên lớn tiếng đáp lại, kéo đại đội trưởng qua bắt đầu càm ràm: “Đại đội trưởng, ông không biết hai đứa nhỏ nhà này sống khổ đến mức nào đâu, đừng có nói là canh gà, đến cả trứng gà cũng không có mà ăn. Mấy ngày trước Ngọc Dao bị bệnh nằm trên giường không xuống giường được, em trai của con bé luộc quả trứng gà mà con mụ này mắng suốt nửa ngày trời, tôi ở trong nhà mình mà còn nghe thấy luôn đó.”
Đại đội trưởng quay đầu trừng mắt nhìn Lý Thúy Như, lại bực bội mà nhìn thôn trưởng hỏi: “Chuyện này có thật không?”
Thôn trưởng lau mồ hôi không dám hé răng, trong nửa năm qua ông ta cũng nghe nói đến việc Lý Thúy Như đối xử hà khắc với hai chị em Ân Ngọc Dao, nhưng mà thời buổi này không phải gia đình nào cũng có thể ăn no, ông ta cũng không thể bởi vì hai đứa nhỏ ăn không đủ no mà đi nhúng tay vào chuyện nhà của người khác được. Dù sao thì cũng không có ai đi tìm ông ta mách lẻo, ông ta cũng coi như là không biết gì hết.
“Hình như tôi có nghe nói đến chuyện này, nhưng không rõ lắm, dù sao thì nhà tôi cũng cách nơi này nửa cái thôn, bình thường cũng không thích nghe mấy lời nói ra nói vào này.” Thôn trưởng ấp úng có lệ, sau đó cười mỉa nói: “Hàng xóm xung quanh chắc chắn biết.”
“Biết chứ! Ngày nào mà không nghe con mụ kia mắng hai đứa nhỏ.”
“Hổ Tử nhà tôi mỗi ngày đều chơi chung với Lỗi Tử, nói mỗi ngày mẹ kế chỉ cho hai đứa nhỏ uống cháo rau dại, còn bà ta thì ăn bánh bao trứng gà ngon lành, hai đứa nhỏ đói đến mức muốn đào rễ cây ra nhai luôn rồi.”
“Từ sau khi mang thai đã bắt đầu đối xử tệ với hai đứa nhỏ rồi, lúc trước toàn là giả vờ thôi.”
“Mỗi ngày bà ta đều mắng Ngọc Dao, bắt Ngọc Dao làm việc lại không cho con bé ăn cơm.”
“Hình như có đoạn thời gian bà ta còn mắng Ngọc Dao là đi học lãng phí tiền, không cho con bé đi học nữa.”
“Bà ta còn đánh Lỗi Tử nữa đó, Tiểu Thành nhà tôi nói mông bị đánh bầm tím luôn...”
Hai mắt Ân Ngọc Dao lập tức toát ra tia lửa, trước kia cô đi học không có ở nhà, còn cho rằng em trai chỉ là ăn không đủ no thôi, không ngờ rằng con mụ Lý Thúy Như lại còn đánh đá cậu bé. Cô nhịn không được siết chặt nắm tay, rất muốn nhào qua đè Lý Thúy Như xuống đất đánh đập bà ta một trận cho ra hồn. Nhưng mà hiện tại còn có chuyện càng quan trọng hơn, chờ bọn họ đi rồi cô lại tính sổ với Lý Thúy Như sau.
Mẹ ruột của Ân Ngọc Dao là người rất tốt bụng lại giỏi giang, trước kia khi còn sống nhà ai có việc cần bà giúp đỡ thì bà chắc chắn sẽ không từ chối, trong thôn không có người phụ nữ nào là không thích bà cả. Bà lại hi sinh trong lúc bảo vệ tài sản tập thể, tuy rằng ngoài miệng mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đều rất kính nể bà. Từ sau khi Lý Thúy Như mang thai, thái độ của bà ta đối với hai đứa nhỏ thay đổi, các hàng xóm ở xung quanh đều thấy rất rõ, ngay từ đầu mọi người đều nhịn không được nói vài câu, nhưng mà Ân Đại Thành lại bị vợ khống chế trong lòng bàn tay, ông ta cũng chẳng dám hó hé tiếng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.