Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 45:
Tín Dụng Tạp
01/04/2024
Trương Bình Sinh đột nhiên bị vạch trần bí mật lớn nhất trong đời, mặt anh ta từ đỏ thành tím, ánh mắt vô cùng hoảng loạn, giơ tay túm chặt lấy tay Trương Bình Vân phát run. Trương Bình Vân đau lòng mà vỗ tay Trương Bình Sinh, mặt mày đanh đá đáng khinh gân cổ lên mạnh miệng: “Cô đừng có ăn nói bậy bà, em trai tôi vẫn còn khỏe mạnh. Chúng tôi đến nhà Yến Ni thăm người thân, nghe bà cụ Lý này nói cô là học sinh cấp ba, lại còn xinh đẹp cho nên mới đến cửa cầu hôn, cô thích thì đồng ý, không muốn thì thôi. Cô cũng không thể vì quan hệ giữa cô và mẹ kế bất hòa mà vu oan lên đầu chúng tôi như thế. Nếu mà biết trước rằng gia đình cô là loại gia đình như thế này thì chúng tôi mới không thèm đến xem mắt đâu. Em trai tôi là người đẹp trai làng trên xóm dưới đều biết, không biết có bao nhiêu cô gái xếp hàng muốn gả cho nhà chúng tôi nữa kìa.”
“Vậy à?” Ân Ngọc Dao cười khẽ, chậm rãi ngoáy lỗ tai, giống như là đang trào phúng cô ta vậy: “Nhưng mà ngày hôm đó lúc tôi đi ngang qua sân sau, vừa lúc nghe được bà ngoại kế và mẹ kế của tôi nói chuyện với nhau, bọn họ nói Trương Bình Sinh từ nhỏ đã vai không thể gánh tay không thể xách, không biết làm việc gì hết, tốt nghiệp cấp hai xong cứ ru rú trong nhà không làm gì, sau đó vừa lúc đúng trúng giáo viên trong thôn bị bệnh, nhờ có mối quan hệ họ hàng với thôn trưởng cho nên mới được lên làm giáo viên trong thôn. Năm trước vào lúc gieo giống màu xúa năm ngoài, con nít nhà người ta đều xuống ruộng làm việc, anh ta rảnh rỗi không có việc gì làm đi kéo đuôi lừa, kết quả chọc lừa nổi điên giơ chân đá trúng thân dưới của anh ta, vừa lúc đá trúng ngay chỗ hiểm, sưng tím như trái cà tím, hình như là bị hư luôn rồi.”
“Phụt phụt phụ...” Ngoài sân vang lên vài tiếng nghẹn cười, mấy người dân trong thôn bịt miệng lại không dám cười quá lớn, sợ mình sẽ bỏ lỡ nội dung càng thêm xuất sắc hơn.
Ân Ngọc Dao cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, tiếp tục nói ra thông tin quan trọng khác: “Lúc đó bác sĩ trong thôn nói ông ta chữa không được, bảo nhà mấy người đưa đến bệnh viện huyện. Nửa tháng sau mấy người nâng anh ta về nhà xong lập tức lo lắng sốt ruột muốn làm đám cưới với nhà đã đính hôn từ trước. Người ta là con gái có cha mẹ ruột yêu thương, vừa nghe là biết ngay chuyện này có vấn đề, người trong nhà đi đến bệnh viện hỏi thăm, kết quả mọi người đoán xem thế nào? Người ta nói Trương Bình Sinh bị cắt hết hai cái trứng luôn rồi, ngoại trừ còn chừa lại chỗ để đi tiểu ra thì chẳng khác gì thái giám khi xưa cả.”
Mấy người nhiều chuyện đứng ở bên ngoài lập tức không khống chế nổi nữa, nhịn không được đều cười ha ha, có người cười sung hơn còn vỗ vào đùi bành bạch.
Trương Bình Sinh suýt chút nữa là ngất đi, anh ta nhịn không được hung dữ trừng mắt liếc nhìn mẹ Lý, trong lòng tức muốn hộc máu thầm mắng: Đều là do bà già chết tiệt này kiếm chuyện! Trong huyện thành có biết bao nhiêu là cô gái, tại sao lại phải giới thiệu con nhỏ sát tinh này cho anh ta chứ! Chờ hôm nay anh ta về nhà rồi, nhất định phải bảo cha đi tìm bà già này tính sổ mới được. Còn có con ranh này nữa, cứ chờ coi, không muốn gả đúng không? Muốn vạch trần bí mật xấu của anh ta đúng không? Chờ sau này anh ta bảo cha bắt cóc cô về nhà, không cho cô ta một đồng một xu tiền lễ hỏi, để cô trở thành vợ của anh ta không công!
Một người phụ nữ đã có chồng còn trẻ tuổi đứng ở ngoài sân nhịn không được lớn tiếng mắng to: “Một thằng đàn ông giả mà còn đòi cưới vợ, không biết xấu hổ!”
Trương Bình Sinh chỉ ngón tay về phía Ân Ngọc Dao, tức giận run lẩy bẩy: “Nói bậy, cô ta nói bậy.”
“Vậy à?” Ân Ngọc Dao cười khẽ, chậm rãi ngoáy lỗ tai, giống như là đang trào phúng cô ta vậy: “Nhưng mà ngày hôm đó lúc tôi đi ngang qua sân sau, vừa lúc nghe được bà ngoại kế và mẹ kế của tôi nói chuyện với nhau, bọn họ nói Trương Bình Sinh từ nhỏ đã vai không thể gánh tay không thể xách, không biết làm việc gì hết, tốt nghiệp cấp hai xong cứ ru rú trong nhà không làm gì, sau đó vừa lúc đúng trúng giáo viên trong thôn bị bệnh, nhờ có mối quan hệ họ hàng với thôn trưởng cho nên mới được lên làm giáo viên trong thôn. Năm trước vào lúc gieo giống màu xúa năm ngoài, con nít nhà người ta đều xuống ruộng làm việc, anh ta rảnh rỗi không có việc gì làm đi kéo đuôi lừa, kết quả chọc lừa nổi điên giơ chân đá trúng thân dưới của anh ta, vừa lúc đá trúng ngay chỗ hiểm, sưng tím như trái cà tím, hình như là bị hư luôn rồi.”
“Phụt phụt phụ...” Ngoài sân vang lên vài tiếng nghẹn cười, mấy người dân trong thôn bịt miệng lại không dám cười quá lớn, sợ mình sẽ bỏ lỡ nội dung càng thêm xuất sắc hơn.
Ân Ngọc Dao cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, tiếp tục nói ra thông tin quan trọng khác: “Lúc đó bác sĩ trong thôn nói ông ta chữa không được, bảo nhà mấy người đưa đến bệnh viện huyện. Nửa tháng sau mấy người nâng anh ta về nhà xong lập tức lo lắng sốt ruột muốn làm đám cưới với nhà đã đính hôn từ trước. Người ta là con gái có cha mẹ ruột yêu thương, vừa nghe là biết ngay chuyện này có vấn đề, người trong nhà đi đến bệnh viện hỏi thăm, kết quả mọi người đoán xem thế nào? Người ta nói Trương Bình Sinh bị cắt hết hai cái trứng luôn rồi, ngoại trừ còn chừa lại chỗ để đi tiểu ra thì chẳng khác gì thái giám khi xưa cả.”
Mấy người nhiều chuyện đứng ở bên ngoài lập tức không khống chế nổi nữa, nhịn không được đều cười ha ha, có người cười sung hơn còn vỗ vào đùi bành bạch.
Trương Bình Sinh suýt chút nữa là ngất đi, anh ta nhịn không được hung dữ trừng mắt liếc nhìn mẹ Lý, trong lòng tức muốn hộc máu thầm mắng: Đều là do bà già chết tiệt này kiếm chuyện! Trong huyện thành có biết bao nhiêu là cô gái, tại sao lại phải giới thiệu con nhỏ sát tinh này cho anh ta chứ! Chờ hôm nay anh ta về nhà rồi, nhất định phải bảo cha đi tìm bà già này tính sổ mới được. Còn có con ranh này nữa, cứ chờ coi, không muốn gả đúng không? Muốn vạch trần bí mật xấu của anh ta đúng không? Chờ sau này anh ta bảo cha bắt cóc cô về nhà, không cho cô ta một đồng một xu tiền lễ hỏi, để cô trở thành vợ của anh ta không công!
Một người phụ nữ đã có chồng còn trẻ tuổi đứng ở ngoài sân nhịn không được lớn tiếng mắng to: “Một thằng đàn ông giả mà còn đòi cưới vợ, không biết xấu hổ!”
Trương Bình Sinh chỉ ngón tay về phía Ân Ngọc Dao, tức giận run lẩy bẩy: “Nói bậy, cô ta nói bậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.