Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 48:
Tín Dụng Tạp
01/04/2024
Quả nhiên, lời nói tiếp theo đó của chủ nhiệm Ủy ban cách mạng làm hai người trực tiếp rơi thẳng xuống vực thẳm: “Trương Bình Sinh bị thương nửa người dưới, vốn dĩ là chuyện rất đáng thương, nhưng nhà họ Trương lại có ý đồ xấu xa muốn lừa hôn, lại còn muốn cưỡng ép con gái nhà người ta kéo dài hương khói cùng với cha chồng, Hành vi này không chỉ phạm tội lừa dối mà còn liên quan đến tội lưu manh và tội cưỡng gian. Nhà họ Trương có suy nghĩ thối nát, đạo đức suy đồi, ức hiếp phụ nữ, không chỉ phải chịu trách nhiệm pháp luật mà còn phải bị nhân dân phê phán.”
Chân Trương Bình Sinh mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: Tiêu đời!
Trương Bình Vân cũng sợ hãi run lên, cố gắng cãi lại: “Chủ nhiệm, nhà của chúng tôi chỉ mới có ý tưởng này mà thôi, không phải là còn chưa thành công sao, ông cũng không thể phán tội chúng tôi như thế được!”
“Cái gì? Cô còn muốn làm thành công nữa hả?” Chủ nhiệm Lý giận tím mặt: “Tôi đúng là không có trách oan mấy người mà.”
Trương Bình Vân cũng không còn sức nói gì nữa, ngồi phịch xuống bên cạnh Trương Bình Sinh.
Chủ nhiệm Lý nói xong chuyện của hai người này, lại dời mắt nhìn về phía ba người Điền Yến Ni, mẹ Lý và Lý Thúy Như. Điền Yến Ni run rẩy như cái sàng, trong lòng thậm hận mình vì quá tham tiền nên mới dính phải loại chuyện này, lại hận mẹ Lý tìm người cũng không biết tìm người thành thật nghe lời, mắc gì mà lại đi chọc vào tên sát tinh nhà họ Ân này chứ. Đừng nói là làng trên xóm dưới, cho dù tìm khắp huyện thì làm gì có đứa con gái nào mà nhiều mưu mô và can đảm như cô chứ? Rõ ràng cô đã nghe được hết toàn bộ kế hoạch, vậy mà vẫn cứ im lặng bình tĩnh, mãi đến khi bọn họ đến cửa cầu hôn thì cô mới bắt đầu làm khó dễ, còn đi gọi người của Ủy ban cách mạng và đồn công an đến chờ sẵn nữa chứ. Nếu biết trước mình sẽ gặp phải cảnh này thì cho dù có trả thêm mười đồng tiền nữa thì cô ta cũng sẽ không đi làm mai.
“Ba người các bà trợ trụ vi ngược, hãm hại lừa gạt, là phần tử xấu điển hình, không thể bỏ qua được.” Chủ nhiệm Lý vung tay lên nói: “Đều phải mang đi hết.”
Mẹ Lý nghe thấy lời này thì đầu óc choáng váng, nước mắt nước mũi khóc lóc tèm lem. Lúc này thì Lý Thúy Như lại thông minh hơn, bà ta lập tức xoay người ôm cặp song sinh long phượng của mình ra, lảo đảo quỳ xuống ở trước mặt chủ nhiệm Lý: “Chủ nhiệm Lý, ông lại cho tôi một cơ hội đi mà, tôi biết lỗi rồi. Hai đứa con trai con gái của tôi còn chưa dứt sữa, nếu ông bắt tôi đi thì bọn nhỏ sẽ chết nhất, cầu xin ông, ông là người lớn rộng lượng, tha cho hai đứa nhỏ này một mạng đi.
Ân Đại Thành đứng trong sân làm người câm nửa ngày, lúc này thấy Lý Thúy Như sắp bị bắt đi lập tức đau lòng, ngượng ngùng đi năn nỉ giúp Lý Thúy Như: “Năm đầu tiên khi Thúy Như gả đến cũng đối xử khá tốt với Ngọc Dao và Ngọc Lỗi...”
“Xùy! Lúc này thì ông mới có miệng để nói chuyện đúng không. Sao lúc nãy khi nghe mẹ vợ với vợ của ông tính kế con gái mình ông lại giống như người câm không nói tiếng nào vậy?” Đại đội trưởng giận đến cắn răng, chỉ muốn nhào lên tát cho ông ta vài bạt tai: “Ông ngẫm lại xem, ông làm thế có làm mẹ của Ngọc Dao thất vọng hay không?”
Nghe nói đến mẹ của Ngọc Dao, Ân Đại Thành ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhưng mà hai mắt vẫn cứ nhìn về phía Lý Thúy Như: “Nhưng mà hai đứa nhỏ nhà tôi còn nhỏ quá, còn phải bú sữa nữa, không thể thiếu mẹ được.”
Đại đội trưởng hít một hơi thật sâu, ôm lấy ngực, lần đầu tiên trong đời ông ấy có cảm giác mình sắp bị tức chết rồi. Ông ấy vô lực vẫy tay, thật sự thất vọng thay cho hai chị em Ngọc Dao, cũng biết rõ vì sao hôm nay gặp việc này Ân Ngọc Dao sẽ bảo Ngọc Lỗi mời ông ấy đến đây, còn cố ý mời người trong huyện đến. Có một ông cha hồ đồ như thế này, cho dù bà vợ hai của ông ta có bán con gái ngay trước mặt thì ông ta cũng sẽ mặt dày đi đếm tiền giúp vợ thôi.
“Ngọc Dao, khổ cho con quá rồi.” Đại đội trưởng thở dài, cũng không biết phải an ủi cô như thế nào nữa.
Ân Ngọc Dao cười nhạt nói: “Lúc trước con rất khổ, nhưng mà sau này người khổ sẽ là kẻ khác.”
Chân Trương Bình Sinh mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: Tiêu đời!
Trương Bình Vân cũng sợ hãi run lên, cố gắng cãi lại: “Chủ nhiệm, nhà của chúng tôi chỉ mới có ý tưởng này mà thôi, không phải là còn chưa thành công sao, ông cũng không thể phán tội chúng tôi như thế được!”
“Cái gì? Cô còn muốn làm thành công nữa hả?” Chủ nhiệm Lý giận tím mặt: “Tôi đúng là không có trách oan mấy người mà.”
Trương Bình Vân cũng không còn sức nói gì nữa, ngồi phịch xuống bên cạnh Trương Bình Sinh.
Chủ nhiệm Lý nói xong chuyện của hai người này, lại dời mắt nhìn về phía ba người Điền Yến Ni, mẹ Lý và Lý Thúy Như. Điền Yến Ni run rẩy như cái sàng, trong lòng thậm hận mình vì quá tham tiền nên mới dính phải loại chuyện này, lại hận mẹ Lý tìm người cũng không biết tìm người thành thật nghe lời, mắc gì mà lại đi chọc vào tên sát tinh nhà họ Ân này chứ. Đừng nói là làng trên xóm dưới, cho dù tìm khắp huyện thì làm gì có đứa con gái nào mà nhiều mưu mô và can đảm như cô chứ? Rõ ràng cô đã nghe được hết toàn bộ kế hoạch, vậy mà vẫn cứ im lặng bình tĩnh, mãi đến khi bọn họ đến cửa cầu hôn thì cô mới bắt đầu làm khó dễ, còn đi gọi người của Ủy ban cách mạng và đồn công an đến chờ sẵn nữa chứ. Nếu biết trước mình sẽ gặp phải cảnh này thì cho dù có trả thêm mười đồng tiền nữa thì cô ta cũng sẽ không đi làm mai.
“Ba người các bà trợ trụ vi ngược, hãm hại lừa gạt, là phần tử xấu điển hình, không thể bỏ qua được.” Chủ nhiệm Lý vung tay lên nói: “Đều phải mang đi hết.”
Mẹ Lý nghe thấy lời này thì đầu óc choáng váng, nước mắt nước mũi khóc lóc tèm lem. Lúc này thì Lý Thúy Như lại thông minh hơn, bà ta lập tức xoay người ôm cặp song sinh long phượng của mình ra, lảo đảo quỳ xuống ở trước mặt chủ nhiệm Lý: “Chủ nhiệm Lý, ông lại cho tôi một cơ hội đi mà, tôi biết lỗi rồi. Hai đứa con trai con gái của tôi còn chưa dứt sữa, nếu ông bắt tôi đi thì bọn nhỏ sẽ chết nhất, cầu xin ông, ông là người lớn rộng lượng, tha cho hai đứa nhỏ này một mạng đi.
Ân Đại Thành đứng trong sân làm người câm nửa ngày, lúc này thấy Lý Thúy Như sắp bị bắt đi lập tức đau lòng, ngượng ngùng đi năn nỉ giúp Lý Thúy Như: “Năm đầu tiên khi Thúy Như gả đến cũng đối xử khá tốt với Ngọc Dao và Ngọc Lỗi...”
“Xùy! Lúc này thì ông mới có miệng để nói chuyện đúng không. Sao lúc nãy khi nghe mẹ vợ với vợ của ông tính kế con gái mình ông lại giống như người câm không nói tiếng nào vậy?” Đại đội trưởng giận đến cắn răng, chỉ muốn nhào lên tát cho ông ta vài bạt tai: “Ông ngẫm lại xem, ông làm thế có làm mẹ của Ngọc Dao thất vọng hay không?”
Nghe nói đến mẹ của Ngọc Dao, Ân Đại Thành ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhưng mà hai mắt vẫn cứ nhìn về phía Lý Thúy Như: “Nhưng mà hai đứa nhỏ nhà tôi còn nhỏ quá, còn phải bú sữa nữa, không thể thiếu mẹ được.”
Đại đội trưởng hít một hơi thật sâu, ôm lấy ngực, lần đầu tiên trong đời ông ấy có cảm giác mình sắp bị tức chết rồi. Ông ấy vô lực vẫy tay, thật sự thất vọng thay cho hai chị em Ngọc Dao, cũng biết rõ vì sao hôm nay gặp việc này Ân Ngọc Dao sẽ bảo Ngọc Lỗi mời ông ấy đến đây, còn cố ý mời người trong huyện đến. Có một ông cha hồ đồ như thế này, cho dù bà vợ hai của ông ta có bán con gái ngay trước mặt thì ông ta cũng sẽ mặt dày đi đếm tiền giúp vợ thôi.
“Ngọc Dao, khổ cho con quá rồi.” Đại đội trưởng thở dài, cũng không biết phải an ủi cô như thế nào nữa.
Ân Ngọc Dao cười nhạt nói: “Lúc trước con rất khổ, nhưng mà sau này người khổ sẽ là kẻ khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.