Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 6:
Tín Dụng Tạp
29/03/2024
Lý Thúy Như kinh ngạc không dám tin nhìn về phía Ân Ngọc Dao, duỗi tay lau mặt, nhìn trứng gà nhớt nhợt trên lòng bàn tay mình, giận đến muốn ngất đi, cắm đầu lao thẳng về phía Ân Ngọc Dao đánh cô: “Con nhỏ đê tiện này, mày còn dám lấy trứng gà quăng vào người tao, tao liều mạng với mày.”
Ân Ngọc Lỗi thấy thế lập tức sốt ruột, cơ thể bé xíu nhanh chóng từ phía sau lao ra muốn cản Lý Thúy Như lại, Ân Ngọc Dao giơ tay xách cổ áo của em trai nhét cậu bé ra sau, xoay người đá ngang sút bay Lý Thúy Như ra ngoài.
Ân Ngọc Dao hoàn toàn không hề nương chân, cú đá này làm Lý Thúy Như trực tiếp bay ngược ra sau hai mét, đụng thẳng vào tường rồi mới trượt xuống, nằm liệt dưới đất, đầu óc choáng váng.
Ân Ngọc Dao thậm chí không thèm liếc nhìn Lý Thúy Như cái nào, ngược lại quay đầu an ủi em trai: “Không có gì, bà ta đánh không lại chị.” Lúc trước khi cô ở hiện đại, bởi vì từ nhỏ cô đã trắng trẻo hồng hào cực kỳ đáng yêu, cha Ân lo lắng cô sẽ bị mấy thằng con trai ăn hiếp cho nên từ khi cô năm tuổi đã đưa cô đi học võ, cô luôn theo học mãi đến khi lên cấp ba, vì việc học quá dày đặc cho nên mới phải dừng việc học. Hiện tại tuy rằng cơ thể này bởi vì đói bụng suốt nửa năm nên có hơi yếu, nhưng điều kiện cơ thể lại cực kỳ tốt, đôi chân thon dài cao gầy, lại bởi vì mỗi năm đều phải đi bộ đến huyện thành đi học cho nên cơ bắp ở chân cũng rất khỏe mạnh, đừng nói là một mình Lý Thúy Như, cho dù là mười người như bà ta thì cô vẫn có thể xử gọn được.
Ân Ngọc Lỗi lén quan sát, thấy Lý Thúy Như đang ôm eo kêu đau liên mồm, lập tức cười cong cả mắt, ngẩng đầu sùng bái nhìn Ân Ngọc Dao: “Chị ơi, chị giỏi quá.”
“Lẽ ra nên đá bà ta từ lâu rồi mới đúng.” Ân Ngọc Dao khẽ hừ, đi đến trước mặt Lý Thúy Như, gác một cái chân lên trên tường, vừa lúc đạp ngay bên cạnh đầu của Lý Thúy Như. Ân Ngọc Dao hơi cong eo, khuỷu tay đặt trên đùi mình, khinh bỉ nhìn Lý Thúy Như đe dọa: “Lần sau mà bà còn dám mắng mẹ của tôi nữa, bà có tin tôi đá văng đầu bà ra luôn không?”
Lý Thúy Như hoảng sợ nhìn Ân Ngọc Dao, giống như đang nhìn một con mãnh thú ác độc. Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, Ân Đại Thành sáng sớm đi xuống ruộng làm cỏ đã về, mới vừa đặt chân vào sân nhìn thấy cảnh này đã hoảng sợ. Ông ta nhìn Lý Thúy Như đang ngồi dựa vào chân tường, trên mặt dính đầy chất lỏng trắng trắng vàng vàng của trứng gà, lại nhìn Ân Ngọc Dao đang đứng ở bên cạnh, đảo mắt nhìn về phía con trai nhỏ đang đờ đẫn ở đằng kia, cuối cùng lại nhìn về phía Lý Thúy Như hỏi: “Thúy Như, em bị làm sao thế?”
Lý Thúy Như nghe tiếng gọi này, lập tức hoàn hồn, nhìn Ân Đại Thành giống như đã tìm được chỗ dựa, lập tức khóc òa lên: “Đại Thành, anh nhìn Ngọc Dao mà xem, nó lén ăn cắp trứng gà, em chỉ mới nói nó mấy câu, nó đã dám quăng trứng gà vào mặt em, có đá em đập vào tường, em sống không nổi nữa rồi! Hiện tại eo của em đau như sắp gãy ra đến nơi, ngồi ở đây không nhúc nhích được nữa rồi nè.”
“Để tôi đỡ bà từ từ đứng dậy.” Ân Đại Thành vừa nghe thế nhanh chóng buông cuốc xuống chạy qua đỡ Lý Thúy Như lên, có chút oán trách liếc nhìn Ân Ngọc Dao: “Cái con bé này, sao con lại đánh mẹ chứ?”
“Ai là mẹ của tôi?” Ân Ngọc Dao hừ lạnh nói: “Mẹ tôi chết rồi, chôn ngay dưới chân núi đó. Nếu bà ta muốn làm mẹ của tôi thì cũng được tôi, tôi lập tức xách bà ta qua đó chôn liền.”
Tuy rằng Ân Đại Thành biết dạo gần đây Ân Ngọc Dao rất tức giận, nhưng cô nhiều nhất cũng chỉ xụ mặt thôi, bình thường khi nói chuyện với ông ta cũng rất cung kính nghe lời. Bây giờ bất ngờ bị Ân Ngọc Dao chặn họng như thế, không khỏi có chút tức giận, lập tức xụ mặt xuống: “Bà ấy gả đến nhà của chúng ta thì chính là mẹ của con, con làm sai chuyện, mẹ nói con vài câu không được sao?”
Ân Ngọc Lỗi thấy thế lập tức sốt ruột, cơ thể bé xíu nhanh chóng từ phía sau lao ra muốn cản Lý Thúy Như lại, Ân Ngọc Dao giơ tay xách cổ áo của em trai nhét cậu bé ra sau, xoay người đá ngang sút bay Lý Thúy Như ra ngoài.
Ân Ngọc Dao hoàn toàn không hề nương chân, cú đá này làm Lý Thúy Như trực tiếp bay ngược ra sau hai mét, đụng thẳng vào tường rồi mới trượt xuống, nằm liệt dưới đất, đầu óc choáng váng.
Ân Ngọc Dao thậm chí không thèm liếc nhìn Lý Thúy Như cái nào, ngược lại quay đầu an ủi em trai: “Không có gì, bà ta đánh không lại chị.” Lúc trước khi cô ở hiện đại, bởi vì từ nhỏ cô đã trắng trẻo hồng hào cực kỳ đáng yêu, cha Ân lo lắng cô sẽ bị mấy thằng con trai ăn hiếp cho nên từ khi cô năm tuổi đã đưa cô đi học võ, cô luôn theo học mãi đến khi lên cấp ba, vì việc học quá dày đặc cho nên mới phải dừng việc học. Hiện tại tuy rằng cơ thể này bởi vì đói bụng suốt nửa năm nên có hơi yếu, nhưng điều kiện cơ thể lại cực kỳ tốt, đôi chân thon dài cao gầy, lại bởi vì mỗi năm đều phải đi bộ đến huyện thành đi học cho nên cơ bắp ở chân cũng rất khỏe mạnh, đừng nói là một mình Lý Thúy Như, cho dù là mười người như bà ta thì cô vẫn có thể xử gọn được.
Ân Ngọc Lỗi lén quan sát, thấy Lý Thúy Như đang ôm eo kêu đau liên mồm, lập tức cười cong cả mắt, ngẩng đầu sùng bái nhìn Ân Ngọc Dao: “Chị ơi, chị giỏi quá.”
“Lẽ ra nên đá bà ta từ lâu rồi mới đúng.” Ân Ngọc Dao khẽ hừ, đi đến trước mặt Lý Thúy Như, gác một cái chân lên trên tường, vừa lúc đạp ngay bên cạnh đầu của Lý Thúy Như. Ân Ngọc Dao hơi cong eo, khuỷu tay đặt trên đùi mình, khinh bỉ nhìn Lý Thúy Như đe dọa: “Lần sau mà bà còn dám mắng mẹ của tôi nữa, bà có tin tôi đá văng đầu bà ra luôn không?”
Lý Thúy Như hoảng sợ nhìn Ân Ngọc Dao, giống như đang nhìn một con mãnh thú ác độc. Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, Ân Đại Thành sáng sớm đi xuống ruộng làm cỏ đã về, mới vừa đặt chân vào sân nhìn thấy cảnh này đã hoảng sợ. Ông ta nhìn Lý Thúy Như đang ngồi dựa vào chân tường, trên mặt dính đầy chất lỏng trắng trắng vàng vàng của trứng gà, lại nhìn Ân Ngọc Dao đang đứng ở bên cạnh, đảo mắt nhìn về phía con trai nhỏ đang đờ đẫn ở đằng kia, cuối cùng lại nhìn về phía Lý Thúy Như hỏi: “Thúy Như, em bị làm sao thế?”
Lý Thúy Như nghe tiếng gọi này, lập tức hoàn hồn, nhìn Ân Đại Thành giống như đã tìm được chỗ dựa, lập tức khóc òa lên: “Đại Thành, anh nhìn Ngọc Dao mà xem, nó lén ăn cắp trứng gà, em chỉ mới nói nó mấy câu, nó đã dám quăng trứng gà vào mặt em, có đá em đập vào tường, em sống không nổi nữa rồi! Hiện tại eo của em đau như sắp gãy ra đến nơi, ngồi ở đây không nhúc nhích được nữa rồi nè.”
“Để tôi đỡ bà từ từ đứng dậy.” Ân Đại Thành vừa nghe thế nhanh chóng buông cuốc xuống chạy qua đỡ Lý Thúy Như lên, có chút oán trách liếc nhìn Ân Ngọc Dao: “Cái con bé này, sao con lại đánh mẹ chứ?”
“Ai là mẹ của tôi?” Ân Ngọc Dao hừ lạnh nói: “Mẹ tôi chết rồi, chôn ngay dưới chân núi đó. Nếu bà ta muốn làm mẹ của tôi thì cũng được tôi, tôi lập tức xách bà ta qua đó chôn liền.”
Tuy rằng Ân Đại Thành biết dạo gần đây Ân Ngọc Dao rất tức giận, nhưng cô nhiều nhất cũng chỉ xụ mặt thôi, bình thường khi nói chuyện với ông ta cũng rất cung kính nghe lời. Bây giờ bất ngờ bị Ân Ngọc Dao chặn họng như thế, không khỏi có chút tức giận, lập tức xụ mặt xuống: “Bà ấy gả đến nhà của chúng ta thì chính là mẹ của con, con làm sai chuyện, mẹ nói con vài câu không được sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.