Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70
Chương 8:
Tín Dụng Tạp
29/03/2024
Trong dãy nhà phía tây, hai chị em ngồi trên cái bàn duy nhất ăn sáng. Ân Ngọc Dao cắn một miếng màn thầu ngũ cốc kẹp tương trứng, mới vừa nhai hai ba cái đã nhịn không được nhíu mày, màn thầu được trộn từ bột mì và bột bắp này khác rất nhiều với mấy cái bánh bao ngũ cốc mà cô từng ăn. Ở hiện đại, cho dù là mấy thứ lương thực thô như bột bắp thì đều phần vỏ ngoài đều sẽ được mài sạch, cẩn thận nghiền rất nhiều lần, khi ăn vị cũng sẽ mịn màng ngon và ngọt. Mà thời đại lương thực rất ít, bột bắp toàn là trực tiếp nghiền, không rây lại lần nào, cho dù có trộn với bột mì làm thành màn thầu thì vẫn có hơi nghẹn họng.
Ân Ngọc Dao thật sự không muốn làm khó bản thân, buộc mình ăn cái này, ăn một miếng rồi để màn thầu qua một bên, chỉ ăn cháo kèm với tương trứng, nghĩ chờ lát nữa nếu cô đói thì lại vào viện bảo tàng ăn cái khác.
Ân Ngọc Lỗi ăn cơm của mình xong, nhìn cái màn thầu ngũ cốc bị Ân Ngọc Dao đặt sang một bên, còn tưởng là cô không nỡ ăn, vội vàng đẩy màn thầu đến bên tay cô: “Chị đang bệnh, phải ăn nhiều vào.” Cậu lại nghĩ đến nguyên nhân Ân Ngọc Dao ngất xỉu, Tiểu Lỗi áy náy đỏ mắt: “Nếu không phải nửa tháng này chị đều nhường nửa cái lương khô cho em thì cũng không đến mức ngất đi vì đói.”
“Chuyện này không liên quan gì đến em hết, chỉ là chị không thích ăn cái này mà thôi.” Ân Ngọc Dao trực tiếp nhét màn thầu vào trong tay Tiểu Lỗi: “Em ăn đi, ăn xong lại đi tìm mạch nhân về cho chị ăn, chị thích ăn cái kia.”
“Dạ được!” Ân Ngọc Lỗi vừa nghe chị nói thích ăn mạch nhân (nhân vỏ của các loại ngũ cốc), cũng không thèm rối rắm chuyện màn thầu nữa, lạch bạch chạy vào bếp cầm một cái chén sạch nhỏ ra, đổ mạch nhân tối hôm qua cậu mang về vào chén, lại bỏ cái màn thầu chưa ăn xong vào trong túi, lát nữa ra ruộng đói bụng lại ăn. Làm xong mấy chuyện này, Ân Ngọc Lỗi mới cầm chén đũa vừa mới ăn xong lúc nãy vào nhà bếp đi rửa sạch sẽ, lúc quay về cô ý dặn dò Ân Ngọc Dao: “Chị còn đang bệnh, cứ về giường đất nằm nghỉ ngơi đi, trưa em sẽ về.”
Ánh mắt quan tâm của Ân Ngọc Lỗi và ánh mắt của em trai trong trí nhớ dung hợp vào nhau, Ân Ngọc Dao nhịn không được duỗi tay nhéo mặt cậu bé, gương mặt giống nhau, biểu cảm giống nhau, cũng quan tâm và yêu cô như thế, giống như sau khi em trai rời khỏi thế giới kia lại được sinh ra ở thế giới này vậy.
Trong lòng Ân Ngọc Dao vô cùng ấm áp, cuối cùng cô lại đã có người nhà này.
Ân Ngọc Lỗi bị chị nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, gương mặt nhỏ hồng hồng xấu hổ hỏi: “Chị, em có thể đi ra ngoài chưa?”
“Chờ chút đã.” Ân Ngọc Dao đưa ấm nước quân dụng cô thường dùng lúc đi học cho Ân Ngọc Lỗi nói: “Cho em cái bình nước này nè, sau này khi đi ra ngoài nhặt bông lúa thì lấy nước theo, đừng chịu khát.”
Ân Ngọc Lỗi vui vẻ cầm lấy, yêu thích không buông tay sờ mó, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ vui sướng. Đây chính là bình nước quân dụng đó, trong thôn cũng chỉ có mấy người lớn có bình nước này thôi, mấy đứa con nít như bọn họ muốn sờ cũng sờ không được. Tuy rằng ấm nước này đã được sử dụng năm sáu năm, nhưng chị sử dụng rất kỹ, bình nước này không hề bị va ngã hay đụng trúng lần nào, giống hệt như lúc còn mới.
“Cho em thật sao?” Ân Ngọc Lỗi kích động đến mức nói chuyện có chút ngập ngừng, cậu bé thật rất muốn cái bình nước này, nhưng lại cảm thấy đây là đồ mà chị thích, ngại không dám lấy. Ân Ngọc Dao nhìn thấu được suy nghĩ của Ân Ngọc Lỗi, cười tủm tỉm nói: “Cho em thì em cứ cầm đi, chị còn có bình mới.”
Ân Ngọc Lỗi gật đầu, nhịn không được nhếch miệng mỉm cười, đeo bình nước lên vai xoay vài vòng, mặt đỏ bừng nhìn về phía Ân Ngọc Dao: “Chị, có đẹp không ạ?”
Ân Ngọc Dao nhìn thấy em trai cười nghịch ngợm như thế, vô cùng thỏa mãn đáp: “Đẹp.”
Ân Ngọc Dao thật sự không muốn làm khó bản thân, buộc mình ăn cái này, ăn một miếng rồi để màn thầu qua một bên, chỉ ăn cháo kèm với tương trứng, nghĩ chờ lát nữa nếu cô đói thì lại vào viện bảo tàng ăn cái khác.
Ân Ngọc Lỗi ăn cơm của mình xong, nhìn cái màn thầu ngũ cốc bị Ân Ngọc Dao đặt sang một bên, còn tưởng là cô không nỡ ăn, vội vàng đẩy màn thầu đến bên tay cô: “Chị đang bệnh, phải ăn nhiều vào.” Cậu lại nghĩ đến nguyên nhân Ân Ngọc Dao ngất xỉu, Tiểu Lỗi áy náy đỏ mắt: “Nếu không phải nửa tháng này chị đều nhường nửa cái lương khô cho em thì cũng không đến mức ngất đi vì đói.”
“Chuyện này không liên quan gì đến em hết, chỉ là chị không thích ăn cái này mà thôi.” Ân Ngọc Dao trực tiếp nhét màn thầu vào trong tay Tiểu Lỗi: “Em ăn đi, ăn xong lại đi tìm mạch nhân về cho chị ăn, chị thích ăn cái kia.”
“Dạ được!” Ân Ngọc Lỗi vừa nghe chị nói thích ăn mạch nhân (nhân vỏ của các loại ngũ cốc), cũng không thèm rối rắm chuyện màn thầu nữa, lạch bạch chạy vào bếp cầm một cái chén sạch nhỏ ra, đổ mạch nhân tối hôm qua cậu mang về vào chén, lại bỏ cái màn thầu chưa ăn xong vào trong túi, lát nữa ra ruộng đói bụng lại ăn. Làm xong mấy chuyện này, Ân Ngọc Lỗi mới cầm chén đũa vừa mới ăn xong lúc nãy vào nhà bếp đi rửa sạch sẽ, lúc quay về cô ý dặn dò Ân Ngọc Dao: “Chị còn đang bệnh, cứ về giường đất nằm nghỉ ngơi đi, trưa em sẽ về.”
Ánh mắt quan tâm của Ân Ngọc Lỗi và ánh mắt của em trai trong trí nhớ dung hợp vào nhau, Ân Ngọc Dao nhịn không được duỗi tay nhéo mặt cậu bé, gương mặt giống nhau, biểu cảm giống nhau, cũng quan tâm và yêu cô như thế, giống như sau khi em trai rời khỏi thế giới kia lại được sinh ra ở thế giới này vậy.
Trong lòng Ân Ngọc Dao vô cùng ấm áp, cuối cùng cô lại đã có người nhà này.
Ân Ngọc Lỗi bị chị nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, gương mặt nhỏ hồng hồng xấu hổ hỏi: “Chị, em có thể đi ra ngoài chưa?”
“Chờ chút đã.” Ân Ngọc Dao đưa ấm nước quân dụng cô thường dùng lúc đi học cho Ân Ngọc Lỗi nói: “Cho em cái bình nước này nè, sau này khi đi ra ngoài nhặt bông lúa thì lấy nước theo, đừng chịu khát.”
Ân Ngọc Lỗi vui vẻ cầm lấy, yêu thích không buông tay sờ mó, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ vui sướng. Đây chính là bình nước quân dụng đó, trong thôn cũng chỉ có mấy người lớn có bình nước này thôi, mấy đứa con nít như bọn họ muốn sờ cũng sờ không được. Tuy rằng ấm nước này đã được sử dụng năm sáu năm, nhưng chị sử dụng rất kỹ, bình nước này không hề bị va ngã hay đụng trúng lần nào, giống hệt như lúc còn mới.
“Cho em thật sao?” Ân Ngọc Lỗi kích động đến mức nói chuyện có chút ngập ngừng, cậu bé thật rất muốn cái bình nước này, nhưng lại cảm thấy đây là đồ mà chị thích, ngại không dám lấy. Ân Ngọc Dao nhìn thấu được suy nghĩ của Ân Ngọc Lỗi, cười tủm tỉm nói: “Cho em thì em cứ cầm đi, chị còn có bình mới.”
Ân Ngọc Lỗi gật đầu, nhịn không được nhếch miệng mỉm cười, đeo bình nước lên vai xoay vài vòng, mặt đỏ bừng nhìn về phía Ân Ngọc Dao: “Chị, có đẹp không ạ?”
Ân Ngọc Dao nhìn thấy em trai cười nghịch ngợm như thế, vô cùng thỏa mãn đáp: “Đẹp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.