Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài
Chương 284: Cô quá ngây thơ
Danh
01/07/2021
Công ty Vinh thị.
Vinh Sở Lâm vịn cạnh bàn, cố sức run rẩy bò từ dưới đất lên, sắc mặt trằng bệch, trên trán toàn là mồ hôi. Anh ta run run mở ngăn kéo ra, cầm lấy lọ thuốc mới lấy về từ bệnh viện hôm qua, uống lên vài viên, một lát sau, cơn đau đớn ở dạ dày cuối cùng cũng dịu lại.
Lúc này, Vinh Sở Lâm mới có sức lực nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên, điện thoại vừa mới thấy có tin nhắn đến, sắc mặt trắng bệch của anh có chút dao động, trong lòng cũng có chút áy náy. Vừa nãy anh không phải là cố ý cúp máy, mà là nhỡ tay ấn tắt máy, không cẩn thận đánh rơi điện thoại xuống đất. Anh vốn định xoay người nhặt, nhưng bỗng nhiên lại phát bệnh, bụng đau dữ dội, rất lâu sau mới đứng lên được. Nhìn điện thoại một chút, thấy có mười mấy cuộc gọi nh, Tuyết Nguyệt cũng không gọi đến nữa. Không biết Tuyết Nguyệt có hiểu lâm gì anh hay không? Anh có nên gọi điện thoại lại xin lỗi không?
‘Vinh Sở Lâm cầm di động, trong lòng dãy dụa, trong não mô phỏng nhiều khả năng lúc hai người nói chuyện với nhau, cuối cùng than một tiếng, nhẹ giọng thì thầm: “Thôi”
Hôm sau.
Mẫn Tuyết Nguyệt sau khi nói chuyện cả đêm với Thời Diệp, tâm trạng cũng đã tốt hơn, cũng đồng thời trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt.
10 giờ sáng, cô đã đến dưới sảnh của công ty Vinh thị, tâm trạng cũng không còn khẩn trương như hôm qua. Nhìn chăm chằm tầng cao nhất của tòa nhà, cô nảm chặt tờ kết quả kiểm tra trong tay.
Mãn Tuyết Nguyệt ơi Mãn Tuyết Nguyệt, cô là một người phụ nữ độc lập, bất kẻ anh ta đưa ra đáp án như thế nào, cuối cùng cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định đem đứa con sinh ra và nuôi lớn của cô. Tự mình hít sâu một hơi xong, Mãn Tuyết Nguyệt mới bước vào tòa nhà. Lễ tân hôm qua đã được tổng giám đốc Vinh dặn dò, cho nên sau khi nghe Mãn Tuyết Nguyệt nói tên, lập tức cho cô lên.
Công ty của Vinh Sở Lâm cô chưa từng đến, hôm nay coi như là lần đầu tiên tới. Được nhân viên lễ tân đưa đến phòng chờ của tổng giám đốc đợi, cô mới cẩn thận quan sát hoàn cảnh làm việc của anh ấy. Không thể không nói, Vinh Sở Lâm quản lý công ty rất tốt. Nếu như trở lại mười năm trước, bọn họ còn đang đi học, ai cũng không nghĩ đến, học kém nhất Vinh Sở Lâm, mười năm sau sẽ trở thành tổng giám đốc của một công ty. Đồng thời còn có năm bí thư xinh đẹp xử lý công việc cùng.
“Chào Mẫn tiểu thư, sáng nay tổng giám đốc Vinh đột nhiên có một cuộc họp khẩn, tạm thời không thể rời được, mời cô chờ một chút, một lát sau anh ấy xong tôi sẽ thông báo.”
“Được”
Mãn Tuyết Nguyệt được đưa đến phòng chờ cho khách. Cánh cửa thủy tinh không cách âm, có thể nghe được cuộc nói chuyện của mấy người bên ngoài, các trợ lý cùng đồng nghiệp trò chuyện từng chữ đều bị cô nghe rõ ràng.
“Năm nay lợi nhuận của công ty rố ràng kém hơn năm ngoái rất nhiều, hơn nữa đầu tư thất bại, sáu tháng cuối năm hạng mục đầu tư cũng không đoạt được, chỉ sợ không có hy vọng gì với tiền thưởng cuối năm rồi.
“Thôi đừng nghĩ đến tiền thưởng cuối năm, hiện tại tôi lo lằng nhất là việc sáp nhập.
Công ty họ Tân bên kia giống như là thật sự có ý định như vậy, còn có nhà họ Mẫn và nhà họ Lục sớm đã không hòa hợp cùng với công ty nhà họ Vinh…”
“Trừ khi tổng giám đốc Vinh chịu kết hôn với thiên kim tiểu thư của nhà họ Tân, còn không thì công ty chúng ta sợ là không qua nổi, chắc chắn phải bị thu mua sáp nhập.”
“Tiểu thư Tần rất nhiệt tình với tổng giám đốc Vinh, mà nhà họ Tân cũng có không ít cổ phần tại Vinh thị, lần này chỉ có thể dựa vào cô ấy có thể cứu vớt Vinh thị của chúng ta thôi, hy vọng tổng giám đốc Vinh sẽ suy nghĩ đến hơn một nghìn nhân viên chúng ta..”
Mẫn Tuyết Nguyệt có chút kinh ngạc.
Nhà họ Tân?
Từ lúc nào mà nhà họ Tần lại có liên quan đến công ty Vinh thị?
‘Vốn cô không cố ý nghe lén người khác nói chuyện, nhưng vừa mới nghe được có người nhäc đến nhà họ Mẫn, vậy nên cũng chú ý cho một chút. Mẫn Tuyết Nguyệt kiên nhẫn nghe, cuối cùng mới hiểu được tình huống. Vinh thị bị Mẫn thị và các công ty khác.
liên kết lại chèn ép, trong vòng nửa năm nay, lợi nhuận của công ty trượt dốc, bây giờ đối mặt với nguy cơ bị thu mua lại, tràn ngập nguy cơ. Mà cơ hội duy nhất có thể giải quyết nguy cơ là kết hôn cùng thiên kim tiểu thư của nhà họ Tân, để nhà họ Tân đầu tư, thêm vốn lưu động, mới có cơ hội làm lại lần nữa. Mà tiểu thư của nhà họ tần lại có tình cảm với Vinh Sở Lâm, nhà họ Vinh cũng có ý định thúc đẩy mối hôn nhân này.
“Đáng tiếc là Vinh tổng không có hứng thú, không có cảm giác gì với tiểu thư Tân. Nếu như anh ấy đồng ý hẹn hò với tiểu thư Tân, công ty của chúng ta được cứu rồi.”
“Gần đây tiểu thư Tân cần mẫn đến công ty của chúng ta, nếu là cục đá thì cũng nóng lên, hy vọng là cô ấy có thể theo đuổi được trái tim lạnh lùng của tổng giám đốc nhà chúng ta”
Câu nói cuối cùng đấy tạo thành một kích thích vô cùng lớn với Mẫn Tuyết Nguyệt. Sắc mặt cô đột nhiên trở nên xanh trăng, cúi đầu nhìn tờ kết quả kiểm tra trong tay, tụ mình cảm thấy buồn cười. Vinh thị hiện tại rơi vào thế khó, là người nhà của cô cố ý tạo ra. Vinh thị bị buộc đến cảnh sắp bị thu mua, bây giờ đang nghĩ biện pháp, mong đợi dùng hôn nhân để bảo vệ công ty, còn có bát cơm của hơn một nghìn nhân viên. Mà cô.
Cô hiện tại cầm kết quả báo cáo tới, chờ ngả bài cùng Vinh Sở Lâm, thậm chí còn hy vọng anh ấy sẽ cùng ở bên nuôi dạy con cái với cô. Hiện tại, có phải cô có chút buồn cười không? Mẫn Tuyết Nguyệt cảm thấy chính mình nghĩ tình hình quá đơn giản, bởi vì tự mình lập nghiệp, cho nên cô cũng không tiếp xúc với tài sản trong nhà, cho nên cũng không biết Mẫn thị chèn ép Vinh thị, càng không biết tình huống của Vinh thị không mấy tốt đẹp.
Chuyện như thế này, từ trước đến giờ Vinh Sở Lâm không nói với cô, cho tới bây giờ cũng không tìm cô xin giúp đỡ với người trong nhà.
Cô không hỏi, nhưng cũng đoán được tại sao cha mẹ lại làm thế đối với Vinh Sở Lâm.
“Mình thực sự quá ngây thơ rồi..
Mẫn Tuyết Nguyệt sững sờ thì thầm một câu. Cô do dự mấy giây, sau đó đứng dậy, cầm kết quả kiểm tra rời đi phòng chờ. Thư kí nhìn thấy Mẫn Tuyết Nguyệt đi ra, đang định nói với cô tổng giám đốc Vinh còn chưa mở họp xong, thì ngay lúc này, phòng hội nghị bỗng nhiên mở ra. Vinh Sơn Lâm lòng như lửa đốt, vội vàng kết thúc cuộc họp, vừa đi ra thì gặi Mãn Tuyết đang muốn rời đi. Trong lúc h: người đang nhìn nhau, cửa phòng họp bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, gọi Vinh Sở Lâm “Anh Lâm, anh chờ một chút. Cha em hỏi anh tối nay có rảnh hay không? Nhà em tối nay đang muốn ăn lẩu, anh cũng đến ăn đi.
Tiện thể lần trước cùng cha em chơi cờ còn chưa xong đâu, đêm nay tiếp tục chơi mấy vấn”
Vừa nói xong, Mẫn Tuyết Nguyệt đã thấy mặt của người phụ nữ kia. Dù không tính là quá đẹp, nhưng cũng rất dễ nhìn, khí chất cũng ổn, có thể xem như dịu dàng thanh nhã, thậm chí nhìn có chút hoạt bát, là loại nhìn đã thấy vui vẻ. Hoàn toàn trái ngược với Mãn Tuyết Nguyệt. Tân Băng Như vừa nói xong, cùng trùng hợp nhìn thấy Mãn Tuyết Nguyệt đang đứng đối diện với Vinh Sở Lâm. Cô cũng.
không biết Mẫn Tuyết Nguyệt, nhưng lại có thể từ trong ánh mắt hai người nhìn nhau, thấy có gì đó không bình thường.
“Anh Lâm, cô ấy là?”
Vinh Sở Lâm nhíu mày, không để ý tới Tân Băng Như, tay cảm trong túi, nhanh chóng đi đến cạnh Mãn Tuyết Nguyệt. Ánh mắt anh nóng bỏng, càng bước càng nhanh.
“Chờ lâu rồi sao?”
Vinh Sở Lâm vừa đưa tay ra, định giữ chặt cánh tay của Mẫn Tuyết Nguyệt, dẫn cô đến phòng làm việc, kết quả còn chưa đụng tới, đã bị Mẫn Tuyết Nguyệt tránh ra. Anh không hiểu nhìn cô, chỉ thấy cô lạnh lùng, ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ, giọng nói tràn đầy xa cách: “Thật xin lỗi, tự nhiên nhớ ra tôi còn có việc, phải đi trước đây”
Vinh Sở Lâm vịn cạnh bàn, cố sức run rẩy bò từ dưới đất lên, sắc mặt trằng bệch, trên trán toàn là mồ hôi. Anh ta run run mở ngăn kéo ra, cầm lấy lọ thuốc mới lấy về từ bệnh viện hôm qua, uống lên vài viên, một lát sau, cơn đau đớn ở dạ dày cuối cùng cũng dịu lại.
Lúc này, Vinh Sở Lâm mới có sức lực nhặt điện thoại rơi trên mặt đất lên, điện thoại vừa mới thấy có tin nhắn đến, sắc mặt trắng bệch của anh có chút dao động, trong lòng cũng có chút áy náy. Vừa nãy anh không phải là cố ý cúp máy, mà là nhỡ tay ấn tắt máy, không cẩn thận đánh rơi điện thoại xuống đất. Anh vốn định xoay người nhặt, nhưng bỗng nhiên lại phát bệnh, bụng đau dữ dội, rất lâu sau mới đứng lên được. Nhìn điện thoại một chút, thấy có mười mấy cuộc gọi nh, Tuyết Nguyệt cũng không gọi đến nữa. Không biết Tuyết Nguyệt có hiểu lâm gì anh hay không? Anh có nên gọi điện thoại lại xin lỗi không?
‘Vinh Sở Lâm cầm di động, trong lòng dãy dụa, trong não mô phỏng nhiều khả năng lúc hai người nói chuyện với nhau, cuối cùng than một tiếng, nhẹ giọng thì thầm: “Thôi”
Hôm sau.
Mẫn Tuyết Nguyệt sau khi nói chuyện cả đêm với Thời Diệp, tâm trạng cũng đã tốt hơn, cũng đồng thời trong lòng cũng đã chuẩn bị tốt.
10 giờ sáng, cô đã đến dưới sảnh của công ty Vinh thị, tâm trạng cũng không còn khẩn trương như hôm qua. Nhìn chăm chằm tầng cao nhất của tòa nhà, cô nảm chặt tờ kết quả kiểm tra trong tay.
Mãn Tuyết Nguyệt ơi Mãn Tuyết Nguyệt, cô là một người phụ nữ độc lập, bất kẻ anh ta đưa ra đáp án như thế nào, cuối cùng cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định đem đứa con sinh ra và nuôi lớn của cô. Tự mình hít sâu một hơi xong, Mãn Tuyết Nguyệt mới bước vào tòa nhà. Lễ tân hôm qua đã được tổng giám đốc Vinh dặn dò, cho nên sau khi nghe Mãn Tuyết Nguyệt nói tên, lập tức cho cô lên.
Công ty của Vinh Sở Lâm cô chưa từng đến, hôm nay coi như là lần đầu tiên tới. Được nhân viên lễ tân đưa đến phòng chờ của tổng giám đốc đợi, cô mới cẩn thận quan sát hoàn cảnh làm việc của anh ấy. Không thể không nói, Vinh Sở Lâm quản lý công ty rất tốt. Nếu như trở lại mười năm trước, bọn họ còn đang đi học, ai cũng không nghĩ đến, học kém nhất Vinh Sở Lâm, mười năm sau sẽ trở thành tổng giám đốc của một công ty. Đồng thời còn có năm bí thư xinh đẹp xử lý công việc cùng.
“Chào Mẫn tiểu thư, sáng nay tổng giám đốc Vinh đột nhiên có một cuộc họp khẩn, tạm thời không thể rời được, mời cô chờ một chút, một lát sau anh ấy xong tôi sẽ thông báo.”
“Được”
Mãn Tuyết Nguyệt được đưa đến phòng chờ cho khách. Cánh cửa thủy tinh không cách âm, có thể nghe được cuộc nói chuyện của mấy người bên ngoài, các trợ lý cùng đồng nghiệp trò chuyện từng chữ đều bị cô nghe rõ ràng.
“Năm nay lợi nhuận của công ty rố ràng kém hơn năm ngoái rất nhiều, hơn nữa đầu tư thất bại, sáu tháng cuối năm hạng mục đầu tư cũng không đoạt được, chỉ sợ không có hy vọng gì với tiền thưởng cuối năm rồi.
“Thôi đừng nghĩ đến tiền thưởng cuối năm, hiện tại tôi lo lằng nhất là việc sáp nhập.
Công ty họ Tân bên kia giống như là thật sự có ý định như vậy, còn có nhà họ Mẫn và nhà họ Lục sớm đã không hòa hợp cùng với công ty nhà họ Vinh…”
“Trừ khi tổng giám đốc Vinh chịu kết hôn với thiên kim tiểu thư của nhà họ Tân, còn không thì công ty chúng ta sợ là không qua nổi, chắc chắn phải bị thu mua sáp nhập.”
“Tiểu thư Tần rất nhiệt tình với tổng giám đốc Vinh, mà nhà họ Tân cũng có không ít cổ phần tại Vinh thị, lần này chỉ có thể dựa vào cô ấy có thể cứu vớt Vinh thị của chúng ta thôi, hy vọng tổng giám đốc Vinh sẽ suy nghĩ đến hơn một nghìn nhân viên chúng ta..”
Mẫn Tuyết Nguyệt có chút kinh ngạc.
Nhà họ Tân?
Từ lúc nào mà nhà họ Tần lại có liên quan đến công ty Vinh thị?
‘Vốn cô không cố ý nghe lén người khác nói chuyện, nhưng vừa mới nghe được có người nhäc đến nhà họ Mẫn, vậy nên cũng chú ý cho một chút. Mẫn Tuyết Nguyệt kiên nhẫn nghe, cuối cùng mới hiểu được tình huống. Vinh thị bị Mẫn thị và các công ty khác.
liên kết lại chèn ép, trong vòng nửa năm nay, lợi nhuận của công ty trượt dốc, bây giờ đối mặt với nguy cơ bị thu mua lại, tràn ngập nguy cơ. Mà cơ hội duy nhất có thể giải quyết nguy cơ là kết hôn cùng thiên kim tiểu thư của nhà họ Tân, để nhà họ Tân đầu tư, thêm vốn lưu động, mới có cơ hội làm lại lần nữa. Mà tiểu thư của nhà họ tần lại có tình cảm với Vinh Sở Lâm, nhà họ Vinh cũng có ý định thúc đẩy mối hôn nhân này.
“Đáng tiếc là Vinh tổng không có hứng thú, không có cảm giác gì với tiểu thư Tân. Nếu như anh ấy đồng ý hẹn hò với tiểu thư Tân, công ty của chúng ta được cứu rồi.”
“Gần đây tiểu thư Tân cần mẫn đến công ty của chúng ta, nếu là cục đá thì cũng nóng lên, hy vọng là cô ấy có thể theo đuổi được trái tim lạnh lùng của tổng giám đốc nhà chúng ta”
Câu nói cuối cùng đấy tạo thành một kích thích vô cùng lớn với Mẫn Tuyết Nguyệt. Sắc mặt cô đột nhiên trở nên xanh trăng, cúi đầu nhìn tờ kết quả kiểm tra trong tay, tụ mình cảm thấy buồn cười. Vinh thị hiện tại rơi vào thế khó, là người nhà của cô cố ý tạo ra. Vinh thị bị buộc đến cảnh sắp bị thu mua, bây giờ đang nghĩ biện pháp, mong đợi dùng hôn nhân để bảo vệ công ty, còn có bát cơm của hơn một nghìn nhân viên. Mà cô.
Cô hiện tại cầm kết quả báo cáo tới, chờ ngả bài cùng Vinh Sở Lâm, thậm chí còn hy vọng anh ấy sẽ cùng ở bên nuôi dạy con cái với cô. Hiện tại, có phải cô có chút buồn cười không? Mẫn Tuyết Nguyệt cảm thấy chính mình nghĩ tình hình quá đơn giản, bởi vì tự mình lập nghiệp, cho nên cô cũng không tiếp xúc với tài sản trong nhà, cho nên cũng không biết Mẫn thị chèn ép Vinh thị, càng không biết tình huống của Vinh thị không mấy tốt đẹp.
Chuyện như thế này, từ trước đến giờ Vinh Sở Lâm không nói với cô, cho tới bây giờ cũng không tìm cô xin giúp đỡ với người trong nhà.
Cô không hỏi, nhưng cũng đoán được tại sao cha mẹ lại làm thế đối với Vinh Sở Lâm.
“Mình thực sự quá ngây thơ rồi..
Mẫn Tuyết Nguyệt sững sờ thì thầm một câu. Cô do dự mấy giây, sau đó đứng dậy, cầm kết quả kiểm tra rời đi phòng chờ. Thư kí nhìn thấy Mẫn Tuyết Nguyệt đi ra, đang định nói với cô tổng giám đốc Vinh còn chưa mở họp xong, thì ngay lúc này, phòng hội nghị bỗng nhiên mở ra. Vinh Sơn Lâm lòng như lửa đốt, vội vàng kết thúc cuộc họp, vừa đi ra thì gặi Mãn Tuyết đang muốn rời đi. Trong lúc h: người đang nhìn nhau, cửa phòng họp bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình xinh đẹp, gọi Vinh Sở Lâm “Anh Lâm, anh chờ một chút. Cha em hỏi anh tối nay có rảnh hay không? Nhà em tối nay đang muốn ăn lẩu, anh cũng đến ăn đi.
Tiện thể lần trước cùng cha em chơi cờ còn chưa xong đâu, đêm nay tiếp tục chơi mấy vấn”
Vừa nói xong, Mẫn Tuyết Nguyệt đã thấy mặt của người phụ nữ kia. Dù không tính là quá đẹp, nhưng cũng rất dễ nhìn, khí chất cũng ổn, có thể xem như dịu dàng thanh nhã, thậm chí nhìn có chút hoạt bát, là loại nhìn đã thấy vui vẻ. Hoàn toàn trái ngược với Mãn Tuyết Nguyệt. Tân Băng Như vừa nói xong, cùng trùng hợp nhìn thấy Mãn Tuyết Nguyệt đang đứng đối diện với Vinh Sở Lâm. Cô cũng.
không biết Mẫn Tuyết Nguyệt, nhưng lại có thể từ trong ánh mắt hai người nhìn nhau, thấy có gì đó không bình thường.
“Anh Lâm, cô ấy là?”
Vinh Sở Lâm nhíu mày, không để ý tới Tân Băng Như, tay cảm trong túi, nhanh chóng đi đến cạnh Mãn Tuyết Nguyệt. Ánh mắt anh nóng bỏng, càng bước càng nhanh.
“Chờ lâu rồi sao?”
Vinh Sở Lâm vừa đưa tay ra, định giữ chặt cánh tay của Mẫn Tuyết Nguyệt, dẫn cô đến phòng làm việc, kết quả còn chưa đụng tới, đã bị Mẫn Tuyết Nguyệt tránh ra. Anh không hiểu nhìn cô, chỉ thấy cô lạnh lùng, ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ, giọng nói tràn đầy xa cách: “Thật xin lỗi, tự nhiên nhớ ra tôi còn có việc, phải đi trước đây”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.