Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài
Chương 128: Địa chỉ này không bình thường
Danh
11/05/2021
Nghĩ đến những sự việc đáng ngờ xảy ra ngày hôm nay, Thời Ngọc Diệp rùng mình.
Rõ ràng là nhằm vào cô, nhưng lại liên lụy tới những người xung quanh bị trúng độc.
Đối phương rất giỏi chiến thuật tâm lý, biết rằng cô sẽ không bỏ mặc tính mạng của bạn mình.
Nếu bản thân cô đầu độc có lẽ không đạt được hiệu quả uy hiếp, với tính cách của Thời Ngọc Diệp, cô sẽ không để người khác liều mình để cứu mạng mình.
Nghĩ đến đây, trong mắt cô lóe lên một tia sáng.
“Bỏ ra nhiều công sức như vậy vì muốn dẫn dụ tôi qua đó, tôi lại muốn xem xem đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào…”
Thời Ngọc Diệp chỉ lấy cớ bảo Vân Mặc Tích thay cô đi mua cơm trưa, định nhân cơ hội thoát ra để rời đi, đúng lúc đó Phong Thần Nam đã gọi điện thoại tới.
“Em muốn đi đâu vậy?”
“Đi mua ít đồ”
Thời Ngọc Diệp viện cớ rồi bỏ đi, nhưng không thoát khỏi ánh mắt thâm thúy của anh.
Phong Thần Nam liếc nhìn đám vệ sĩ xung quanh, không thiếu ai ngoại trừ Vân Mặc Tích, vì vậy tiến lại gần hỏi.
“Vân Mặc Tích đâu?”
“Đi mua đồ ăn cho cô chủ”
Anh cau mày, trầm tư.
Muốn ra ngoài mua đồ thì cứ gọi người chạy việc vặt cho cô, cô lại cố tình đánh lạc hướng Vân Mặc Tích rồi tự mình chạy đi mà không cần vệ sĩ, rõ ràng là có chuyện muốn giấu người khác.
Phong Thần Nam liếc mắt, lặng lẽ đi theo Thời Ngọc Diệp.
Cô rời bệnh viện bắt một chiếc taxi. Anh không kịp đến bãi đậu xe để lấy xe, quyết đoán chặn lại một tài xế taxi, cướp mất ghế lái của anh ta.
“Cho mượn xe của anh dùng một chút.”
Tài xế đột nhiên bị người này túm cổ áo ném ra ngoài cửa, ngồi trên ghế lái chuẩn bị rời đi, sợ tới mức nhanh chóng ngăn cản không cho đóng cửa lại.
“Này, này, đây là xe của tôi! Anh là tới cướp xe sao?”
“Cho anh ba giây, lên xe, ngồi vững”
Khí thế mạnh mẽ của Phong Thần Nam khiến đối phương không dám phản kháng, nhanh chóng chạm vào cửa của ghế sau và leo lên.
Bụp!
Cửa xe vừa đóng lại, Phong Thần Nam liền đạp ga lao ra ngoài, theo sát phía sau xe Thời Ngọc Diệp.
Tài xế run rẩy dựa vào tay năm cửa, từ hàng ghế sau nhìn lạ, người đàn ông cướp xe’ tỏa ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, đặc biệt là cặp mắt giống như vực thẳm, sâu không lường được, khiến người khác không dám chống lại bất kỳ mệnh lệnh nào của anh.
Người đàn ông tay cầm vô lăng không hề dừng lại, nhanh nhẹn đi theo chiếc xe phía trước.
Người lái xe liếc nhìn đèn giao thông sắp.
chuyển sang màu đỏ, sợ đến mức tim như muốn rớt ra ngoài.
“Thưa anh, anh lái xe cẩn thận, đừng vượt đèn đỏ, tôi sẽ bị phạt đấy ..”
Phong Thần Nam mặt không chút thay đổi, ra lệnh: “Cho anh ba trăm triệu tiền thù lao, đủ để trả tiền phạt rồi”
Người tài xế không dám nói lời nào, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng vẫn là ôm một chút nghi hoặc. Thực sự có thể nhận được một món hời lớn như vậy sao? Không phải đang muốn lừa anh ta đấy chứ?
Sau khi Phong Thần Nam bám theo xe taxi, anh ổn định tốc độ và bám sát, đồng thời không quên yêu cầu tài xế giúp anh ta gọi điện cho Đằng Dạ Hiên.
“Trường hợp khẩn cấp, anh bây giờ đi sắp xếp.
thuộc hạ, theo dõi vị trí của tôi”
“Vâng”
Anh dừng lại, rồi ra lệnh: “Nhân tiện, thông báo cho Vân Mặc Tích và Uy Liêm”
Đăng Dạ Hiên không cần suy nghĩ liền đồng ý, nhanh chóng cúp điện thoại đi làm việc ngay.
Phong Thần Nam sở dĩ bảo Đằng Dạ Hiên gọi Vân Mặc Tích và Uy Liêm, không phải vì lo bản thân không có khả năng bảo vệ Thời Ngọc Diệp, mà gọi những người này tới bởi vì sự lo lắng và che chở dành cho cô.
Tất nhiên, có thể huy động được càng nhiều người bảo vệ Thời Ngọc Diệp thì càng tốt, nếu như có bất chắc gì, ít nhất còn có đủ nhân lực có thể điều động.
Một bên khác.
Ngồi trong xe, Thời Ngọc Diệp chìm vào suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến phía sau có một chiếc xe đang đi theo. Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa gửi trên điện thoại, đọc đi đọc lại, không thấy manh mối quan trọng nào.
Sau một thời gian, Bé Hai gửi một tin nhắn.
[Mã vùng của số điện thoại di động này bị chặn, tên đăng ký là giả, tạm thời không tìm được thêm thông tin nào.] Thời Ngọc Diệp nhướng mày, nhưng hề không ngạc nhiên.
[Con phụ trách theo dõi vị trí của mẹ] [Mẹ, sao mẹ chạy càng ngày càng xa vậy, đã tới ngoại thành rồi? Có phải là xảy ra chuyện gì không?] Thời Ngọc Diệp gửi địa chỉ cho Bé Hai, chụp ảnh màn hình tin nhắn vừa rồi, còn cẩn thận dặn dò.
[Trước mắt đừng rút dây động rừng, mẹ sẽ đến gặp mặt đối phương trước, nếu trong vòng hai tiếng mẹ không rời đi, con lập tức gọi cảnh sát và thông báo cho Vân Mặc Tích.] Bé Hai thể hiện đã nhận được, đồng thời ở trước máy tính ở một nơi khác sờ sờ cằm, rơi vào trầm tư.
Khi Bé Bốn nhìn thấy vẻ ngưng trọng của cậu bé, không tránh khỏi có chút lo lắng.
“Sao vậy? Bé Hai? Mẹ muộn như vậy vẫn chưa về, là dì Uyển Hân ở bệnh viện bên đó tình trạng rất hóc búa sao?”
“Không chỉ không quay về, còn chạy ra ngoại ô. Anh điều tra một chút địa chỉ mà mẹ nói, có dự cảm không lành”
“Dự cảm gì?”
“Địa chỉ là giả, nhưng dựa theo khu mà mẹ đang hướng đến, có chú đáng sợ…”
Bé Bốn nghe thấy vậy, nhanh chóng tiến đến trước máy tính xem kết quả, “Có gì đáng sợ?”
“Em trước tiên hãy nhìn cái địa chỉ này.”
Bé Hai phóng to hình ảnh vệ tinh, mở một ảnh chụp màn hình tin tức của một tệp nào đó mà cậu bé đã lưu trên máy tính của mình.
“Lại nhìn vị trí xảy ra sự việc trên bản tin.”
Hai người đối chiếu ảnh chụp, bất giác nhìn nhau rùng mình.
Phong Thần Nam cảm thấy con đường này càng ngày càng quen thuộc, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó chịu.
Khi xe chạy trên con đường ngoại thành, anh nhìn địa danh hiển thị trên biển báo, ánh mắt thay đổi, bàn tay cầm vô lăng không khỏi nắm chặt.
“Tại sao cô ấy lại đến nơi này?”
Đây tuyệt đối không phải là nơi cô đột nhiên nổi ý muốn đến được, nếu Phong Thần Nam đoán không lầm, e rằng là bị người khác dẫn dắt đến.
Người lái xe vốn dĩ rất rụt rè, càng ngày càng kinh hoàng khi nhìn anh ta đi trên con đường hẻo lánh.
“Thưa anh, anh có chắc chắn muốn đến nơi đó không? Thôi đừng, nơi đó rất tà môn, xảy ra nhất nhiều chuyện, tôi thấy anh vẫn là không nên đi. Rất nguy hiểm”
Phong Thần Nam mặc kệ anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước.
Người lái xe cảm thấy hơi lạnh tát ra từ toàn thân của anh, có chút ớn lạnh, vì vậy anh ta không dám nói thêm nữa.
€ó thể nhìn thấy người đàn ông đang đi theo chiếc xe phía trước, anh ta càng nhìn càng thấy hoảng, nghĩ đến những vụ án thảm khốc đã xảy ra ở nơi đó, lòng anh ta càng thêm quặn thắt.
Ngộ nhố đi theo, rồi tự góp mạng mình vào trong đó, chẳng phải là sinh mạng vô tội của anh ra rất oan uổng sao?
Đột nhiên có chút hối hận vì đã cùng lên xe.
Sớm biết người ta muốn mượn xe, thì cứ để anh mượn, cùng lắm mất xe thì kiếm tiên mua một chiếc khác, còn nếu như ngộ nhỡ mất mạng rồi, anh ta đến khóc cũng không có cơ hội!
Cùng lúc đó, trên chiếc taxi của Thời Ngọc Diệp, nam tài xế trung niên từ lâu đã nhận thấy có một chiếc xe khác đang đi theo phía sau anh ta không xa, nhưng anh ta hoàn toàn không đề cập đến chuyện này với cô.
Người đàn ông lén nhìn lướt qua Thời Ngọc Diệp, sau đó liền thu mắt lại, không ai để ý tới, một tia sáng yếu ớt đầy nguy hiểm lóe lên trong mắt anh ta.
Muốn đi theo xe này? Không dễ như thế đâu.
Vì người đã nằm trong tay mình, nên không có lý do gì để giao ra cả.
Đồng thời khi nghĩ đến đây, xe đã đến ngã tư nhỏ, anh ta không chọn hai con đường nhựa nhỏ hẹp, thay vào đó, anh lặng lẽ rẽ vào rừng cây, đi trên con đường núi gập ghềnh nhất.
Rõ ràng là nhằm vào cô, nhưng lại liên lụy tới những người xung quanh bị trúng độc.
Đối phương rất giỏi chiến thuật tâm lý, biết rằng cô sẽ không bỏ mặc tính mạng của bạn mình.
Nếu bản thân cô đầu độc có lẽ không đạt được hiệu quả uy hiếp, với tính cách của Thời Ngọc Diệp, cô sẽ không để người khác liều mình để cứu mạng mình.
Nghĩ đến đây, trong mắt cô lóe lên một tia sáng.
“Bỏ ra nhiều công sức như vậy vì muốn dẫn dụ tôi qua đó, tôi lại muốn xem xem đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào…”
Thời Ngọc Diệp chỉ lấy cớ bảo Vân Mặc Tích thay cô đi mua cơm trưa, định nhân cơ hội thoát ra để rời đi, đúng lúc đó Phong Thần Nam đã gọi điện thoại tới.
“Em muốn đi đâu vậy?”
“Đi mua ít đồ”
Thời Ngọc Diệp viện cớ rồi bỏ đi, nhưng không thoát khỏi ánh mắt thâm thúy của anh.
Phong Thần Nam liếc nhìn đám vệ sĩ xung quanh, không thiếu ai ngoại trừ Vân Mặc Tích, vì vậy tiến lại gần hỏi.
“Vân Mặc Tích đâu?”
“Đi mua đồ ăn cho cô chủ”
Anh cau mày, trầm tư.
Muốn ra ngoài mua đồ thì cứ gọi người chạy việc vặt cho cô, cô lại cố tình đánh lạc hướng Vân Mặc Tích rồi tự mình chạy đi mà không cần vệ sĩ, rõ ràng là có chuyện muốn giấu người khác.
Phong Thần Nam liếc mắt, lặng lẽ đi theo Thời Ngọc Diệp.
Cô rời bệnh viện bắt một chiếc taxi. Anh không kịp đến bãi đậu xe để lấy xe, quyết đoán chặn lại một tài xế taxi, cướp mất ghế lái của anh ta.
“Cho mượn xe của anh dùng một chút.”
Tài xế đột nhiên bị người này túm cổ áo ném ra ngoài cửa, ngồi trên ghế lái chuẩn bị rời đi, sợ tới mức nhanh chóng ngăn cản không cho đóng cửa lại.
“Này, này, đây là xe của tôi! Anh là tới cướp xe sao?”
“Cho anh ba giây, lên xe, ngồi vững”
Khí thế mạnh mẽ của Phong Thần Nam khiến đối phương không dám phản kháng, nhanh chóng chạm vào cửa của ghế sau và leo lên.
Bụp!
Cửa xe vừa đóng lại, Phong Thần Nam liền đạp ga lao ra ngoài, theo sát phía sau xe Thời Ngọc Diệp.
Tài xế run rẩy dựa vào tay năm cửa, từ hàng ghế sau nhìn lạ, người đàn ông cướp xe’ tỏa ra khí chất lạnh lùng nghiêm nghị, đặc biệt là cặp mắt giống như vực thẳm, sâu không lường được, khiến người khác không dám chống lại bất kỳ mệnh lệnh nào của anh.
Người đàn ông tay cầm vô lăng không hề dừng lại, nhanh nhẹn đi theo chiếc xe phía trước.
Người lái xe liếc nhìn đèn giao thông sắp.
chuyển sang màu đỏ, sợ đến mức tim như muốn rớt ra ngoài.
“Thưa anh, anh lái xe cẩn thận, đừng vượt đèn đỏ, tôi sẽ bị phạt đấy ..”
Phong Thần Nam mặt không chút thay đổi, ra lệnh: “Cho anh ba trăm triệu tiền thù lao, đủ để trả tiền phạt rồi”
Người tài xế không dám nói lời nào, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng vẫn là ôm một chút nghi hoặc. Thực sự có thể nhận được một món hời lớn như vậy sao? Không phải đang muốn lừa anh ta đấy chứ?
Sau khi Phong Thần Nam bám theo xe taxi, anh ổn định tốc độ và bám sát, đồng thời không quên yêu cầu tài xế giúp anh ta gọi điện cho Đằng Dạ Hiên.
“Trường hợp khẩn cấp, anh bây giờ đi sắp xếp.
thuộc hạ, theo dõi vị trí của tôi”
“Vâng”
Anh dừng lại, rồi ra lệnh: “Nhân tiện, thông báo cho Vân Mặc Tích và Uy Liêm”
Đăng Dạ Hiên không cần suy nghĩ liền đồng ý, nhanh chóng cúp điện thoại đi làm việc ngay.
Phong Thần Nam sở dĩ bảo Đằng Dạ Hiên gọi Vân Mặc Tích và Uy Liêm, không phải vì lo bản thân không có khả năng bảo vệ Thời Ngọc Diệp, mà gọi những người này tới bởi vì sự lo lắng và che chở dành cho cô.
Tất nhiên, có thể huy động được càng nhiều người bảo vệ Thời Ngọc Diệp thì càng tốt, nếu như có bất chắc gì, ít nhất còn có đủ nhân lực có thể điều động.
Một bên khác.
Ngồi trong xe, Thời Ngọc Diệp chìm vào suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến phía sau có một chiếc xe đang đi theo. Cô nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa gửi trên điện thoại, đọc đi đọc lại, không thấy manh mối quan trọng nào.
Sau một thời gian, Bé Hai gửi một tin nhắn.
[Mã vùng của số điện thoại di động này bị chặn, tên đăng ký là giả, tạm thời không tìm được thêm thông tin nào.] Thời Ngọc Diệp nhướng mày, nhưng hề không ngạc nhiên.
[Con phụ trách theo dõi vị trí của mẹ] [Mẹ, sao mẹ chạy càng ngày càng xa vậy, đã tới ngoại thành rồi? Có phải là xảy ra chuyện gì không?] Thời Ngọc Diệp gửi địa chỉ cho Bé Hai, chụp ảnh màn hình tin nhắn vừa rồi, còn cẩn thận dặn dò.
[Trước mắt đừng rút dây động rừng, mẹ sẽ đến gặp mặt đối phương trước, nếu trong vòng hai tiếng mẹ không rời đi, con lập tức gọi cảnh sát và thông báo cho Vân Mặc Tích.] Bé Hai thể hiện đã nhận được, đồng thời ở trước máy tính ở một nơi khác sờ sờ cằm, rơi vào trầm tư.
Khi Bé Bốn nhìn thấy vẻ ngưng trọng của cậu bé, không tránh khỏi có chút lo lắng.
“Sao vậy? Bé Hai? Mẹ muộn như vậy vẫn chưa về, là dì Uyển Hân ở bệnh viện bên đó tình trạng rất hóc búa sao?”
“Không chỉ không quay về, còn chạy ra ngoại ô. Anh điều tra một chút địa chỉ mà mẹ nói, có dự cảm không lành”
“Dự cảm gì?”
“Địa chỉ là giả, nhưng dựa theo khu mà mẹ đang hướng đến, có chú đáng sợ…”
Bé Bốn nghe thấy vậy, nhanh chóng tiến đến trước máy tính xem kết quả, “Có gì đáng sợ?”
“Em trước tiên hãy nhìn cái địa chỉ này.”
Bé Hai phóng to hình ảnh vệ tinh, mở một ảnh chụp màn hình tin tức của một tệp nào đó mà cậu bé đã lưu trên máy tính của mình.
“Lại nhìn vị trí xảy ra sự việc trên bản tin.”
Hai người đối chiếu ảnh chụp, bất giác nhìn nhau rùng mình.
Phong Thần Nam cảm thấy con đường này càng ngày càng quen thuộc, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó chịu.
Khi xe chạy trên con đường ngoại thành, anh nhìn địa danh hiển thị trên biển báo, ánh mắt thay đổi, bàn tay cầm vô lăng không khỏi nắm chặt.
“Tại sao cô ấy lại đến nơi này?”
Đây tuyệt đối không phải là nơi cô đột nhiên nổi ý muốn đến được, nếu Phong Thần Nam đoán không lầm, e rằng là bị người khác dẫn dắt đến.
Người lái xe vốn dĩ rất rụt rè, càng ngày càng kinh hoàng khi nhìn anh ta đi trên con đường hẻo lánh.
“Thưa anh, anh có chắc chắn muốn đến nơi đó không? Thôi đừng, nơi đó rất tà môn, xảy ra nhất nhiều chuyện, tôi thấy anh vẫn là không nên đi. Rất nguy hiểm”
Phong Thần Nam mặc kệ anh ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước.
Người lái xe cảm thấy hơi lạnh tát ra từ toàn thân của anh, có chút ớn lạnh, vì vậy anh ta không dám nói thêm nữa.
€ó thể nhìn thấy người đàn ông đang đi theo chiếc xe phía trước, anh ta càng nhìn càng thấy hoảng, nghĩ đến những vụ án thảm khốc đã xảy ra ở nơi đó, lòng anh ta càng thêm quặn thắt.
Ngộ nhố đi theo, rồi tự góp mạng mình vào trong đó, chẳng phải là sinh mạng vô tội của anh ra rất oan uổng sao?
Đột nhiên có chút hối hận vì đã cùng lên xe.
Sớm biết người ta muốn mượn xe, thì cứ để anh mượn, cùng lắm mất xe thì kiếm tiên mua một chiếc khác, còn nếu như ngộ nhỡ mất mạng rồi, anh ta đến khóc cũng không có cơ hội!
Cùng lúc đó, trên chiếc taxi của Thời Ngọc Diệp, nam tài xế trung niên từ lâu đã nhận thấy có một chiếc xe khác đang đi theo phía sau anh ta không xa, nhưng anh ta hoàn toàn không đề cập đến chuyện này với cô.
Người đàn ông lén nhìn lướt qua Thời Ngọc Diệp, sau đó liền thu mắt lại, không ai để ý tới, một tia sáng yếu ớt đầy nguy hiểm lóe lên trong mắt anh ta.
Muốn đi theo xe này? Không dễ như thế đâu.
Vì người đã nằm trong tay mình, nên không có lý do gì để giao ra cả.
Đồng thời khi nghĩ đến đây, xe đã đến ngã tư nhỏ, anh ta không chọn hai con đường nhựa nhỏ hẹp, thay vào đó, anh lặng lẽ rẽ vào rừng cây, đi trên con đường núi gập ghềnh nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.