Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài
Chương 152: Mối tình đầu của Mẫn Tuyết Nguyệt
Danh
01/07/2021
Vân Mặc Tích đi theo ở phía sau, nhìn thấy Phong Thần Nam đang nắm tay Hoắc Băng Tâm, nhớ tới lời căn dặn của sáu tiểu thiếu gia trong nhà mình, liền bước tới nhắc nhở.
“Tổng giám đốc Phong, hãy giữ khoảng cách với cô chủ.”
Những lời này thành công đổi lấy một cái liếc mắt lạnh lùng của Phong Thần Nam.
Nếu anh không tuyên thệ chủ quyền như thế này, anh không biết có bao nhiêu người đàn ông sẽ đánh chủ ý của họ lên người Hoắc Băng Tâm nữa.
Người vệ sĩ mặc như trang trí này, cả ngày luôn muốn ngăn cản không cho mình tới gần người phụ nữ của mình, thật là chướng mắt.
“Trở về tôi sẽ cùng anh tính toán việc vi phạm trách nhiệm.”
Vân Mặc Tích: “…”
Anh ta cảm thấy bị áp bức và bị đe dọa không thể giải thích được.
Nhưng rõ ràng anh ta không phải là người của Phong Thần Nam mà.
Cuối cùng, lúc này Hoắc Băng Tâm cũng lên tiếng, dùng giọng điệu đe dọa ai đó: “Anh muốn tính số gì với vệ sĩ của em hả?”
“Em nghe lầm rồi, không có chuyện gì” Phong Thần Nam thu hồi ánh mắt, một giây thay đổi ánh mắt dịu dàng nhìn Hoắc Băng Tâm, không tự chủ chuyển chủ đề hỏi: “Em ăn gì chưa?”
“Em không ăn”.
“Đi với anh, anh sẽ đưa em đến một nơi thật tốt.”
Sau khi Phong Thần Nam nói xong, anh bỏ qua sự ngăn cản của Vân Mặc Tích, dứt khoát kéo tay của Hoắc Băng Tâm đi lên tầng hai của biệt thự.
Lần đầu tiên Hoắc Băng Tâm đến nhà họ Mẫn, trước kia khi ở Pháp, Mẫn Tuyết Nguyệt sống một mình nên biệt thự không lớn như vậy, so ra thì nhà ở thành phố Hải Phòng chỉ giống như một tòa lâu đài nhó.
Quả nhiên lòng hiếu khách của Mẫn Tuyết Nguyệt rất chu đáo. Toàn bộ biệt thự đầy những người phục vụ có chuyên môn được mời về, khách luôn được phục vụ dù họ đến bất cứ đâu.
Nhìn thấy bộ dạng của Phong Thần Nam rất là quen thuộc, Hoắc Băng Tâm cảm thấy rất khó hiểu.
“Sao anh còn quen thuộc hơn cả em nữa vậy?”
Rõ ràng cô mới là chị em tốt của Mẫn Tuyết Nguyệt mà.
“Đã từng đến.”
“Khi nào?”
“Trước đây, nhà họ Mẫn mỗi khi tổ chức tiệc và yến tiệc quan trọng đều mời nhà họ Phong. Về cơ bản, những người trong cùng mối quan hệ sẽ qua lại thăm hỏi nhau. Hơn nữa, nhiều năm trước ba anh đã có lui tới kinh doanh với nhà họ Mẫn, nên anh đã đến đây một hai lần.”
Lúc này Hoắc Băng Tâm mới hiểu rõ.
Anh đưa cô đến một căn phòng nào đó, mở cửa bước vào, hóa ra là rạp chiếu phim tại nhà.
Ba người đàn ông đang ngồi bên trong, khi Phong Thần Nam mở cửa thì cùng nhau quay đầu lại
Hoắc Băng Tâm sửng sốt, mất vài giây mới nhận ra những người này: “Diêu Âu Dương, Vưu Thiên Vũ, Vinh Sở Lâm?”
Một trong những người đàn ông tóc xoăn màu vàng nhịn không được hít vào một hơi khi nghe khi cô gọi tên.
“Thì ra là chị dâu, thật… Thật kinh ngạc!”
Phong Thần Nam liếc mắt, lạnh lùng cảnh cáo: “Thu hồi ánh mắt kia đi, Vưu Thiên Vũ.”
“Tôi đây là khiếp sợ, ngưỡng mộ và ghen tị có được không hả?”
“Nhìn chằm chằm vào cô ấy một lần nữa là tôi sẽ cho người moi mắt của cậu đấy.”
“Phong Thần Nam, cậu thật sự không nói đạo lý mà.”
Vưu Thiên Vũ tức giận, mếu máo trước khi anh ta thu lại ánh mắt và lấy điện thoại di động ra chơi
game.
Phong Thần Nam sau đó hài lòng đưa Hoắc Băng Tâm vào, tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đi ra ngoài và kêu người đi lấy đồ ăn.
Lúc này trên màn ảnh đang chiếu những bộ phim Hollywood từ những năm 1990, nhưng tất cả mọi người không xem chúng, họ đều làm việc riêng và thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Đặc biệt là Vinh Sở Lâm, người ngồi trong góc xa nhất, trông giống như một người tự kỷ, một mình say sưa với ly rượu, không nói lời nào.
Diêu Âu Dương đẩy cặp kính gọng vàng, nhanh chóng nhìn Hoắc Băng Tâm, rồi chủ động hỏi cô.
“Cô làm sao thoát khỏi trận hỏa hoạn năm đó vậy?”
“Anh trai tôi chạy đến hiện trường và cứu tôi bằng máy bay trực thăng. Sau đó, anh ấy đã dùng máy bay riêng chở tôi sang Pháp điều trị. Sau khi tỉnh dậy, tôi không thể nhớ hết mọi chuyện nên họ quyết định để tôi quên hết mọi chuyện và tiếp tục sinh hoạt.”
Khi nhắc đến chuyện quá khứ, Hoắc Băng Tâm không hề né tránh gì mà chỉ giải thích đơn giản.
Diệu Tử Thanh gật đầu, cầm ly rượu trong tay lên: “Hoan nghênh chị dâu trở về. Sau này nếu cần giúp đỡ thì cứ nhớ tìm tới tôi”
“Cảm ơn.”
Hoắc Băng Tâm cũng tiện tay cầm ly rượu của Phong Thần Nam lên đáp lại.
Không lâu sau cuộc trò chuyện, Phong Thần Nam đã quay trở lại, với một người phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy phía sau anh.
Cô nhìn vào chiếc xe đẩy và thấy trên những chiếc đĩa đều là đồ ăn phương Tây tinh tế.
Có mì ống, gà rán, bánh mì, súp bí đỏ, súp nấm và các loại súp khác.
“Em có thể lấy bất cứ thứ gì mình muốn ăn. Anh đã kiểm tra nó và không có vấn đề gì.”
Hoắc Băng Tâm không ngờ Phong Thần Nam lại cẩn thận như vậy, trong lòng có chút xúc động, liền vươn tay bưng một đĩa mì ống lên ăn.
Vinh Sở Lâm im lặng một lúc, uống cạn ly rượu trong tay, đột nhiên từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa.
Diêu Âu Dương ngay lập tức nhìn sang anh ta.
“Cậu lại muốn hút nữa à?”
“Ừm”
“Cậu mới hút một điều cách đây mười phút.”
“Ai cần cậu quản.”
Vinh Sở Lâm có vẻ tâm trạng không được tốt, áp lực xung quanh cực kỳ thấp, nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài tìm chỗ hút thuốc.
Hoắc Băng Tâm quay đầu lại nhìn Phong Thần Nam, người kia dường như đã đoán được cô muốn hỏi gì, chủ động giải thích: “Cậu ta là người yêu cũ của Mẫn Tuyết Nguyệt”
Cô há to miệng, không thể tin được.
Lịch sử mối quan hệ của Mẫn Tuyết Nguyệt thực sự rất trống rỗng, trước khi sang Pháp, cô ấy chỉ có
một người bạn trai duy nhất, lúc đó Hoắc Băng Tâm đã biết về điều này. Chỉ là Mẫn Tuyết Nguyệt rất ít khi nhắc đến những kỷ niệm với người yêu cũ, cho nên trong tiềm thức cô cho rằng mối tình đã qua là hoàn toàn chấm dứt, không còn ràng buộc gì nữa, và cô cũng không biết đó là Vinh Sở Lâm.
Thế giới này thực sự rất nhỏ.
“Anh ấy vẫn thích Mẫn Tuyết Nguyệt à?”
Vưu Thiên Vũ đang chơi game, nghe thấy câu hỏi này lập tức cắt ngang trả lời: “Cô đừng bao giờ hỏi câu này trước mặt Vinh Sở Lâm, nếu không cậu ấy sẽ trở mặt ngay tại chỗ đấy.”
“Rốt cuộc là còn thích hay không thích?”
Lần này anh ta thay Diêu Âu Dương giải thích bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Ước chừng vấn đề này phải tự cậu ta thừa nhận, nhưng tôi nghĩ như thế nào cũng vô dụng”
“Đúng là như vậy” Hoắc Băng Tâm gật đầu,
Đột nhiên cô nhớ đến Lục Thần Nghiêu, người vừa mới tiếp cận cô ở bên ngoài vừa nhìn vào anh ta đều thấy có vấn đề gì đó.
Cô đột nhiên cảm thấy lo lắng cho cuộc hôn nhân của người chị em tốt của mình.
Phong Thần Nam thấy người phụ nữ của mình mở miệng ngậm miệng đều quan tâm đến chuyện của người khác, trong lòng có chút khó chịu, vì vậy anh vươn tay nhẹ nhàng bóp eo cô, liền khiến cô hộ lên một tiếng, nhảy dựng lên.
Việc này thu hút sự chú ý của hai người đàn ông khác có mặt ở đây.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Bà Phong à, ngồi bên cạnh anh, trong lòng suy nghĩ về chuyện của người đàn ông khác, điều này có hợp lý không?”
“Em đang nghĩ về bạn của mình.”
“Ồ, cái này cũng không được, tình địch của anh còn không phân giới tính nữa.”
Đây không phải là một hũ giấm, mà là một biến giấm.
Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người họ, Vưu Thiên Vũ không kiềm chế được bản thân, bật cười phá lên: “Lão đại, không ngờ lúc yêu anh lại ngây thơ như vậy. Tuyệt đối không nghĩ tới, càng không thể ngờ tới.”
Sắc mặt Phong Thần Nam không thay đổi, dơ tay lên: “Cho tôi mượn điện thoại di động.”
“Cậu đang làm gì đấy?”
“Đăng xuất số trò chơi của cậu, xem cậu có dám nói nhiều hơn không.”
“Không dám, không dám! Tôi sẽ tiếp tục chơi trò chơi, ông chủ cứ coi như thể tôi không tồn tại.”
Vưu Thiên Vũ rụt cổ lại và tiến lại gần hướng của Diêu Âu Dương, cố gắng tìm kiếm sự bảo vệ của người anh em tốt của mình.
Sau một cuộc chiến nhỏ, Hoắc Băng Tâm đã ăn xong mì ống trên tay cô.
Phong Thần Nam đang định hỏi cô có muốn ăn thêm không, thì bên ngoài có tiếng hét.
“Dừng tay! Đừng đánh nữa! Hôm nay là tiệc đính hôn, làm sao có thể động thú với tổng giám đốc Lục!”
“Tổng giám đốc Phong, hãy giữ khoảng cách với cô chủ.”
Những lời này thành công đổi lấy một cái liếc mắt lạnh lùng của Phong Thần Nam.
Nếu anh không tuyên thệ chủ quyền như thế này, anh không biết có bao nhiêu người đàn ông sẽ đánh chủ ý của họ lên người Hoắc Băng Tâm nữa.
Người vệ sĩ mặc như trang trí này, cả ngày luôn muốn ngăn cản không cho mình tới gần người phụ nữ của mình, thật là chướng mắt.
“Trở về tôi sẽ cùng anh tính toán việc vi phạm trách nhiệm.”
Vân Mặc Tích: “…”
Anh ta cảm thấy bị áp bức và bị đe dọa không thể giải thích được.
Nhưng rõ ràng anh ta không phải là người của Phong Thần Nam mà.
Cuối cùng, lúc này Hoắc Băng Tâm cũng lên tiếng, dùng giọng điệu đe dọa ai đó: “Anh muốn tính số gì với vệ sĩ của em hả?”
“Em nghe lầm rồi, không có chuyện gì” Phong Thần Nam thu hồi ánh mắt, một giây thay đổi ánh mắt dịu dàng nhìn Hoắc Băng Tâm, không tự chủ chuyển chủ đề hỏi: “Em ăn gì chưa?”
“Em không ăn”.
“Đi với anh, anh sẽ đưa em đến một nơi thật tốt.”
Sau khi Phong Thần Nam nói xong, anh bỏ qua sự ngăn cản của Vân Mặc Tích, dứt khoát kéo tay của Hoắc Băng Tâm đi lên tầng hai của biệt thự.
Lần đầu tiên Hoắc Băng Tâm đến nhà họ Mẫn, trước kia khi ở Pháp, Mẫn Tuyết Nguyệt sống một mình nên biệt thự không lớn như vậy, so ra thì nhà ở thành phố Hải Phòng chỉ giống như một tòa lâu đài nhó.
Quả nhiên lòng hiếu khách của Mẫn Tuyết Nguyệt rất chu đáo. Toàn bộ biệt thự đầy những người phục vụ có chuyên môn được mời về, khách luôn được phục vụ dù họ đến bất cứ đâu.
Nhìn thấy bộ dạng của Phong Thần Nam rất là quen thuộc, Hoắc Băng Tâm cảm thấy rất khó hiểu.
“Sao anh còn quen thuộc hơn cả em nữa vậy?”
Rõ ràng cô mới là chị em tốt của Mẫn Tuyết Nguyệt mà.
“Đã từng đến.”
“Khi nào?”
“Trước đây, nhà họ Mẫn mỗi khi tổ chức tiệc và yến tiệc quan trọng đều mời nhà họ Phong. Về cơ bản, những người trong cùng mối quan hệ sẽ qua lại thăm hỏi nhau. Hơn nữa, nhiều năm trước ba anh đã có lui tới kinh doanh với nhà họ Mẫn, nên anh đã đến đây một hai lần.”
Lúc này Hoắc Băng Tâm mới hiểu rõ.
Anh đưa cô đến một căn phòng nào đó, mở cửa bước vào, hóa ra là rạp chiếu phim tại nhà.
Ba người đàn ông đang ngồi bên trong, khi Phong Thần Nam mở cửa thì cùng nhau quay đầu lại
Hoắc Băng Tâm sửng sốt, mất vài giây mới nhận ra những người này: “Diêu Âu Dương, Vưu Thiên Vũ, Vinh Sở Lâm?”
Một trong những người đàn ông tóc xoăn màu vàng nhịn không được hít vào một hơi khi nghe khi cô gọi tên.
“Thì ra là chị dâu, thật… Thật kinh ngạc!”
Phong Thần Nam liếc mắt, lạnh lùng cảnh cáo: “Thu hồi ánh mắt kia đi, Vưu Thiên Vũ.”
“Tôi đây là khiếp sợ, ngưỡng mộ và ghen tị có được không hả?”
“Nhìn chằm chằm vào cô ấy một lần nữa là tôi sẽ cho người moi mắt của cậu đấy.”
“Phong Thần Nam, cậu thật sự không nói đạo lý mà.”
Vưu Thiên Vũ tức giận, mếu máo trước khi anh ta thu lại ánh mắt và lấy điện thoại di động ra chơi
game.
Phong Thần Nam sau đó hài lòng đưa Hoắc Băng Tâm vào, tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đi ra ngoài và kêu người đi lấy đồ ăn.
Lúc này trên màn ảnh đang chiếu những bộ phim Hollywood từ những năm 1990, nhưng tất cả mọi người không xem chúng, họ đều làm việc riêng và thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Đặc biệt là Vinh Sở Lâm, người ngồi trong góc xa nhất, trông giống như một người tự kỷ, một mình say sưa với ly rượu, không nói lời nào.
Diêu Âu Dương đẩy cặp kính gọng vàng, nhanh chóng nhìn Hoắc Băng Tâm, rồi chủ động hỏi cô.
“Cô làm sao thoát khỏi trận hỏa hoạn năm đó vậy?”
“Anh trai tôi chạy đến hiện trường và cứu tôi bằng máy bay trực thăng. Sau đó, anh ấy đã dùng máy bay riêng chở tôi sang Pháp điều trị. Sau khi tỉnh dậy, tôi không thể nhớ hết mọi chuyện nên họ quyết định để tôi quên hết mọi chuyện và tiếp tục sinh hoạt.”
Khi nhắc đến chuyện quá khứ, Hoắc Băng Tâm không hề né tránh gì mà chỉ giải thích đơn giản.
Diệu Tử Thanh gật đầu, cầm ly rượu trong tay lên: “Hoan nghênh chị dâu trở về. Sau này nếu cần giúp đỡ thì cứ nhớ tìm tới tôi”
“Cảm ơn.”
Hoắc Băng Tâm cũng tiện tay cầm ly rượu của Phong Thần Nam lên đáp lại.
Không lâu sau cuộc trò chuyện, Phong Thần Nam đã quay trở lại, với một người phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy phía sau anh.
Cô nhìn vào chiếc xe đẩy và thấy trên những chiếc đĩa đều là đồ ăn phương Tây tinh tế.
Có mì ống, gà rán, bánh mì, súp bí đỏ, súp nấm và các loại súp khác.
“Em có thể lấy bất cứ thứ gì mình muốn ăn. Anh đã kiểm tra nó và không có vấn đề gì.”
Hoắc Băng Tâm không ngờ Phong Thần Nam lại cẩn thận như vậy, trong lòng có chút xúc động, liền vươn tay bưng một đĩa mì ống lên ăn.
Vinh Sở Lâm im lặng một lúc, uống cạn ly rượu trong tay, đột nhiên từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá và bật lửa.
Diêu Âu Dương ngay lập tức nhìn sang anh ta.
“Cậu lại muốn hút nữa à?”
“Ừm”
“Cậu mới hút một điều cách đây mười phút.”
“Ai cần cậu quản.”
Vinh Sở Lâm có vẻ tâm trạng không được tốt, áp lực xung quanh cực kỳ thấp, nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài tìm chỗ hút thuốc.
Hoắc Băng Tâm quay đầu lại nhìn Phong Thần Nam, người kia dường như đã đoán được cô muốn hỏi gì, chủ động giải thích: “Cậu ta là người yêu cũ của Mẫn Tuyết Nguyệt”
Cô há to miệng, không thể tin được.
Lịch sử mối quan hệ của Mẫn Tuyết Nguyệt thực sự rất trống rỗng, trước khi sang Pháp, cô ấy chỉ có
một người bạn trai duy nhất, lúc đó Hoắc Băng Tâm đã biết về điều này. Chỉ là Mẫn Tuyết Nguyệt rất ít khi nhắc đến những kỷ niệm với người yêu cũ, cho nên trong tiềm thức cô cho rằng mối tình đã qua là hoàn toàn chấm dứt, không còn ràng buộc gì nữa, và cô cũng không biết đó là Vinh Sở Lâm.
Thế giới này thực sự rất nhỏ.
“Anh ấy vẫn thích Mẫn Tuyết Nguyệt à?”
Vưu Thiên Vũ đang chơi game, nghe thấy câu hỏi này lập tức cắt ngang trả lời: “Cô đừng bao giờ hỏi câu này trước mặt Vinh Sở Lâm, nếu không cậu ấy sẽ trở mặt ngay tại chỗ đấy.”
“Rốt cuộc là còn thích hay không thích?”
Lần này anh ta thay Diêu Âu Dương giải thích bằng một giọng điệu rất nhẹ nhàng.
“Ước chừng vấn đề này phải tự cậu ta thừa nhận, nhưng tôi nghĩ như thế nào cũng vô dụng”
“Đúng là như vậy” Hoắc Băng Tâm gật đầu,
Đột nhiên cô nhớ đến Lục Thần Nghiêu, người vừa mới tiếp cận cô ở bên ngoài vừa nhìn vào anh ta đều thấy có vấn đề gì đó.
Cô đột nhiên cảm thấy lo lắng cho cuộc hôn nhân của người chị em tốt của mình.
Phong Thần Nam thấy người phụ nữ của mình mở miệng ngậm miệng đều quan tâm đến chuyện của người khác, trong lòng có chút khó chịu, vì vậy anh vươn tay nhẹ nhàng bóp eo cô, liền khiến cô hộ lên một tiếng, nhảy dựng lên.
Việc này thu hút sự chú ý của hai người đàn ông khác có mặt ở đây.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Bà Phong à, ngồi bên cạnh anh, trong lòng suy nghĩ về chuyện của người đàn ông khác, điều này có hợp lý không?”
“Em đang nghĩ về bạn của mình.”
“Ồ, cái này cũng không được, tình địch của anh còn không phân giới tính nữa.”
Đây không phải là một hũ giấm, mà là một biến giấm.
Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người họ, Vưu Thiên Vũ không kiềm chế được bản thân, bật cười phá lên: “Lão đại, không ngờ lúc yêu anh lại ngây thơ như vậy. Tuyệt đối không nghĩ tới, càng không thể ngờ tới.”
Sắc mặt Phong Thần Nam không thay đổi, dơ tay lên: “Cho tôi mượn điện thoại di động.”
“Cậu đang làm gì đấy?”
“Đăng xuất số trò chơi của cậu, xem cậu có dám nói nhiều hơn không.”
“Không dám, không dám! Tôi sẽ tiếp tục chơi trò chơi, ông chủ cứ coi như thể tôi không tồn tại.”
Vưu Thiên Vũ rụt cổ lại và tiến lại gần hướng của Diêu Âu Dương, cố gắng tìm kiếm sự bảo vệ của người anh em tốt của mình.
Sau một cuộc chiến nhỏ, Hoắc Băng Tâm đã ăn xong mì ống trên tay cô.
Phong Thần Nam đang định hỏi cô có muốn ăn thêm không, thì bên ngoài có tiếng hét.
“Dừng tay! Đừng đánh nữa! Hôm nay là tiệc đính hôn, làm sao có thể động thú với tổng giám đốc Lục!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.