Mang Con Thiên Tài Đi Đánh Tổng Tài
Chương 247: Tất cả đều bị lật ngược
Danh
01/07/2021
“Cô Hoắc, chúng tôi muốn tới xin lỗi cô”
Lưu Mạnh Hòa đem Lưu Trọng Hoài tới trước mặt Thời Ngọc Diệp, ông ta cúi đầu giải thích với Thời Ngọc Diệp.
“… Cô Hoäc, tôi thật lòng xin lỗi”
Hai người đàn ông đột ngột xông tới giải thích khiến cho mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhất là ông Tô với Tô Cẩm Tú.
Lúc này bọn họ còn nhìn thấy anh em nhà họ Lưu diễn thuyết trên sân khấu, cho nên cũng biết chắc chắn thân phận địa vị của hai người này cũng không thấp.
Một người là viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân, còn một người là phó chủ tịch của Hiệp hội Dược sĩ.
Với thân phận địa vị của hai người bọn họ thì chỉ cần ngồi tại chỗ cũng sẽ có người chạy theo.
giải thích, sao bây giờ lại biến thành bọn họ bồi tội với Thời Ngọc Diệp vậy?
Chẳng lẽ là thấy thư ký An Vũ ở bên cạnh nên mới cho Thời Ngọc Diệp mặt mũi ư?
Mọi người còn đang suy nghĩ thì Thời Ngọc Diệp không cau mày nữa, hỏi bọn họ với vẻ khó hiểu: “Vì sao đột nhiên lại xin lỗi tôi?”
Lưu Trọng Hoài trông có vẻ đau khổ, ông ta ấp úng mãi không nói nên lời.
Lưu Mạnh Hòa thấy mặt của ông ta nhăn nhó thì chỉ hận rèn sắt không thành thép, đành phải trả lời thay ông ta.
“Em trai của tôi đã nhận sai với cô, xin cô hãy.
khoan dung mà tha thứ cho nó. Chuyện xảy ra vừa rồi ở trên sân khấu, quả thực chúng tôi đã quá vô lễ và lỗ mãng. Hội trưởng đã cách chức phó chủ tịch của nó, cũng nói rõ rằng nếu như không nhận được sự tha thứ của cô thì sẽ không được trở lại Hiệp hội Dược sĩ nữa…”
‘Vừa nghe xong lười này của ông ta, ông Tô cùng với Tô Cẩm Tú ở bên cạnh nghe được mà cảm thấy sốc.
Bởi vì Thời Ngọc Diệp mà phó chủ tịch của Hiệp hội Dược sĩ bị cách chức ư?
Không phải cô ta chỉ là một nhà thiết kế bình thường biết một chút về y học hay sao? Tại sao lại phải vất vả gây chiến vì người phụ nữ này?
Thời Ngọc Diệp nghe xong thì lộ ra vẻ mặt thì ra là như thế.
“Thì ra là muốn tôi đi cầu tình với hội trưởng giúp ông chứ gì..”
Lời này nghe ra có chút trào phúng Sắc mặt của Lưu Trọng Hoài vô cùng khó coi, ông ta cần chặt môi mà không nói lời nào, chỉ chờ Thời Ngọc Diệp cho ông ta một đáp án Nhưng còn chưa được đáp án của cô thì thư ký An Vũ đã mở miệng ngắt lời bon họ.
“Xin lỗi, cô Hoắc còn phải lên sân khấu, có chuyện gì thì mọi người cho hội thảo nghiên cứu kết thúc đi ¡, từ từ đất Cô thư ký!” Ông Tô giữ chặt lấy tay của thư ký An Vũ, sau đó nói: “Cô còn chưa nói cho chúng tôi biết dược sĩ Lạc Trần đang ở đâu? CHúng tôi thật sự muốn gặp mặt anh ta.”
“Thật xin lối 3 vị, đây không phải là nơi mọi người nên tới. Nếu như mọi người còn không đi thì lát nữa tôi sẽ gọi bảo vệ tới mời mọi người ra ngoài”
‘Thư ký An Vũ mạnh mẽ nói, sau khi nói xong thì đưa Thời Ngọc Diệp vào khu vực chuẩn bị ở hậu trường, để lại 5 người âu sầu đứng đó.
Lưu Mạnh Hòa khế thở dài một hơi, nhịn không được trách cứ em trai trước mặt mọi người “Thái độ vừa rồi của em giống xin lỗi ở chỗ nào vậy? Thái độ thành khẩn một chút cũng không có! Quên lời lúc nấy anh nói với em rồi sao?”
Lưu Trọng Hoài mím môi không nói gì, chỉ đế mặc anh trai trách cứ, hôi bỏ đi, lát nữa hội thảo kết thúc thì em…đi xin lỗi cô ta lần nữa, nếu như không nhận được sự tha thứ của cô ta thì em đừng có vác mặt về nhà nữa”
Lưu Mạnh Hòa nói xong thì định đem Lưu Trọng Hoài ra ngoài.
Lúc này, ông Tô nhịn không được mà ngắt lười bọn họ.
“Thật xin lối hai vị, Tôi cầu xin hai vị có thể chỉ đường cho tôi tới gặp mặt dược sĩ Lạc Trần được không? Tôi đang gấp gáp tìm cách chữa bệnh cho tôi thật lòng hy vọng hai người có thế Lưu Mạnh Hòa nhìn ông ta cau mày không nói lời nào, đánh giá ông Tô một lượt.
Ông Tô thấy ông ta không nói gì thì đứng lên nói thêm.
“Như vậy đi, viện trưởng Lưu, ông muốn làm hòa với cô gái lúc nãy phải không? Con gái của tôi biết rất rõ về cô ta, chỉ cần ông chịu chỉ đường giúp tôi thì tôi nhất định sẽ nói thay ông. Tôi chỉ muốn gặp mặt dược sĩ Lạc Trần thôi, sẽ không làm khó hai người đâu”
Là một người làm ăn, chuyện am hiểu nhất chính là lấy ra lợi thế trao đổi hợp tác.
Ông ta cũng không để ý liệu mình có thể trợ giúp đối phương cầu tình với Thời Ngọc Diệp hay không, mà ông ta chỉ nghĩ cách có được sự giúp đỡ của Lưu Mạnh Hòa.
Đương nhiên, đây chỉ là bản kế hoạch hoàn mỹ trong tâm trí của ông Tô mà thôi.
Lưu Mạnh Hòa cũng đâu có ngu ngốc như ông ta tưởng tượng Nghe thấy ông Tô bảo con gái ông ta có quan hệ rất tốt với Thời Ngọc Diệp thì lúc này ông ta cũng thật sự liếc mắt đánh giá cô ta.
“Nếu như tôi không lầm thì đây là nữ minh tinh Tô Cẩm Tú phải không?”
Sắc mặt của Tô Cẩm Tú trắng bệch.
Hôm nay cô ta tùy tiện ra ngoài mà không đeo kính râm, cô ta cũng không ngờ sẽ có người nhận ra, đúng là thất sách mà.
Ông Tô dường như không nghe ra sự kỳ quái trong lời nói của ông ta mà vẫn nói tiếp.
“Đúng vậy, viện trưởng Lưu cũng là fan hâm mộ của con gái tôi sao?”
Vốn dĩ ông ta còn muốn Tô Cẩm Tú bắt tay với Lưu Mạnh Hòa, kết quả không ngờ Lưu Mạnh Hòa lại lạnh lùng ngất lời ông ta.
“Cũng không tính là fan hâm mộ, nhưng tôi chỉ biết răng cô ta với cô Hoắc có một kì nghỉ lễ không nhỏ đâu.”
Vô tình bị vạch trần khiến cho sắc mặt của hai ˆ ba con cứng ngắc chỉ trong nháy mắt.
Ông Tô nghĩ mãi mới nghĩ ra một cái cớ.
“Đó đều là chuyện quá khứ mà thôi, lúc nấy hai người gặp mặt còn ôn lại chuyện cũ nữa..”
Tô Cẩm Tú nghe thấy thì không chịu nổi, khế kéo tay áo của ba ngăn cản ông ta tiếp tục nói dối.
“Ba, đừng nói nữa, chúng ta tự mình đi tìm!”
Cô ta biết ba của cô ta không có thói quen nói dối Lần này nếu không phải vì tìm cách chữa trị thay cô ta thì tại sao lại dùng lý do sứt sẹo đó để nói dối Nhưng để nói cô ta chưa từng có kỳ nghĩ lễ với Thời Ngọc Diệp thì cô ta làm không nổi Lúc này, Lưu Trọng Hoài đứng bên cạnh không lên tiếng, lại lạnh lùng ngắt lời hai ba con.
‘Hai người ngay cả cô ta là ai cũng không biết lại còn muốn biện họ thay tôi? A, đúng là nực cười Ông Tô bị ông ta nói cho không nói nên lời.
Lưu Mạnh Hòa không có hứng thú đứng đôi co với ông Tô, kéo Lưu Trọng Hoài rời khỏi đó.
Chỉ còn 3 người vẫn đứng tại chỗ.
‘Tô Cẩm Tú ngồi ở trên xe lăn, hai tay của cô ta nắm chặt lấy gấu váy đến mức ngón tay trắng bệch, cố gắng che dấu sự phẫn nộ trong lòng Nếu không phải vì Thời Ngọc Diệp thì lúc này cô ta đã có thể nói chuyện với dược sĩ Lạc Trần tồi Ở thời khắc mấu chốt nhất gặp phải oan gia ngõ hẹp, lúc này cô ta lại còn bị người khác nhìn với ánh mắt khinh thường với nhục nhã.
Cô ta chỉ ước gì hiện tại cô ta có thể đứng dậy ngay lập tức để đánh cho Thời Ngọc Diệp một trận.
Bên cạnh.
Ông Tô kéo Lôi Chí tới hỏi.
“Ông đã từng gặp Thời Ngọc Diệp ở Hiệp hội Dược sĩ chưa?”
Lôi Chí lắc đầu “Tôi chưa từng gặp”
“Vậy rốt cuộc vì sao cô ta lại tới đây: hồng phải ông vừa nói cô ta chỉ là nhân nhỏ bé hay sao? Sao tôi có thể biết được cô ta là ai chứ!”
Ông Tô nghẹn lời.
Ông ta nhận ra Thời Ngọc Diệp tất cả đều dựa vào tài liệu trên mạng.
Chỉ là một nhà thiết kế bình thường, là vợ của Phong Thành Nam, mẹ của 6 đứa trẻ…
Ngoại trừ thân phận là mợ chủ của một nhà giàu có, ông Tô thấy thân phận của cô cũng chẳng khác gì người thường.
‘Vừa nghĩ như vậy, ông ta liền nhớ tới bữa tiệc đấu giá vào một buổi tối của mấy tháng trước.
“Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra chứ, là Phong Thần Nam! Chắc chẩn là cô ta dựa vào quan hệ với Phong Thần Nam cho nên mới có quan hệ tốt như vậy với Hiệp hội Dược sĩ..”
Từ buổi tiệc đấu giá lần trước, đúng là do Phong Thần Nam hợp tác với Hiệp hội Dược sĩ tổ chức.
Cũng đâu phải cũng có thế mời Hiệp hội Dược sĩ tới tổ chức, nhất là một buổi đấu giá có hoạt động lớn như vậy, nhất định là có quan hệ cùng với thực lực vô cùng hùng hậu, nếu không thì căn bản là không thể nào.
Có thể thấy được nhân mạch của Phong Thành Nam không tầm thường, không ngờ lại có quan hệ tốt như vậy với Hiệp hội Dược sĩ.
Ông Tô càng nghĩ lại càng cảm thấy có lý.
“Đúng vậy, nhất định là như vậy, chắc chắn là Thời Ngọc Diệp dựa vào Phong Thần Nam cho nên mới có thể nhận được đãi ngộ tốt như vậy của Hiệp hội Dược sĩ”
“Từ từ… Con cảm thấy chắc hẳn là không phải đâu?”
Lưu Mạnh Hòa đem Lưu Trọng Hoài tới trước mặt Thời Ngọc Diệp, ông ta cúi đầu giải thích với Thời Ngọc Diệp.
“… Cô Hoäc, tôi thật lòng xin lỗi”
Hai người đàn ông đột ngột xông tới giải thích khiến cho mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhất là ông Tô với Tô Cẩm Tú.
Lúc này bọn họ còn nhìn thấy anh em nhà họ Lưu diễn thuyết trên sân khấu, cho nên cũng biết chắc chắn thân phận địa vị của hai người này cũng không thấp.
Một người là viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân, còn một người là phó chủ tịch của Hiệp hội Dược sĩ.
Với thân phận địa vị của hai người bọn họ thì chỉ cần ngồi tại chỗ cũng sẽ có người chạy theo.
giải thích, sao bây giờ lại biến thành bọn họ bồi tội với Thời Ngọc Diệp vậy?
Chẳng lẽ là thấy thư ký An Vũ ở bên cạnh nên mới cho Thời Ngọc Diệp mặt mũi ư?
Mọi người còn đang suy nghĩ thì Thời Ngọc Diệp không cau mày nữa, hỏi bọn họ với vẻ khó hiểu: “Vì sao đột nhiên lại xin lỗi tôi?”
Lưu Trọng Hoài trông có vẻ đau khổ, ông ta ấp úng mãi không nói nên lời.
Lưu Mạnh Hòa thấy mặt của ông ta nhăn nhó thì chỉ hận rèn sắt không thành thép, đành phải trả lời thay ông ta.
“Em trai của tôi đã nhận sai với cô, xin cô hãy.
khoan dung mà tha thứ cho nó. Chuyện xảy ra vừa rồi ở trên sân khấu, quả thực chúng tôi đã quá vô lễ và lỗ mãng. Hội trưởng đã cách chức phó chủ tịch của nó, cũng nói rõ rằng nếu như không nhận được sự tha thứ của cô thì sẽ không được trở lại Hiệp hội Dược sĩ nữa…”
‘Vừa nghe xong lười này của ông ta, ông Tô cùng với Tô Cẩm Tú ở bên cạnh nghe được mà cảm thấy sốc.
Bởi vì Thời Ngọc Diệp mà phó chủ tịch của Hiệp hội Dược sĩ bị cách chức ư?
Không phải cô ta chỉ là một nhà thiết kế bình thường biết một chút về y học hay sao? Tại sao lại phải vất vả gây chiến vì người phụ nữ này?
Thời Ngọc Diệp nghe xong thì lộ ra vẻ mặt thì ra là như thế.
“Thì ra là muốn tôi đi cầu tình với hội trưởng giúp ông chứ gì..”
Lời này nghe ra có chút trào phúng Sắc mặt của Lưu Trọng Hoài vô cùng khó coi, ông ta cần chặt môi mà không nói lời nào, chỉ chờ Thời Ngọc Diệp cho ông ta một đáp án Nhưng còn chưa được đáp án của cô thì thư ký An Vũ đã mở miệng ngắt lời bon họ.
“Xin lỗi, cô Hoắc còn phải lên sân khấu, có chuyện gì thì mọi người cho hội thảo nghiên cứu kết thúc đi ¡, từ từ đất Cô thư ký!” Ông Tô giữ chặt lấy tay của thư ký An Vũ, sau đó nói: “Cô còn chưa nói cho chúng tôi biết dược sĩ Lạc Trần đang ở đâu? CHúng tôi thật sự muốn gặp mặt anh ta.”
“Thật xin lối 3 vị, đây không phải là nơi mọi người nên tới. Nếu như mọi người còn không đi thì lát nữa tôi sẽ gọi bảo vệ tới mời mọi người ra ngoài”
‘Thư ký An Vũ mạnh mẽ nói, sau khi nói xong thì đưa Thời Ngọc Diệp vào khu vực chuẩn bị ở hậu trường, để lại 5 người âu sầu đứng đó.
Lưu Mạnh Hòa khế thở dài một hơi, nhịn không được trách cứ em trai trước mặt mọi người “Thái độ vừa rồi của em giống xin lỗi ở chỗ nào vậy? Thái độ thành khẩn một chút cũng không có! Quên lời lúc nấy anh nói với em rồi sao?”
Lưu Trọng Hoài mím môi không nói gì, chỉ đế mặc anh trai trách cứ, hôi bỏ đi, lát nữa hội thảo kết thúc thì em…đi xin lỗi cô ta lần nữa, nếu như không nhận được sự tha thứ của cô ta thì em đừng có vác mặt về nhà nữa”
Lưu Mạnh Hòa nói xong thì định đem Lưu Trọng Hoài ra ngoài.
Lúc này, ông Tô nhịn không được mà ngắt lười bọn họ.
“Thật xin lối hai vị, Tôi cầu xin hai vị có thể chỉ đường cho tôi tới gặp mặt dược sĩ Lạc Trần được không? Tôi đang gấp gáp tìm cách chữa bệnh cho tôi thật lòng hy vọng hai người có thế Lưu Mạnh Hòa nhìn ông ta cau mày không nói lời nào, đánh giá ông Tô một lượt.
Ông Tô thấy ông ta không nói gì thì đứng lên nói thêm.
“Như vậy đi, viện trưởng Lưu, ông muốn làm hòa với cô gái lúc nãy phải không? Con gái của tôi biết rất rõ về cô ta, chỉ cần ông chịu chỉ đường giúp tôi thì tôi nhất định sẽ nói thay ông. Tôi chỉ muốn gặp mặt dược sĩ Lạc Trần thôi, sẽ không làm khó hai người đâu”
Là một người làm ăn, chuyện am hiểu nhất chính là lấy ra lợi thế trao đổi hợp tác.
Ông ta cũng không để ý liệu mình có thể trợ giúp đối phương cầu tình với Thời Ngọc Diệp hay không, mà ông ta chỉ nghĩ cách có được sự giúp đỡ của Lưu Mạnh Hòa.
Đương nhiên, đây chỉ là bản kế hoạch hoàn mỹ trong tâm trí của ông Tô mà thôi.
Lưu Mạnh Hòa cũng đâu có ngu ngốc như ông ta tưởng tượng Nghe thấy ông Tô bảo con gái ông ta có quan hệ rất tốt với Thời Ngọc Diệp thì lúc này ông ta cũng thật sự liếc mắt đánh giá cô ta.
“Nếu như tôi không lầm thì đây là nữ minh tinh Tô Cẩm Tú phải không?”
Sắc mặt của Tô Cẩm Tú trắng bệch.
Hôm nay cô ta tùy tiện ra ngoài mà không đeo kính râm, cô ta cũng không ngờ sẽ có người nhận ra, đúng là thất sách mà.
Ông Tô dường như không nghe ra sự kỳ quái trong lời nói của ông ta mà vẫn nói tiếp.
“Đúng vậy, viện trưởng Lưu cũng là fan hâm mộ của con gái tôi sao?”
Vốn dĩ ông ta còn muốn Tô Cẩm Tú bắt tay với Lưu Mạnh Hòa, kết quả không ngờ Lưu Mạnh Hòa lại lạnh lùng ngất lời ông ta.
“Cũng không tính là fan hâm mộ, nhưng tôi chỉ biết răng cô ta với cô Hoắc có một kì nghỉ lễ không nhỏ đâu.”
Vô tình bị vạch trần khiến cho sắc mặt của hai ˆ ba con cứng ngắc chỉ trong nháy mắt.
Ông Tô nghĩ mãi mới nghĩ ra một cái cớ.
“Đó đều là chuyện quá khứ mà thôi, lúc nấy hai người gặp mặt còn ôn lại chuyện cũ nữa..”
Tô Cẩm Tú nghe thấy thì không chịu nổi, khế kéo tay áo của ba ngăn cản ông ta tiếp tục nói dối.
“Ba, đừng nói nữa, chúng ta tự mình đi tìm!”
Cô ta biết ba của cô ta không có thói quen nói dối Lần này nếu không phải vì tìm cách chữa trị thay cô ta thì tại sao lại dùng lý do sứt sẹo đó để nói dối Nhưng để nói cô ta chưa từng có kỳ nghĩ lễ với Thời Ngọc Diệp thì cô ta làm không nổi Lúc này, Lưu Trọng Hoài đứng bên cạnh không lên tiếng, lại lạnh lùng ngắt lời hai ba con.
‘Hai người ngay cả cô ta là ai cũng không biết lại còn muốn biện họ thay tôi? A, đúng là nực cười Ông Tô bị ông ta nói cho không nói nên lời.
Lưu Mạnh Hòa không có hứng thú đứng đôi co với ông Tô, kéo Lưu Trọng Hoài rời khỏi đó.
Chỉ còn 3 người vẫn đứng tại chỗ.
‘Tô Cẩm Tú ngồi ở trên xe lăn, hai tay của cô ta nắm chặt lấy gấu váy đến mức ngón tay trắng bệch, cố gắng che dấu sự phẫn nộ trong lòng Nếu không phải vì Thời Ngọc Diệp thì lúc này cô ta đã có thể nói chuyện với dược sĩ Lạc Trần tồi Ở thời khắc mấu chốt nhất gặp phải oan gia ngõ hẹp, lúc này cô ta lại còn bị người khác nhìn với ánh mắt khinh thường với nhục nhã.
Cô ta chỉ ước gì hiện tại cô ta có thể đứng dậy ngay lập tức để đánh cho Thời Ngọc Diệp một trận.
Bên cạnh.
Ông Tô kéo Lôi Chí tới hỏi.
“Ông đã từng gặp Thời Ngọc Diệp ở Hiệp hội Dược sĩ chưa?”
Lôi Chí lắc đầu “Tôi chưa từng gặp”
“Vậy rốt cuộc vì sao cô ta lại tới đây: hồng phải ông vừa nói cô ta chỉ là nhân nhỏ bé hay sao? Sao tôi có thể biết được cô ta là ai chứ!”
Ông Tô nghẹn lời.
Ông ta nhận ra Thời Ngọc Diệp tất cả đều dựa vào tài liệu trên mạng.
Chỉ là một nhà thiết kế bình thường, là vợ của Phong Thành Nam, mẹ của 6 đứa trẻ…
Ngoại trừ thân phận là mợ chủ của một nhà giàu có, ông Tô thấy thân phận của cô cũng chẳng khác gì người thường.
‘Vừa nghĩ như vậy, ông ta liền nhớ tới bữa tiệc đấu giá vào một buổi tối của mấy tháng trước.
“Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra chứ, là Phong Thần Nam! Chắc chẩn là cô ta dựa vào quan hệ với Phong Thần Nam cho nên mới có quan hệ tốt như vậy với Hiệp hội Dược sĩ..”
Từ buổi tiệc đấu giá lần trước, đúng là do Phong Thần Nam hợp tác với Hiệp hội Dược sĩ tổ chức.
Cũng đâu phải cũng có thế mời Hiệp hội Dược sĩ tới tổ chức, nhất là một buổi đấu giá có hoạt động lớn như vậy, nhất định là có quan hệ cùng với thực lực vô cùng hùng hậu, nếu không thì căn bản là không thể nào.
Có thể thấy được nhân mạch của Phong Thành Nam không tầm thường, không ngờ lại có quan hệ tốt như vậy với Hiệp hội Dược sĩ.
Ông Tô càng nghĩ lại càng cảm thấy có lý.
“Đúng vậy, nhất định là như vậy, chắc chắn là Thời Ngọc Diệp dựa vào Phong Thần Nam cho nên mới có thể nhận được đãi ngộ tốt như vậy của Hiệp hội Dược sĩ”
“Từ từ… Con cảm thấy chắc hẳn là không phải đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.